Đọc truyện Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ – Chương 19
Thành Thực: “Ế, bác sĩ Hoàng, anh mua cái gì ăn ngon vậy? Thịt bò khô? Em cũng muốn!”
Hoàng Cửu Cửu: “Làm gì cứ thích cướp của tôi? Tự mua đi.”
Thành Thực, vẻ mặt cầu xin: “Đình Xuyên không cho em ăn thịt bò khô, cho em đi cho em đi…”
Hoàng Cửu Cửu: “Cậu ta không cho cậu ăn cậu lại càng không thể ăn, thịt bò khô quá cứng, tổn thương dạ dày.”
Thành Thực, tròng mắt xoay tròn, móc ra gói bim bim khoai tây vừa mua, dùng sức nhét vào trong tay Hoàng Cửu Cửu, “Em đổi với anh! Mau!”
Hoàng Cửu Cửu dở khóc dở cười, “Vậy đừng nói cho Đình Xuyên là tôi đưa cho cậu.”
Thành Thực: “Đương nhiên!” Đem thịt bò khô nhét vào trong túi, vẻ mặt hân hoan.
Lương Đình Xuyên xuất hiện, Thành Thực nhào tới, đáng thương không gì sánh được, chỉ vào Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên, gói bim bim chúng ta vừa đi siêu thị mua bị bác sĩ Hoàng cướp rồi!”
Lương Đình Xuyên: “Hoàng Cửu Cửu, cậu còn biết xấu hổ hay không? Trả đây!”
Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒 đây là loại người gì vậy…
=============================
Buổi tối Hoàng Cửu Cửu nhàn nhã đi chơi ngồi ở trong căn tin bệnh viện một mình hưởng thụ thức ăn ngon, đã lâu không thèm ăn như thế. Chim sáo đá sợ tối nhìn mặt trời lặn xa vời, bỗng nhiên nhớ tới chủ nhân của mình, vì vậy hô to: “Ngu ngốc — Ngu ngốc ơi — ”
Hoàng Cửu Cửu trong căn tin nghe được vật nuôi hô hoán, hận đến nghiến răng coi như mắt điếc tai ngơ.
Bỗng dưng, chim sáo đá không kêu nữa. Hoàng Cửu Cửu buồn bực chỉ chốc lát, nở nụ cười: thứ kia chắc là học ngoan rồi, hắc hắc, cơm nước xong xách về đi.
Nói con chim sáo đá này trời sinh giống hệt chủ nhân chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lúc nó đang gọi chủ nhân đột nhiên thấy một người đàn ông tới gần, theo phản xạ nói câu: “Chết đi!”
Người đàn ông kia không giận phản cười, chim sáo đá lấy giác quan thứ sáu nhạy cảm của động vật thấy trên trán người này viết hai chữ: lang sói!
Chim sáo đá lập tức đổi giọng: “Anh đẹp trai!”
Mạch Đào vui muốn chết, anh đem ngón tay thô ráp vói vào trong lồng sắt trêu chọc chim sáo đá, chim sáo đá lui đến một góc lồng, nịnh nọt nói: “Đại hiệp!”
Thứ này… Thực sự là giống người nào đó cực kỳ!
Mạch Đào ôm bụng cười liên tục, khóe mắt liếc đến xa xa có một bóng trắng nhẹ như bay phất phơ chợt lóe mà qua. Mạch Đào nhịn cười bước tới từ phía sau thùng rác túm Hoàng Cửu Cửu đi ra, Hoàng Cửu Cửu lần thứ hai khóc rống chảy nước mắt: “Đại hiệp giơ cao đánh khẽ, tha tiểu nhân đi!”
Mạch Đào hừ lạnh một tiếng đem anh ném vào ghế sau Cherokee, hung hăng đóng cửa lại, cười hì hì nói: “Sáng sớm hôm nay tôi một mình chờ cậu dưới lầu thật lâu thật lâu, cậu định bồi thường người ta thế nào nha?”
Hoàng Cửu Cửu lui vào góc, “Tôi tôi tôi tôi…”
“Cậu dọn tới ở bệnh viện?”
“Ừ…”
“Có lời gì muốn nói với tôi không?” Tay Mạch Đào luồn vào dưới áo blue trắng.
Hoàng Cửu Cửu làm phản kháng vô nghĩa, vẻ mặt cầu xin nói: “Anh đừng đừng xằng bậy ở đây… Các đồng nghiệp của tôi thấy, thấy sẽ không tốt…”
Mạch Đào hôn vành tai anh dịu dàng nói: “Yên tâm, cửa sổ xe tôi từ bên ngoài không nhìn vào trong được… Chúng ta ở bên trong làm tình cũng không ai thấy…” Nói đến một nửa, thấy sắc mặt Hoàng Cửu Cửu trắng bệch, dưới tia sáng đen mờ nhìn qua y như người chết, Mạch Đào ngẩn người, tâm trạng mắng to: mẹ X ông đây đều đã hơn 30 lần đầu tiên bị người ghét như thế! Anh đem đầu Hoàng Cửu Cửu dựa tới, nhẹ giọng nói: “Này, nói đùa với cậu thôi.”
Ánh mắt Hoàng Cửu Cửu có điểm dại ra, trong mắt sáng long lanh ( nước mắt bị dọa sợ chảy ra), xem ra bộ não là bị dọa rụt luôn rồi, Mạch Đào một trận động lòng, kìm lòng không đậu hôn hôn cái trán lạnh lẽo của Hoàng Cửu Cửu, chán nản nói: “Tôi chỉ đùa với cậu thôi, không đến mức như vậy chứ?”
Hoàng Cửu Cửu nghe tên lang sói này ăn nói mềm xuống, toàn thân đều buông lỏng. Mạch Đào buông anh tựa vào bên cạnh, hai người trầm mặc một trận, Hoàng Cửu Cửu áy náy nói: “Hôm qua, không phải, không phải cố ý… Anh, anh không sao chứ…”
Mạch Đào dâm tà cười, “Sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt tính phúc sau này của cậu.”
Hoàng Cửu Cửu lại co rụt.
Mạch Đào nói: “Bảo bối nhi, tôi tới đón cậu về.”
Hoàng Cửu Cửu hoảng hốt, mở miệng liền nói: “Không!”
“Ở ký túc xá bệnh viện cũng được, tôi đây mỗi ngày đến căn tin bệnh viện ăn cùng cậu thế nào?”
“…”
“Bảo bối nhi, mỗi ngày tôi tặng hoa cho cậu được không? Cậu thích hoa hồng chứ gì? 999 đóa? Phủ kín trước cửa sổ phòng?”
“…”
“Nghĩ kỹ chưa?” Mạch Đào nói chắc.
Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt khóc tang thỏa hiệp, Mạch Đào cười đến chỉ thấy mỗi răng, “Bảo bối nhi, chúng ta trở về đi, cậu có cần mang theo đồ gì không?”‘
Hoàng Cửu Cửu vươn tay chỉ vào chim sáo đá treo trên cây trong sân.
Mạch Đào há miệng, không thể tin nổi hỏi: “Cậu… Nuôi?”
“Ừm…”
Mạch Đào cười đến tắt thở, hoãn hoãn xuống xong ôm mặt Hoàng Cửu Cửu cắn một ngụm, “Bảo bối nhi, tôi hình như thực sự đào được báu vật rồi.”
Nguyệt Thăng tan ca làm vui vui vẻ vẻ chạy đến phòng vẽ tranh, nhếch lên Lan Hoa Chỉ cười điên, “Ông chủ bọn em thực sự là vừa đẹp trai nhân phẩm lại tốt, thực sự là cảnh đẹp ý vui sắc đẹp có thể thay cơm!”
Đầu óc Hướng Hải tiêu hóa không nỏi hai thành ngữ kia: Cảnh đẹp ý vui? Sắc đẹp có thể thay cơm? Ý gì?
Thành Thực khinh thường nói: “Cô thấy một người yêu một người, trên đường nhìn thấy một chàng đẹp trai cũng phải ý dâm nửa ngày, đáng thương cho ông chủ các cô, không biết bị cô thị gian bao nhiêu lần nữa.”
Nguyệt Thăng một cước đạp bay Thành Thực, móc ra ví tiền, đắc ý cười nói: “Em được phát tiền lương! Mời các đàn anh đi ăn!”
Hướng Hải ngạc nhiên: “Không phải đâu? Lúc này mới đi làm mấy ngày? Đã có tiền lương rồi sao?”
Mắt Nguyệt Thăng cười thành hình trăng non, “Ông chủ bọn em đặc biệt dễ nói chuyện, phát trước đấy.”
KAY: “Ông chủ nhà em mở công ty trợ giúp kém phát triển à?”
Nguyệt Thăng trừng mắt, “Đừng tưởng rằng anh lớn lên đẹp trai bà đây không dám đánh anh, mặc quần áo vào, em đi gọi Đường Ngữ và Vạn Triết.”
KAY cười: “Buổi tối tôi đi làm.”
Nguyệt Thăng vỗ lên cái đầu vàng chóe của cậu, bỏ lại một câu: “Nhiều lời vô ích như vậy! Đi làm thì không ăn cơm à?” Sau đó hùng hổ đá cửa đi ra.
KAY nhìn về phía Hướng Hải, tựa như xin giúp đỡ, Hướng Hải cười khổ, KAY giật giật môi: “Nhát như cáy.”
Thành Thực nghe nói có ăn, vui đến quên cả trời đất thu dọn đồ đạc, hỏi lại một câu: “Anh không nhát anh đánh cô ta đi? Võ công của anh không phải vô cùng tốt sao?”
KAY mặc xong quần áo nói thầm: tôi không đánh con gái, nếu không đã sớm đấm cô ta rồi.
Đang lúc nói chuyện Nguyệt Thăng đã bắt cóc Đường Ngữ xuất hiện, Hướng Hải hỏi: “Vạn Triết đâu?”
Nguyệt Thăng có chút bất đắc dĩ nói: “Anh ấy nói chị tiểu Thiển ngày mai sẽ về, tối nay anh ấy phải về nhà ăn cơm, ai, đàn ông có gia đình thật không vui!”
Thành Thực hăng hái bừng bừng hỏi: “Ăn cái gì?”
“Cá sống nhúng.”(Vũ: Thủy chử sống ngư – món này là người ta đun sôi nước dùng và nguyên liệu gia vị đổ vào một cái bát tô, sau đó sẽ rưới một lớp dầu mỡ thật dày lên để nước phía dưới không bị bốc hơi và không bị nguội, khi nào ăn sẽ thả miếng cá vào, bởi vì nước dùng phía dưới vẫn là nước nóng nên cá vẫn sẽ chín, món này ăn đặc biệt nhiều mỡ và cay nóng, bởi vì Việt Nam k có tên món này nên ta đặt tạm là cá sống nhúng nhá.)
Đường Ngữ dè dặt đưa ra ý kiến: “Giữa mùa hè ăn cá nhúng gì chứ?”
Nguyệt Thăng không có ý tốt cười, “Bà đây mời khách, em nói ăn gì thì ăn nấy!”
Mấy người xuống lầu, Thành Thực vui vẻ trong nháy mắt xì hơi, cách đó không xa có một chiếc xe siêu lóa mắt đang đỗ, Lương Đình Xuyên tựa bên cửa xe, một tay kẹp thuốc lá, một tay ngoắc ngoắc ngón tay với Thành Thực.
Thành Thực thương cảm hề hề nắm Nguyệt Thăng thấp giọng hừ hừ: “Anh không muốn về nhà uống cháo thịt bò…”
Nguyệt Thăng thấy Lương Đình Xuyên cũng không chút nhút nhát, cười xòa nói: “Nha, ngài Lương, bọn em đang đi ăn cá sống nhúng, anh cũng đi chứ?”
Lương Đình Xuyên hòa ái cười cười, “Đi đâu? Tôi đưa các cậu đi.”
Nguyệt Thăng thở ra hơi, liếc nhìn Thành Thực bộ dạng nàng dâu nhỏ, phun một ngụm: “Có phải đàn ông không vậy?”
Thành Thực bò lên vị trí phó lái, mấy người còn lại chen vào ghế sau, dọc theo đường đi Nguyệt Thăng và Đường Ngữ đùa giỡn không ngừng, Hướng Hải và KAY chen cùng một chỗ, không được tự nhiên nói không nên lời, KAY hỏi: “Sao cậu toát nhiều mồ hôi vậy?”
Hướng Hải cảm thấy khó xử, nửa ngày mới nói: “Nóng.”
Lương Đình Xuyên buồn bực nói: “Không đến mức chứ? Điều hòa của tôi đang để 21 độ mà.”
Thành Thực quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, cùng Đường Ngữ cười quái dị, Hướng Hải như đứng đống lửa, như ngồi đống than, KAY ngược lại vẻ mặt thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi tới nơi Nguyệt Thăng lủi xuống xe ồn ào: “Chen chết em, ống nhổ chết tiệt! Không biết cho anh ăn bao nhiêu đậu hũ!”
Đường Ngữ trả lời một cách mỉa mai: “Quá phẳng, em có đậu hũ để ăn sao?”
loading…
Thành Thực đang muốn xuống xe, cổ tay đã bị nắm chặt, Lương Đình Xuyên nhàn nhạt hỏi: “Người ta đi ăn cá sống nhúng, liên quan gì đến em?”
“Đình Đình…” Anh bạn nhỏ Thành Thực một đôi mắt to đen thùi tỏa sáng như nước trong veo quay tròn hồn nhiên không gì sánh được nhìn Lương Đình Xuyên.
Lương Đình Xuyên hướng về phía đám bạn hồ bằng cẩu hữu đứng ngoài xe lại một lần nữa triển lộ dáng cười môn phái già trẻ không tha nam nữ ăn cả của mình, ôn hòa nói: “Thành Thực nhà tôi bị bệnh dạ dày, sẽ không đi, các cậu chơi vui, tạm biệt.” Cuối cùng, còn thêm một câu: “Cô bé, hôm nay đẹp lắm.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn BMWs X5 màu đỏ lấy kỹ xảo y như trong phim hành động Hollywood quay xe, rẽ sang, ở trên mặt đường đông nghịt biến mất không tung tích.
Thành Thực bi thiết khóc thét còn quanh quẩn bên tai — “Cứu với…”
Nguyệt Thăng vì câu khen ngợi kia đắc chí một phút đồng hồ, buồn bã nói: “Xin lỗi Thành Thực, em không thể bảo vệ được anh…”