Đọc truyện Tại Sao Ta Còn Chưa Tiến Lãnh Cung? ! – Chương 17
“Chủ tử!”
Mới vừa vào trong quan một nam tử trung niên liền quỳ xuống hành lễ với Thẩm Dập Luân, những người còn lại thấy thế cũng quỳ xuống hành lễ, chào theo:
“Chủ tử!”
Thẩm Dập Luân lại không để bọn họ đứng lên ngay, mà chỉ vào Hứa Nặc nói:
“Vị này sau này cũng là chủ tử của các ngươi, lời của ta và y đều quan trọng như nhau, biết không?”
Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Nặc ngẩn người, bất quá vẫn là cúi đầu nói:
“Vâng, từ nay về sau Triệu Tín là nô tài của công tử!”
Hứa Nặc cũng rất kinh ngạc, Thẩm Dập Luân cư nhiên cho mình làm chủ? Tuy rằng không rõ tại sao hắn lại đối tốt với mình như thế, nhưng Hứa Nặc vẫn nhận phần lễ này.
“Không cần kêu nô tài nô tài, ngươi còn lớn tuổi hơn ta, theo lý ta nên gọi ngươi một tiếng Triệu đại ca, ngươi kêu ta công tử là được rồi.” Hứa Nặc kỳ thực không quen nhìn những nghi thức xã giao này.
“Này…” Triệu Tín nhìn về phía Thẩm Dập Luân, Thẩm Dập Luân nói xen vào:
“Nếu Tiểu Nặc nói như thế, ngươi liền kêu như thế đi.”
Thẩm Dập Luân đã lên tiếng, Triệu Tín không dám không nghe theo:
“Vâng, công tử, chủ tử.”
Hứa Nặc mở miệng:
“Triệu đại ca, có thể cho ta xem phòng bếp và các đầu bếp một chút không?”
“Có thể, bọn họ đang ở phòng bếp luyện tập, đi theo ta.” Triệu Tín cũng biết Hứa Nặc là chủ nhân của quyển thái phổ, bởi vậy gã cũng rất kính nể.
Hứa Nặc vừa định đi chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu hương Thẩm Dập Luân nói:
“Ngươi cũng đi cùng ta nha?”
Thẩm Dập Luân có điểm thụ sủng nhược kinh, Tiểu Nặc cư nhiên mở miệng gọi hắn:
“Đương nhiên.” Ngươi đi đâu ta liền đi đó, một câu này lặng lẽ nói ở trong đáy lòng.
Đi qua một đoạn hành lang là đến phòng bếp, từ rất xa đã nghe thấy mùi thơm mê người. Mọi người đi vào liền phát hiện có mười mấy đầu bếp đang nghiêm lúc nấu ăn. Tại phòng bếp rất sạch sẽ không có bất kỳ loại tạp vật nào, Hứa Nặc đối với việc này rất hài lòng.
“Bốp bốp!” Triệu Tín vỗ tay vào cái. “Mọi người dừng một chút!”
Các đầu bếp nghe được thanh âm liền ngừng mọi hoạt động nhìn sang, Triệu Tín vốn muốn bọn họ hành lễ lại thấy Thẩm Dập Luân hướng gã lắc đầu, Triệu Tín lập tức hiểu rõ.
“Hai vị này là chủ tử của chúng ta, hiện tại đến xme mọi người.”
Các đầu bếp nghe xong có chút thụ sủng nhược kinh, người như bọn họ chẳng đáng được người khác chú ý, vậy mà chủ tử lại có thể đến xem mình, khiến bọn họ nghĩ đến hết sức cảm động.
“Vị công tử này còn có cả vị kia.” Nếu như lời nói mới rồi khiến bọn họ cảm động, thì những lời này lại khiến tất cả bọn họ khiếp sợ há hốc miệng.
“Này, này…” Vị đầu bếp thoạt nhìn lớn tuổi nhất cũng khiếp sợ không nói nên lời. Những người khác đoán chừng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Dù sao thì ở trong nhận thức của bọn họ, người có thể có được năng lực nấu ăn hoàn mỹ như vậy nhất định là một lão nhân duyệt tẫn thiên phàm(*), kết quả cư nhiên là một vị thiếu niên chừng hai mươi tuổi!
(*) Duyệt tẫn thiên phàm: trải nhiều sóng gió, bão táp, già đời
Nhìn bọn họ trao đổi ánh mắt để xác định mình không nghe lầm. Hứa Nặc “cười khúc khích” một cái liền bật cười. Tiếng cười vừa hay khiến bọn họ càng đặt lực chú ý lên người Hứa Nặc.
“Này, các ngươi nhìn ta làm gì vậy, ta có chút xấu hổ đó!” Hứa Nặc nói quả nhiên trên mặt có chút ửng hồng.
Thẩm Dập Luân khóe miệng giật một cái, hắn sao lại có dự cảm không tốt thế nhỉ.
Những người khác thấy y vẫn là một đứa trẻ hay xấu hổ như thế, một chút không cam lòng cùng đố kị đều tan thành mây khói. Dù sao đối với một đứa trẻ bọn họ cũng không nghĩ là làm được cái gì, phỏng chừng là có kỳ ngộ gì đó thôi.
“Chẳng giấu mọi người.” Hứa Nặc mở miệng. “Ta là có một sư phụ rất giỏi, nhưng ông không thích thế giới bên ngoài, nên ta cũng không thể báo danh hiệu của ông ấy, thế nhưng ta muốn những kỹ nghệ này có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời, tạo phúc cho mọi người, thế nhưng sức lực chỉ một mình ta khẳng định không làm được, bởi vậy phải ngưỡng vọng các vị tiền bối.” Nói xong hướng mọi người trịnh trọng bái một cái.
Giải thích này của Hứa Nặc nâng hảo cảm của mọi người với y lên một bậc cao hơn. Nhìn một chút, đứa nhỏ này thật là lương thiện, tuổi còn nhỏ mà còn biết suy nghĩ cho bách tính, bản thân mình cũng không thể không xứng có loại phẩm chất này! Thế là trong nhát mắt liền nhiệt tình hơn với Hứa Nặc, căn bản không nhìn ra một điểm miễn cưỡng.
Hứa Nặc ở một góc mà mọi người không nhìn thấy hướng Thẩm Dập Luân làm mặt quỷ, Thẩm Dập Luân ngẩn ngơ, tới lúc phản ứng kịp, hắn chỉ sợ này là mình tự biên tự diễn ra, thực sự là quỷ tinh quái!