Đọc truyện Tái Sinh, Chỉ Cần Có Anh Bên Em Là Đủ – Chương 17: Lễ Giáng Sinh, Chàng Trai Oai Phong…
Tô Nhiên đến trường, thái độ của mọi người đối với cô rõ ràng có phần nể nang hơn trước.
Cô mỉm cười gật đầu đáp lại, mấy cô nàng nữ sinh lại hạnh phúc kêu to.
Lý Yến vỗ vai Tô Nhiên, đầy vẻ thích thú.
Văn Phương nhìn phản ứng của mấy bạn học kia nói: “Tô Nhiên, lần này cậu thắng rồi.”
Tô Nhiên từ chối cho ý kiến, tay nắm chặt quai cặp sách đang đeo trên vai, nhíu mày: “Hình như mình nghe thấy mấy bạn nam mới đi ngang bàn luận cái gì kìa?”
Cả ba chăm chú lắng nghe.
“Trước đây Triệu Gian Phong học chung trường tiểu học với mình, tuy không cùng lớp nhưng tính tình của cậu ta nổi tiếng quá mà. Mình nghe nói có lần có anh lớp trên chọc phải cậu ta, cậu ta gọi mấy thằng du côn đến đập cho anh kia một trận, thành người thực vật luôn. Chuyện đó ồn ào lắm, đồn khắp trường.”
Thành người thực vật? Cả ba vừa nghe đến đây đều giật mình run rẩy.
Một người khác tò mò hỏi: “Chuyện lớn thế mà không làm được gì sao? Mình nghe nói tội cố ý đánh người rất lớn, dù có là vị thành niên thì ít nhất cũng bị quản chế chứ?”
“Gia đình của Triệu Giang Phong đâu phải tầm thường, mình nghe nói vụ ấy nhà cậu ta tốn không ít tiền, mãi đến lúc nhà của anh bị đánh đồng ý hòa giải riêng, chuyện mới lắng đi.”
Không tầm thường? Cả ba quay sang nhìn nhau, thở dài.
Tô Nhìn nhìn ánh mắt đầy sự sùng bái của các bạn học nam nữ, chợt nhớ đến hoàn cảnh nhà mình, tuy xưởng dệt của ba đã bắt đầu vào guồng, nhưng đây dù sao cũng chỉ là mới bắt đầu, vẫn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, thế thì bây giờ cô có thể làm được gì đây?
Bản thân cô ngoài việc học giỏi nhờ trùng sinh, nổi bật như sâu hóa kén thành bướm thì chẳng được gì nữa.
Tô Nhiên chìm vào suy tư.
Đột nhiên loáng thoáng nghe thấy vài câu mang tính “đánh thức người trong mộng”: “Haiz, lại đến cuối kỳ, mình chưa ôn được gì hết.”
“Ừ, à này, cậu xem Tô Nhiên tiến bộ vượt bậc hay ghê chưa, nếu mình moi được chút gì từ cậu ấy thì tốt quá. Ba mình bảo điểm cuối kỳ của mình mà cao thì sẽ ình đi du lịch châu Âu!”
Hay là mình mở một lớp dạy phụ đạo?
Tô Nhiên nghĩ là làm, lập tức nói chuyện mình vừa nghĩ ra cho Văn Phương và Lý Yến, hai cô bạn nghe xong cũng tán thành. Sau đó chia nhau hành động, người đi in áp phích, người đi quảng cáo với bạn bè.
Từng bước tiến hành hết sức trôi chảy.
Bên canh đó, mỗi ngày từ tờ mờ sáng Tần Trạch đã dậy rèn luyện thân thể, cậu còn cố tình đến tìm một ông lão thần bí trong thôn xin chỉ dạy, nghe đâu người này trước đây từng có thời đi lính.
Ông lão kia khá là bất ngờ và thích thú, vì những người trẻ tuổi hiện nay còn có mấy người thích tập võ rèn luyện thân thể nữa? Bọn nhỏ chỉ thích ở nhà chơi game, hiếm lắm mới có một cậu nhóc đáng tuổi cháu lão đến chơi cùng, làm sao lão không dụng tâm mà rèn luyện cậu nhóc được.
“Rầm!” Tần Trạch bị đánh ngã, cậu đứng dậy xoa xoa mặt, hét lớn một tiếng, tiếp tục!
“Rầm!” Lại gục ngã, đứng lên, và tiếp tục.
…
Ba ngày sao, lớp học phụ đạo của Tô Nhiên chính thức được mở.
Địa điểm không đâu xa lạ chính là trường tiểu học cạnh trường trung học của cô, vì mẹ Văn Phương quen thân với người bảo vệ của trường tiểu học, cho nên dưới sự giải thích, năn nỉ, nhõng nhẽo của cô nàng, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn dặn đi dặn lại không được về muộn, không được phá hỏng thứ gì trong phòng.
Ngày đầu tiên, không ngờ có đến gần 50 người.
Học phí của mỗi người là 10 đồng, số tiền này đối với những trẻ em gia đình khá giả, căn bản chẳng đáng là gì. Mà mục đích của Tô Nhiên trong lần dạy học này không phải là tiền, mà chính là gây dựng danh tiếng cho lớp phụ đạo.
Bản thân Tô Nhiên có cách dạy đặc biệt khác người, cộng thêm sự hiểu biết về Anh Ngữ sau khoảng thời gian học tập điên cuồng của kiếp trước, mà cô còn có không ít những tâm đắc về môn Toán Học hay những môn trong khoa tự nhiên khác. Vừa bắt đầu, cô lần lượt giải thích từng phần một cách tỷ mỷ, thầy cô giáo trên lớp giảng dạy rất tốt nhưng những gì họ nói chỉ về mặt lý thuyết khô cứng, đương nhiên làm sao có thể đơn giản dễ hiểu như những gì Tô Nhiên đúc kết được.
Một lát sau, trong lớp học chỉ còn thỉnh thoảng vang lên những tiếng “À, ra thế” của học sinh.
Rất nhiều chỗ không hiểu dần dần được hé mở.
Nửa giờ đồng hồ thoáng cái trôi qua, sự bội phục của mọi người dành cho Tô Nhiên càng thêm sâu sắc.
Khi mỗi người ra về đều tỏ vẻ hài lòng, gần như ai cũng bảo ngày mai sẽ lại đến học tiếp.
Văn Phương và Lý Yến thấy hôm nay kiếm được 500 đồng, đều kích động đứng ngồi không yên.
Tô Nhiên nhìn hai cô bạn, cười nói; “Sau này sẽ còn nhiều hơn nữa.”
Ngày thứ tư.
Lớp học phụ đạo nháy mắt tăng đến con số 70 người, chỗ ngồi trong phòng không được nhiều nên tất cả đều phải chen chen chúc chúc ngồi cùng với nhau.
Tần Trạch chỉ có thể trụ được mấy chiêu dưới tay ông lão thần bí.
Ngày thứ năm.
Người người nối đuôi đến học ở lớp phụ đạo, con số nhanh chóng tăng đến 100 người, số người quá nhiều nên có không ít người phải đứng học.
Tần Trạch đã có thể tránh được mấy đòn tấn công vào vị trí quan trọng của ông lão.
Ngày thứ sáu.
Con số học sinh đến học tại lớp phụ đạo đã tăng đến 200, tất cả đều là con nhà có tiền, thậm chí còn có một số học sinh gia cảnh bình thường, mỗi buổi chỉ có 10 đồng, đây không phải là mức học phí quá cao. Danh tiếng lớp phụ đạo của Tô Nhiên ngày càng lan rộng, kinh động đến cả hiệu trưởng trường trung học Minh Tú.
Mà về phía Tần Trạch, càng lúc cậu càng bộc lộ thiên phú về mặt võ thuật của mình, chỉ trong vòng chưa đến một tuần ngắn ngủi, thế nhưng cậu đã có thể thoát ra an toàn dưới tay ông lão có kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm, tuy quá trình có chút thảm hại nhưng Tần Trạch đã thật sự làm được.
Ngay cả ông lão cũng không thể không lên tiếng khen ngợi: “Đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước. Xem ra ta không nhận mình già không được rồi, haha.”
Thật ra ông lão này cũng không phải người thường, con lão hiện nay chính là người quản lý quân cơ, còn lão là lão tướng có công với cách mạng, địa vị rất cao, nhưng vì đã về hưu nên muốn về quê nhà ở ẩn, thế nên khi nhìn thấy cậu bé Tần Trạch không những có nghị lực mà còn có thiên phú trời cho về mặt võ thuật, thật là một đứa nhóc đáng yêu.
Ông thấy Tần Trạch vẫn chưa đến tuổi dậy thì, tuy hơi ốm yếu một chút nhưng nếu bắt đầu bồi dưỡng từ bây giờ, tương lai sau này chắc chắn sẽ không hề yếu kém.
Cá chép hóa rồng. Tương lai của Tần Trạch từ giờ phút này đã hoàn toàn thay đổi.
Thoáng cái đến ngày thứ sáu.
Tần Trạch nhìn người anh em của mình: “Tiểu Hoàng, cậu tính thế nào?”
“Còn tính gì nữa?” Tiểu Hoàng giậm chân một cái, “Con mẹ nó, nó tưởng nó là ai? Đập nó một trận cho nó sáng con mắt ra.”
Tần Trạch vỗ vai Tiểu Hoàng, dù lòng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Ra về cùng đi à?”
“Dĩ nhiên.” Tiểu Hoàng xoa tay nói: “Cậu là anh em của mình làm sao mình không đi được? Vừa hay mấy ngày nay mình đang ngứa ngáy tay chân không tìm được bao cát nào luyện tập đây.”
Cả tuần này, Tiểu Hoàng thấy Tần Trạch điên cuồng luyện võ cũng xin vào đấu với ông lão vài trận, tuy lần nào cũng bị đánh bầm dập cả người khiến hắn gào khóc không thôi, nhưng nhờ thế cũng học được mấy chiêu hữu dụng.
Bảy ngày này với Tần Trạch cứ như một cái chớp mắt, nhưng với Tô Nhiên lại khác, mỗi ngày cứ như một năm, ngày nào cô cũng nhìn Tần Trạch bằng ánh mắt đầy lo lắng, trên lớp cũng thường lơ đãng, thầy cô gọi tên cô mấy lần cũng không nghe thấy.
Sau khi tan học, Tần Trạch và Tô Nhiên cùng đi đến cánh rừng như đã hẹn.
Tần Trạch mỉm cười để lộ ra chiếc răng khểnh: “Chờ mình chiến thắng trở về.”
Tần Trạch và Tiểu Hoàng ngông nghênh bước vào cánh rừng, Triệu Giang Phong đã sớm chờ sẵn từ lâu rồi. Phía sau cậu ta còn có bốn tên côn đồ tóc vàng tóc đỏ.
Triệu Giang Phong thấy Tần Trạch đến, lập tức ra hiệu, cả nhóm cùng bước lên.
Đôi mắt gian tà của Triệu Giang Phong híp lại, hắn hét to: “Tần Trạch, gan của mày cũng không nhỏ. Chỉ có hai thằng cũng dám đến đây?”
Không đợi Tần Trạch đáp trả, Tiểu Hoàng đã bực bội nói: “Con mẹ nó, lắm mồm quá. Đánh xáp lá cà hay đánh từng người?”
Triệu Giang Phong không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: “Được lắm. Cố ra vẻ thêm chút nữa đi, trong rừng này chẳng có ai, tao đánh chết mày cũng không ai biết.”
Tiểu Hoàng nào để ý nghe hắn lải nhải nữa, phỏng chừng cậu ta đã ngứa tay đang nhìn ngắm con mồi rồi. Cậu ta bước lên đá móc một cái, đẩy Triệu Giang Phong ngã ụp xuống đất. Cú đá móc này rất có kỹ thuật, dĩ nhiên là học từ ông lão thần bí kia rồi.
Triệu Giang Phong không ngờ thằng nhóc trước mặt nói đánh là đánh. Hắn còn định châm biếm Tần Trạch vài câu cho bỏ tức nữa, ai dè lại bị người ta đá ngã xuống đất. Triệu Giang Phong lồm cồm bò dậy, quay đầu quát với mấy gã lưu manh sau lưng: “Còn đứng đó làm gì, lên!”
Đám người kia lúc này mới có phản ứng, lập tức vây lấy Tiểu Hoàng và Tần Trạch.
Tô Nhiên đứng bên ngoài nhìn thấy tướng mạo mấy người kia, đại khái phác họa được một chút, đều là dạng điển hình của túng dục quá độ. Ngoại hình cao ráo nhưng chỉ có thể hù dọa thôi, nếu đánh nhau thật thì đúng là đồ bỏ đi.
Lúc này, Tiểu Hoàng hỏi Tần Trạch: “Ổn không?”
Tần Trạch tự tin nói: “Yên tâm!”
Đám người kia nghe Tần Trạch nói thế liền buông lời cười nhạo, thậm chí còn mắng: “Thằng nhãi con, mày cứ láo đi, lát nữa đừng có khóc.”
Một người khác chen vào: “#%@$%#%” (tiếng mắng chửi đã được mã hóa)
Nhưng Tần Trạch không có cơ hội nghe người kia nói thêm gì nữa, vì cậu đã vung nắm đấm đánh thẳng xuống cằm gã.
Quả nhiên, cậu hoàn toàn không làm Tô Nhiên và Tiểu Hoàng thất vọng, đám người này chỉ có thể hù dọa con nít, trẻ em, hay học sinh tiểu học, còn đối với Tần Trạch, chẳng tốn bao nhiêu sức đã đánh gục hết tất cả.
Tần Trạch bước về phía Triệu Giang Phong, lạnh lùng nói: “Không được tiếp tục gây chuyện với Tô Nhiên nữa, nếu không tao sẽ ày chết rất khó coi. Tao nhắc một lần nữa, tao không đùa, không tin mày cứ thử xem!”
Tần Trạch nói xong liền cùng Tiểu Hoàng thong thả bước khỏi cánh rừng, tựa như trong mấy tiểu thuyết võ hiệp, hai anh hùng sau khi trừ gian diệt bạo liền rời khỏi, để lại mấy thi thể nằm ngổn ngang trên nền đất.
Tần Trạch bước từng bước đầy oai phong về phía Tô Nhiên.
Anh chàng đắc ý nói: “Thế nào, thấy mấy anh em của cậu lợi hại chưa?”
Tô Nhiên nở một nụ cười vô cùng đáng yêu: “Giáng sinh vui vẻ.” Cô nói xong liền nhón chân choàng khăn quàng cổ màu vàng nhạt cho Tần Trạch, đồng thời đưa cho cậu đôi găng tay cùng màu.
Tần Trạch nhìn chiếc khăn quàng cổ và đôi găng tay: “Cậu đan?”
Tô Nhiên gật đầu: “Đi thôi.”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, như chốn không người.
Từng bông hoa tuyết lất phất rơi xuống, hòa vào ánh đèn ánh ra từ trường học, một khung cảnh đẹp đến mê người.
“Tuyết rơi thật rồi.” Tô Nhiên đưa tay hứng lấy từng bông hoa tuyết, rồi nhìn chúng tay trong lòng bàn tay của mình.
“Ừ, học kỳ kết thúc, lại một năm nữa sắp trôi qua.” Tần Trạch cười, cùng Tô Nhiên bước chầm chậm trong cơn mưa tuyết.
Mà trong cánh rừng, một số người tò mò ở lại quan sát đều hoàn toàn im lặng, tựa như nhường khoảng không gian này lại cho hai người, ai cũng ngẩn người mà nhìn.
Tần Trạch thật oai phong, thật đẹp trai, thật giỏi!
Cậu ấy và Tô Nhiên đi cạnh nhau, thật xứng đôi.
Ngay khi mọi người đang dõi theo bóng lưng Tô Nhiên và Tần Trạch.
Triệu Giang Phong bỗng nhiên lên tiếng: “Mình xin lỗi.”
Ba chữ kia khiến tất cả mọi người đều sững sờ, đây là Triệu Giang phong hung hăng ngạo mạn sao? Cậu ta lại có thể nói hai chữ xin lỗi?
Tô Nhiên không quay đầu lại, cũng không đáp lời.
Chỉ kéo Tần Trạch đi về phía trước, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Này, đợi chút!” Tiểu Hoàng đang trầm ngâm, bỗng giật mình thấy người anh em và người rất có thể là em dâu của mình đã biến mất, lập tức chạy đuổi theo.
Triệu Giang Phong tựa người vào góc cây, đôi mắt gian tà nhìn về phía Tần Trạch và Tô Nhiên vừa biến mất, cười nói: “Thật thú vị”
Vẻ mặt của cậu ta thật giống như nhìn thấy món đồ chơi hấp dẫn vậy, cười đến mức ranh mãnh.