Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi

Chương 8: Bà Hoắc


Bạn đang đọc Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi – Chương 8: Bà Hoắc


– ———————————————————————————-
“Không phải là vì anh ta nói ba anh ta là cố vấn chính trị à.

Lúc ấy anh mặc giáp nhẹ của binh lính hạng nhất, không bảo vệ tốt tên con ông cháu cha đó hẳn là sẽ gặp rắc rối nhỉ.”
Nếu đã không liên quan đến mình, Ân Lâm Sơ cũng chẳng hỏi nữa, nhanh chóng đổi chủ đề.
Còn có người chờ ở ngoài, Hoắc Kiệu cũng không thể chậm trễ nữa, tranh thủ vài phút cuối nói chính sự: “Lâm Sơ, tình hình của ba em, em có rõ không?”
Nhắc tới Ân Vinh nằm viện đến giờ vẫn chưa được gặp, Ân Lâm Sơ lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Dì không cho tôi gặp ông ấy.”
Không gặp được Ân Vinh, cũng không cọ được điểm, Ân Lâm Sơ thật sự đối với việc này thở dài một tiếng.
Không có người cha nào có thể khiến Ân Lâm Sơ nhớ nhung như Ân Vinh.
“Sau khi nằm viện, tình trạng xấu đi, chắc cũng không trụ được bao lâu.

Đám cưới của chúng ta có lẽ sẽ tổ chức sớm.”
Ban đầu Hoắc Kiệu muốn cả hai tìm hiểu thêm một chút rồi mới xem xét tiến hành nghi lễ chính thức.

Tránh vội vàng khiến Ân Lâm Sơ có ác cảm, nhưng bây giờ sợ là không được rồi.
Mẹ Hoắc đã bàn bạc với Ân gia, Ân Vinh còn mong trước khi qua đời được thấy Ân Lâm Sơ kết hôn.
Hôn nhân đồng giới hợp pháp cũng gần giống như hôn nhân khác giới, ngoại trừ các chi tiết khác nhau nhỏ ra thì cơ bản là đều giống nhau.
Sau khi Ân Lâm Sơ kết hôn.

Nhìn từ nhiều khía cạnh, con đường của Ân Thần Hiên sẽ càng rộng mở.
Đứa con được yêu quý sẽ là người được lợi cuối cùng.
“Như vậy đi, tôi thế nào cũng được.”
Ân Lâm Sơ cũng không để tâm, kết hôn sớm một chút cũng tốt.
Bị nhốt ở đây, chưa kể điểm không kiếm được thì cậu sớm muộn cũng bị chán đến mức lục tung cả cái nhà này lên lần nữa mất.
“Còn chuyện gì sao?” Ân Lâm Sơ nhìn Hoắc Kiệu.

Lời anh vừa nói chả xi nhê gì với cậu, tựa như nghe câu: Chúng ta ăn cơm tối trước nhé.
Hoắc Kiệu lắc đầu: “Không có.

Bây giờ tôi đi trước, có thời gian sẽ đến tìm em.”
“Để tôi tiễn anh.”
Ân Lâm Sơ đứng dậy, Hoắc Kiệu liền nói không cần.

Cậu làm như không nghe, anh cũng không từ chối nữa.
Anh cũng muốn ở bên Ân Lâm Sơ lâu hơn một chút, đi bộ vài bước đến cổng chính cũng được.
Ân Lâm Sơ thẳng thắn cùng Hoắc Kiệu đi đến cổng, cách đó không xa có xe chờ sẵn.

Người mặc quân phục giống nhau đứng cạnh xe, Hoắc Kiệu nghiêng đầu nói với Ân Lâm Sơ: “Vào nhà đi.”
Ân Lâm Sơ cười cười, xua xua tay, nhìn Hoắc Kiệu đi về phía xe.
Thì thầm với người đứng đợi bên xe vài câu, Hoắc Kiệu gật đầu, ngoảnh lại nhìn cậu vẫy tay chào lần nữa rồi mới quay người vào xe.
Người mà anh vừa thì thầm dường như quay đầu nhìn lướt qua, sau đó lập tức lên xe.
Cái nhìn vừa rồi tựa như cố tình, Ân Lâm Sơ liếc nhìn bảng nhắc nhở, không có thay đổi gì, chứng tỏ người này tạm thời chưa có ảnh hưởng gì, có thể bỏ qua.
Xe biến mất ở góc phố, Ân Lâm Sơ đi vào nhà, bối rối với vấn đề lúc nãy.

Hoắc Kiệu hỏi cậu có bận tâm đến sự tồn tại của những người khác không, chẳng lẽ cậu trả lời không ổn áp hả?
Đi đến vườn hoa, Đổng Nhuận Ngôn đứng yên một chỗ đến con nhện còn giăng tơ được kia, hỏi: “Hoắc Kiệu nói với tôi, sẽ có những người khác xung quanh anh ấy, hỏi tôi có để ý không.”
“Vậy cậu trả lời thế nào?” Đổng Nhuận Ngôn dù có hỏi cũng hỏi ra cảm giác của công việc.
“Tôi nói với anh ấy là không để ý, anh ấy nhìn có vẻ không vui lắm.” Ân Lâm Sơ hơi nhức đầu.
“Cậu trả lời như vậy rất ổn, vô cùng khéo léo và bao dung.” Đổng Nhuận Ngôn lễ phép trả lời.
Ân Lâm Sơ vẫn cảm thấy sai sai: “Anh chắc không?”
“Tôi chắc chắn.


Người đàn ông nào cũng hy vọng bạn đời của mình hiểu chuyện và bao dung, có thể chấp nhận sống hòa thuận với người khác, cậu quả thật làm rất tốt.” Đôi mắt Đổng Nhuận Ngôn kiên định.
Ân Lâm Sơ nhớ lại những nhân vật chính người gặp người yêu hồi trước, hình như là thế thật.
Quản gia riêng vẫn còn có ích lắm, buổi tối thưởng anh ta đùi gà.
Hôm sau Hoắc Kiệu đến tìm Ân Lâm Sơ, thư hẹn gặp bà Hoắc gửi cũng được chuyển tới tay Ân Lâm Sơ.
[Mẹ chồng tương lai hẹn gặp mặt cậu, bà ấy rất mạnh mẽ và độc đoán.

Thề rằng trước khi kết hôn sẽ cho cậu biết ai mới là chủ nhân trong nhà.]
Bảng nhắc nhở đúng lúc nhảy ra cọ cảm giác tồn tại.

Ân Lâm Sơ chẳng để ý, dù sao cậu cũng chẳng quan tâm tới cái chức bà chủ gì gì đó.
Mùi hương xịt trên thư hoa(1) tạo cảm giác lịch sự, tao nhã, cánh hoa hồng nhạt được ép vừa phải nhét vào giữa trang giấy, lưu giữ màu sắc riêng biệt của nó, tổ hợp đầy đủ những sự tinh tế mà các quý bà tầng lớp thượng lưu hướng tới.
Trong raw là 花笺, theo baidu thì đây là thư hoa là tên cổ, được dung khi viết thư hoặc thơ.

Giới văn học cổ đại thường tự làm thư hoa để thể hiện sự sang trọng mà không quá phô trương.

(Ảnh minh họa)
Ân Lâm Sơ rất mong chờ được gặp mẹ chồng tương lai này.

Người có thể giúp cậu kiếm điểm, cậu đều sẵn lòng gặp gỡ.
Nơi hẹn gặp là một cửa hàng bán hoa, tinh tế y hệt như bức thư hoa kia, cửa hàng này từ cửa chính đã thể hiện sự khác biệt của nó.
Thẻ thành viên màu đen làm ra dành cho những người ở tầng lớp thượng lưu, quy định đặt chỗ trước để giới hạn lượng khách mỗi ngày, đảm bảo mỗi ngày chỉ tiếp mười vị khách.
Bên trong cửa hàng hoa trông còn lớn hơn bên ngoài, sâu mà rộng.

Toàn bộ cửa hàng hoa được chia thành nhiều nhà kính, trong nhà kính trồng nhiều loại cây.


Màu mè nhất là cái cây cao những ba tầng lầu, tán cây nở chi chít những bông hoa lớn, có lúc còn có mấy cánh hoa chầm chậm rơi xuống, trải lên thềm cỏ nhân tạo mềm mại.
Nhìn kỹ mới thấy, hình như kia chính là cánh hoa được ép vào bên trong bức thư hoa.
Đi theo sự chỉ dẫn của người phục vụ vào bên trong, từ hai bên nhà kính nhìn vào có thể thấy cây ở trong, nhiệt độ được điều chỉnh chuẩn xác, có thể mô phỏng theo điều kiện sinh nở của toàn bộ loài hoa, dưới sự tác động của con người, hoa của các mùa khác nhau có thể nở cùng một lúc.
Ân Lâm Sơ cưỡi ngựa xem hoa(2) mà đi qua, người phục vụ dừng trước một cánh cửa màu trắng, gõ nhẹ ba tiếng.

Nghe thấy người trong phòng đáp lại mới mở cửa, mời Ân Lâm Sơ đi vào.
“Cưỡi ngựa xem hoa” để chỉ những người làm việc qua loa, cẩu thả, không tỉ mỉ, cẩn thận, không đi vào chi tiết, không quan sát kỹ lưỡng.
Bên trong căn phòng đơn giản và trang nhã y hệt cánh cửa, bà Hoắc ngồi trước bàn thấp, phía dưới chỉ lót một tấm đệm hương bồ(3), hai chân uốn cong gấp sang một bên, nửa người trên ngồi ngay thẳng.
Ảnh minh họa đệm hương bồ
Trước mặt bà là hai lọ hoa hình thù lạ mắt, một cái cắm hoa, một cái không.

Bên cạnh là một cái khác lớn hơn bằng giỏ dễ mang theo bên người, bên trong đựng một ít cành hoa mới cắt, có mấy cánh hoa còn đọng sương.
Ân Lâm Sơ hiểu ra một chút vì sao chủ tiệm lại đặt ra nhiều quy định như vậy.
Tới đây, các vị khách đều có tùy ý cắt những cành hoa mình thích, sau đó cắm hoa, nếu không đưa ra quy định hạn chế lượng khách, thì hoa ở nơi này cũng không đủ cho họ cắt.
Bà Hoắc chỉ nhìn cậu một cái lúc bước vào.

Sau đó lại không lãng phí ánh nhìn nào nữa, nhưng lời nói ra là để cho cậu nghe.
“Cậu cũng tới thử chút đi.”
Ân Lâm Sơ ngồi phía bàn thấp đối diện, nhìn hoa, không động đậy.
Bà Hoắc nhàn nhạt nói: “Cậu trước đây chưa đảm đương nổi nửa chức vụ gì, về sau hẳn là cũng chẳng đi làm.

Chờ cậu và Hoắc Kiệu kết hôn, cũng đừng nên ở nhà quá nhiều, học thêm chút để giết thời gian cũng được.”
Ân Lâm Sơ mỉm cười cầm cành hoa trước mặt lên, nói: “Bà Hoắc lúc trẻ chắc hẳn phải là một người phụ nữ ưu tú.”
Nghe giọng điệu chắc nịch, Bà Hoắc khẽ nhếch cằm, cầm kéo trong tay lưu loát cắt cuống hoa thành một mặt nghiêng bằng phẳng: “Đương nhiên, ta là một người lính vinh quang mà.”
“Chẳng trách được.

Con chưa từng gặp ngài Hoắc, nhưng cảm thấy Hoắc Kiệu rất giống ngài.” Ân Lâm Sơ nói.
Bà Hoắc không thèm che giấu: “Nó là niềm tự hào của ta.”
“Vậy, con có thể hiểu được vì sao ngài không hài lòng với con.


Với cả…” Ân Lâm Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt của bà Hoắc, bà bất giác dừng lại, nghe cậu nói tiếp.
“Con nghĩ sự không hài lòng này cũng không chỉ nhắm vào con.

Trong thâm tâm ngài, không có ai có thể xứng với Hoắc Kiệu.

Dù người ngồi đây có là con gái của Tổng thống, kết quả cũng sẽ như vậy.”
Bà Hoắc mím môi, không khí như bị đóng băng.

Một lúc sau, bà nhướng mày, dời mắt về phía cành hoa: “Cậu thông minh hơn ta nghĩ một chút.”
Ân Lâm Sơ gật đầu: “Cảm ơn ngài đã khen.”
Bà Hoắc tiếp tục cắt tỉa những cành hoa còn lại trên bàn, một cành rồi một cành cắm vào giữa lẵng hoa: “Thời gian kết hôn, ta đã bàn bạc với người nhà của cậu rồi.

Hy vọng sau khi cậu kết hôn với Hoắc Kiệu, có thể giữ đầu óc minh mẫn, không làm chuyện thừa thãi.”
“Đã dự định ngày cưới rồi?”
“Một tuần sau.”
Bà Hoắc nói rồi đem cành hoa cuối cùng cắm vào lẵng hoa, đưa cho Ân Lâm Sơ: “Cha cậu lâm bệnh nặng, cậu nên đi gặp ông ấy đi, cho ta gửi lời hỏi thăm cha cậu.

Về sau, cậu cũng cùng ta đến đây học cắm hoa đi.”
Ân Lâm Sơ nhận lẵng hoa, chân thành từ chối: “Cảm ơn ý tốt của ngài, con sẽ đến thăm cha.

Nhưng mà so với cắm hoa thì cháu hiểu về trồng hoa nhiều hơn.”
Cậu vô cùng tự tin: “Con chọn học khóa đào tạo trồng nhiều loại hoa.

Nghe nói là vườn hoa Hoắc gia vô cùng lớn, sau này vườn Hoắc gia cứ giao cho con, muốn trồng loại hoa gì con cũng sẽ trồng.”
Bà Hoắc đã thay đổi cái nhìn về cậu, im lặng một lúc, không nhịn được nói: “Rốt cuộc là cậu nhìn trúng con trai ta hay nhà ta?”
Tác giả có điều muốn nói:
Có thật là không cho sao biển không? (确定不给点海星嘛?)
Tại sao anh ấy còn chưa ngược tôi? (渣攻他怎么还不虐我?).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.