Đọc truyện Tái Sinh Chi Từ – Chương 108
Bóng tối và ánh sáng?
Từ Cửu Chiếu rất thưởng thức cái tên này, rất phù hợp với bộ sáp bình ảo diệu. Cậu gật đầu: “Vậy kêu như thế đi.”
Từ Cửu Chiếu muốn chờ Tương Hãn trở về mới bằng lòng giao bộ sáp bình cho Ngô Diểu, Ngô Diểu không có biện pháp, chỉ có thể ở lại trong nhà tiểu sư đệ ở trấn Phong Diêu.
Lúc Tương Hãn biết thì kín đáo phàn nàn, bởi vì đó là ổ nhỏ bí mật của hai người, hắn không thích những người khác tiến vào địa bàn của mình.
Tương Hãn uyển chuyển biểu đạt ý kiến của mình, thế nhưng Từ Cửu Chiếu có cưng chìu hắn như thế nào đi nữa, cũng không thể nào thuận theo ý tứ của hắn đem người đuổi ra ngoài.
Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ: “Tuy rằng bây giờ trấn Phong Diêu có rất nhiều khách sạn, thế nhưng dù sao cũng không thoải mái bằng trong nhà. Vả lại, nếu như Ngô sư huynh không ở nơi này, chỉ có thể ở nhờ nhà thầy Cao thôi. Lúc đó em phải giải thích như thế nào?”
Thân là sư đệ rõ ràng có phòng, lại muốn đàn anh đi ở nhờ, lý do là bởi vì trong nhà có một đố phu? Nói ra cũng quá không dễ nghe rồi, phu cương còn cần hay không chứ?!
Tương Hãn cũng không kiếm cớ được, dù sao hắn không có ở nhà, ngay cả thuyết pháp ‘không muốn ai quấy rầy thế giới hai người’ cũng không đứng vững được.
“Ngày kia anh liền trở về!” Tương Hãn nghiến răng.
Từ Cửu Chiếu ngừng một lát, tim không khỏi đập nhanh hơn: “Chuyện đều làm xong rồi sao?”
Tương Hãn nhẹ giọng nói: “Ừ, đều làm xong rồi.” Một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng cứ bay lượn bên tai, làm cho tim Từ Cửu Chiếu nhảy loạn một trận.
Bên này Từ Cửu Chiếu lẳng lặng hít thở, bên kia Tương Hãn không nhịn được nói: “Anh nhớ em.”
Từ Cửu Chiếu nở nụ cười: “Ừm, em biết rồi.”
Tương Hãn “A” một tiếng, đối với việc Từ Cửu Chiếu không nói nhớ hắn có chút thất vọng.
Trước khi cúp điện thoại, Từ Cửu Chiếu rốt cục nhịn không được nói: “Sau khi trở về, qua bên Phong Diêu sớm một chút đấy.” Bên này cậu đang tiến hành chế tác đơn đặt hàng Bỉ, không thể đi đâu được.
“Được!” Tương Hãn cao hứng đáp ứng.
Tương Hãn sắp trở về, tâm tình Từ Cửu Chiếu rất tốt.
Đơn đặt hàng Bỉ đã có bản thiết kế trước đó, nên Từ Cửu Chiếu chỉ cần dựa theo mà làm thôi. Vấn đề lo lắng duy nhất chính là tỷ lệ xuất diêu, nếu như lần đầu đốt không thành, thì cần phải nung tạo lần thứ hai.
Cũng may Thiệu sư phó cùng Từ Cửu Chiếu phối hợp đúc kết ra kinh nghiệm, đối với yêu cầu của cậu đều có thể làm được, tỉ lệ xuất diêu vẫn bảo trì khoảng 80%.
Thiệu sư phó đã được thăng chức, ba người Cao Đại Toàn, Phùng Trung Bảo và Từ Cửu Chiếu chịu trách nhiệm quản lí. Hiện tại con trai Thiệu sư phó đã chính thức xuất sư, mấy đồ đệ của Thiệu sư phó cũng chính thức kí hợp đồng với Văn Vận, được bảo hiểm 5 trong 1 (bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn, bảo hiểm thai sản và quỹ nhà ở), cò có đãi ngộ phúc lợi cực kỳ cao như cấp bậc sư phụ.
Bọn họ bây giờ nhiệt tình mười phần, sống chết tranh nhau cướp việc mà làm.
“Cửu Chiếu!” Ngô Diểu thở hồng hộc đẩy cửa phòng làm việc ra, “Em nghe gì chưa?”
Từ Cửu Chiếu đứng lên, không hiểu nhìn hắn: “Chuyện gì thế?”
Ngô Diểu nhìn cậu quả thật không biết gì, đi tới nhìn cậu thận trọng nói: “Em chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh muốn nói một tin tức xấu.”
Nội tâm Từ Cửu Chiếu nảy lên một dự cảm bất hảo, cậu khẩn trương nắm chặt tay: “Làm sao vậy?”
Ngô Diểu hít sâu một hơi: “Chuyến bay của Tương Hãn mất liên lạc rồi.”
Mất liên lạc? Máy bay mất liên lạc?!
Nhất thời Từ Cửu Chiếu thấy trời đất quay cuồng, bên tai đều không nghe thấy gì cả.
Một khi máy bay mất liên lạc, kết quả hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít.
Mấy năm gần đây quốc tế từng xảy ra vài sự cố máy bay tương tự, TV, báo chí nói không ít, gần một năm dưỡng thành thói quen xem tin tức, Từ Cửu Chiếu cũng hiểu rõ “mất liên lạc” là có ý gì. Từ Cửu Chiếu ngồi máy bay rất nhiều lần, cho tới bây giờ cũng không có cảm giác mình hoặc là Tương Hãn có một ngày sẽ có quan hệ với nó.
“Cửu Chiếu! Bình tĩnh!” Ngô Diểu hét lớn, “Bây giờ còn chưa xác định được danh sách, đừng có nghĩ bậy, nói không chừng tên đó căn bản cũng không có lên máy bay.” Đây không phải là trên ti vi thường hay diễn sao? Bất quá là sợ bóng sợ gió một hồi, nhân vật chính bởi vì các loại nguyên nhân không có lên máy bay.
Tay lạnh như băng của Từ Cửu Chiếu hơi ấm trở lại, cậu chậm rãi nói: “Đúng, đúng!” Cậu quay đầu nhìn Ngô Diểu: “Làm sao để xác định là anh ấy có lên máy bay hay không?”
Ngô Diểu nhất thời cũng có chút đoán mò, hắn không xác định nói: “Là điện thoại?” Nếu như Tương Hãn không lên máy bay, nhất định điện thoại di động có thể kết nối.
Từ Cửu Chiếu vội vã lấy điện thoại di động ra gọi Tương Hãn, nhưng mà một lát sau chỉ truyền tới thanh âm phục vụ. Lần này Từ Cửu Chiếu thật sự mông muội, ngồi phịch ở trên ghế.
Ngô Diểu không đành lòng tiến lên vỗ vai cậu: “Cửu Chiếu…. “
Từ Cửu Chiếu lấy tay lau mặt, làm cho mặt cậu dính đầy bùn. Qua hơn 10 phút, ý thức rối bời của cậu mới khôi phục năng lực suy nghĩ. Cậu đứng lên ở trong phòng đi vài vòng, nói: “Em muốn đích thân xác nhận, rốt cuộc anh ấy có lên máy bay hay không!”
Ngô Diểu kéo Từ Cửu Chiếu đang muốn đi đưa cho cậu một cái khăn ướt: “Em muốn đi đâu? Anh lái xe đưa em đi.” Tình huống bây giờ, Ngô Diểu căn bản cũng không dám để cậu ở một mình.
Từ Cửu Chiếu lau qua quýt, vội vã nói: “Đi sân bay!”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ngô Diểu không nói hai lời liền đi theo sau cậu ra ngoài, ra cửa gặp phải Ngô Cửu Lợi vừa mua thuốc lá trở về: “Chuyện gì vậy? Cửu Chiếu? Em định đi đâu?! “
Ngô Diểu chặn hắn lại: “Đi theo mau lên, dọc đường rồi nói.”
Hơn một tháng qua Tương Hãn luôn bận rộn chuyện khai thác thị trường ở Châu Âu, cuối cùng tình cờ có một vị thương gia Úc mời hắn qua quan sát thực tế. Vì vậy Tương Hãn đi vòng sang Úc, hắn ngồi chính là chuyến bay từ Sydney về Bắc Kinh, khi cất cánh được hơn 4 tiếng thì mất liên lạc, sau đó trên ra đa không xác định được máy bay, theo ước tính sơ bộ thì tình hình rất không lạc quan.
Bất kể là bắt cóc hay là tai nạn, hai cái này cũng làm cho nội tâm người khác nặng trịch, trong lòng thống khổ khó chịu giống như là bị chèn một cục sắt vào vậy.
Dọc đường đi bầu không khí rất nặng nề, Ngô Cửu Lợi nhịn không được đánh vỡ sự ngột ngạt này : “Làm sao bây giờ? Có cần phải báo tin cho gia đình Tương Hãn không?”
Ngô Cửu Lợi rất cảm kích Tương Hãn, một mặt là hắn chiếu cố Từ Cửu Chiếu, mặt khác Tương Hãn còn sắp xếp mấy anh em tham gia bắt cóc Dương Cửu Dương lần trước một công việc ở trong Văn Vận. Ngoài ra, hắn còn quyên tiền và giúp đỡ những người sắp thành niên ở viện mồ côi học tập kỹ thuật nung gốm, mở ra cho bọn họ một con đường.
Thân thể Từ Cửu Chiếu buộc chặt, giọng nói cứng ngắc: “Không, tạm thời không cần nói cho Tương lão, ông đã lớn tuổi rồi, chịu không nổi loại kích thích này. Chờ…. ” Từ Cửu Chiếu nghẹn ngào, “Chờ xác định tin tức rồi hãy nói.”
Ngô Diểu thận trọng quan sát vẻ mặt Từ Cửu Chiếu, sắc mặt cậu lúc này tái xanh khó coi, nhưng mặt vẫn nghiêm túc không biểu tình gì, dường như ngay cả khí lực phản ứng trên mặt cũng không có.
Ngô Diểu nói: “Chuyện này là Lưu Duệ, trợ lý của Tương Hãn nói cho anh biết, hắn cũng nghĩ như vậy. Tương lão bên kia tạm thời giấu đi, chuyện của công ty hắn sẽ tìm người quản, sau đó lập tức tụ họp với em. Cửu Chiếu, xảy ra loại chuyện này nhà nước nhất định sẽ không bỏ mặc, sẽ có tổ công tác đặc biệt phụ trách. Em không nên suy nghĩ bậy bạ, lúc xác định mất liên lạc, chính phủ Úc đã triển khai hành động rồi.”
Từ Cửu Chiếu im lặng gật đầu.
Ngô Diểu còn nói: “Lúc này, em cần phải gắng gượng— ” Ngô Diểu nghiến răng, Từ Cửu Chiếu cũng chỉ có quan hệ yêu đương với Tương Hãn, ngoài ra cậu cũng không còn ai để dựa dẫm tinh thần, hóa đau thương thành sức mạnh được, hắn chỉ có thể nói: “Chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Từ Cửu Chiếu trầm thấp nói: “Anh yên tâm, em sẽ không suy sụp, em còn muốn chờ anh ấy trở về xem tân tác của em mà. Em đã đồng ý với anh ấy, nhất định phải để cho anh ấy nhìn, rồi mới có thể đưa đi… ” Sau cùng cậu cơ hồ là lẩm bẩm không ra tiếng.
Giọng của Từ Cửu Chiếu quá mức triền miên, Ngô Diểu cố gắng không rơi nước mắt, còn Ngô Cửu Lợi nghe ra được có chỗ không bình thường.
“Cửu Chiếu? Em cùng Tương Hãn sao?” Ngô Cửu Lợi ngưng trọng hỏi.
Từ Cửu Chiếu nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng: “Chúng em đã ở cùng một chỗ rồi.”
Ngô Cửu Lợi liều mạng chớp mắt, một lát nhả ra một câu. “Mẹ nó — “
Lúc này Từ Cửu Chiếu đã không còn tinh lực dư thừa lưu ý những người khác, Ngô Cửu Lợi xoắn xuýt một hồi, sau đó bởi vì tình trạng bây giờ mà thở dài, so với ban nãy thì hắn càng thêm hi vọng Tương Hãn sẽ bình an.
Bọn họ đi ô-tô chạy tới nhà ga, mua vé xe gần nhất, mấy giờ liền tới Bắc Kinh. Lưu Duệ đã để người của công ty an bài xe riêng, kéo bọn họ lên chạy thẳng đến sân bay.
Đến sân bay, tiến đến bàn tư vấn, không có hỏi được mấy câu, đã bị người khác hướng dẫn tới nơi riêng biệt. Nhân viên công tác ở chỗ này thiết lập một phòng chờ, toàn bộ người thân nghe được tin tức đều chạy tới đây.
Từ Cửu Chiếu không có bao nhiêu kinh nghiệm tiếp xúc với trình tự hành chính, cậu chỉ là theo chân các thân nhân dùng sức chen về phía trước, muốn tìm được một người biết chuyện để hỏi thăm. Bên tai đều là thanh âm ầm ỹ, mọi người bảy miệng tám lưỡi (ý là tranh nhau mà nói), Từ Cửu Chiếu nỗ lực phân biệt họ đang nói gì, nhưng cậu giống như bị chứng tắt tiếng, không hiểu được bọn họ đang nói cái gì, cũng không nói nên lời.
Thẳng đến một lực mạnh đem cậu trong đám người kia kéo ra ngoài.
Lưu Duệ bởi vì chen chúc mà kính mắt bị lệch qua một bên, hắn nói với Ngô Cửu Lợi: “Trước tiên anh đem em ấy đưa ra chỗ yên tĩnh, cho em ấy ăn gì đã.”
Từ Cửu Chiếu mờ mịt nhìn Lưu Duệ, Lưu Duệ giống như là đang đối đãi với một đồ dễ bể, nhẹ giọng nói với cậu: “Em đi nghỉ trước một chút, anh có người quen ở đây, anh đi hỏi thăm tin tức, em ở bên này chờ. Được không?”
Trong ánh mắt Từ Cửu Chiếu có chút thần thái, cậu gật đầu, đi theo Ngô Cửu Lợi.
Lưu Duệ quay đầu nói với Ngô Diểu: “Lưu Duệ, trợ lý của Tương Hãn.” Ngô Diểu nói: “Tôi là Ngô Diểu, là Tam sư huynh đồng thời cũng là người đại diện của Từ Cửu Chiếu. Chúng ta trước đó có gọi điện thoại cho nhau.”
Lưu Duệ dứt khoát gật đầu một cái, nói: “Xảy ra loại chuyện này, chúng ta đều lo lắng. Nhưng người khác cảm nhận đều thua kém khổ sở của Từ Cửu Chiếu, đừng làm cho em ấy tự mình đi tiếp xúc việc này, chúng ta tận lực xử lý tốt, giảm bớt thương tổn cho em ấy.”
Ngô Diểu ảo não nói: “Là sơ xuất của tôi, tôi quên mất em ấy vẫn còn nhỏ. Dọc đường đi em ấy biểu hiện rất bình tĩnh, tôi cho là em ấy cũng đủ kiên cường….”
Lưu Duệ nói: “Đây đều là mặt ngoài. Đừng quên em ấy là một nghệ thuật gia, so với người bình thường thì thế giới tình cảm càng thêm nhạy cảm.”
Ngô Diểu xoa xoa mặt, vực dậy tinh thần nói: “Được rồi, cần tôi làm gì cậu cứ nói đi.”