Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 88: Quên không mang theo áo tắm rồi (2)


Đọc truyện Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt – Chương 88: Quên không mang theo áo tắm rồi (2)

Nhưng mà, tuyệt đối không phải là mang ý nghĩa hòa giải.

“Anh chưa từng nói sẽ bỏ qua cho em, ngay từ lúc bắt đầu, anh làm như thế này là để cho em có cơ hội cân nhắc, rồi nhân tiện đưa ra một sự lựa chọn giữa hai thứ đó mà thôi.”

Mạc Cánh Bắc tàn nhẫn nói tiếp: “Em đã quên sao? Trừ khi em ở trong tù, nếu không, lúc em ra ngoài, kết quả vẫn là ở chung một chỗ với anh.”

Trì Tiểu Úc ngẩng đầu nhìn Mạc Cánh Bắc thật kỹ một lần, khóe môi hơi nhếch lên, tiết lộ ra vẻ quật cường, cô sẽ không chịu thua anh ta như vậy đâu.

“Tôi sẽ không bị anh uy hiếp như xưa nữa.”

Trì Tiểu Úc cảm thấy xấu hổ về sự sợ hãi của mình đối với anh ta, hóa ra việc phản kháng Mạc Cánh Bắc cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng của cô.

Mạc Cánh Bắc nheo mắt lại, nụ cười trên mặt càng thêm phần rực rỡ, nhưng trong sự tức giận trong đôi mắt lạnh như băng hơi được che dấu xuống dưới.

“Xem ra em đã quyết tâm rồi?”

Mạc Cánh Bắc giống như là bừng tỉnh đại ngộ, nghe được câu hỏi kia của anh ta cả người Trì Tiểu Úc khẽ run lên.

Trì Tiểu Úc từ trên ghế sofa đứng lên, chỉ về phía cửa: “Hiện tại, mời anh ra ngoài.”

Mạc Cánh Bắc đột nhiên nhìn Trì Tiểu Úc hứng thú dạt dào, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng đã có nhiều hơn một tầng ý tứ khác.

Mặt Trì Tiểu Úc căng thẳng, tay nắm thật chặc lại.

Cô sẽ không sợ hãi anh ta thêm một lần nữa.

“Rất tốt.” Mạc Cánh Bắc đột nhiên nở nụ cười, lộ ra tám cái răng trắng noãn: “Trì Tiểu Úc, em đã thay đổi.”


Trì Tiểu Úc không nói một câu, lạnh lùng cảnh giác nhìn anh ta.

“Quên đi, không có ý nghĩa.” Mạc Cánh Bắc để chén cà phê xuống, đứng lên.

Anh ta vừa mới đứng lên, cả phòng làm việc vốn rất rộng rãi, đột nhiên trở nên chật chội.

Thật ra thì anh ta cũng không có chiếm bao nhiêu vị trí, nhưng mà có một số ít người trời sinh đã có loại ma lực như vậy, khí thế và uy áp của bản thân mình có thể khiến cho người khác không thở nổi.

“Trì Tiểu Úc, anh hiện tại rất tức giận.” Mạc Cánh Bắc đi từng bước tới gần chỗ cô.

Trì Tiểu Úc ngơ ngác nhìn anh ta chằm chằm, không dám nhúc nhích.

Mạc Cánh Bắc đưa tay sờ sờ gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi của Trì Tiểu Úc, ánh mắt có hơi nhu hòa một chút: “Coi như là lời cáo biệt cuối cùng, tối nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Mạc Cánh Bắc lúc này và Mạc Cánh Bắc lúc học đại học hoàn toàn không có chút biến hóa nào, dáng người Trì Tiểu Úc chỉ cao tới cái cằm anh ta.

Trì Tiểu Úc không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, kìm lòng không đậu, nhẹ gật đầu một cái.

Đi theo Mạc Cánh Bắc ra khỏi công ty, lúc này Trì Tiểu Úc mới phục hồi tinh thần lại, nhưng mà đã đi đến bên cạnh xe hơi, đành phải ăn bữa cơm này thôi.

Trì Tiểu Úc đang chuẩn bị đi lên xe, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cô không có nghe được anh ấy đang nói về chuyện gì, nhưng mà bất luận anh ấy đã nói cái gì, vào trong đầu Trì Tiểu Úc cũng chuyển thành,  Trì Tiểu Úc, em nhất định ngại mình sống quá thoải mái rồi.

Trì Tiểu Úc quay đầu lại, lão công của cô đang âm u đứng cách đó ba thướ, anh đang dựa lưng lên chiếc xe hơi của mình, âm trầm nhìn cô.

Trì Tiểu Úc quyết đoán vứt bỏ Mạc Cánh Bắc sang một bên, thật giống như căn bản cũng ngại ở bên cạnh Mạc Cánh Bắc thêm một giây vậy, nhẹ nhàng bay đến bên người Giản Diệc Tu.

“Lão công, hết giờ làm tới đón em sao? Thật tốt quá.” Trì Tiểu Úc ở trên mặt anh hôn chụt một cái, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Giản Diệc Tu đối với thái độ của nàng đã là thấy nhưng không thể trách rồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Cánh Bắc đứng cách đó không xa.

“Lão công, em đói bụng, nhanh một chút.” Trì Tiểu Úc không tiếng động lên tiếng cắt đứt khí thế giằng co giữa hai người bọn họ, lôi cánh tay Giản Diệc Tu, kéo anh đi về hướng xe hơi, Trì Tiểu Úc giống như rất vô tình không cẩn thận bị trật chân.

Giản Diệc Tu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Trì Tiểu Úc, cô căn bản cũng không có bị trật chân.

Trì Tiểu Úc mở trừng hai mắt, hơi híp đôi mắt to tròn sáng rỡ như châu ngọc, u mê hỏi: “Lão công, trên mặt em có dính đồ sao?”

“Trì Tiểu Úc, em còn có biết xấu hổ hay không?” Giản Diệc Tu đối với tính tình vô liêm sỉ của cô thật là hết chỗ nói rồi.

Trì Tiểu Úc đảo tròn đôi mắt, nhìn tới nhìn lui, một bộ dáng em nghe không hiểu anh nói gì cả.

“Đây là lần đầu tiên.” Giản Diệc Tu cúi đầu nhìn cô, không cho phép cô giả bộ ngu ngốc nữa.

Trì Tiểu Úc dè dặt gật đầu, anh đang cảnh cáo cô, mài tóc dài trơn bóng cứ như xõa xuống, che hết nửa khuôn mặt.

“Lên xe.”

Hai vợ chồng bọn họ đứng cách Mạc Cánh Bắc không xa, nhưng cứ tự nhiên như không, giống như anh ta là một người trong suốt.


Nụ cười trên mặt Mạc Cánh Bắc càng ngày càng lạnh.

Trì Tiểu Úc ngồi trên xe, chính mình biết điều thắt chặt dây an toàn, mắt nhìn về phía Giản Diệc Tu.

“Tiểu Úc, ngày mai gặp lại.”

Lỗ tai Trì Tiểu Úc giật giật, cô hiểu được hàm ý trong lời nói của Mạc Cánh Bắc.

Xem ra, anh ta thật sự không muốn bỏ qua cho cô.

Vậy thì cô nên làm như thế nào đây?

“Tiểu Úc!”

Mới vừa xuống xe, Trì Tiểu Úc đã bị ai đó ôm lấy.

Trì Tiểu Úc vất vả lắm mới đẩy được người kia ra.

“Tớ gọi điện thoại cho cậu mãi, sao cậu không bắt máy?” Tần Linh Huyên bắt đầu oán trách.

“Được rồi, Đại tiểu thư, thời gian không còn sớm, tranh thủ thời gian vào thôi.”

Một tên vệ sĩ khí phách xách Tần Linh Huyên lên.

“Tôi đã nói với anh, nếu như cứ tiếp tục động thủ động cước với tôi, tôi nhất định sẽ tìm cách để khiến anh trai đuổi việc anh.”

Tần Linh Huyên tức giận đến giương nanh múa vuốt, cái bộ dáng này là làm cho Tiểu Úc xem, cô không thể để cho cô ấy xem thường mình, hằng ngày vẫn luôn là cô chê cười Tiểu Úc, làm sao có thể là ngược lại được.

“Xin cứ tự nhiên.” Tên vệ sĩ kia chuyển cúi đầu, nhìn Tần Linh Huyên, nhíu mày nói.

“Anh càng ngày càng trở nên đáng ghét…”

Trì Tiểu Úc im lặng ở một bên nhìn, khuỷu tay chọc chọc lên người Giản Diệc Tu ở bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Chúng ta đi trước đi, cứ ở đây thì Huyên Huyên sẽ không còn chút mặt mũi nào mất.”


“Em còn không biết xấu hổ để nói người khác?” Mắt Giản Diệc Tu lạnh lùng nhìn cô một cái, dẫn đầu đi vào bên trong thang máy.

Trì Tiểu Úc sửng sốt một chút, sai lệch không đứng đắn, cô mới vừa rồi mới nghe được cái gì? 

Trì Tiểu Úc gật đầu, đuổi theo sau lưng Giản Diệc Tu.

Bốn người ngồi xuống, Trì Tiểu Úc mải mê thưởng thức một đống thức ăn ngon trước mặt, thấy cái gì cũng muốn ăn thư qua một lần.

Sau khi ăn xong, mới nhìn về phía Tần Linh Huyên.

“Cậu gọi điện thoại cho tớ, là vì muốn mời tớ ăn cơm sao?”

Trì Tiểu Úc mới không tin cô ấy có cái loại hảo tâm này.

“Cũng không phải.” Tần Linh Huyên hắng giọng một cái, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tớ có chuyện phải tuyên bố.”

“Ừ?” Trì Tiểu Úc không chút để ý nghe, mắt giống như vô tình nhìn về phía tên vệ sĩ đang ngồi bên cạnh Giản Diệc Tu.

Sắc mặt anh ta nhìn không giống một người được hưởng thụ qua cuộc sống khá giả, mặc dù nhìn anh ta có chút bồn chồn, nhưng mà, Trì Tiểu Úc vẫn không nhìn ra được là sắp xảy ra chuyện gì.

“Tớ muốn kết hôn.” Tần Linh Huyên hùng hổ tuyên bố, cứ giống như việc kết hôn với đi ra sa trường đánh giặc là hai việc giống nhau vậy.

“À?” Trì Tiểu Úc còn không có kịp phản ứng.

“Tớ nói, tớ muốn kết hôn!”

Tần Linh Huyên từng chữ từng câu lại lặp một lần, thái độ bất mãn của Tần Linh Huyên đã thành công đánh thức Trì Tiểu Úc từ trong mông lung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.