Tại Sao Không Được Làm Người Quá Nhẫn Nại

Chương 7


Đọc truyện Tại Sao Không Được Làm Người Quá Nhẫn Nại – Chương 7

Lúc Kiều Giản mang Lục Liễu Chi về nhà thì trời đã sắp tối.

Tiệc mừng thọ tổ chức vào sáng mai, hôm nay Lục Liễu Chi phải ở nơi này trước, bố Kiều Giản ngày mai mới trở lại được, cho nên buổi tối chỉ có ba người dùng bữa.

Lục Liễu Chi cúi đầu ăn cơm, mẹ Kiều Giản hỏi một câu cậu đáp một câu, lí nhí như muỗi kêu, Kiều Giản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tranh thủ lúc mẹ hắn đi lấy canh mới nhỏ giọng nói: “Cậu không thể ráng thêm vài câu sao?”

“Em nói nhiều lắm rồi…” Lục Liễu Chi nhìn hắn.

Kiều Giản trợn mắt nguýt cậu một cái, bấy giờ mẹ hắn cũng đã bưng canh ra bàn.

Cơm ăn chưa được một nửa, mẹ hắn tán gẫu với hắn, kể bạn gái cũ của hắn vừa kết hôn, Kiều Giản theo bản năng lén lút nhìn Lục Liễu Chi, lại phát hiện cậu chỉ chuyên tâm gặm sườn bò.

Kiều Giản vươn tay cầm cốc nước của Lục Liễu Chi, thuận miệng đối phó mấy câu, mẹ hắn còn ngồi tiếc nuối không nguôi, Lục Liễu Chi thì cứ vô tri vô giác mà cắm đầu ăn cơm, mặt Kiều Giản chợt lạnh buốt, lập tức đẩy cốc nước của Lục Liễu Chi về chỗ cũ.

Sau bữa tối, Kiều Giản ngồi xem ti vi cùng mẹ, Lục Liễu Chi đứng trong bếp rửa trái cây, khóe miệng Kiều Giản một mực rũ xuống, tiếp tục thuận miệng đối phó mẹ hắn.

“Lục Liễu Chi!” Kiều Giản bất ngờ hô một tiếng, “Qua đây.”


Lục Liễu Chi bưng đĩa trái cây tới định ngồi xuống, Kiều Giản lại chợt đổi ý, nói hơi mệt muốn ngủ sớm, kéo Lục Liễu Chi trở về phòng ngủ.

Kiều giản tựa vào đầu giường hút thuốc, hoàn toàn phớt lờ Lục Liễu Chi, Lục Liễu Chi muốn mở cửa sổ, Kiều Giản nói: “Đóng lại.”

“Em hơi sặc khói.”

Kiều Giản chẳng thèm nhấc mí mắt đáp: “Đây là nhà tôi.”

“…” Lục Liễu Chi nói: “Xin lỗi.”

“Con mẹ nó cậu bớt xin lỗi tôi đi!” Kiều Giản bấm khói, “Tôi ép cậu cúi đầu xin lỗi sao? Ở bên cạnh tôi đúng là khiến cậu thiệt thòi muốn chết, bất công như vậy còn muốn phục tùng tôi làm cái gì?”

Tay chân Lục Liễu Chi luống cuống đứng tại chỗ, nhỏ giọng đáp: “Vậy sau này, sau này em sẽ không nói nữa, anh đừng nóng.”

Kiều Giản cũng chẳng biết tại sao mình lại tức giận đến như vậy, ngón cái và ngón trỏ nhấc cầm cậu, buộc cậu ngẩng mặt lên: “Lục Liễu Chi, thật ra thì trong lòng cậu rất hận tôi, có đúng không?”

Lục Liễu Chi khẩn trương đến mức á khẩu, cậu định mở miệng giải thích, thế nhưng lại chẳng thốt ra được chữ nào, đành dốc sức lắc đầu, Kiều Giản nhìn cậu chăm chú, hơi thả lỏng sức lực trên tay, đẩy cậu ra chỗ khác.

“Ngủ.” Kiều Giản nói: “Đi sửa soạn nhanh lên.”

Giường Kiều Giản không tính là nhỏ, đến giường trong phòng cậu còn chả lớn được như thế, nhưng cho dù hai người nằm hai góc riêng biệt thì khoảng cách cũng chẳng xa bao nhiêu, trong màn đêm, Kiều Giản vẫn có thể nghe được tiếng hít thở của Lục Liễu Chi, rất nhẹ, rất vững vàng.

Thật ra Kiều Giản có chút hối hận chuyện mình nổi điên vừa nãy, hắn chẳng rõ rốt cuộc bản thân muốn cái gì, chỉ là vừa nghĩ đến dáng vẻ thờ ơ chẳng mấy quan tâm của Lục Liễu Chi, hắn lại cảm thấy cực kỳ tức giận, ít nhiều cũng nên ngẩng đầu nhìn hắn một chút chứ?

Thế nhưng Lục Liễu Chi không hề ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong lòng Kiều Giản cười tự giễu một cái, nhắm hai mắt lại.

Có lẽ vì lòng ôm tâm sự, hắn ngủ không quá sâu, nửa đêm tỉnh dậy một lần, theo bản năng sờ soạng bên cạnh một chút, trống rỗng.


“…Lục Liễu Chi.” Kiều Giản híp mắt gọi: “Ở đâu rồi?”

Có tiếng nước chảy truyền tới từ nhà vệ sinh, Kiều Giản chân trần đi tới nhìn, Lục Liễu Chi đang cúi đầu rửa mặt.

“Hơn nửa đêm dậy rửa mặt làm gì vậy?” Kiều Giản nói xong, phát hiện trong bồn còn vết máu chưa kịp trôi xuống.

Kiểu Giản sững sờ một chút, để cậu ngẩng đầu lên, máu mũi vẫn còn đọng lại, Lục Liễu Chi che mũi nhìn hắn, ánh mắt rất bình tĩnh.

“Hở?” Lục Liễu Chi nói: “Không sao đâu, em quen rồi.”

Quả thật mỗi lần thời tiết khô ráo cậu sẽ thường xuyên chảy máu mũi, thường thì trong nhà sẽ bật máy phun sương, thế nhưng phòng ngủ của Kiều Giản nơi đây lại chẳng phải là nhà.

Kiều Giản bắt cậu ngửa mặt, Lục Liễu Chi làm theo, một tay khác vắt lên bồn rửa tay

“Tại sao không gọi tôi?” Kiều Giản nói.

“Anh đang ngủ mà…”

“Tại sao tôi đang ngủ lại không thể gọi?”

“Em sợ anh mất giấc.” Lục Liễu Chi tiện tay thử quẹt lỗ mũi, bèn cúi đầu rửa sạch, nhẹ nhàng nói: “Ngày hôm qua anh ngủ chưa được sâu lắm.”


Cậu đóng vòi nước, muốn đi tìm khăn lông, bất thình lình bị Kiều Giản siết chặt lấy hông của mình.

“Nói thật đi, Lục Liễu Chi.” Kiều Giản càng ôm càng chặt, “Rốt cuộc cậu có thích tôi hay không?”

Lục Liễu Chi nhỏ giọng nói: “Thích.”

“Là kiểu thích cho dù đến ngày tôi kết hôn với người khác cậu cũng sẽ thờ ơ chẳng thèm động lòng có phải không?” Mặt Kiều Giản dán lên cổ cậu, ngửi mùi hương dễ chịu trên cơ thể cậu, “Phải không?”

Lục Liễu Chi ngẩn người một chút: “Kết, kết hôn?”

Không rõ vì lý do gì, trong lòng Kiều Giản chợt dâng một luồng ác ý vô cùng mãnh liệt, hắn dường như muốn trả thù mà nói: “Đúng vậy, kết hôn, dù sao tôi cũng đâu thể ở như vậy cả đời được?”

Lục Liễu Chi nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trong tấm gương, nhìn rất lâu, Kiều Giản cũng không thúc giục cậu, một lát sau, Lục Liễu Chi khẽ chớp mắt đáp: “Đúng vậy”

“Cái gì?”

“Cứ coi như, coi như anh sớm muộn gì cũng kết hôn với người khác, em vẫn sẽ tiếp tục thích anh.” Lục Liễu Chi chậm rãi nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.