Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Chương 34


Đọc truyện Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ – Chương 34

Nguyệt Thăng: “Đường Ngữ, em mặc quần dài đẹp hay là mặc váy ngắn đẹp?”

Đường Ngữ: “Em đi nâng ngực lớn một chút tương đối đẹp.”

Một trận đòn hiểm.

Nguyệt Thăng: “Đường Ngữ, em uốn tóc quăn đẹp hay là ép thẳng đẹp?”

Đường Ngữ: “Em chỉnh khuôn mặt một chút tương đối đẹp, thế nhưng đây là một công trình rất lớn…”

Một trận đòn hiểm.

Nguyệt Thăng: “Tức chết em! Vừa nói chuyện với ống nhổ chết bầm em liền tức! Em có khó coi như vậy sao?”

Vạn Triết: “Cái gì, Đường Ngữ cư nhiên nói như vậy? Thực sự là quá đáng!”

Thành Thực và Hướng Hải cắm đầu xuống.

Vạn Triết: “Sao có thể nói thật trước mặt nữ sinh chứ?”

Ba trận đòn hiểm.

Thành Thực: “Anh đâu có nói gì đâu — ”


Hướng Hải: “Ô ô — đau đau đau…”

===============================

Nguyên Khải buổi tối ở trong quán ăn uống mấy chai bia, thấy tên ngốc ngồi ở bàn sát vách liền vô cớ nổi hỏa, ngoắc ngoắc ngón tay, tên ngốc liền ngoan ngoãn đi tới trước mặt cậu. Nguyên Khải nói: “Ngồi.”

Chó săn nghe lời ngồi xuống. Nguyên Khải hỏi: “Cậu muốn ở chung với tôi?”

Chó săn gật đầu. Nguyên Khải: “Tìm ra một lý do hợp lý nói cho tôi biết vì sao cậu muốn ở chung với tôi.”

Chó săn: “Em thích anh.”

Nguyên Khải có lệ gật đầu, “Được được, cứ cho là vậy. Thế nhưng tôi không thích cậu, cậu ở cùng tôi cũng chẳng có ích gì.”

Mắt cún mê man. Nguyên Khải kiên trì nói: “Còn có, lý do cậu không ở ký túc xá là vì thích tôi, hiện tại tôi nói rõ cho cậu là không thể nào, cậu còn có lý do gì không ở ký túc xá sao? Ưm, cậu đã vài ngày không tắm rồi, sắp thiu đến nơi, tôi sẽ bị cậu hun chết.”

Nguyên Khải đứng lên trả tiền, vỗ vỗ vai Hướng Hải, “Tôi phải đi làm rồi, cậu cũng về tắm rửa ngủ một giấc đi, đừng theo tôi nữa.”

Hướng Hải không đi theo, cậu một mình ngồi trong quán, ủ rũ.

Nguyên Khải qua đường cái, ở đường đối diện quay đầu lại liếc nhìn Hướng Hải, cười cười, nhưng không có cảm giác nhẹ nhõm, vành mắt ươn ướt.


Chim sáo đá của Hoàng Cửu Cửu thật vui vẻ, chủ nhân mới mang nó đến bờ biển đi bộ một phen, ăn hải sản, sau đó đến siêu thị cỡ lớn đi dạo một vòng, dọc theo đường đi bao nhiêu người đến gần nó! Cuộc sống thực sự là muôn màu muôn vẻ!

Về nhà xong chủ nhân mới rót ít nước màu đỏ đỏ vào bát đựng thức ăn của nó, mùi vị cũng không tệ lắm, uống xong còn có chút choáng. Chỉ nghe chủ nhân rống to: “Anh cho nó uống rượu làm gì? Nó mà chết anh phải đền mạng!” Thật cảm động, hóa ra chủ nhân coi trọng nó như vậy!

Chủ nhân mới nói: “Hắc hắc… Không có việc gì, cậu xem, nó còn có thể nói, đến, nói một câu, anh yêu em.”

Chim sáo đá: “Anh yêu em.”

Mạch Đào: “Oa, tiểu Cửu, chim sáo đá của cậu thật thông minh.” Chim sáo đá: “Thật thông minh.”

Hoàng Cửu Cửu đang giúp Mạch Đào chỉnh lý một ít đồ dùng sinh hoạt vừa mua về, vui vẻ, “Nó vốn đã nói nhiều, lời gì cũng học.”

Mạch Đào cười xấu xa, nói: “Hôn môi.” Chim sáo đá: “Hôn môi.”

Mạch Đào: “Nói vài từ cao cấp hơn đi.” Chim sáo đá: “Khẩu giao.”

Hoàng Cửu Cửu giận dữ: “Đừng dạy nó nói lời hạ lưu như thế!” Chim sáo đá: “Hạ lưu như thế!”

Mạch Đào kéo ôm Hoàng Cửu Cửu, dính lên môi anh hôn một trận, quay đầu lại nói với chim sáo đá nói: “Thấy rõ rồi chứ, cái này gọi là hôn môi.” Chim sáo đá gật đầu. Hoàng Cửu Cửu cảm giác chuyện lớn không ổn, mượn cớ nói: “Tôi đi tắm.”

Mạch Đào cười đùa nói: “Chúng ta diễn tập một vòng cho nó nhìn trước.”


“Anh biến thái!” Hoàng Cửu Cửu phát điên, vô hiệu, Mạch Đào ấn anh ngã xuống thảm, từ trên cao nhìn xuống, cười đến đặc biệt sắc tình. Hoàng Cửu Cửu không từ chối, nhẹ nhàng cắn môi dưới, Mạch Đào dùng hàm răng cắn mở cúc áo sơ mi của anh, tay cũng không dừng, thuần thục kéo khóa kéo quần âu của anh, vói vào trong vuốt ve.

Hoàng Cửu Cửu thay đổi mấy hơi thở, nhắm mắt lại thoải mái hưởng thụ, Mạch Đào lại đột nhiên dừng tay. Hoàng Cửu Cửu trừng mắt, vẻ mặt nghi hoặc, còn chưa mở miệng, chỉ thấy Mạch Đào cợt nhả: “Xin tôi đi.”

“Anh!” Hoàng Cửu Cửu đứt hơi, con rùa này chọc cho anh dục hỏa đốt người, cư nhiên phanh lại giữa đường uy hiếp? Còn là người sao?!!

Mạch Đào cười thưởng thức vẻ lúng túng của Hoàng Cửu Cửu, “Xin tôi, xin phiến tình một chút ~~ ”

Hoàng Cửu Cửu tru lên: “Đi ăn shit đi! Tự tôi giải quyết!”

“Ồ?” Mạch Đào ghìm tay chân Hoàng Cửu Cửu, dùng đầu gối cọ cọ vài cái dưới thân anh, lại bất động, “Tôi xem cậu tự giải quyết thế nào.”

Mẹ nó! Đại trượng phu co được dãn được! Cố chấp với tên cặn bã này chưa từng thắng lợi! Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt cầu xin, “Ưm, Mạch Đào, xin anh…”

Mạch Đào cười đến loạn run: mỗi lần đùa bỡn thằng nhóc này đều đạt được hiệu quả rất thoả mãn!

Hoàng Cửu Cửu thẹn quá thành giận: “Cười cái rắm? Là anh muốn tôi cầu!”

Mạch Đào nới lỏng sức, chụt chụt một ngụm trên trán anh, nhẫn cười nói: “Bảo bối, cậu thật thú vị! Thế nhưng cậu đừng yêu tôi đấy.” Hoàng Cửu Cửu ngẩn người, Mạch Đào nháy mắt mấy cái với anh, “Phạm quy sẽ không vui nữa, gameover! Hiểu chưa?”

Cái này tính là gì? Tuyên ngôn ở chung?

Hoàng Cửu Cửu rít gào: “Tôi rất yêu anh! Tôi siêu yêu anh! Yêu anh chết mất! Hiện tại liền over đi! Lập tức over!”

Mạch Đào cười, cúi người hôn lên môi anh, nhiệt liệt lại thành thạo, chậm rãi trượt đi, hầu kết, xương quai xanh, ngực, một đường hôn xuống, rốn, bụng, cuối cùng dùng khoang miệng ấm áp bao vây dục vọng của anh, râu ria trên khuôn mặt Mạch Đào cọ cọ vào phía trong bắp đùi anh, chọc đến vừa tê vừa ngứa. Hoàng Cửu Cửu nhìn đèn treo trần nhà, lấy ngón tay xuyên qua tóc ngắn của Mạch Đào, không hề bảo lưu rên rỉ. Tình dục như nước thủy triều, phiêu phiêu dục tiên, anh đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc, vốn đang có một tia chờ đợi, lúc này đều tan biến rồi. Chờ đợi? Buồn cười! Bản thân một mình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chờ có người thương yêu? Con sói này đã nói rõ như thế, chỉ là trò chơi! Được, ông đây chơi với anh! Ông đây phụng bồi đến cùng!


Hoàng Cửu Cửu thở phì phò đẩy ra Mạch Đào, tiết đến rối tinh rối mù.

Mạch Đào trong chốc lát không hề dừng lại, đứng lên kéo khóa kéo, móc ra cậu em lớn rục rịch đỉnh lên môi Hoàng Cửu Cửu, “Bảo bối nhi, đến lượt cậu!”

Mẹ anh một XXXX! Hoàng Cửu Cửu còn thiếu nước không đem tròng mắt trợn đến phía sau đầu.

Mạch Đào thúc dục nói: “Nhanh lên một chút!” Vẻ mặt kia thành khẩn y như đang xin Hoàng Cửu Cửu làm cơm cà-ri gà anh thích ăn nhất.

Nguyên một con quái thú trong kỳ động dục! Hoàng Cửu Cửu ngực mắng tổ tông mười tám đời nhà Mạch Đào đều ân cần thăm hỏi một lần, tâm không cam tình không muốn ngậm lấy vũ khí của Mạch Đào, liếm vài cái, Mạch Đào nôn nóng ấn đầu anh vẫn loạn cọ loạn đỉnh, Hoàng Cửu Cửu bị đỉnh đến sắp nôn ra, có khổ khó nói: quái thú chết tiệt! Cẩn thận ông đây đem mệnh căn của anh cắn đứt! Xem anh còn ngang ngược thế nào!

Mạch Đào một chút tính tự giác cũng không có, cuối cùng toàn bộ bắn tới trong miệng Hoàng Cửu Cửu. Hoàng Cửu Cửu lộn nhào vào trong phòng tắm nôn lại nôn, nghiến răng nghiến lợi dựng thẳng ngón giữa với Mạch Đào, mặt đỏ lên mắng: “Bại hoại chết tiệt biến thái chết bầm cầm thú chết giẫm…”

Mạch Đào hắc hắc vui vẻ, “Bảo bối nhi, công phu ngoài miệng không tệ nha! Vậy sau đó thứ hai tư sáu dùng miệng thứ ba năm bảy dùng phía dưới…”

“Anh nằm mơ!”

Mạch Đào căn bản không để ý tới Hoàng Cửu Cửu phẫn nộ, nhún nhún vai, “Ai u, người anh em của tôi còn không đồng ý, nó nói mỗi ngày đều phải trên dưới thay thế phục vụ.”

Hoàng Cửu Cửu cuồng nộ, “Ầm” đóng cửa phòng tắm.

Mạch Đào tự vui tự vẻ cười liên tục, quay đầu lại nhìn chim sáo đá, chim sáo đá đem đầu vươn ra khỏi lồng, nhìn đến mùi ngon, kỳ quái nói: “Khẩu giao.”

Mạch Đào kinh hỉ tán thán: “Thật thông minh!”

Từ nay về sau, Hoàng Cửu Cửu kinh sợ phát hiện nếu như nói xin chào với chim sáo đá, nó sẽ đáp lại một câu: “Khẩu giao.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.