Tái Sinh, Chỉ Cần Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 5: Trước Đây, Tần Trạch Đã Yêu Tô Nhiên Như Vậy Đấy


Đọc truyện Tái Sinh, Chỉ Cần Có Anh Bên Em Là Đủ – Chương 5: Trước Đây, Tần Trạch Đã Yêu Tô Nhiên Như Vậy Đấy


Mỗi đêm mưa, anh thao thức, em có biết, anh đang nhớ em không?
Mỗi trận mưa phùn rả rích, em có cảm nhận được, anh đang rất nhớ em?
Tô Nhiên, anh nhớ em, nhớ nhiều lắm.
Cảm giác kỳ lạ này chỉ xuất hiện mỗi khi anh ở bên cạnh em.
Đau khổ, tim đập loạn nhịp, lo lắng và ngọt ngào.
Chẳng lẽ, đấy chính là mùi vị của tình yêu!
Mỗi khi anh nhớ đến những chuyện của chúng ta, anh đều cảm thấy rất vui.
Là nhân duyên từ kiếp trước hay kiếp này đã định như vậy rồi?
Có một cách giải thích gọi là nhân duyên.
Còn một cách giải thích khác gọi là ràng buộc suốt đời.
Xin lỗi, anh chưa được em đồng ý đã vội đặt em vào trái tim mình.
Anh chưa được em đồng ý đã lặng lẽ ghi nhớ hết mọi chuyện xảy ra giữa chúng ta.
Anh nhớ, năm lớp bảy, lần đầu tiên anh gặp em, khi đó anh cố ý va phải em, cũng vì muốn chào em một tiếng.
Anh nhớ, năm lớp tám, lần đầu tiên ngón áp út của mình chạm vào môi của em, tim anh đập thật nhanh, anh xấu hổ đỏ mặt, tận ba ngày sau vẫn không muốn rửa ngón tay ấy.
Anh nhớ, năm lớp chín, lần đầu tiên nhận được điện thoại của em, anh hồi hộp một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.
Anh nhớ, năm lớp mười, lần đầu tiên tỏ tình với em, tuy em nhìn anh bảo anh khờ khạo, nhưng anh vẫn rất vui.
Anh nhớ, năm lớp mười một, lần đầu tiên ở ngã rẽ, em nhìn anh như người xa lạ, hại anh đau đến mất hồn mất vía mấy ngày liền.
Anh nhớ, năm mười hai, lần đầu tiên anh gọi điện cho em, thật ra anh rất hồi hộp nhưng khi nghe thấy giọng nói của em, lòng anh vô cùng ấm áp, dù khi ấy chúng ta chỉ trò chuyện vỏn vẹn có một phút.
Anh nhớ, năm thứ nhất Đại Học, lần đầu tiên anh nói, anh rất nhớ em, em tức giận oán trách: Nhớ mình hay nhớ tin nhắn trước của mình.
Anh nhớ, Đại Học năm thứ hai, em đồng ý làm bạn gái của anh, anh về phòng ngủ cứ ngẩn người, anh quyết định phải đối xử tốt với em, không thể để người khác cướp mất em.
Không để bất cứ ai bắt nạt em, không để Tô Nhiên chịu bất cứ thiệt thòi nào.
Ghét nhất khi cùng em đi công viên thiếu nhi, vì lần đó chúng ta đã chia tay.
Ghét nhất khi cùng em đi xem phim “Họa Bì”, vì lần đó chúng ta đã chia tay.
Ghét nhất lần đầu tiên nắm tay Tô Nhiên, vì lần đó chúng ta đã chia tay.
Đau lòng nhất là lúc anh đề nghị chúng ta thử lại một lần nữa, em lại nói: Không muốn. Cảm xúc vụt tan, anh và em nắm tay chỉ như một loại bố thí của em dành cho anh…
Anh nhớ, năm thứ nhất Đại Học, món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em là hộp Chocolate Kim Ti Hầu, đó là món quà đầu tiên anh mua bằng chính tiền lương của mình.
Hôm đó, anh lén hôn em một cái, em đuổi theo anh chạy khắp quán KFC.
Nhưng nghĩ lại cũng do mình ngốc nghếch, ai đời muốn hôn người ta lại còn báo trước cho đương sự biết.
Anh nhớ, kỳ nghỉ hè đầu tiên của năm nhất Đại Học, anh đi làm thêm ở công trường, em nhất quyết bắt anh phải mua thuốc bổ, anh cứ nghĩ cuối cùng em đã quan tâm đến anh. Nhưng nào ngờ, tất cả chỉ vì em muốn chào hàng mà thôi. Lúc đó, lòng anh buồn lắm, nhưng anh lại không thể trách em, mà lại còn thích em nhiều hơn nữa.
Anh nhớ, cũng mùa hè năm đó, em bị trộm ví, sau đó còn bị mẹ trách vài câu, tâm trạng tệ vô cùng, anh sợ tín hiệu của điện thoại mình không tốt, gửi tin nhắn không nhanh, nên đã chạy đến bên em, để khi em khóc, cũng có bờ vai mà tựa vào.

Anh không biết mình đã làm biết bao chuyện ngốc nghếch nữa, mỗi khi nhớ em lại lẩm ba lẩm bẩm số điện thoại của em, anh nói nhiều đến nỗi mấy người bạn cùng phòng của anh ai cũng thuộc lòng nó.
Em rất đặc biệt, có lẽ vì thế, rất khó để làm em cảm động. Mặc dù vậy, anh vẫn muốn nói với em: Anh – thích – em. Dù em hoàn toàn không hề có cảm giác gì với anh cả.
Vì áy náy, em quyết định không xem phim nữa.
Vì áy náy, em chấp nhận bắt đầu với anh một lần nữa…
Tô Nhiên, anh rất thích em. Những lời này anh đã nói với em không biết bao nhiêu làn rồi nhưng có lẽ em không biết, mỗi lần anh nói thích em đều có những ý nghĩa khác nhau, và cũng vì thế nên em mới không hiểu tình yêu của anh dành cho em nhiều đến nhường nào.
Tô Nhiên, em từng nói: Tần Trạch, anh có biết mấy người bạn cùng phòng của em chê anh phiền lắm không?
Chỉ một câu thôi, lòng anh tê tái vô cùng.
Khi anh nghe thấy câu nói ấy, anh rất đau, anh biết mình rất phiền phức.
Nhưng anh xin lỗi, anh không cố ý, vì anh quá ích kỷ, anh không nên lúc nào cũng gọi điện thoại cho em.
Tô Nhiên à, em có biết mỗi cuộc điện thoại ấy, anh gọi, chỉ vì muốn nghe thấy giọng nói của em.
Tô Nhiên nói: Tần Trạch, em thấy mỗi ngày mình nói chuyện với nhau một chút là được rồi.
Khi em thốt ra câu đó, anh rất tủi thân.
Nhưng anh là con trai, dù tủi thân cũng chỉ có thể nuốt nước mắt vào lòng.
Bạn anh thường hỏi: Sao bạn gái cậu lại lạnh nhạt với cậu như vậy?
Anh lúc nào cũng đáp rằng: Tô Nhiên đối xử với mình rất tốt. Rồi khẽ cười qua cho chuyện.
Tô Nhiên nói: Tần Trạch à, đừng nhớ em hoài như thế, em có gì tốt đâu, anh làm việc của mình đi.
Khi đó, anh cảm nhận được em không cần thứ tình cảm của anh, còn tình cảm em dành cho anh, rất nhạt.
Thế nhưng, tình cảm của anh dành cho em không chút nào suy giảm mà ngược lại, còn thích em, nhớ em và muốn gặp em nhiều hơn.
Thời gian này ngày trước, mỗi khi anh nhớ em, anh sẽ lại gọi cho em, nhưng bây giờ, anh dùng việc đọc sách để khống chế cảm xúc của mình.
Trong một tuần ngắn ngủi, anh đã đọc xong hết tất cả giáo trình và tài liệu.
Khoảnh khắc anh mở sách ra: anh rất nhớ em, rất muốn nghe giọng nói của em, muốn được cùng em trò chuyện.
Khoảnh khách anh đóng sách lại: anh cũng vẫn – nhớ em!
Trên mạng nhạt nhẽo, bạn anh thấy anh trên QQ mới hỏi: Đang làm gì đó?
Anh đáp: Không có gì, chỉ ngẩn người nhớ cô ấy mà thôi.
Bạn anh nói: Chán cậu quá, sao không tìm bạn gái cậu mà tâm sự đi.
Anh đáp: Bạn gái không phải người để những khi buồn chán thì đến tìm, cô ấy phải được đặt vào trong tim.
Mùa đông năm ấy.
Anh rất đau khổ.
Mùa đông năm ấy.
Anh thật bất lực.
Em cũng không muốn như vậy.

Anh biết, anh hiểu, anh thông cảm, anh hiểu rõ hết.
Nhưng, có ai hiểu được lòng anh lúc này.
Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá ở lại.
Một năm, lúc nào anh cũng chờ đợi.
Nhưng đáp lại sự chờ đợi của anh, là một sự lạnh nhạt vô cùng.
Anh buồn, sa ngã, cả ngày chỉ lên mạng chơi game, anh nghĩ, nếu mình sử dụng hết thời gian rảnh rỗi thì sẽ không nhớ đến em, lòng mình cũng không không còn đau đớn nữa.
Nhưng tất cả, chỉ là do anh tự dối lòng mình.
Em còn nhớ bài hát “Từng Yêu Em” (1) không? Đêm khuya, mỗi khi nhớ em, anh đều nằm trên giường lặng lẽ nghe nó, nghe đến ngẩn ngơ, nghe đến đau lòng. Cuối cùng thiếp vào giấc mộng, anh chỉ mong mình có thể gặp được em trong giấc mộng ấy, cho dù chỉ có thể nhìn thoáng qua.
Mùa đông năm đó, anh luôn chờ đợi…
Nhưng kết quả lại là bi kịch chia tay.
Anh mơ mơ màng màng suốt hai ngày hai đêm.
Anh đói, anh muốn ăn một chút gì đó, nhưng lại ăn không vô.
Mì gói, anh vừa thấy nó đã rơi lệ.
Tim, nhói đau. Một cơn đau thấu tận tim gan.
Giây phút ấy, trong đầu anh toàn là hình ảnh của em, anh muốn gặp em, muốn gặp em.
Để gặp em, anh có thể xuống giọng năn nỉ em, dù anh biết em không thích anh cầu xin em.
Để gặp em, anh có thể bất chấp đường xa đi tìm em, cho dù anh biết, có thể em sẽ không đồng ý gặp anh.
Ngồi xe lửa ba tiếng đồng hồ. Anh mơ mơ màng màng, đường huyết xuống thấp, không nhìn rõ, đầu thì đau, thế nhưng trong lòng anh vẫn nhớ đến em.
Chỉ một câu nói: Tô Nhiên rất khỏe! Đã đủ trở thành động lực cho anh cố gắng chịu đựng.
Chúng ta đã cùng nhau đi qua một chặng đường gian nan như thế.
Anh – thật sự rất thích em
~Thích mái tóc dài bồng bềnh ấy, nên lúc nào cũng muốn vuốt ve nó
~Thích đôi môi quyến rũ của em, nên luôn muốn được hôn lên nó
~Thích dáng vẻ ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu của em, nên luôn muốn được ôm em, ôm thật lâu
~Vui.
Vui khi nghe em gọi tên anh trong điện thoại: Tần Trạch, Tần Trạch, Tần Trạch à, anh thật chung tình
, trái tim anh như muốn tay chảy vì câu nói ấy.
Thích em nói anh: Đáng ghét! Xấu xa, xấu xa…. đáng ghét
~Thích gương mặt xinh xắn đáng yêu của em, nên anh luôn muốn được chạm vào nó, được vuốt ve cả đôi mắt của em.
Thích tiếng cười khúc khích trong điện thoại của em, cười rất đáng yêu, rất mê người

~Thích em chu môi nói: Tần Trạch, Tần Trạch sao anh lại đánh em…
~Anh: Tô Nhiên ngoan… Tần Trạch không đánh em, Tần Trạch làm sao nỡ đánh em… đến đây… bé cưng…
Tô Nhiên: Ừ…
~Thích dáng vẻ xấu xa của em, lần nào cũng không cho anh ôm ngủ. Ngoại trừ một lần nọ.
Thích mùi hương dịu nhẹ trên người Tô Nhiên, mỗi lần đều làm anh say mê, làm anh không kềm chế được mà lại càng yêu em nhiều hơn.
Em có biết khi mình lăn lăn trên bãi cỏ, rất là đáng yêu không?… anh rất rất thích
~Thật sự anh muốn bắt lấy em, ôm em vào lòng, hôn em thật say đắm
~Khi anh nhìn em đầy trìu mến, em luôn xấu hổ mà cúi đầu tựa vào lòng anh ~ rất dịu dàng.
Mỗi khi em bận rộn hoàn thành công việc của mình, em cũng không quên gọi điện cho anh, anh rất cảm động.
Mặc dù em rất chăm chú xem băng video nhưng vẫn ngây ngốc nhận điện thoại của anh. Thật đáng yêu. Anh rất thích
~Thích em làm nũng với anh, lắc lắc tay anh, dáng vẻ trẻ con làm anh rung động.
Thích em cũng buông thả giống anh. Vì anh muốn được thấy một mặt hư hỏng của Tô Nhiên, dù em như thế nào, anh cũng thích em.
Vì như vậy có thể chứng minh, anh và em là một đôi trời sinh.
Vì như vậy có thể chứng minh em rất quan tâm đến anh, anh – là của em.
Thích em nắm lấy tay anh đầy tình cảm, cùng bước đi trên cầu Song Kiều (2) bên bờ sông Dũng Giang.
Thích em những khi vào nhà vệ sinh đều nói: Ai ui, em đau bụng, em đi vệ sinh, không được vào đâu đấy.
Anh: Hehe, anh muốn nhìn lén
~Tô Nhiên: Xấu xa… đáng ghét
~Thích em cùng anh xem phim “Tiên Kiếm 3” (3) rồi ngẩn người nói: Tần Trạch là anh, Lưu Phương… cũng là anh
~Thích em nói em thích anh, anh nghe mà lòng đau xót
~Thích em mỗi tối đều trò chuyện với anh, tuy như thế anh sẽ mất ngủ. Nhưng Tô Nhiên, thật quá hấp dẫn
~Thích cùng em đi học, bởi vì chỉ có khi đó mới được nhìn thấy hình bóng em ngày xưa, cô bé ngốc ngồi trước mặt anh.
Ngày đó Tô Nhiên nhắn tin nói: Đồ ngốc, Tô Nhiên của anh rất ngoan, ngủ gục trong lớp mất rồi.
Anh đọc tin nhắn mà lòng vô cùng ấm áp, vì đó là lần đầu tiên Tô Nhiên nhắn mấy chữ: Tô Nhiên của anh. Trái tim, rất ấm áp
~Ngày đó, Tô Nhiên lần đầu tiên nói: Tần Trạch, Tần Trach, em rất nhớ anh ~ Lòng anh, vui vẻ… không thể nào diễn tả được.
Ngày đó, Tô Nhiên nói: Sau này, nếu mẹ em không cho em và anh ở cạnh nhau, em sẽ tuyệt thực. Lòng anh vừa đau vừa cảm động. Tô Nhiên đã bắt đầu thích anh, anh rất vui. Nhưng nghĩ đến em vì anh mà chịu khổ, anh rất lo lắng và đau lòng.
Ngày đó, Tô Nhiên nói: Hiện giờ, em đã bắt đầu chấp nhận anh. Tuy chỉ mới bắt đầu, nhưng anh rất vui sướng. Bởi vì, Tô Nhiên đã cho phép Tần Trạch xuất hiện trong trái tim mình.
Ngày đó, Tô Nhiên nói: Tần Trạch, anh hư lắm, hôm qua em mơ thấy anh hôn một cô gái khác, em rất đau ~. Anh rất vui, Tô Nhiên bắt đầu lo lắng vì anh, tuy anh biết Tô Nhiên lo lắng những chuyện không thể xảy ra nhưng vẫn không sao không vui mừng được.
Ngày đó, Tô Nhiên ngây ngốc nói: Tần Trạch, Tô Nhiên là của anh, sau này không cho phép anh không thích Tô Nhiên nữa ~ Anh thích tính cách bá đạo đó của em, vì anh – là của em.
Em luôn ngốc nghếch hỏi anh rằng: Tần Trạch, rốt cuộc anh có thật sự yêu em không?
Anh luôn dùng công thức tích phân để trả lời cho em, nhìn thấy em nghe mà không hiểu, dáng vẻ ngây ngốc vô cùng đáng yêu. Lúc ấy, anh rất muốn ôm lấy em cả đời, mãi mãi không bao giờ buông tay. Vì anh, rất thích em
~Tô Nhiên đau buồn, anh lại càng buồn hơn, Tô Nhiên vui vẻ, anh vui hơn cả em nữa.
Tô Nhiên nói: Tần Trạch, em rất thích anh. Thích anh đến đau lòng.
Còn anh.
Anh thích em, rất rất nhiều, nếu lúc này em có thể lấy trái tim của anh ra xem, nhất định em sẽ thấy có hai chữ Tô Nhiên ở trên đấy. Đời này, anh chỉ thích, mỗi một mình em.
Ngày đó em nói, vì anh thích em, nên em mới thích anh. Nếu chẳng may một ngày nào đó, Tần Trạch không còn thích em nữa, vậy thì Tô Nhiên cũng sẽ không còn thích anh. Nhưng anh, cam đoan, bản thân mình, sẽ thích em cả đời, yêu em mãi mãi, không bao giờ đổi thay.

Anh và em cùng leo núi, được cõng em trên vai, anh rất hạnh phúc.
Anh và em cùng đến Tam Sinh Thạch (4) khắc chữ, anh rất hạnh phúc.
Anh và em cùng đi trên một con đường núi nhỏ bé, em khẽ kéo tay anh, anh rất hạnh phúc.
Anh và em cùng ngồi trên một chiếc ghế gỗ, em ghé đầu lên đùi anh, áp tai vào người anh, anh rất hạnh phúc.
Anh và em cùng dạo bước trên cánh đồng ruộng mênh mông, ngắm hoa, đi qua cầu đá… cùng nhau viết lên bài ca hạnh phúc.
Anh biết chữ “đau” có thể bị phóng đại quá cỡ trong đầu Tô Nhiên.
Dù vậy vẫn rất thích bộ dạng ngốc nghếch của em khi Tô Nhiên nói trước mặt anh rằng: Đau, đau, đau…
Rất trẻ con, rất buồn cười, rất yếu đuối, nhưng anh lại thích em như thế.
Tuy vậy, anh vẫn không muốn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối ấy của em.
Nếu biết em buồn, em đau đớn, anh sẽ lập tức che chở, bảo vệ, chăm sóc và yêu thương em.
Anh ngốc nghếch chờ em suốt một năm, cảm giác thinh thích ban đầu chuyển thành yêu thương sâu sắc
~Mỗi một hành động của em, đều làm anh say đắm
~Tất cả những gì của em, dù là tốt hay xấu, anh đều thích
~Một nụ cười nhẹ nhàng của em cũng làm lòng anh ngây ngất
~Một câu nói dù vu vơ hay thật lòng, anh cũng mãi mãi ghi khắc trong tim ~
Mỗi một động tác xoay người của em, đều khắc sâu trong trí óc anh. Đêm đến, chúng lại len lén hiện lên trong lòng anh.
Lời nói của em, cử chỉ của em, đều có tác động rất lớn với anh, ảnh hưởng tới tâm trạng anh, chi phối cảm xúc của anh.
Thế giới này có em, đấy là lý do, anh xuất hiện trên đời.
Vì có em, thế giới của anh mới tràn ngập màu sắc.
Anh – thích – em
Anh muốn nói thật to với em rằng: Tô Nhiên, anh yêu em.
Mặc dù trong ký ức tuổi thơ của em không có anh, và anh cũng không thể cùng em trải qua những tháng ngày đầy hạnh phúc ấy.
Nhưng, anh có thể cùng em đi hết thời thanh xuân, đồng cam cộng khổ, sống đến bạc đầu.
Có lẽ 60 năm sau, trên thế giới này sẽ có thêm một đôi vợ chồng già:
Sáng sớm: Ông lão và bà lão cùng nhau ngồi trước hiên nhà ngắm nhìn mặt trời từ từ lên cao, bên cạnh còn có một chú cún nhỏ nằm ngủ trên mặt thảm trải sàn.
Ban ngày: Bà lão dắt tay ông lão, ông lão chống gậy, chầm chậm di chuyển như mặt trời từ từ thay đổi ví trí, bên cạnh hai người, vẫn là chú cún con vô cùng hoạt bát.
Chiều tối: Ông lão và bà lão cùng ngắm mặt trời lặn, chú cún vẫn ở đấy, thỉnh thoảng chen vào từng tiếng sủa vang.
Ngày xửa ngày xưa: vì anh quan tâm em, lo lắng cho em, anh quyết định làm một chàng hộ hoa sứ giả.
Tháp tùng em đến thế gian này.
Vì anh quan tâm em, lo lắng cho em, nên anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, cho đến khi em trở lại thế giới ấy.
Một thế giới vô cùng an toàn
~Cho nên, nếu em có đổi số điện thoại cũng phải cho anh biết trước nhất nha, nếu không tìm được em, anh sẽ…
Rất lo lắng cho em.
Cho nên, nếu em đến nơi an toàn, em phải báo tin về cho anh, vì anh rất, nhớ em.
Cô bé ngốc, anh yêu em, mãi mãi, mãi mãi yêu em


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.