Bạn đang đọc Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi – Chương 70: Lạnh Lùng
Sau buổi sáng đầy chông gai, Diệp Tử Yên được thả về Diệp gia.
Cô vào nhà thấy liền thấy La Tịch Âm và Bánh bao nhỏ
“Tiểu Bao, có nhớ dì út không nha” Diệp Tử Yên đến bế bánh bao, thơm vài cái vào má cô
La Tịch Âm thấy cô, cười hỏi:” Nghiên cứu hoàn thành rồi sao?”
“Vâng, chị dâu”
La Tịch Âm thấy cô chơi đùa với bánh bao nhỏ bèn nói:” Em thích trẻ con như vậy, không bằng sinh một đứa làm bạn với bánh bao nhỏ a”
Diệp Tử Yên đơ ra.
Cô chưa từng nghỉ đến chuyện sinh em bé, nhưng nhìn Bánh bao nhỏ đáng yêu như vậy, nếu là con của mình với Sở Viêm chắc chắn rất đáng yêu a
“Không trả lời, em có bạn trai rồi đúng không?” La Tịch Âm khẽ cóc đầu cô
Diệp Tử Yên chưa kịp nói gì La Tịch Âm lại lên tiếng:” Em đừng hòng giấu chị, nhớ lúc trước quen anh của em, không phải biểu hiện của chị cũng kì quái như vậy sao.
Nói xem cậu ta làm nghề gì?”
Diệp Tử Yên biết không thể giấu được nữa, đành khai:” Là Sở Viêm, bạn cấp 3 của em”
“Yêu từ cấp 3 sao?”
Diệp Tử Yên ngượng ngùng đáp:” Là 3 tháng trước”
“Trước đây, dịp tết nhà họ Sở đều qua chúc tết chúng ta, chị có gặp cậu ta mấy lần.
Trông có vẻ rất lạnh lùng” La Tịch Âm lo lắng Diệp Tử Yên thiệt thòi liền nói
“Anh ấy đối với em rất tốt”
Nhìn Diệp Tử Yên tươi cười hạnh phúc, La Tịch Âm liền yên tâm.
Cô cũng rất quý Diệp gia, không vì lợi ích gia tộc mà bán rẻ hạnh phúc con mình.
Bản thân cô trước đây cũng rất tự ti khi gã cho Mộ Thần
Nhưng mọi thứ đều rất tốt, người nhà họ Diệp đều rất yêu quý cô
Lúc này ba mẹ Diệp từ bên ngoài đi vào:” Hai đứa đang nói chuyện gì? Có vẻ rất vui nha”
“Bà nội, ơm ơm” Bánh bao nhỏ thấy bà liền chạy đến đòi ôm
Mẹ Diệp đương nhiên vui mừng đón nhận:” Ây, bánh bao bảo bối của bà”
Diệp Tử Yên nói:” Ba mẹ mới bên ngoài về sao?”
“Bộ sưu tập mới ra mắt, ba đưa mẹ đi xem một chút, tiện thể mua ít đồ cho mấy đứa”
Ba Diệp nhìn cô nói:” Viện cho nghỉ phép sao?”
“Vâng, được nghỉ một tuần ạ”
Mẹ Diệp liền cười:” Vậy thì ở nhà nhiều một chút.
Lúc nãy mẹ có gặp tiểu Ngôn, cũng lâu rồi hai đứa con chưa gặp mặt.
Mẹ đã bảo nó sang ăn tối, chắc chút nữa sẽ đến”
Bạch Ngôn sao? Đúng là lâu rồi chưa gặp anh ấy, khi cô qua Mỹ năm thứ hai Bạch Ngôn phải trở về tiếp quản công việc của gia đình
“Vâng”
…
Đến tối, Bạch Ngôn đến Diệp gia:” Tiểu Yên, em trở về lúc nào không nói anh biết a”
“ Cũng được vài tháng rồi ạ, anh mau vào đi ba mẹ em đều đang đợi anh” Diệp Tử Yên đáp
“Tiểu Yên, em đang làm trong viện nghiên cứu sao?”
“Vâng ạ”
“Em và Sở Viêm sao rồi?”
“ Chúng em đang bên nhau “
“Vậy sao? chúc mừng hai đứa”
“Tiểu Yên,…”
Mẹ Diệp xuất hiện gọi anh:” Tiểu Ngôn đến rồi mau vào, dì đã chuẩn bị toàn món con thích đấy”
“Cảm ơn dì ạ”
Mẹ Diệp cười:” Con đừng khách sáo”
Sau bữa ăn, ba mẹ Diệp trở về phòng mình:” thằng nhóc Bạch Ngôn này thật tốt, chỉ là tiểu Yên có vẻ không thích nó”
Ba Diệp thử dài:” Lúc nhỏ Yên Yên có hôn ước với thằng nhóc nhà họ Sở, Không biết có nên cho nó biết không a”
“ Mai em sẽ nói với Yên Yên, nếu muốn giải trừ hôn ước cũng không sao.
Em cũng không muốn ép con bé điều gì.
Thằng nhóc Sở Viêm kia đúng là rất xuất sắc nhưng quá lạnh lùng rồi, em sợ tiểu Yên chịu thiệt thòi”
“ Em suy nghĩ nhiều rồi, mau ngủ đi”..