Bạn đang đọc Tái kiến khuynh tâm: Chương 04
Chương 04
“Cái kia…” Cho dù biết mình sẽ làm mất vui nhưng Diêu Thuấn Bình cũng đành phải cắt ngang một màn mẹ con tình thâm này “Mục nhị tiểu thư…”
Mục Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt tỏa sáng “Lúc trước không phải đã nói xuất môn dựa vào bằng hữu sao? Nếu đã là bằng hữu thì mọi người đều như nhau, cứ gọi ta là Khuynh Tâm là tốt rồi, không cần một tiếng Mục nhị tiểu thư, hai tiếng lại Mục nhị tiểu thư.”
Diêu Thuấn Bình nghẹn lời, lảng tránh ánh mắt của nàng.
Cho tới giờ hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào nàng.
Mục Khuynh Tâm tất nhiên là biết chuyện này, lúc đầu cũng vì chuyện này mà xuất hiện ý tưởng khi dễ hắn…
“Thì ra Diêu công tử e ngại Khuynh Tâm, không muốn kết giao bằng hữu với Khuynh Tâm.” Ôm chặt thân hình mềm mại nhỏ bé trong lòng, Mục Khuynh Tâm bắt đầu học tập bộ dáng mếu máo, ủy khuất của tiểu Tập Chi.
“Không, không có chuyện này.” Diêu Thuấn Bình khẩn trương biện hộ ình.
“Chi nhi, cha ngươi cha xa lánh ta…”
Thiên hạ nho nhỏ như muốn làm rõ tình huống, ngẩng mặt lên, vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp vỗ nhẹ an ủi nàng “Đừng khóc, nương đừng khóc.”
“Ô ô, ta thật đáng thương, bị cha ngươi cha khinh thường…”
“Không có chuyện đó, thực sự.” Văn nhã thư sinh hoàn toàn bị ăn gắt gao, vẻ mặt khốn quẫn, hồi lâu mới thốt ra được một câu “Khuynh Tâm, Khuynh Tâm, ngươi đừng như vậy.”
Khuynh Tâm cười trộm trong lòng, ôm tiểu Tập Chi ủy khuất nói “Diêu công tử không cần miễn cưỡng.”
“Ta không có.”
“Nếu ngươi không muốn làm bằng hữu với Khuynh Tâm, Khuynh Tâm cũng không muốn tự làm mình mất mặt.”
Nhìn văn nhã thư sinh bị đùa đến mặt ửng đỏ, tay chân luống cuống, nàng rất muốn cười ra tiếng nhưng chính sự vẫn phải làm.
Phúc Phúc nhìn thấy một màn này cũng há mồm trợn mắt, nhưng vì bảo hộ hình tượng của chủ tử nên nàng không thể lên tiếng phá vỡ kế hoạch chỉnh người của tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, hẳn là Diêu thiếu gia có chuyện muốn thương lượng với người.”
Liếc mắt đầy cảm kích, Diêu Thuấn Bình nhanh chóng chuyển đề tài “Trước đó vài ngày ta có gởi thư về nhà, người trong nhà biết ta đang dừng chân ở Miêu tộc nên rất lo lắng, cho nên đã sai hầu cận và đầu bếp nữ trong nhà đến đây, sau này sẽ giúp ta chiếu cố cho Chi nhi.”
Chuyện này liên quan gì đến nàng?
Mày liễu không biến đổi, Diêu Thuấn Bình nói với nàng chuyện này là có ý gì?
“Bởi vì cha con chúng ta đã kết giao với ngươi, cho nên ta nghĩ nếu đầu bếp nữ đã tới đây thì cũng không nên để nàng uổng công, nên để nàng ở lại chỗ ngươi đi.”
Thu hồi tâm tình, Mục Khuynh Tâm đầu tiên là trầm mặc một chút, rồi không khách khí mà đưa ra nghi vấn “vì sao đầu bếp nữ của ngươi lại ở lại chỗ của ta?”
“Bởi vì ta và Chi nhi đều ở đây nha.” Không chút do dự, Diêu Thuấn Bình nói rất tự nhiên
“Đó là bởi vì…” Mục Khuynh Tâm nhắc nhở “là do lúc trước ngươi không tìm được đầu bếp thích hợp nên mới có đề nghị này.”
“Chúng ta làm người không thể qua được sông liền rút cầu.” Người đọc sách, miệng cũng đầy lý lẽ “Tuy rằng việc bếp núc không làm khó được Phúc Phúc nhưng dù sao nàng cũng là nha hoàn thận cận bên cạnh ngươi, mà ngươi lúc này lạ đang mang thai, thân thể cần được chiếu cố nên việc bếp núc cứ giao cho Liễu cô nương là được rồi, như vậy mới giải quyết tốt vấn đề”
Vấn đề?
Theo ý của nàng thì sau khi hắn có đầu bếp, mỗi nhà một bếp mới là chân chính không có vấn đề.
“Xin hỏi vấn đề gì?” Mục Khuynh Tâm không khách khí mà hỏi thẳng.
Tuấn nhan ửng đỏ, lại lảng tránh ánh mắt của nàng, thanh thanh yết hầu hồi lâu mới nói “Có hai vấn đề”
“Nha?”
“Thứ nhất, ngươi đang mang thai, mọi việc đều phải cẩn thận, nếu Phúc Phúc phải làm thêm công việc nhà bếp, không chuyên tâm hầu hạ ngươi, như vậy sẽ không tốt cho ngươi và đứa nhỏ trong bụng.”
“Vậy còn thứ hai?”
“Thứ hai, Liễu cô là đầu bếp rất có kinh nghiệm, nàng không chỉ lo tốt ba bữa hàng ngày mà còn biết cách hầm canh bổ dưỡng cho người mangthai, cho nên để Liễu cô ở bên cạnh là nhất cử lưỡng tiện, tốt cho cả ngươi và đứa nhỏ trong bụng.”
Mặc kệ là vấn đề nào thì cũng đều vì muốn tốt cho nàng, này…
“Diêu công tử, đầu bếp của Diêu gia ngươi lại trèo đèo lội suối đến Miêu tộc này là vì muốn tốt cho ta, giải quyết vấn đề của ta, rốt cuộc là vì lý do gì?”
Đối mặt này nghi vấn, Diêu Thuấn Bình chần chờ đã lâu… Đã lâu…
Vốn tưởng rằng, hắn cuối cùng sẽ không nói gì, cũng biết ý nghĩ của mình không giống trình tự làm việc của một người bình thường, cho nên Mục Khuynh Tâm đang tính lên tiếng thì không Diêu Thuấn Bình mặt có chút ngại ngùng nói “Gọi ta là Thủy Vân đi.”
Hắn bảo nàng gọi tên tự của hắn? Mục Khuynh Tâm giật mình đến thất thố.
“Thủy Vân là tên tự của ta, những bằng hữu thân cận đều gọi ta như vậy.” Hắn tiến thêm một bước.
Á khẩu không trả lời được.
Mục Khuynh Tâm bắt đầu cảm nhận được, cái gì gọi là tự lấy tảng đá đập vào chân mình.
Cũng mới cách đây không lâu, chính nàng là người đề ra ý kiến kết giao bằng hữu, còn khi dễ hắn, muốn hắn gọi khuê danh của nàng mà thôi, không ngờ lúc này chuyện đã quay trở lại trên người nàng.
Đã vậy hắn còn nói rất chân thành.
Gỏi thẳng tên…lần này đổi lại là Mục Khuynh Tâm bắt đầu thấy xấu hổ.
Trêu chọc hắn là một chuyện, nhưng mà việc gọi thẳng danh xưng như thế…xem ra có vẻ hơi thân mật.
Tuy rằng nàng rất thích trêu chọc hắn, thích nhìn thấy bộ dáng luống cuống của hắn nhưng cũng không có nghĩa nàng thực sự muốn hai người trở thành bạn tốt.
Bất quá lúc này nàng cũng không thể phản bác hắn.
Bởi vì tuấn nhan trắng nõn kia lại ửng hồng, hơn nữa còn nồng đậm vẻ ngại ngùng, chứng tỏ hắn cũng phải trải qua một phen tranh đấu dữ dội mới có thể nói ra miệng, còn bày ra thành ý kết giao bằng hữu với nàng.
Này… Này…
“Xuất ngoại dựa vào bằng hữu.” Diêu Thuấn Bình còn nói rất chân thành “Nếu Khuynh Tâm đã là bằng hữu của ta, cũng như lời ngươi đã nói trước kia, xuất môn là dựa vào bằng hữu, dù sao ta và Chi nhi cũng thường xuyên đến chỗ ngươi, cho nên Liễu cô ở chỗ ngươi là an bài tốt nhất.”
Nghe những lời của hắn, Mục Khuynh Tâm chỉ cảm thấy chân của mình lại bị đá đập trúng lần nữa, mà hơn nữa đá lần này cũng là do nàng tự cầm lấy.
Thực đúng là xuất môn dựa vào bằng hữu a.
“Ngươi có vẻ đã sắp xếp tốt lắm rồi.” Mắt đẹp híp lại, không thể không nghĩ người trước mắt này chính là một cao thủ phẫn trư ăn hổ.
“Tuy rằng nói mọi người chiếu cố lẫn nhau, cũng là sự an bài tốt nhất khi ra ngoài nhưng mà vẫn nên nói qua một tiếng với ngươi mới được.” Mỉm cười, tuấn nhan trắng nõn lại toát ra một chút tính khí trẻ con.
Phẫn trưa ăn hổ, đúng là phẫn trưa ăn hổ mà, làm ọi ý nghĩ của nàng bị dập tắt trong trứng nước.
Vì sao một nam nhân đã con nữ nhi lại vẫn có thể duy trì một bộ dáng như tiên nhân không nhuốm bụi trần vậy chứ?
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Nhìn vẻ mặt chân thành hắn, Mục Khuynh Tâm chỉ có suy nghĩ như vậy
Đương nhiên, Mục Khuynh Tâm cũng không phải không nghĩ tới… ngốc thư này thực sự là thủ đoạn rất inh, dùng bộ dáng vô hại để che đậy thực chất của mình, nhưng… thực sự là vậy sao?
Chỉ bằng hắn?
“Khuynh Tâm cảm thấy không ổn sao?” Đôi mắt ôn nhuận sâu kí nhìn nàng, mơ hồ có chút ý tứ bi thương.
Là vì sợ nàng không xem hắn là bằng hữu?
Ngốc thư tuy không nói ra miệng nhưng Mục Khuynh Tâm cũng hiểu được ý tứ của hắn đại khái là vậy, lúc này nàng lại cảm thấy hai chân của mình đau nhức.
Cái này đúng là tự hại mình a, đáng giận.
Thân là tộc trưởng Bạc Di Oa tộc, Miêu Nhân Hoàng có trách nhiệm làm cho bộ tộc thêm phồn vinh, cho nên sau khi an bài chỗ ở cho Mục Khuynh Tâm liền theo mã bang đi ra ngoài mãi đến mấy ngày gần đây mới quay trở về.
Đến khi nàng quay về thì trong tộc cũng có nhiều việc đang chờ nàng xử lý, mặc dù nàng có phó tộc trưởng cực kỳ giỏi giang thay nàng trấn giữ trong tộc nhưng cũng phải mất vài ngày, nàng mới có thể nắm bắt hết mọi chuyện lớn nhỏ đã xảy ra, đương nhiên cũng bao gồm việc trong tộc gần đây xuất hiện nhiều người Hán.
Đầu tiên là hai cha con thư sinh bị lạc đường.
Tiếp theo là Mục Khuynh Tâm mang theo nha hoàn đến dưỡng thai, thuận tiện tham mưu cho nàng
Khi nàng đi theo mã đội thì mười ngày sau ở bên ngoài đã nghe được tin tức hết sức đặc sắc, nghe nói thư sinh đưa tới thị phó và đầu bếp nữ, làm cho trong tộc có thêm hai người Hán nữa.
Mà khi nàng cáo biệt mã đội, trên đường quay về tộc lại nghe tin trong tộc có thêm một đôi y sư đồ, lão sư phụ nghe đâu là ngự y của hoàng đế Hán tộc trước kia, sau khi cáo lão hồi hương thì ngao du tứ hải, vì muốn tìm hiểu y thuận của người Miêu nên mang theo đồ đệ tới tộc bái phỏng.
Việc trao đổi y thuận cũng chẳng có gì là xấu, trong tộc có thêm đại phu người Hán thì nghĩ thế nào cũng thấy có lợi cho nên hai thầy trò được lưu lại.
Miêu Nhân Hoàng trở về, nghe báo cáo toàn bộ sự việc cảm thấy cũng không có gì, nhưng nghĩ lại thì thấy có gì đó kỳ diệu.
“Uy, mấy ngày nay có thấy khỏe không?” Một khắc trước còn nói chuyện đi theo mã bang hành tẩu, đột nhiên Miêu Nhân Hoàng lại thốt ra một câu này.
Tuy rằng ngôn ngữ còn lộn xộn, nhưng so ra thì phát âm tiếng Hán của nàng cũng tiến bộ hơn nhiều, làm cho Mục Khuynh Tâm cảm thấy vui mừng.
“Đột nhiên đại phu lại đến đây, vừa khéo có thể xem bịnh cho ngươi.” So với những năm trước thì Miêu Nhân Hoàng đã trầm ổn hơn nhiều, không còn là Miêu cô nương hành sự lỗ mãng năm nào
“Cũng có chút trùng hợp.” Mục Khuynh Tâm không phủ nhận
Gặp lại Tôn đại phu đã từng chẩn đoán nàng vì bị thương mà mất trí nhớ, Mục Khuynh Tâm cảm thấy có chút cổ quái, nhưng nghĩ lại Tôn đại phu nói cũng đúng.
“Đại phu ắt có đạo lý của mình.” Thấy vẻ mặt khó hiểu của Miêu Nhân Hoàng, Mục Khuynh Tâm giải thích “So với việc chữa bịn cho bịnh nhân, hắn càng thích nghiên cứu y thuật, muốn tìm ra nhiều phương thức chữa các loại bịnh, muốn biết khi đối mặt với tình trạng bịnh thì có được phương thức trị liệu tốt nhất hay không.”
Miêu Nhân Hoàng chỉ hiểu được đôi chút.
Mục Khuynh Tâm đành nêu ví dụ dễ hiểu hơn “Tựa như tỷ phu của ta vậy, hắn thích nghiên cứu độc vật mà Tôn đại phu lại thích nghiên cứu y thuật.”
Nhớ lại mấy năm trước, nàng vì tuyển tộc phu mà truy đuổi Lãnh Chi An, còn thiếu chút nữa bị mất mạng nên lần này Miêu Nhân Hoàng hiểu được.
Tuy rằng chấp nhất của nàng là uổng công nhưng tuổi trẻ, ai không có một thời bồng bột, nông nổi chứ.
Thì ra, đều là chuyện cũ a…
Mục Khuynh Tâm tiếp tục giải thích “Trước kia Tôn ngự y vì quân mệnh cho nên phải ở lại trong cung làm ngự y, thật vất vả mới đợi được đến lúc cáo lão hồi hương cho nên muốn làm chút chuyện trước kia không thể làm, ví dụ như tìm hiểu các loại bịnh kỳ lạ, khó chữa, nghiên cứu các loại y thuật khác.”
Bởi vì ham thích nghiên cứu nên lão nhân gia thay vì về lại quê nhà mở y quán khám bịnh lại đến Miêu tộc nghiên cứu y thuật.
“Cho nên ngươi có thể gặp lại lão nhân gia cũng chỉ là đúng dịp gặp gỡ mà thôi.” Nghe xong phân tích của Mục Khuynh Tâm, Miêu Nhân Hoàng chỉ thể dùng bốn từ “Vận mệnh an bài.” Để giải thích nguyên nhân.
“Ta chờ đã lâu rồi mà xem chừng lão đại phu chẩn bịnh cũng quá lâu.” Mới rồi Miêu Nhân Hoàng tính đăng môn bái phỏng, gặp gỡ đại phu người Hán nhưng vừa lúc lão đại phu đang xem bịnh, nàng đành phải chờ, nhưng đã uống hết ba chén trà mà còn chưa gặp được người.
“Đối với Tôn đại phu mà nói, tình huống của ta được xem là bịnh khó chữa.” Cho dù là Miêu Nhân Hoàng, Mục Khuynh Tâm cũng không thể nói thật.
Vì đơn giản hoá vấn đề, Mục Khuynh Tâm ngay từ đầu đã lược bỏ rất nhiều chuyện, chỉ nói nàng vì rơi xuống sơn cốc nên mới bị bịnh.
Ban đầu đã không nói nên bây giờ đương nhiên sẽ không nhắc tới “Hơn nữa ta hiện đang mang thai, cho nên bịnh tình phức tạp hơn, lại có tính khiêu chiến rất lớn, việc ngoài ý muốn này làm cho hắn thực kinh hỉ, cho nên việc chẩn bịnh cũng tỉ mỉ, cẩn thận hơn.”
Nghe thì hợp tình hợp lý nhưng Miêu Nhân Hoàng vẫn cảm thấy không thích hợp “Không chỉ có lão đại phu, còn có tiểu oa nhi kia nữa.”
“Chi nhi?” Mục Khuynh Tâm không dự đoán được Miêu Nhân Hoàng đột nhiên lại nhắc tới tiểu Tập Chi.
Mới vừa rồi tiểu oa nhi theo muội tử Hán gia đưa đại phu ra ngoài, nhìn bộ dáng của nàng làm cho Miêu Nhân Hoàng có cảm giác “Oa nhi kia thực sự đem ngươi trở thành nương của nàng.”
“Cũng khó tránh khỏi.” Mục Khuynh Tâm ngữ khí tiếc thương giải thích “Nàng cò nhỏ như vậy không thể tiếp nhận chuyện mất đi mẫu thân, nhất thời nhận lầm, chờ khi nàng lớn hơn một chút, tự nhiên sẽ không gọi mẹ lung tung nữa.”
“Không phải, không phải.” Miêu Nhân Hoàng cảm thấy không chỉ có vậy.
Cũng không phải vì tiểu oa nhi ngọt ngào gọi mẹ rất tự nhiên mà bộ dáng một lớn một nhỏ ở chung rất hòa hợp, tiểu oa nhi kia lại rất nhu thuận, gần như là nói gì nghe nấy, còn bám rất chặt nhưng Mục Khuynh Tâm vì muốn bàn chuyện chính sự, bảo tiểu oa nhi đi tìm cha, tiểu oa nhi kia rấ nghe lời, nhẹ buông tay rồi hai cái chân ngắn ngủ đà thùng thùng chạy đi.
Thực là nghe lời
“Nghĩ lại “Miêu Nhân Hoàng nói rất thật “Tiêu oa nhi kia có thể là nữ nhi của ngươi.”
“”Hoàng tỷ tỷ, ngươi hơi hoang tưởng rồi.”
“Ta nói là sự thật, tiểu oa nhi sẽ không nhận lầm thân mẫu, tại sao nàng xem nàng coi như ta là quỷ, có quỷ nào lại xinh đẹp như thế chứ? Nhớ tới khi mới bước vào phòng, tiểu oa nhi đã làm một cái mặt quỷ đáng yêu thì Miêu Nhân Hoàng lại thấy không thích.
“Hoàng tỷ tỷ đương nhiên không phải là quỷ, xinh đẹp như vậy sao có thể là quỷ chứ?” Mục Khuynh Tâm tâng bốc nàng “Chi nhi là đứa nhỏ nên mới sợ người lạ, mà Miêu tộc lại ăn mặc khác với người Hán, mấy ngày qua nàng chỉ bám lấy ta, không quen nhìn thấy các ngươi ăn mặc hoa lệ còn phát ra âm thanh, ngươi đừng tưởng là nàng trốn tránh ngươi, thực ra cặp mắt vẫn nhìn ngươi không rời a, cũng biết là trang phục của ngươi rất đẹp.”
“Đó là đương nhiên, trang phục của Bạc Di Oa tộc là đẹp nhất, coi như là tiểu oa nhi có mắt nhìn hàng.” Nói tới bộ tộc của mình, Miêu Nhân Hoàng tràn ngập cảm giác kiêu ngạo.
Nhưng đây cũng không phải trọng điểm nàng muốn nói.
“Nhưng mà…”
“Hoàng tỷ tỷ, ta biết ngươi lo lắng, nhưng mà không có việc gì.” Mục Khuynh Tâm trấn an.
Miêu Nhân Hoàng im lặng.
Đối với Mục Khuynh Tâm, nàng tự giác có một phần ý thức trách nhiệm.
Nàng thiếu muội tử người Hán này một nhân tình.
Năm đó bị Lãnh Chi An phản kích, làm cho nàng và tên vương bát đản Lãnh Chi Thương bị chỉnh đến thảm.
Nếu không nhờ muội tử này hỗ trợ, cho người cách ly nàng và Lãnh Chi Thương, còn hỗ trợ giải dược, chuyện đó quả thật là rất hỗn loạn, thật đúng là không biết nên giải quyết thế nào.
Tuy rằng sau này sự thực chứng minh là Lãnh Chi An chỉ hù dọa nhưng chuyện muội tử ra tay giúp đỡ là sự thật, còn mất thời gian để khuyên nhủ nàng, làm cho nàng bỏ đi tư tưởng truyền thống.
Lại nói tiếp, năm đó nàng bỏ đi tục lệ truyền thống của Bạc Di Oa tộc, không có tộc phu vẫn đơn độc nhận chức tộc trưởng, đến nay mọi việc vẫn rất trôi chảy, không bị những tực lệ cổ hủ trói buộc, Miêu Nhân Hoàng đúng là thật cảm tạ muội tử người Hán đa mưu túc trí này.
Hơn nữa kế hoạch của nàng còn giúp cho bộ tộc cải thiện đời sống, làm cho tộc nhân ngày càng tín nhiệm nàng. Tất cả đều nhờ muội tử người Hán đa mưu túc trí lại khôn khéo này, cho nên nàng sao có thể không lo lắng, không có trách nhiệm được?
Hơn nữa muội tử còn do Lãnh Chi Thương hộ tống đưa tới, nếu đến lúc đó không trả lại một Mục Khuynh Tâm hoàn hảo vô khuyết thì còn gì là danh dự của Bạc Di Oa tộc.
Rất nhiều lý do để Miêu Nhân Hoàng coi trọng sự an toàn của muội tử người Hán này, cho nên đối với những nhân vật tiếp cận nàng đều có chút mẫn cảm và cảnh giác.
“Không phải ta đa tâm, nhưng mà gần đây trong tộc xuất hiện nhiều người Hán, cho nên cảm thấy có gì đó không thích hợp.” Miêu Nhân Hoàng lý luận “Nghĩ lại mà xem, không chỉ có đại phu người Hán, lại còn thêm tên thư ngốc kia nữa, hoàn cảnh có giống y như ngươi, một người thì chết vợ, một kẻ thì mất chồng, sự trùng hợp quá nhiều.”
Mục Khuynh Tâm không lên tiếng nhưng quả thật đã bắt đầu để ý.
Nghe nói nữ nhân khi mang thai sẽ trở nên trì độn, nàng bắt đầu tin chuyện này bởi vì nàng thế nhưng phải đợi khi Miêu Nhân Hoàng nhắc tới mới phát hiện ra điều này.
Nhưng mà, chuyện nàng mất chồng là do nàng tự bịa ra mà thôi.
Bởi vì trong lòng hiểu rõ cho nên đối với ý kiến của Miêu Nhân Hoàng, Mục Khuynh Tâm không thể không suy nghĩ
“Hai người đều mất đi người mình âu yếm, lại vừa vặn gặp nhau, lại ngẫu nhiên tiểu oa nhi kia vì mất mẹ mà bám lấy ngươi, giống như…”Miêu Nhân Hoàng nhíu mày đề nghị “Nếu đã trùng hợp như vậy thì chi bằng biến thành người một nhà đi, chẳng phải người Hán các ngươi có câu nhân duyên trời định sao, đây chính là nói về các ngươi a.”
“Hoàng tỷ tỷ sao lại nói như vậy.” Kết luận như vậy làm Mục Khuynh Tâm há hốc mồm.
Miêu Nhân Hoàng cũng cảm thấy đề nghị của mình rất không thích hợp nên đành biện giải “Ta chỉ nói lung tung vậy thôi, ngươi cứ nghĩ thử đi.”
“Hoàng tỷ tỷ đừng lo, ta sẽ.” Mục Khuynh Tâm hứa hẹn, có một số việc nàng đúng là phải cân nhắc.
Tuy rằng bây giờ suy nghĩ lại thấy sự trùng hợp quả thật quá nhiều, nhiều đến mức làm cho người ta sinh nghi nhưng mà trước mắt mọi việc đều được giải thích rất hợp lý, thực sự không tìm ra chứng cớ để chứng minh sự khác thường.
Ngờ vực vô căn cứ trước mắt đều chỉ có thể là ngờ vực vô căn cứ, không làm nên chuyện gì, cho nên trước mắt vẫn cần phải xử lý chính sự.
“Đừng nói chuyện này nữa, nói chính sự đi.” Mục Khuynh Tâm quyết định thay đổi đề tài “Muốn cải thiện điều kiện sống cho các tộc nhân, thực ra thì không nhất định phải trở thành dịch điểm.”
Miêu Nhân Hoàng rất nhanh tiếp thu sự việc, dù sao đó cũng là nguyên nhân chính hôm nay nàng đến đây, nghe xong những lời của Mục Khuynh Tâm thì nhăn mi lại, không cam lòng nói “Bởi vì mấy tháng nay mưa nhiều làm cho núi lở, mã bang phải thay đổi tuyến đường, Bạc Di Oa tộc trở thành tuyến đường mà mã bang lo lắng nhất, cơ hội e là rất khó…”
“Cơ hội tuy rằng khó có được nhưng nếu trở thành dịch điểm mới thì việc dân cư ra vào tộc sẽ trở nên phức tạp hơn, truyền thống và văn hóa trong tộc sẽ vì việc này mà thay đổi.” Không đợi nàng nói xong, Mục Khuynh Tâm đã ngắt lời.
Điều này chính là khó xử của Miêu Nhân Hoàng.
Khi nàng từ biệt mã bang, trên đường quay về cũng đã tự mình dò hỏi từng dịch điểm, quả thật là càng thêm do dự, cũng chính là vấn đề mà Mục Khuynh Tâm vừa đề cập.
“Trong tộc mọi người tán thành việc mở cửa, trở thành dịch điểm của mã bang sao?” Mục Khuynh Tâm hỏi.
“Đây chỉ mới là ý tưởng còn chưa có chính thức đưa ra thương lượng.”
“Nếu vì cải thiện cuộc sống mà trở thành dịch điểm của mã bang thì phải suy nghĩ đến những khía cạnh khác, ví dụ như có thể giới hạn sự trao đổi.”
“Như thế nào gọi là giới hạn?”
“Không nhất thiết phải mở toàn bộ thôn trại, mà hạn chế người ra vào.”
“Ân.”
“Thậm chí dựng trạm ở cách xa mấy dặm.”
“Mấy dặm ngoài?”
“Cách trại một khoảng ngắn, làm cho bọn họ không trực tiếp tiến vào thôn trại, dù sao cũng chỉ là cung cấp chỗ ở ã bang, cung ứng lương thực thực phẩm cho bọn họ tiếp tục lên đường, cho nên việc bọn họ có vào trại hay không cũng không quan trọng.”
“Ân, ân.”
Cứ như vậy, kế hoạch cải thiện cuộc sống củ.