Đọc truyện Tại Hạ Là Hệ Thống – Chương 320: Đổi chó thành chủ
Phía sau lưng Cao Lãng, là một nữ phu nhân vô cùng xinh đẹp và cao quý.
” Xin chào, ta là Ái Liên. Một trong Thất nguyên lão Linh Hoàng Tông.” Ái Liên mỉm cười đưa tay ra chào hỏi.
Viêm Ấu Lăng thu hồi điệu bộ, chuyển sang dáng vẻ lạnh lùng, tay cũng không đưa ra nói:
” Ta là Viêm Quỷ.”
” Ta nhớ hơn mười năm trước đã từng gặp Viêm Quỷ, nhưng hình như người đó không phải là nữ nhân.” Ái Liên nói.
” Người khi đó là phụ thân ta, dùng vài năm thì bỏ danh hiệu này truyền lại cho ta.”
Viêm Ấu Lăng nói.
Cao Lãng trong lòng suy nghĩ, nói theo cách hiểu như vậy. Xem ra phụ thân của Viêm Ấu Lăng, cũng là người Địa Cung. Chỉ là không biết hiện giờ còn ở Địa Cung nữa hay không?
” Nếu như vẫn còn, cấp bậc ắt hẳn rất cao?”
Hơi khó hiểu nhìn sang bên cạnh, Cao Lãng hơi ngẩn người. Vì trong con mắt Ái Liên đang mỉm cười nhìn hắn, dường như mang theo ẩn ý kỳ lạ gì đó.
” Ngươi biết thân phận phụ thân nàng không?” Ái Liên hỏi Cao Lãng.
” Ta không biết. Cũng không cần muốn biết.” Cao Lãng lắc đầu.
” Vậy ngươi tốt nhất nên hỏi nàng xem phụ thân nàng là ai.” Ái Liên cười nhẹ, bước chậm tiến lên phía trước:
” Theo ta.”
Cao Lãng bộ dạng mơ hồ cùng với Viêm Ấu Lăng theo sau lưng Ái Liên, khẽ hỏi nhỏ Viêm Ấu Lăng bên cạnh:
” Phụ thân ngươi là ai?”
” Hừ… Ta không nói.”
Viêm Ấu Lăng dở chứng phát tác.
Cao Lãng nghe xong, cũng không thèm quan tâm, im lặng mặc kệ nàng.
Viêm Ấu Lăng thấy vậy càng thêm tức giận, đi theo sau lưng bộ dáng như người ta đang thiếu nợ mình.
” Phía Đông đại lục hiện tại thời kỳ không ổn định, ngươi lựa chọn đi sang Phía Tây đại lục tránh nạn là lựa chọn tốt nhất.”
Dẫn đường cho Cao Lãng và Viêm Ấu Lăng đi qua, Ái Liên ôn hoà nói.
” Gặp ngươi ở đây, ta cũng cảm thấy yên tâm rồi.”
Trên đường nhờ có Ái Liên giúp đỡ, người Linh Hoàng Tông sau khi chào hỏi nàng liền không có ai ngăn cản, thuận lợi đưa cả ba người lên trên một con thuyền.
” Việc ta giúp chỉ có thể đến đây, nếu kéo dài thời gian lâu, sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
” Đa tạ trưởng lão.” Cao Lãng nhẹ hành lễ.
Ái Liên mỉm cười gật đầu một cái, sau đó liền xuống thuyền. Không bao lâu sau, con thuyền này chậm rãi rời bến, cách bến cảng càng lúc càng xa.
Ái Liên đứng trên bờ nhìn con tàu rời đi, khẽ lẩm bẩm:
” Hi vọng khi ngươi quay lại, cũng đừng hận chúng ta.”
…
Linh Hoàng Tông.
” Vậy là… Cao Lãng vì có Địa Cung đảm bảo, nên dù có muốn, ta cũng không thể làm gì được hắn sao?”
Địch Long trầm giọng hỏi.
” Ngươi có thể hiểu như vậy.”
Chữ Phúc lạnh nhạt nói:” Tam đại lục này nhìn thì có nhiều thế lực phân chia với nhau, nhưng thực ra quy luật vận hành của bọn hắn, đều dựa theo ý muốn của Thiên Cung và Địa Cung.”
” Đơn giản hơn là, Thiên Địa hai Cung muốn người nào sống, thì kẻ đó sống, muốn người nào chết, thì kẻ đó phải chết.”
” Địa Cung ý muốn bồi dưỡng Cao Lãng trở thành cường giả đời tiếp theo. Vậy nên nếu ngươi động vào hắn, không khác gì là khiêu chiến với Địa Cung.”
” Địa Cung coi trọng tên tiểu tử đó đến vậy sao?” Địch Long trầm giọng nói:” Thế còn Thiên Cung…liệu có coi trọng tiểu tử đó đến như vậy?”
Chữ Phúc lạnh nhạt lắc đầu, cảm thán nói:” Thiên Cung coi trọng thế lực cùng các lợi ích dây dẫn liên quan hơn là thực lực cá nhân như Địa Cung… Có lẽ cũng chính là như vậy, mới bỏ sót đi hai thiên tài là Viêm Phàm năm xưa và nhi tử của hắn bây giờ.”
” Ngài là đang châm chọc ta hành xử không đúng mực sao?” Địch Long cười lạnh.
” Vậy ra đến bây giờ ta mới biết. Tam Tông thực ra chỉ là con chó trung thành của Thiên Cung mà thôi.”
” Địch Long.” Lão tổ biến sắc quát khẽ.
Chữ Phúc nhanh chóng giơ tay ngăn cản, lạnh nhạt nói:” Ngươi nói thế cũng không sai. Vậy bây giờ ngươi có thể cho ta biết, ngươi liệu có muốn thoát khỏi thân phận con chó trung thành này hay không?”
Bầu không khí xung quanh đám người dần trở nên căng thẳng.
Rất có thể Địch Long nói sai một câu, đây sẽ là ngày cuối cùng của hắn.
” Đã có cơ hội đổi chó thành chủ, ta sao dám bỏ lỡ mất nó chứ?” Địch Long mỉm cười nói, bỏ ngoài tai lời châm chọc lại của chữ Phúc.
Lão tổ phía sau khẽ thở ra một hơi, áp lực mà chữ Phúc ban nãy toả ra quả thật vô cùng khủng khiếp. Rõ là cùng Hoá Thần Cảnh với nhau, nhưng hắn cảm giác như mình sắp bị nghẹt thở vậy.
” Nếu đã trở thành người Thiên Cung, vậy bây giờ ta muốn giết Cao Lãng, liệu có thành công?” Địch Long khẽ hỏi.
” Địa Cung vì đảm bảo Cao Lãng đã trao đổi một món tài nguyên vô cùng hời với Thiên Cung, chuyện này sau này đừng nhắc đến nữa.” Chữ Phúc lạnh nhạt nói.
” Việc ngươi nên quan tâm bây giờ, là Cao Lãng không bắt được. Linh Hoàng Tông vẫn cần phải có một vị Tông chủ, ngươi là muốn lựa chọn ai?”
” Ta đang tính lựa chọn lão Đàm, hắn theo sau lưng ta bao năm. Tính cách lại vô cùng ổn trọng, Linh Hoàng Tông nắm trong tay hắn dù không phát triển mạnh cũng không lo lắng gặp vấn đề khó khăn.” Địch Long suy nghĩ nói.
Chữ Phúc nhíu mày:” Hắn không ổn, ngươi lựa chọn Vương Hi Phượng đi.”
Địch Long quay sang nhìn lão tổ, thấy hắn cũng gật đầu:” Ngươi nên chọn Vương Hi Phượng.”
” Tại sao?”
Địch Long kinh ngạc.
” Vì tâm tư hắn quá thâm trầm, ngay cả ta cũng không hiểu rõ suy nghĩ của hắn. Kẻ như vậy nếu lên làm Tông chủ, sẽ không ai ngăn cản hắn được.” Chữ Phúc giải thích:
” Vương Hi Phượng thì khác, lòng hiếu thắng cao, tâm tư đố kỵ lớn. Dễ nắm bắt. Linh Hoàng Tông có thể kiểm soát được nàng. Giống như ngươi năm xưa làm việc chỉ biết vội vàng mà không để ý đến phía sau vậy… Ngươi nghĩ năm xưa ngươi bằng thực lực mình mà leo lên được chức Tông chủ sao?”
Chữ Phúc cười lạnh.
Tất cả, đều chỉ là sự sắp xếp hoàn mỹ của đám cường giả ẩn núp phía sau lưng.
” Vậy thì Vương Hi Phượng đi.”
Địch Long chậm rãi nói, nghe xong câu này, hắn trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Trong lòng đối với Thiên Cung, bộc lộ ra một sự sợ hãi nhất định.
…
Bốn tháng sau.
Phía Tây đại lục.
Tam Thanh Vực. Nạp Lan gia tộc.
Cao Lãng sau khi cùng Viêm Ấu Lăng đặt chân đến Phía Đông đại lục. Hai bọn hắn tìm gặp người Địa Cung tại đây, sau đó một đường tiến tới Tam Thanh Vực, Địa Vực của Phía Tây đại lục.
” Đi đứng cho cẩn thận đấy, người Phía Tây đại lục chúng ta rất ham chiến. Đôi khi chỉ cần một cú va chạm nhẹ, cũng có thể dẫn tới đánh nhau.”
Đi phía trước Cao Lãng và Ấu Lăng, một tên nam tử toàn thân giáp sắt dày cộm cười nói.
Hắn tên là Dương Chí, thân phận Đại Quỷ của Địa Cung, nhưng là người Phía Tây đại lục.
Mỗi lần hắn di chuyển, bộ giáp trên người hắn liên tục cọ xát vào nhau vang lên từng tiếng chói tai.
” Người ở đây hầu như ai cũng trang bị cho mình đầy đủ chiến giáp. Giống như sắp đi đánh trận vậy.”
Nhìn xung quanh đoàn người trong thành, Viêm Ấu Lăng lẩm bẩm đánh giá.
” Tam Thanh Vực năm xưa luôn là nơi tập trung huấn luyện binh sĩ chiến đấu. Dù cho vương triều có bị hủy diệt, nhưng những khả năng rèn luyện và kinh nghiệm tập huấn vẫn luôn không bao giờ thay đổi.” Dương Chí giải thích.
Hắn tiến sát đến phía Cao Lãng, ghé tai thì thầm:” Đám đi dạo ngoài đường này chỉ là lom dom thôi. Cái đám mạnh thật sự ấy, đi đến đâu liền có kẻ dọn đường đến đấy.”
” Ồn ào…”
Bất ngờ tuyến đường bên trên bọn hắn, xuất hiện một sự xao động không hề nhỏ.
Một đám quân lính trang bị giáp sắt đặc chế, tay cầm binh khí xua đuổi đám người xung quanh. Người đi đường nhìn thấy đám binh lính ấy ngay cả vẻ mặt uy hiếp cũng không dám, nhanh chóng lùi về sau nhường đường.
Đi phía trước Dương Chí đưa tay ngăn lại, ra hiệu tạm thời đừng di chuyển.
Chẳng mấy chốc, đám binh lính đã dọn sẵn ra một con đường.
Lạch cạch…
” Hí i i i…”
Tiếng xe ngựa từ phía sau lưng đám linh vang lên, từ đằng xa đi tới hai con Nhị giai yêu thú Huyết Mã, kéo phía sau một chiếc xe ngựa đơn giản không có nóc. Trên xe ngồi lấy hai nam hai nữ mái tóc đỏ tà dị, trang phục hoa văn nâu đỏ xen kẽ nhau.
Bọn hắn ngồi không hề có thứ tự, mà cứ thoải mái dựa vào thành xe mà ngồi, nhàm chán nhìn dòng người bên ngoài.
Bịch…
Bất ngờ không chú ý, Viêm Ấu Lăng bị một đám người cường tráng đi qua vấp phải, đẩy nàng chúi về phía trước.
Đám người đó tuy làm sai nhưng không ai coi ra gì, còn nhìn nàng với ánh mắt khinh thường:
” Tiểu cô nương, người thì bé đừng có tập tành đứng chắn đường.”
” Dáng người nhỏ bé như vậy, dù có đeo mặt nạ che khuôn mặt thì cũng không ai sợ ngươi đâu. Ha ha ha…”
Nói xong, đám bọn hắn hưng phấn cười lớn.
Viêm Ấu Lăng tức giận, nàng trên tay bất ngờ xuất hiện một cây trường đao to lớn, một đao đánh xuống dưới chân đám người ấy.
Toái Địa Đao.
Rầm…
Sóng xung kích nổ tung.
Mặt đất dưới chân sau khi va chạm trường đao liền bị cày xéo thành một đường thẳng, nó sau khi lan đến chân đám người ấy liền đẩy bay bọn hắn ra sau. Hỗn loạn rơi xuống kiến trúc xung quanh, bụi bay mù mịt.
Vài người đi đường bị dính đòn lây tuy có khó chịu nhưng sau khi thấy thanh trường đao còn to hơn cả người nàng liền im lặng. Trong lòng thầm nhủ coi như mình xui xẻo, không nên lo chuyện bao đồng.
Dương Chí ghé tai Cao Lãng:
” Nữ nhân này cũng thật thô bạo… Ta thích!”
Lạch cạch…
Viêm Ấu Lăng một tay kéo trường đao rê trên mặt đất, cả người toát ra khí thế hung ác không ai cản nổi.
” A…”
Một chân dẫm mạnh vào người tên mới va chạm với nàng, trầm giọng hỏi:
” Ngươi bảo ai bé?”
” Tiểu cô nương, tha tội… Là chúng ta lỡ lời. Chúng ta dù sao cũng là người thiệt hại, chuyện này có thể dừng lại tại đây? Nhỡ để bọn hắn chú ý thì…”
Tên nam tử vội vàng hối lỗi, bên trong ánh mắt hơi chứa vẻ e dè.
Lạch cạch…
Xe ngựa chậm rãi đi qua, vì Viêm Ấu Lăng ra tay đã khiến bọn hắn chú ý. Một tên nam tử béo ú trên xe khẽ nhìn lướt qua nàng, bên trong con mắt, tràn đầy dáng vẻ thượng vị giả.
Đôi mắt híp của hắn lướt qua nàng rồi nhìn về phía Cao Lãng trang phục giống hệt phía sau, khoé miệng hơi nhếch lên kỳ lạ.
Chiếc xe của bọn hắn không hề dừng lại mà tiếp tục đi qua, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Sau khi bọn hắn rời đi, bầu không khí xung quanh liền ổn định lại. Đám người nhanh chóng tản đi, con đường lại ồn ào như lúc ban đầu.
(ー_ー゛)
______