Đọc truyện Tai Nạn May Mắn – Chương 1
Cứ mỗi năm qua dịp tết Trung thu thì Hội nghị Triển lãm Kim cương quốc tế lại diễn ra, thường kì mỗi năm 1 lần tại Đài Bắc. Triển lãm lần này có sự góp mặt của 13 công ty chuyên chế tác, buôn bán kim cương trên toàn thế giới tham gia. Mỗi năm đều mang lại những làn sóng mới về thiết kế cho thị trường trang sức cao cấp này.
Ngay đêm đó tại cuộc triển lãm được canh giữ an ninh được siết chặt để đảm bảo an toàn cho các tác phẩm trưng bày. Mỗi người vào đều phải có thư mời, kiểm tra rất gắt gao.
7 giờ đại hội được khai mạc. Ngài Charles – Chủ tịnh hội quản lí thị trường kim cương quốc tế phát biểu tuyên bố khai mạc hội nghị. Toàn bộ những người có mặt trong hội nghị đều là những nhà thiết kế cao cấp và ông chủ của các công ty góp mặt tham gia. Giới truyền thông đã có mặt ở đây từ rất sớm để thu được những tin tức mới nhất hay nhất về các tác phẩm và về những con người nổi tiếng có mặt tại đây.
Công ty quốc tế Vũ Phỉ là công ty duy nhất của Đài Loan được góp mặt tại đây. Vì vậy nó trở thành đại diện tiêu biểu duy nhất của nước chủ nhà nên rất được truyền thông chú ý tới. Tác phẩm của nhà thiết kế Lư Phương Phỉ “ 10 năm chân tình” của công ty quốc tế Vũ Phỉ rất được mọi người chú ý. Cả chuyên gia, hay người xem triển làm, nam hay nữ, già hay trẻ đều phải thốt lên 1 câu quá đẹp, những viên kim cương như những giọt pha lê trong suốt, nhỏ bé và tinh tế, đẹp đẽ, rất có hồn.
“Lư tiểu thư! Xin hỏi cảm hứng của cô khi thiết kế sợi dây chuyền này?” Một vị giám đốc đến từ công ty kim cương của nước Pháp hỏi.
Nhưng ngọn đèn lại trùng hợp chiếu tới chỗ cô, 1 bộ dạ hội hở vai màu trắng ưu nhã, dịu dàng, khoé miệng hơi cười, ánh mắt nhìn ở 1 nơi không xa kia nói
“”Linh cảm” ngược lại tôi không có chỉ là đối với yêu mới hiểu được.”
Lư Phương Phỉ giọng nói mềm mại khi nghe vào lỗ tai giống như 1 dòng nước nhỏ thấm vào ruột gan. Vẻ mặt rất dịu dàng, làm cho nội tâm người nghe cũng rung động. Lư Phương Phỉ tại giới thiết kế được người ta ca ngợi đó là thiết kế rất quý giá, và là 1 con người tao nhã, dịu dàng. Không nói thì mọi người ở đây ai cũng biết từ “yêu” mà cô gái này nói là chỉ cái gì. Đã 10 năm kẻ điêc cũng nghe được. Tầm mắt mọi người nhìn về 1 người đàn ông trẻ tuổi ở nơi kia. Mọi người đàn ông ở đây, những ai thích Lư Phương Phỉ hay thiết kế của cô đều rất ngưỡng mộ tình cảm của cô giành cho người đàn ông này” truyền thuyết 10 năm” – Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ đứng ở vị trí hơi tối mọi người thấy cũng không rõ ràng lắm, nhưng ai cũng biết bọn họ là bạn học chung lớp, cô ấy đối với hắn nhất kiến chung tình cũng rất nhanh tỏ rõ tâm ý của mình không ngờ lại bị Lâm Thiên Vũ ngay lập tức cự tuyệt. Nhưng chẳng hiểu hai người về sau như thế nào lại thành bạn bè, lại cùng hợp tác làm ăn? Cái này chẳng ai hiểu nổi.
Chuyện tình của họ giới kim cương ai cũng biết. Mà Lư Phương Phỉ lại là 1 cô gái xinh đẹp, ưu nhã như vậy không ít kê ái mộ nhưng không ai lay chuyển nổi trái tim của nàng. Đề tài về Lư Phương Phỉ luôn là chuyện bọn họ đề cập tới mỗi khi thấy 2 bọn họ xuất hiện cùng 1 nơi. Ai cũng ca ngợi sự t hoe đuổi kiên định của nàng.Namnhân khác thì chỉ mong cô ấy buông tha tình yêu đơn phương kia, tuy cảm động nhưng cái tên kêu Lâm Thiên Vũ kia luôn từ chối, lại còn có vị hôn thê rồi. Nên mọi nam nhân nhìn anh ta với con mắt rất thù địch.
Lư Phương Phỉ tựa hồ phát giác được không khí căng thẳng lại tiết tục nói chuyện: “Đúng như lời Trần Dịch Tấn hát: mười năm trước anh không biết em, em không quen anh. 10 năm qua đi thời gian bao biến chuyển…”
Nghe được Lư Phương Phỉ thuyết minh rất chân tình nhìn cô ấy mắt rủ xuống trông thật cô đơn làm cho trái bao bao nam nhân thổn thức, lại nhìn vào sợi dây chuyền tựa như nước mắt của nàng vậy.
Thời gian 38 tiếng đồng hồ, chế tác từ 99 viên kim cương, 12 viên ngọc trai, 24 viên xaphia khảm trạm trên dây chuyền nhìn rất hoa mỹ mà quá xa hoa. Sử dụng cả công nghệ cắt kim cương thủ công phối hợp với công nghệ bạch kim khảm nạm khiến người ta nhìn mà si mê, đơn giản mà không mất đi sự tao nhã. Những viên xaphia bao phủ lên kim cương như tạo ra khúc xạ 1 vầng sáng vào mắt người nhìn kiến chọ họ phải trầm trồ, tim đập thình thịnh, 2 mắt như nhảy múa không thôi… Trông mắt như chỉ có 1 mình nó.
Cũng giống như tình yêu của nàng cứ si mê, muốn nhất định phải cả đời làm bạn mà sống vĩnh viễn không chia lìa. Một ý nghĩ “tình yêu vĩnh hằng” để hình dung thiết kế này của Lư Phương Phỉ.
“Mười năm trôi qua thật sự rất nhanh.”
Chẳng biết lúc nào Lâm Thiên Vũ thừa dịp những người khác đi xa đi tới phía sau Lư Phương Phỉ.
Lư Phương Phỉ ôm lấy cánh tay, đầu không quay lại cười nhạt một tiếng. Nàng vốn là như vậy nụ cười vĩnh viễn trên bờ môi, nhẹ nhàng nhếch miệng trên gương mặt sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền.
“Vừa rồi thật xin lỗi khiến bạn cảm thấy lúng túng!”
Nghe Lư Phương Phỉ nói như vậy bên cạnh Lâm Thiên Vũ lại cười không nổi
“Phương Phỉ! Cậu nói như vậy tớ sẽ tự trách mình, công ty nhờ cậu mà nổi danh, lại khiến cậu trở thành đề tài bàn tán của bọn họ.”
“Không có gì.” Lư Phương Phỉ ưu nhã quay đầu, ánh mắt không che giấu được tình yêu và nàng cũng chưa bao giờ che dấu, cũng chưa bao giờ giả ngốc. (L: ài, yêu đơn phương…)
“Cậu cũng biết những tin đồn kia đều là thật, 10 như một ngày, vẫn như của ngày hôm qua.” Lư Phương Phỉ ánh mắt nhìn chiếc dây chuyền mất nửa năm thiết kế được ra nó.
“10 trôi đi thật nhanh, tớ chưa bao giờ thay đổi tình cảm, cậu nhận cũng được mà cự tuyệt thì vẫn thế, đều không thay đổi.”
Lâm Thiên Vũ khẽ nhíu mày hắn đã lâu rồi chưa nghe Lư Phương Phỉ lại nói đến tình cảm nàng đối mình dù là hắn vẫn luôn biết rõ, cho dù là bọn họ luôn làm việc cùng nhau. Có thể là tình yêu là một việc rất kỳ quái, ngay cả có hay không có dù cho Lư Phương Phỉ thật sự rất đẹp, bạn ấy rất ưu nhã khiến bao nam nhân đăm chiêu, rung động sao hắn vẫn không rung động.
Nhưng mà Lư Phương Phỉ thật sự là cô gái rất thông minh. Nàng hiểu được tại trường hợp nào phải làm chuyện gì, lúc ấy hắn cự tuyệt nàng, nàng vẫn cùng mình làm bằng hữu đã nhiều năm như vậy bọn họ mặc dù không có trở thành tình nhân nhưng lại cùng hợp tác mở công ty. Nhiều năm như vậy bằng sự nhạy cảm với nghệ thuật của Lư Phương Phỉ rất có hứng với thiết kế kim cương liên tiếp tại nhiều cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế bọn họ đều vinh dự đạt giải. Cái tên Lâm Thiên Vũ cùng Lư Phương Phỉ đã có 1 chỗ đứng trên thị trường trang sức cao cấp quốc tế.
Cha mẹ của bọn họ cùng là những người làm ăn lại biết nhau, bạn bè thì chung ( L: vì học cùng 1 lớp nhiều năm nên bạn bè chung là đương nhiên), mỗi người đều cho rằng Lâm Thiên Vũ cùng Lư Phương Phỉ ở cùng một chỗ là chuyện nước chảy thành sông huống chi Lư Phương Phỉ đối với Lâm Thiên Vũ là si tình nổi danh, nhưng mọi người bất ngờ là năm ngoài hắn công bố mình có vị hôn thê. Chỉ có Lư Phương Phỉ biết rõ Lâm Thiên Vũ từ đầu đến cuối chưa từng thích mình, mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, thổ lộ nào đi chăng nữa cũng không phải mẫu người hắn yêu thích.
Vị hôn thê của Lâm Thiên Vũ rất đẹp, gợi cảm, nhìn họ thật xứng đôi, sáng chói. Đang khi Lâm Thiên Vũ đưa cho Lư Phương Phỉ một ly rượu đỏ thì cớ vài tiếng cười xắc nhọn vang lên. 2 người đột ngột quay đầu lại Lư Phương Phỉ liếc mắt nhanh liền thấy đứng ở trong đám đó có nam nhân đang đứng cùng 1 nữ nhân. Nữ nhân kia có vẻ đẹp sắc xảo, tuyệt mỹ, làm cho người ta nhìn mà không chớp mắt, toàn thân mặc trang phục rất bó sát, gợi cảm làm thiêu đốt bao ánh mắ nam nhân. Lư Phương Phỉ nhếch miệng, hướng Lâm Thiên Vũ cười cười
“Thì ra là cậu có mời cô ấy, tại sao không cùng cô ấy đi?”
“Tớ cũng không muốn mời nàng.” Lâm Thiên Vũ mặt cau lại, giọng lạnh nhạt.
“Tớ thấy cô ấy không thích hợp ở nơi này, nhìn đó, tình huống này ai muốn!” Nói là thế, nhưng ánh mắt lại 1 ly không rời cô gái nóng bỏng bên kia. Ánh mắt hắn rất lạnh, làm cho người ta không dám lại gần.
Lư Phương Phỉ lại quá quen với tính tình của hắn, thong thả ung dung cầm ly rượu vang đỏ lắc lắc, ưu nhã nhấp miệng
“Xem ra 2 người cãi nhau.”
Lâm Thiên Vũ mỉm cười, mặt bớt căng cứng chút ít, khẽ uống.
“Cái gì cũng không giấu được mắt cậu. Mấy hôm trước có chút mâu thuẫn, cãi cọ. Lâu rồi tớ mới thấy cô ấy.”
Ngay cả kẻ lạnh lùng như Lâm Thiên Vũ cũng có lúc bất đắc dĩ như này. Xem ra hắn và Chu Á Ninh quả thật có mâu thuẫn, Lư Phương Phỉ mắt nhìn thấy trong mắt cậu ta chỉ có cô gái kia, đôi mi nhếch lên, nhớ tới 1 việc. Họ nhớ công ty mình chịu trách nhiệm về phần vé mời, Vậy cậu bạn mình không có mời Chu Á Ninh như vậy Chu Á Ninh vào đây bằng cách nào?
Lâm Thiên Vũ nhìn thấy Chu Á Ninh ở đó nói cười rất vui vẻ, mấy ngày nhớ nhung cùng hối tiếc cũng thành hư ảo, ngay cả ý chào hỏi cũng quên rồi. Hắn xoay người quay lưng về phía Chu Á Ninh nhìn Lư Phương Phỉ nói:
“Tớ cứ cho rằng Niinh rất hiểu rõ tớ nhưng kết quả sau vụ cãi nhau lần này tớ phát hiện giữa 2 bọn tớ cả sự tin tưởng lẫn nhau cũng không có.”
Tiếng cười càng ngày càng gần Lư Phương Phỉ nhìn về phía sau lưng Lâm Thiên Vũ là Chu Á Ninh ,cô ta tựa hồ như nàng đang nhìn,ChuÁ Ninh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng ánh mắt giao nhau Lư Phương Phỉ đã hiểu có sự ghen ghét trong ánh mắt đó. Lư Phương Phỉ hơi kinh ngạc, trong ấn tượng cô ta và mình nói chuyện số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao cô ấy như thế nào lại đối với mình có vẻ bài xích nhiều như vậy? Đang buồn bực suy nghĩ thấy Chu Á Ninh khiêu khích dường như giơ cổ lên, dán người vào nam nhân bên cạnh, kéo cánh tay của hắn đi về phía này
“Phương Phỉ! Cậu đang nhìn cái gì?”
1 lúc lâu không có đáp lại lời Lâm Thiên Vũ, hắn nhìn thấy Lư Phương Phỉ nhíu mày, tiếng cười càng ngày càng gần hắn cũng phát giác nghĩ đến là Chu Á Ninh đi tới gần, hắn thấy kỳ quái muốn quay đầu lại đột nhiên bị người đối diện ôm cổ.
“Phương…”
Mọi việc hết thảy phát sinh rất nhanh làm cho Lâm Thiên Vũ lời còn chưa nói hết đã bị 1 đôi môi nóng rực chận vào trong miệng, hắn không thể tưởng tượng nổi trừng to mắt nhìn xem ai nhào vào trong lòng ngực mình, lại thấy đó là đôi môi của Lư Phương Phỉ trong lúc nhất thời quên đẩy nàng ra. Nhưng trên thực tại không tính là một cái hôn vì Lư Phương Phỉ chỉ nhón chân lên, hai tay chế trụ đầu của Lâm Thiên Vũ, đầu lưỡi liều mạng hướng vao trong miệng Lâm Thiên Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì khẩn trương đến mức đỏ bừng.
Chỉ là nàng không muốn thấy bạn của mình nhìn vị hôn thê, cô gái cậu ta đang yêu đang bên cạnh 1 nam nhân khác rất thân mật đi tới nên mới muốn dùng cách này bảo vệ tâm tình của Lâm Thiên Vũ.
Đúng lúc khi nàng chạm vào cặp môi lạnh như băng của Lâm Thiên Vũ có gì đó trong đầu nàng nổ “oanh” một tiếng, Lư Phương Phỉ không thể tưởng tượng nổi mình lại có hành động như vậy, nàng vẫn luôn tỉnh táo cơ mà, tại sao tự dưng lại tham lam đôi môi này đến vậy.
“Đủ rồi!” 1 tiếng gào bén nhọn kêu lên
Chu Á Ninh giằng tay của Lư Phương Phỉ ra không chút lưu tình tát một cái tát trên gương mặt kia.
“Pằng” một tiếng thanh thúy mà gọn gàng.
Lư Phương Phỉ má phải trong nháy mắt sưng phồng lên, người dịu dàng như nàng từ trước tới nay chưa từng có ai dám tát nàng 1 cái. Hơi sock, nhưng lấy lại bình tĩnh gạt lại sợi tóc của mình, lạnh nhạt cười.
“Chutiểu thư đã lâu không gặp!”
“Thu hồi ngay có nụ cười dối trá của cô đi Lư Phương Phỉ!” Chu Á Ninh vênh váo hung hăng chống nạnh chỉ vào Lâm Thiên Vũ
“Còn anh nữa Lâm Thiên Vũ! Anh không phải nói mình không có léng phéng với Lư Phương Phỉ hay sao? Hôm nay các người đây là làm cái gì? Hay anh nghĩ tôi không có ở nơi này, nên các người có gian tình hả?” (L: nghe đã biết là 1 cái bình hoa, chanh chua, tham tiền rồi)
Càng ngày càng nhiều người vây quanh mặc dù đây là hội nghị quốc tế nhưng cũng không thiếu những người Đài Loan bản địa nổi tiếng trong đó không ít người là quen biết bọn họ.
“ChuÁ Ninh! Cô đang làm cái gì?”
Lâm Thiên Vũ nghĩ cũng không nghĩ vô thức động tác đầu tiên chính là cất bước đi đến bên cạnh Lư Phương Phỉ, nâng cằm của nàng lên kiểm tra, nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi
“Bị sưng lên rồi!” ( @@ phản xạ có điều kiện được xây dựng trên cơ sở lâu thành quen è 2 người bạn nhua nhiều năm vẫn hơn mối tình chanh chua, không ra gì kia là đương nhiên)
Hắn thật không nghĩ tới Chu Á Ninh rõ ràng lại cố tình gây sự đến mức này thậm chí tại trước mặt mọi người như vậy mà lại cho Phương Phỉ một cái tát, Phương Phỉ từ trước đến nay đều rất đúng mực vừa rồi nàng đột ngột hôn quả thật làm cho hắn ngoài dự đoán bất quá bọn họ có 10 năm hiểu nhau tuy hắn đối với tính tình của nàng vẫn có chỗ hiểu rõ, chuyện nàng vừa rồi làm nhất định có nguyên nhân. ( L: quả thông minh đáng để 10 năm ng` ta yêu điên đảo như vậy… Chị Phỉ : đỏ mặt, ngại quá…!)
Lư Phương Phỉ ngược lại thản nhiên nhìn ánh mắt phức tạp của Lâm Thiên Vũ. Ánh mắt của hắn cho thấy tràn đầy tín nhiệm với mình, làm cho nàng quên cả cái đau của cái tát vừa rồi. Nàng nhìn hắn nở nụ cười loại cười này không ngờ anh ta không thích mình, nhưng lại rất tin tưởng mình. Nhưng lại càng gây cho kẻ khác hiểu lầm, theo dõi bọn họ không thôi.
“Các người…” Chu Á Ninh tức giận đến kêu gào
“Các người… hay lắm, được lắm!”
Lâm Thiên Vũ nghe được giọng của Chu Á Ninh rốt cục buông lỏng tay nhìn về phía nàng, hắn không tìm ra được từ nào để nói lên mức phẫn nộ lúc này của mình. Nhưng nơi nhiều người này không phỉa chỗ đế hắn và cô nàng này nói chuyện.
“Phương Phỉ nơi này giao cho cậu. Tớ có vài lời muốn nói với Á Ninh” Nói xong Lâm Thiên Vũ nắm lên tay của Chu Á Ninh không hề thương tiếc cứ thế kéo ra ngoài.
Trước một giây kia còn hơi vui mừng nhưng Lư Phương Phỉ nhìn lưng 2 hai người đi sau, mắt ảm đạm rũ xuống trong nội tâm thở dài nói: người hắn thích cuối cùng cũng không phải mình, dù là một phút thương tiếc chẳng qua là tĩnh nghĩ 10 năm của bọn họ có mà thôi, không phải là tình yêu. cũng bất quá là mười năm tình nghĩa, mà tình này nghị có lẽ là hữu tình.
Gió tháng 9 nhè nhẹ thổi, nhưng chẳng xua tan được nỗi buồn của lòng người.
Lâm Thiên Vũ bất chấp Chu Á Ninh đang gào thét kéo lấy cánh tay của nàng đi đến cái quán ở trong ngõ hẻm
“Dù có nói gì thì nói, cây ngay không sợ chết đứng, tuỳ em!”
“A… ha ha…” Chu Á Ninh cười ngạo nghễ, thoát khỏi bàn tay của Lâm Thiên Vũ, nước mắt rơi xuống
“Lần trước khi tôi hỏi anh có quan hệ yêu đương với Lư Phương Phỉ kia không? Anh lúc ấy nói thế nào có muốn tôi lặp lại y nguyên 1 lần nữa hay không?”
“Không cần.” Lâm Thiên Vũ bình tĩnh ngắt lời nàng
“Anh tự nhớ được.”
Hơn mười ngày trước vì cuộc triển lãm quốc tế kim cương này mà Lư Phương Phỉ liên tục vài đêm phải làm thêm giờ đột nhiên té xỉu khi đang làm việc trợ lý của cô ấy gọi điện thoại tới thông báo tình huống lúc ấy hắn đang cùng Chu Á Ninh ăn cơm, nhận điện thoại hắn muốn đi tới bệnh viện lại bị Chu Á Ninh ngăn lại, ghen vô cớ, lại còn nói hắn và Phương Phỉ có gian tình. Lúc ấy hắn đang lo lắng, sôi lên được nên đã tức giận vô cùng nói nặng vài lời.
“Lúc ấy anh nói :Anh cùng Phương Phỉ không có gì khiến em phải hiểm nhầm, cái cần tỏng yêu là phải luôn tin tưởng vào đối phương nhưng em cho tới bây giờ vẫn không hề tin anh. Thật nực cười! Yêu mà vậy ư?”
“Tín nhiệm lẫn nhau!” Chu Á Ninh cười càng thêm điên cuồng
“Anh muốn tôi như thế nào tín nhiệm anh! Anh muốn tôi tín nhiệm hay là tự mình lừa con mắt của mình! Tôi vừa mới thấy những gì? Anh hiện tại có gì để giải thích không? Anh như vậy mà kêu tôi phải tin anh sao?”
Chu Á Ninh giọng nói mỉa mai, cố tình nói ra vấn đề lúc nãy làm cho Lâm Thiên Vũ nhất thời không cách nào phản bác, hắn mặc dù không thể giải thích được việc làm vừa rồi của Phương Phỉ nhưng hắn đối với Phương Phỉ luôn tín nhiệm và lại càng không thể nghi ngờ.
“Chuyện mới vừa rồi anh thật xin lỗi!” Lâm Thiên Vũ tự biết mình đuối lý, nói nhẹ nhàng, kéo tay Chu Á Ninh nhẹ nhàng hôn một chút
“Anh cùng Phương Phỉ chỉ là bằng hữu và là đồng nghiệp sẽ không như em nghĩ đâu, chỉ là lúc đó do tình thế xã giao, vui mừng mà thôi. Ninh à! Tình cảm anh đối với em, em còn không rõ sao?”
Chu Á Ninh bất động nhìn tay mình bị Lâm Thiên Vũ giữ tại trong lòng bàn tay hắn, giống như mỗi lần bọn họ yêu thương hẹn hò, hắn vẫn luôn như vậy đem mình vào ở trong lòng. Mỗi một lần, lòng của nàng cũng sẽ xuôi và thấy vô hạn ấm áp, nhưng là lúc này lòng bàn tay của hắn rất lạnh, lòng của nàng cũng thế.
Nàng không cảm giác được tình yêu của hắn mà lòng của nàng cũng đã sớm thay đổi rồi. ( L: yêu kẻ khác lại vẫn còn có tư cách để ghen ư? nực cười!)
“Tuy tôi không rõ việc anh và Phương Phỉ làm nhưng anh nên thử suy nghĩ lại xem? Anh có thật không có gì với cô ta không?”
“Em rốt cuộc muốn anh phải giải thích thế nào em mới bằng lòng tin tưởng anh!anh đối với Lư Phương Phỉ không có bất kỳ tình cảm gì, em vì cái gì mà luôn hoài nghi tình cảm của anh, anh không yêu em sao lại đính hôn với em chứ? Nếu anh thích Lư Phương Phỉ thì đã yêu lâu rồi cần gì phải tới bây giờ?” Lâm Thiên Vũ lại nắm chặt tay Chu Á Ninh.
“Em nếu còn chưa tin anh liền gọi điện thoại cho Phương Phỉ, chúng ta đem chuyện nói cho rõ ràng.”
Lâm Thiên Vũ nói rất lớn đến Lư Phương Phỉ cho dù là núp ở rất xa trong góc cũng nghe được tường tận. Mặc dù sớm bị Lâm Thiên Vũ cự tuyệt từ 10 năm trước, nhưng đúng là lần này nghe thấy nàng phát hiện mình giống như là 10 trước, timrất đau, nước mắt nhanh rớt xuống.
Nàng rốt cuộc muốn làm thế nào cơ chứ? Làm gì để có được tình yêu của anh ta? 10 năm nàng đã làm gì thì đã làm rất nhiều rồi, cố gắng rất nhiều rồi vậy mà chưa bao giờ có được 1 ánh mắt níu kéo của Lâm Thiên Vũ, vẫn chỉ là con mắt của 2 người bạn nhìn nhau đơn giản mà thôi. Bây giờ giống như nàng là lửa, dùng ngọn lửa trái tim mình thiêu đốt 1 toà băng, nhưng lại tự thiêu chính mình thật bi ai!
Lư Phương Phỉ hít mũi một cái nở nụ cười khổ, có lẽ nàng thật sự chưa đủ tốt dù là toàn bộ thế giới đều cảm thấy nàng đẹp như tiên thì trong mắt kẻ nàng quan tâm vẫn là không ánh sáng, chẳng là gì!
Chu Á Ninh cười lạnh một tiếng, rút tay khỏi Lâm Thiên Vũ
“Lâm Thiên Vũ đừng có lại lừa mình lừa dối người. Qua nhiều năm như vậy anh vẫn luôn biết rõ Lư Phương Phỉ thích anh, nhưng là anh vẫn lợi dụng tình cảm của cô ta để cô ta tình nguyện cùng anh hoàn thành giấc mộng của mình, lợi dụng tài hoa của cô ấy để mọi người biết đến công ty của anh. Tôi nói cho anh biết tôi không ngu như Lư Phương Phỉ bị anh lợi dụng, bị tình yêu làm mù chính mình….Cô ta thật đáng thương”
Trong giới kim cương mọi người đối với cái vị Tổng giám đốc công ty Vũ Phỉ không tính là biết rõ, nhưng lại nhớ đến là người đàn ông mà Lư Phương Phỉ rất yêu. Trong công tác anh ta rất nghiêm túc, rất hà khắc nhưng lại có thể khiến 1 nữ nhận yêu mình, lại còn tình cảm đơn phương 10 năm khiến bao người ái mộ, làm gì có chuyện 10 năm mà không có tư tình gì? Đúng là cho dù đang rất tỉnh táo như Lâm Thiên Vũ nghe những lời Chu Á Ninh nói cũng có một loại cảm giác bị sét đánh, hắn không nghĩ tới cô giá này là người yêu của hắn mà lại nói hắn như vậy. (L: thì sự thực bản chất anh là vậy mà…)
Hắn lui về phía sau một bước giống như là cô gái đang đứng trước mặt hắn rất xa lạ.Trong ngõ hẻm đèn sáng yêu ớt bất quá hắn cũng thấy rõ ánh mắt ghen ghét của Chu Á Ninh như kim châm nhói đau tim của hắn.
Lâm Thiên Vũ yêu Chu Á Ninh không phải ởi vì nàng dung mạo xinh đẹp mà là tính cách đanh đá, nhanh mồm nhanh miệng, tình yêu cứ thế đến, chớp nhoáng che đi lí trí. Có thể thứ tình yêu này, một khi suy nghĩ thông suốt tự hiểu, người trong cuộc sẽ có 1 loại giải thoát. Lâm Thiên Vũ nghiêng người dựa vào trên tường, hắn giờ phút này cũng không vội tại giải thích mà hắn ngược lại lại muốn nghe một chút, muốn nghe xem Chu Á Ninh nói gì, ý nghĩ vừa rồi của cô ấy làm hắn rất bất ngờ.
“Bây giờ em nói đi. Em muốn anh bây giờ phải làm thế nào?”
Lâm Thiên Vũ bình tĩnh quá làm cho Chu Á Ninh nhất thời thấy rất lạnh lẽo toàn thân tóc gáy đều không tự giác dựng đứng, nhưng tháng 9 gió đêm cũng lạnh mà! (L: giờ còn nghĩ gió đêm lạnh hả bà… bó tay)
Đúng là chuyện cho tới thế này cũng phải có mấy lời phải làm rõ.
Chu Á Ninh hạ quyết tâm lời muốn nói đến đầu lưỡi lại thay đổi mềm nhũn thở dài:
“Thiên Vũ cho tới bây giờ, tôi chỉ có một câu muốn hỏi anh.”
Chuyện ra thế này? Lâm Thiên Vũ im lặng nhìn nàng
“Có gì muốn hỏi anh ?”
“Nếu tôi và Lư Phương Phỉ chỉ có thể chọn một thì anh sẽ chọn ai?”
Lời này vừa nói ra Lư Phương Phỉ ở góc tường đằng kia ngẩn người, cười khổ vấn đề như vậy mà vẫn còn phải hỏi sao?
Bất quá trong lòng nàng cũng nghĩ Chu Á Ninh hỏi vấn đề cũng là tìm cái tâm lý an ủi thôi, con gái không phải là thích nghe lời hứa hẹn sao? Còn nàng thì chỉ cần cho dù là Lâm Thiên Vũ liếc mắt một cái là đủ vui lắm rồi
Nàng cứ nghĩ Chu Á Ninh sẽ không giống với mình không ngờ cũng mù quáng vậy, sao không nghĩ công ty của 2 người là hợp tác mà lại không hiểu biết như vậy? Không hiểu anh ta sao? Đúng là…
Lư Phương Phỉ lưng vào góc tường dù hiểu rõ một nam nhân sao? hiểu rõ nhiều hơn nữa đều không thể khiến hắn yêu, thật ảm đạm.
Trong ngõ hẻm hai người kia vẫn còn ở giằng co, không có người chú ý tới ở góc đường này Lư Phương Phỉ cười khổ, thời gian trôi mà không chiếm được đáp án có lẽ chính nàng cũng đã biết đáp án
“Không trả lời vậy là lựa chọn Lư Phương Phỉ .” Chu Á Ninh có chút chán nản
“Nếu đã như vậy Lâm Thiên Vũ! Chúng ta chia tay đi.” Lời nà nàng muốn nói đã lâu rồi, nhưng hôm nay nói ra không khỏi thấy buồn, sắc mặt ảm đạm, lúc đi qua Lâm Thiên Vũ cánh tay của nàng đột nhiên bị giữ chặt. Đứng nguyên tại liền nghe Lâm Thiên Vũ ở sau nói:
“Rốt cục thì em cũng nói ra lời này, nói cho anh biết vì cái gì?”
Bây giờ là gì vậy?
Lư Phương Phỉ giật mình vểnh tai nghe mặc dù nàng không phải là cố ý nghe bọn họ nói chuyện nhưng là có lien quan đến việc yêu đương của Lâm Thiên Vũ nên nàng không thể không quan tâm, hai người này chẳng qua là mâu thuẫn nhỏ sao lại đến mức chia tay. Theo lý thuyết Chu Á Ninh đề xuất chia tay nàng cần phải vui mới đúng, nhưng là nghĩ tới Lâm Thiên Vũ có lẽ sẽ bị thương, có thể sẽ khổ sở, lòng của nàng trầm xuống. Biết Lâm Thiên Vũ nhiều năm như vậy nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn quan tâm 1 cô gái như vậy, còn nghĩ bọn họ đã là vị hôn thê của nhau rồi, nghĩ Lâm Thiên Vũ sẽ cưới cô gài này, yêu thích cô ta đến mức như vậy, giờ lại thế này sao?
Lâm Thiên Vũ không thích mình Lư Phương Phỉ đã sớm biết mình, yêu 1 người là chuyện của mình, dù đối phương tiếp nhận cũng tốt, cự tuyệt cũng vậy đều không thể thay đổi tâm ý của nàng. Đúng là giờ khắc này lòng của nàng không hiểu sao lại khẩn trương nhất là khi nghe được giọng Lâm Thiên Vũ lạnh lùng.
“Anh muốn nghe lời nói thật vì cái gì?” Lâm Thiên Vũ giọng thực bình tĩnh làm cho người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Chu Á Ninh rút tay ra, thanh âm của nàng run rẩy:
“Không vì cái gì cả! Tôi nói chúng ta chia tay đi…”
Bá bá…
Hai tiếng còi ngắt lời nàng một chiếc xe thể thao màu đỏ chẳng biết từ lúc nào dừng ở đầu ngõ trong xe là 1 nam nhân tóc vàng.
Chu Á Ninh dừng một chút nói
“Tôi đã không yêu còn yêu anh nữa, tạm biệt!” Quay đầu đi ra
Đương nhiên Lâm Thiên Vũ nhìn thấy kẻ ở đầu ngõ kia và Chu Á Ninh quan hệ cũng không tầm thường nháy mắt đã hiểu . Bất kể thế nào nói thì hắn đối với Chu Á Ninh là thật lòng nhưng khi nhìn người mình yêu bởi vì nam nhân khác mà phản bội mình lửa giận trên đầu bốc lên phẫn nộ.
“ChuÁ Ninh! Anh ta là ai?”
Lư Phương Phỉ nghe được tiếng giận dữ đã nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đuổi theo bong lưng Chu Á Ninh. (L: vì cái nhìn 1 phía này mà hiểu lầm mãi, anh ta ko phải tiếc mà đuổi theo mà chỉ biết tên kia là ai thôi)
Xe đã dần khởi động Lâm Thiên Vũ đuổi theo không có ý định dừng lại bước chân. Lư Phương Phỉ cảm thấy trong đêm chiếc xe Audi đỏ kia như ngọn lửa đỏ rực trong đêm đen, còn sau nó là 1 con báo đang giận dữ đuổi theo, chạy qua ngã tư đường…Đột nhiên 1 cái đèn đang lao tới.. nháy mắt… Lư Phương Phỉ mắt trừng lớn, chân chạy nhanh tới đó hô to một tiếng:
“Thiên Vũ! Coi chừng…”
Chi… Két… Chiết xe kia phanh gấp vì quá bất ngờ.