Tại Sao Lại Là Ngươi

Chương 7


Đọc truyện Tại Sao Lại Là Ngươi – Chương 7

Chương 11

“Ta nghĩ ta là người, không phải cẩu.”

“Phải. Nàng nghĩ không sai.”

“Vậy tại sao ngươi thời thời khắc khắc đều đem ta buộc tại bên người? Ta
muốn đi ra ngoài chơi.”

Tiêu Tiêu vô cùng không hài lòng! Vì cái gì mà nàng phải bồi tên gian nhân
này ở trong hang ổ thư phòng cả ngày vậy, ngay cả tự do cũng không có.

“Ta là vì muốn tốt cho nàng.” Hình Thất ngay cả đầu cũng không ngẩng đầu
lên, tiếp tục làm việc của hắn. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vì cái mạng
nhỏ của nàng, vẫn là phải cẩn thận.

Tức chết người đi được, ở đây so với ở Phú Quý lâu thì có khác gì nhau!
Giống nhau đều là bị giam lỏng! Khi đó ít nhất ở trong phạm vi nhất định nàng
muốn đi thế nào thì cứ đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nhưng hiện tại lại
thảm hại hơn rất nhiều, nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn!

“Hình Thất, ta chán ghét ngươi.”

“Ừm, ta biết.” Hình Thất vẫn là bộ dạng hời hợt, mặc kệ nàng tự nói tự
nghe.

“Ngươi mỗi lần đều nói tốt với ta, đến khi ta hỏi lý do lại không nói!” Hắn
coi nàng là cái gì, Sủng vật?! Con mắt đảo qua một vòng, Tiêu Tiêu còn nói
thêm, “Ta muốn đi nhà cầu, không phải, nhà vệ sinh.”

“Được. Ta lập tức đi là tốt rồi.”

Không phải chứ, chẳng lẽ nàng đi vệ sinh mà hắn cũng muốn đi cùng?! Ngất…

“Ta thấy ngươi không nên đi theo ta, như vậy ta sẽ thẹn thùng, ta cam đoan
lập tức sẽ trở lại, được rồi được rồi, cứ như vậy.” Phất phất tay, cũng không
thèm nhìn hắn, Tiêu Tiêu nhanh chóng mở cửa bỏ chạy.

Hình Thất đang muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng tưởng tượng nàng nói sẽ thẹn
thùng, đành bất động ngồi đó. Trong thời gian ngắn như vậy, lại ở trong phủ,
chắc là sẽ không xảy ra sự cố gì đâu.

Có đôi khi, sự cố thường đột ngột xảy ra vào lúc ta không ngờ nhất. Giống
như hiện tại, Tiêu Tiêu đã nghênh ngang đứng bên ngoài cửa Hình phủ. Hừ, càng
không cho phép nàng trốn, nàng liền trốn cho hắn xem!

Chà chà chà, mới đi được chưa xa, bên người nàng đột nhiên thoát ra N tên
hắc y nhân, tay cầm lợi đao, ánh đao lóe lên chói mắt. Tiêu Tiêu ngây ngốc,
nàng cùng bọn họ hẳn là không thù đi.

Rút đao, muốn chém xuống người trước mặt. Hắc y nhân vung tay lên…

Nhưng đồng thời, một thân ảnh khác đã nhanh chóng bay tới. Tiêu Tiêu chỉ
cảm thấy hoa mắt, sau đó người đã vững vàng ở trên nóc nhà. Nàng ngẩng đầu nhìn
nhìn, di? Phẩm Nguyệt. Người này lại từ nơi nào xuất hiện thế này?

Hắc y nhân động tác nhất trí, cũng nhảy lên nóc nhà. Hai bên lập tức động
thủ. Tất nhiên dưới võ công bất phàm của Phẩm Nguyệt, sau vài chiêu bọn hắc y
nhân không chết thì cũng bị thương. Chờ hắc y nhân vừa rút lui, hắn lập tức
buông Tiêu Tiêu ra, phân rõ giới tuyến.

Tiêu Tiêu trầm tư suy đoán, hắc y nhân này đại khái là do chủ nhân của khối
thân thể này rước lấy đây. Còn Phẩm Nguyệt, hẳn là vẫn đang chìm đắm trong trò
chơi theo dõi gì đó, xác định Hình Thất có phải đệ đệ của hắn hay không.

“Không muốn chết, tốt nhất quay về Hình phủ.” Phẩm Nguyệt nói xong xoay
người muốn đi.


Tiêu Tiêu thấy thế lập tức đuổi theo giữ chặt tay hắn, “ Đừng đi vội, mang
ta theo.”

Đùa hả, nàng chính là không muốn sống trong Hình phủ nữa nên mới chạy ra ngoài.
Trở về? Như vậy sao được!

Phẩm Nguyệt bởi vì cử động của nàng mà chấn động, vội vàng bỏ tay ra, lông
mày nhăn lại. “Xin tự trọng.”

Vâng vâng, Tiêu Tiêu gật đầu, “Huynh cũng không nên bỏ lại ta a.”

Những lời này lại khiến cho mặt hắn càng nhăn nhó hơn nữa, “Xin – Tự –
Trọng!”

Lại là tự trọng, hắn không còn từ khác hả?! “Ta nói rồi, ta không thể trở
về được.”

Không thể? Chính mình mới vừa đến nơi đây còn không quá quen thuộc, nữ tử
này lại không biết có quan hệ gì với Hình phủ, “Cùng ta không quan hệ.”

“Có quan hệ, đương nhiên có quan hệ. Ta vừa bị Hình phủ đuổi việc, mà huynh
mới rồi lại cứu ta một mạng. Ta đây tuy rằng không đọc qua sách vở, nhưng cũng
biết tri ân đồ báo. Cho nên, ân công, huynh hãy cho ta cơ hội được phục vụ bên
cạnh huynh, hảo hảo báo đáp huynh đi.” Mặc kệ, có thể đi theo thì phải cố gắng
đến cùng.

“Bọn họ vì sao phải giết ngươi?” Một tỳ nữ bình thường tại sao lại kéo đến
nhiều cao thủ như vậy, thân phận của nàng nhất định không đơn giản.

“Ta làm sao biết. Còn không hiểu ra sao cả thì bọn chúng đã tới rồi, ta hồn
nhiên thiện lương ngây thơ, dáng vẻ không giống người kết thù kết oán bại hoại,
tám phần là nhận lầm người.” Tự thổi phồng bản thân một phen, đem vấn đề thổi
sạch, hắn chắc sẽ không quan tâm chuyện của nàng đâu.

Nghĩ nghĩ, Phẩm Nguyệt lại nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, tạm thời mặc kệ
nàng là ai, đã là người của Hình phủ, đối với sự tình bên trong chắc cũng biết
ít nhiều, cũng đỡ mất công hắn phải tự tìm hiểu, “Đi thôi.”

Sao tự nhiên lại dễ nói chuyện vậy? Lúc trước bởi vì Tụ Bảo là đệ đệ của
hắn, lần này lại là bởi vì sao? Tiêu Tiêu kỳ quái ngắm ngắm hắn, chắc chắn là
hắn có mục đích gì đây.

Nhưng Tiêu Tiêu không biết rằng, bởi vì chuyện nàng chạy trốn mà giờ phút
này Hình phủ đang gà bay chó chạy. Hình Thất lật tung toàn bộ Hình phủ mà vẫn
không thấy bóng dáng của nàng, trên mặt đã xuất hiện tuyệt vọng, điều hắn lo
lắng đã xảy ra. Tứ điện hạ vì đảm bảo quá khứ của hắn không bị người khác biết
được, rốt cục đối với nàng xuất thủ.

Cho nên, N ngày sau, bởi vì chạy trốn thành công vốn nên vui vui vẻ vẻ thì
người nào đó lại vẻ mặt buồn bực, bắt đầu hối hận quyết định của chính mình.
Chắc hẳn lúc này Hình Thất đang lo lắng cho nàng, dù sao nàng cũng là lão bà
của người ta, đương nhiên không thể khoái hoạt như trước.

Không biết mình lúc ấy tại sao lại cảm thấy đi theo Phẩm Nguyệt là chuyện
tốt chứ. Người này trừ bỏ đứng ở khách điếm thì là đi do thám Hình phủ, có mỗi
hai địa điểm ấy bay qua bay lại, chán nản tới cực điểm.

Nhàm chán nhất chính là, còn phải kể lại cho hắn nghe thời gian làm việc và
nghỉ ngơi của Hình Thất, thói quen sinh hoạt sinh hoạt thường ngày của hắn ra
sao. Thân ảnh tên gian nhân này liên tục lắc lư trong đầu nàng, muốn quên trong
chốc lát cũng không được.

Có điều an ủi duy nhất chính là hắc y nhân lại tới hai lần nữa, đòi giết
đòi chém vô cùng náo nhiệt, khiến kiếp sống tỳ nữ buồn tẻ của nàng coi như có
thêm niềm vui.


Hai ngày này, ánh mắt Phẩm Nguyệt nhìn nàng có điểm không giống trước. Chắc
hắn cũng biết nàng là lão bà của Hình Thất rồi, nhưng kì quái là một người đứng
đắn như hắn tại sao lại không đem nàng đuổi về Hình phủ, dù nói thế nào nàng
cũng là em dâu của hắn nha.

“Này, gia, huynh đừng nhìn ta như vậy, ta sợ a.”

Phẩm Nguyệt dời ánh mắt, quay về phía bàn cơm.

Tiêu Tiêu sờ sờ hai má, trên mặt mình hẳn là không có cái gì kì lạ đi. Cái
tên Phẩm Nguyệt này càng ngày càng quái. Nàng cầm lấy một cái đùi gà, không
thèm để ý hình tượng mà cắn loạn lên lại đưa tới cái nhìn khó hiểu của hắn,
thiệt là, làm hại nàng chẳng cảm thấy ngon miệng nữa.

“Gia, huynh ăn đi, đừng có nhìn ta mãi thế.” Làm nàng muốn bỏ của mà chạy
lấy người.

“Tiểu Điệp!” Bỗng nhiên một đại thanh âm vang lên.

Tiêu Tiêu nhanh chóng quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân to lớn trông
giống như một con gấu đang bước nhanh đi đến trước mặt nàng, nhân tiện ôm chặt
lấy nàng gào lên, “Rốt cuộc ta đã tìm được nàng, vi phu rất nhớ nàng a.”

Vi phu? Cái gì vi phu! “Vị này, Hùng tiên sinh, ta nghĩ ta không biết ngươi,
xin đừng làm loạn bám víu quan hệ a.” Thật là đáng sợ, không ngờ Vũ Điệp này
lại có một lão công như vậy, kia Hình Thất thì sao?.

Hùng tiên sinh thả lỏng hùng chưởng, trên mặt vẻ xấu hổ, “Là ta không tốt,
nàng đừng tức giận, cùng ta về nhà được không? Ta sau này sẽ không bao giờ …
phát cáu linh tinh nữa, ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi với nàng.”

“Ha ha… Này… chúng ta chậm rãi thương lượng đi, ngươi trước tiên thả ta
xuống dưới được không, ha ha…” Tiêu Tiêu nhanh chóng quay đầu lại cầu cứu,
cứu ta a, Phẩm Nguyệt…

Di? Người đâu? A …Ông trời đánh chết nàng đi! Vì cái gì cứ đến thời khắc
nguy hiểm cần hắn thì hắn lại biến mất chứ! Hắn có phải là nam nhân không a!
Thực quá đáng, cứ như vậy đem nàng ném cho một con gấu! Tên Phẩm Nguyệt này so
với Hình Thất là một tên gian nhân hơn nhiều! Nàng nhìn lầm hắn rồi!

Tiêu Tiêu liều mạng đạp chân lung tung, “Ta không biết ngươi, ngươi tránh
ra. Ta không phải là Vũ Điệp, ta họ Tiêu.”

“Nàng đừng nóng giận, ta nhận lỗi rồi còn chưa được sao, tha thứ cho vi phu
lần này đi.” Lời nói của hắn thực cảm động.

“Không không, ta thật sự không biết ngươi!” Thấy có không ít người vây xem,
Tiêu Tiêu lập tức tìm xin giúp đỡ, “Cứu mạng a, hắn cố chấp bắt nạt con gái
đàng hoàng!”

Vốn đang hứng thú quan sát hai người, nghe nàng vừa nói, moi người lập tức
hành động nhất trí quay đầu đi, bọn hắn không thấy được, cái gì cũng không thấy
được. Dùng cơm ăn cơm, gọi món ăn gọi món ăn. Vừa rồi có phát sinh cái gì sao…?

A, không phải đâu. Những người này sao lại như vậy chứ. Tiêu Tiêu ngốc
rụng, bị Hùng tiên sinh xuất ra khí lực khiêng lên vai giống như túi gạo rồi
ném vào trong xe ngựa.

Dọc theo đường đi, Hùng tiên sinh dùng hết khả năng nói tốt lấy lòng nàng,
chính là hình tượng của một tên nam tử si tình. Ngay cả nàng nghe được cũng bị cảm
động liên tục. Nguyên lai Hùng tiên sinh là một nam nhân tốt như vậy. Vũ Điệp
này có chồng tốt đến thế, như thế nào lại còn hồng hạnh xuất tường, chạy tới
làm tiểu thiếp của Hình Thất chứ! Thật sự là tham lam quá mà.


“Tiểu Điệp nàng xem, mỗi ngày ta đều cho người lau chà bảo bối của nàng,
thực sạch sẽ đi, cùng với lúc nàng trước khi đi không hề khác nhau đâu.” Hùng
tiên sinh cầm chặt lấy tay nàng, sắc mặt vui mừng hỏi han, “Hiện tại nàng đã
trở lại, có cao hứng nhìn qua một chút không?”

Không thể nào…!!!!

Cả căn phòng này… đều là Hình Thất?!

Tuy rằng xem ra mặt vẫn còn rất non nớt, nhưng thật là hắn! Nhìn nhìn lạc
khoản dưới mỗi bức vẽ. Trời ạ! Nhiều bức họa như vậy, lại đều là do Vũ Điệp kia
tự vẽ! Chỉ sợ Vũ Điệp này đã yêu tha thiết tên gian nhân kia rồi. “Này…”

“Ta biết nàng lại nghĩ tới trước kia,” Hùng tiên sinh sờ sờ tóc của nàng,
nói, “Nhưng đừng tiếp tục thương tâm, muội muội nàng nếu biết nàng lo lắng như
vậy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Ách, cái gì muội muội? Khóe miệng Tiêu Tiêu co rúm. Nhìn nhìn Hùng
tiên sinh, hắn không phải là đem Hình Thất trở thành muội muội Vũ Điệp chứ.
Nàng lặng lẽ chảy ra hai giọt mồ hôi.

Xin hắn… Tuy rằng bộ dạng của Hình
Thất so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhưng hắn là nam nhân chân chính a – Là
tình địch của ngươi đó! Tiêu Tiêu bắt đầu có điểm đồng tình với con gấu si tình
này, nàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Không có, ngươi yên tâm, ta không có thương
tâm.”

Hùng tiên sinh lại là vẻ mặt kích
động, “Nàng không cần giả vờ, nàng cảm thấy đau lòng thì ta cũng cảm thấy đau
lòng, ta lo lắng cho nàng là ta nguyện ý.” Thật tốt quá, Tiểu Điệp đã nghĩ tới
cảm thụ của hắn rồi sao.

“Khụ!” Vị Hùng tiên sinh này đang
kích động cái gì thế, “Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một lát, ta mới vừa đến nơi
này, mệt chết đi được.”

“Hảo hảo hảo,” Hùng tiên sinh đáp
lời mang nàng vào phòng ngủ, vui vẻ rạo rực tìm người đi chuẩn bị bữa tối, Tiểu
Điệp đã trở lại, trong lòng hắn thật sự là cao hứng a!

Nếm qua cơm chiều, Tiêu Tiêu bắt
đầu lo lắng, vị Hùng tiên sinh này không phải là dạng giống Hình Thất chứ, vừa
bước vào cửa đã yêu cầu thoát y, nếu như vậy thì thảm. Làm sao bây giờ?

Bỗng cửa cửa phòng bị đá văng thô
lỗ, Hùng tiên sinh vẻ mặt đáng sợ, ngón tay rắc rắc rung động vào phòng, cùng
ban ngày quả thực là giống như hai người. Tiêu Tiêu kinh hoảng, hảo dọa người!
Chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn là hai mặt?!

Vị Hùng tiên sinh bị cho là hai mặt
này âm hiểm nhìn nhìn nàng sau đó khóe miệng liệt ra một nét cười hung ác,
“Thoát y!”

Đúng là không có ý tưởng gì mới mẻ…
Xem ra nam nhân Tống Triều đều chỉ biết nói hai chữ “thoát y”. Hay là nhóm
người muốn lên giường chỉ thích nói hai chữ này đầu tiên? Tiêu Tiêu nuốt nước
miếng, cố gắng đánh giá Hùng tiên sinh giống như hung thần ác sát trước mắt,
thân thể bắt đầu phát run, nàng cũng không muốn cởi a.

Không chờ nàng phải phản kháng lâu,
cửa phòng lần thứ hai lại bị mở rộng, lại là một Hùng tiên sinh nữa xuất hiện.
Tiêu Tiêu càng phát ngốc hơn nữa. Không thể nào, nguyên lai là song sinh, căn
bản không phải là cái gì hai mặt a.

Hùng tiên sinh ôn hòa rất nhanh che
chắn ở trước mặt Tiêu Tiêu, đối với Hùng tiên sinh hung ác kêu to, “Đại ca!”

Hùng hung ác nhìn nhìn hắn lại nhìn
nhìn Tiêu Tiêu, trong mắt bắt đầu xuất hiện hoang mang, “Thoát y…”

Còn cởi nữa hả!!!!

“Đại tẩu đã chết rồi! Đại ca! Huynh
tỉnh lại đi!”.

Cái gì. Đại tẩu? Thoát y hóa ra là

đại tẩu… Đây là cái Logic gì?!
Chậm đã… Chẳng lẽ là nói, “Thoát Y” là tên người? Không thể nào… Trên đời
này có người tên như vậy sao, còn là một nữ nhân?! Tiêu Tiêu bắt đầu lau mồ hôi
dữ dội.

Hùng ôn hòa tiếp tục kêu la, thẳng đến khi Hùng hung ác bị kích động đến
ngất đi mới dừng lại, Hắn ôm lấy Tiêu Tiêu, vẻ mặt tự trách, dùng ngữ khí vô
cùng có lỗi nói, “Ta nghĩ bệnh của đại ca đã tốt hơn, không nghĩ tới… Sau này
ta sẽ không bỏ lại nàng một mình nữa. Nàng … không cần giận ta.” Thấy Tiêu Tiêu
gật đầu, lúc này Hùng ôn hòa mới đi ra cửa.

Aiz, thật sự là loạn thất bát tao, tự nhiên xuất hiện hai Hùng tiên sinh,
còn có nữ nhân đã chết tên là “Thoát Y” nữa, đúng là một gia đình kì quái.

Hùng ôn hòa vừa đi chắc sẽ không trở về sớm, Tiêu Tiêu khẩn trương hề hề
đánh một giấc, thực sợ vạn nhất hắn vừa đi mà đã quay lại. Đang nửa mê nửa
tỉnh, đột nhiên nàng nghe được có người nhẹ giọng khiêu cửa sổ mà vào. Aiz…Thật
sự là đêm dài lắm mộng mà.

Tiêu Tiêu híp mắt lại, tỉnh táo ngắm ngắm người vừa đến, tối đen như mực,
thấy không rõ – đây lại là ai nữa vậy.

“Giả ngủ? Vẫn chưa chịu dậy.” Thanh âm già nua vang lên, lạnh băng băng,
Tiêu Tiêu bật người nghe lời ngồi dậy, hắn không phải cũng là người tới giết
nàng chứ. Gần đây số nàng đúng là số con rệp, lúc nào cũng có hắc y nhân đuổi
giết, bất quá đây là lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy.

“Chưa hoàn thành nhiệm vụ, vì sao lại trở về?”

Nhiệm vụ gì? Nàng cũng không phải Vũ Điệp thực sự, ai biết chứ. Tiêu Tiêu
cúi đầu không lên tiếng, nói gì cũng sai, tốt nhất là không nói…

“Chủ nhân thực mất hứng, nếu không phải ta thay ngươi chịu trách nhiệm, ngươi
có thể còn sống trở về sao!”

Vâng vâng, ngươi lợi hại, ngươi vĩ đại, nhưng ta thật sự không biết nhiệm
vụ gì, thiệt là, cũng không lộ ra tí ẩn ý gì, ta cũng gấp a. Tiêu Tiêu không
dám nhìn hắn, thẳng cúi đầu, giữ im lặng.

Hắc y nhân thấy nàng không dám lên tiếng, tiếp tục chất vấn, “Ngươi không
phải là đã yêu tên kia rồi chứ.”

Này… Tên kia theo lời hắn không phải là chỉ Hình Thất đi? Vũ Điệp hình
như chỉ nói chuyện với mỗi tên gian nhân này, hẳn đúng là hắn đi.

“Không có, ta không có yêu hắn!” Trong thiên hạ to lớn nhường này, tên gian
nhân hư hỏng chán ghét như vậy, nàng sẽ thích ư? Ha! Đầu óc nàng cũng chưa có
hỏng nha. Bất quá, hắn lo lắng cho nàng như vậy… aizz…

“Ta tin ngươi không dám. Ngày mai trở về Hình phủ, ngươi phải biết, không
hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phải trả giá. Nghe chưa.”

Trả giá, không phải là chết sao, trong phim ảnh đều như vậy diễn. Chính là
không phải chỉ một mình nàng không hạ thủ được, dù sao nàng cũng không có liên
quan gì tới chuyện này. Mà chỉ sợ ngay cả Vũ Điệp kia cũng không hạ thủ được
đi, nàng ta còn đang yêu thảm tên gian nhân kia kìa. Chắc hẳn nàng ta đã ôm
quyết tâm thà chết để được ở bên cạnh hắn. Thật đáng thương.

Hắc y nhân thấy nàng lại không lên tiếng, đưa tay bóp chặt cổ của nàng,
“Đừng quên bộ dạng của kẻ phản bội muốn chết không được mà muốn sống cũng không
xong. Ngươi cũng muốn trở thành một thành viên trong bọn chúng sao?!”

Mười đại khổ hình tra tấn Mãn Thanh lập tức thoáng hiện lên trong đầu, Tiêu
Tiêu vẫy tay, đầu lắc như trống bỏi, không cần, nàng mới không cần tìm tội
chịu! Buông tay! Nàng không hô hấp được! Ứớc gì bây giờ có thể quay về Hình
phủ, lúc trước nàng sẽ không nên chạy trốn, nàng hối hận rồi.

Hắc y nhân hừ lạnh, lúc này mới buông nàng ra, mắt sắc liếc nàng một chút,
vèo một tiếng, lại bay qua cửa sổ biến mất.

Thật là đáng sợ, ra khỏi Hình phủ, nàng như thế nào ở đâu cũng không được
an thân. Trong chốc lát bị N tên hắc y nhân đuổi giết, trong chốc lát lại xuất
hiện tên hắc y nhân muốn giết nàng. Nàng lần này sống lại cùng cái chết chỉ
cách nhau trong gang tấc! Thân phận của Vũ Điệp này cũng quá rắc rối đi.

Aizz… ngày mai phải tìm biện pháp quay về Hình phủ mới được, hiện tại ngẫm
lại nơi đó quả thật là thiên đường a…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.