Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu)

Chương 48: Gia Phả


Bạn đang đọc Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu): Chương 48: Gia Phả


Bài hát chúc mừng sinh nhật được cất lên, theo sau đó là một màn đêm bao lấy cả khu biệt thự. Ánh nến lung linh làm nổi bật chiếc bánh kem ba tầng, đang dần di chuyển ra phía đại sảnh. Trà My một tay cầm mi ột tay đẩy bánh kem cùng với Mai Trang. Mọi người cũng theo đó cất giọng hát và vỗ tay theo điệu nhạc.
Mai Trang cười hạnh phúc lên tiếng khi âm nhạc ngừng hẳn: “Cảm ơn mọi người đã đến chung vui cùng tôi.” Cô lấy giọng: “Hy vọng những năm tới, tôi vẫn có thể cùng mọi người trải qua khoảnh khác tuyệt vời như thế này.”
“Cầu nguyện, thổi nến nhanh lên đi. Mọi người đang chờ ăn bánh kem đó.” Trà My lên tiếng hối thúc.
“Cậu là quỷ tham ăn.” Trước khi thổi nến, Mai Trang không quên lườm yêu Trà My một cái.
Trà My nhún vai miễn trách móc. Hôm nay là ngày vui của nó, cô sẽ bao dung không tính toán làm gì. Thấy mọi người tụ lại đông đúc, cô bèn âm thầm lén lui ra. Mai Trang chắc chắn còn phải tám chuyện với đám người đó một lúc lâu, nên cô có thể thong dong nghỉ ngơi một chút. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, cô thấy Minh Phong cũng đang bị một đám người làm ăn bao vây, nên nhỏe miệng cười rồi đi kiếm một cái ghế sô pha ngồi.
“Sao em lại ngồi đây?”
Vừa định hình ngồi trên ghế chưa bao lâu, thì một giọng nói đàn ông truyền đến. Trà My ngước nhìn người đàn ông trước mặt, nụ cười trên môi của hắn ta có khả năng làm kim kết tủa: “Bạn gái của anh rất nhạy cảm, tốt nhất là chúng ta không nên trò chuyện với nhau.”
Đức không thèm để ý đến lời cảnh báo của Trà My, ngồi xuống bên cạnh cô: “Bạn bè lâu năm không gặp, em không thể thân thiện với anh một chút ư?”
“Khả năng thân thiện của tôi chắc chỉ tới đây thôi.” Giọng Trà My mang chút lơ đảng, cô không hứng thú với cuộc nói chuyện kiểu này.
“Vì anh chọn em thay vì Mai Trang, nên em không ưa anh dùm bạn mình hả?” Đức vẫn ngoan cố: “Trà My, em thật không công bằng. Nếu em và Mai Trang không phải bạn, liệu em có lạnh nhạt với anh như thế này?”
Trà My nhìn thẳng vào gương mặt của Đức: “Thay vì xem tôi cảm thấy thế nào, thì anh nên quan tâm đến bạn gái mình nhiều hơn đi.”

“Em đừng né tránh. Anh thật sự không hiểu, lý do gì mà em chán ghét anh như vậy chứ.” Đức nhíu lông mày, gương mặt đẹp trai có phần u ám.
“Hiện tại anh có bạn gái, tôi đã có bạn trai, đâu nhất thiết phải ôn lại quá khứ rồi giải thích dài dòng.” Trà My hoàn toàn không cảm xúc đáp.
Đức cười nhạt, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó: “Việc anh thích em chưa bao giờ là quá khứ. Em biết sự hiện diện của Thúy Vy chẳng có nghĩ gì với anh mà.”
Trà My cười khẩy: “Chẳng biết sao người ta lại nói anh chính trực, tôi tìm không ra rồi đó.” Trà My cảm thấy bực bội, cô ghét cái kiểu xem con gái như món đồ chơi trên tay: “Nếu anh có hứng thú ngồi ở đây, thì tôi nhường cho anh đó.”
Đức thấy Trà My có ý đứng dậy, liền nắm cổ tay cô lại: “Em cho rằng Minh Phong chính trực lắm hả? Em biết được bao nhiêu về con người anh ta?”
“Đó là chuyện của chúng tôi.” Minh Phong đưa mắt nhìn châm châm vào bàn tay của Đức, nhanh nhanh đỡ Trà My đứng dậy: “Mai Trang đang tìm em đấy.”
“Vậy hả, em tưởng nó đang tiếp khách.” Trà My khoắc tay Minh Phong: “Anh không nói chuyện với bác Toàn nữa hả?”
Thấy Trà My khoắc tay mình, lông mày Minh Phong mới dần dãn ra: “Toàn chuyện công việc, hôm nay anh muốn đình công mà.”
Trà My bật cười, quay sang vẫn thấy Đức đang nhìn mình trân trân, còn Thúy Vy đứng đằng xa thì như ngọn núi lửa sắp phun trào, nên nhanh chóng dời chân bước đi. Cô không muốn bị đánh ghen hay đại loại vậy đâu.
“Cả hai đi đâu tự giờ vậy? Vẫn chưa cạn ly với tớ đó nha.” Mai Trang tay cầm hai ly rượu vang đỏ, đưa đến trước mặt Trà My và Minh Phong.
Trà My cười hề hề, uống hết một ly rượu trong tích tắc: “Được chưa bà chủ.”
“Thế mới ngoan chứ.” Mai Trang tinh nghịch bẹo má Trà My: “Tụi bạn đại học rủ chút nữa đi tăng hai bên ngoài, cậu có muốn đi không?”

“Cậu cứ vui vẻ với mọi người đi, tớ và Minh Phong chắc về trước. Có gì sẽ bù đắp sau hé.” Trà My ôm lấy tay Mai Trang, giọng vô cùng ngọt ngào.
Mai Trang gật đầu: “Ừ thì cũng được.” Cô đưa mắt nhìn Minh Phong đang bận nói chuyện với mấy người kế bên, nói nhỏ vào tai Trà My: “Đức đã nói gì với cậu thế?”
Trà My thở ra một cái: “Cậu nghĩ anh ta nói gì?”
Mai Trang chống tay lên eo, mặt tò mò muốn chết: “Ai mà biết được.”
Vẻ mặt căng thẳng của Mai Trang khiến Trà My mỉm cười: “Anh ta bảo vẫn còn thích tớ.”
“Vậy Thúy Vy thì sao? Con người này muốn chơi trò gì thế? Thật là đểu cán.” Mai Trang trợn mắt hung dữ.
“Giờ cậu mới biết hả?” Trà My lấy ly rượu trong tay Mai Trang uống hết: “Mà cậu không sao đó chứ? Dám cá là trước khi tớ đến, Thúy Vy đã lên mặt lắm đúng không?”
“Chứ còn gì nữa, nó diễn trò kêu Đức vào tặng hoa cho tớ. Nhớ lại thôi đã cảm thấy khó chịu.” Tuy giọng nói hằng hộc, nhưng Mai Trang vẫn nở nụ cười: “Cũng may có cậu lấy lại sỉ diện cho tớ đó.”
“Có chuyện đó nữa hả?” Trà My mỉm cười nhìn Mai Trang. Cô vẫn còn nhớ như in cái lần nó từng hùng hồn nói: “Tớ thích anh ấy, nên không ngại từ bỏ lòng tự trọng để theo đuổi. Trong tình yêu không nên tính toán quá nhiều.” Cô biết nó thực sự thích Đức, đến mức mù quáng. Nhưng đó cũng chỉ là quá khứ thôi.
Buổi tiệc cứ thế mà diễn ra. Mai Trang tổ chức vài trò chơi để tạo không khí, kẻ thua phải uống rượu. Trà My cảm phục tửu lượng của Minh Phong, bình thường ít khi thấy anh chè chén, nhưng không ngờ đô cũng mạnh ghê. Toàn uống thay cô.
Cho đến 10 giờ tối, khách khứa mới ra về bớt. Mai Trang thay quần áo thoải mái để tiếp tục đi tăng hai: “Cậu thiệt sự không đi chung hả?”

Trà My gật đầu: “Đừng có mà dụ dỗ, tớ về đây.”
“Đồ quỷ, nhớ về cẩn thận.” Mai Trang tiện đó, gật đầu chào tạm biệt Minh Phong một cách phải phép.
Do uống hơi nhiều, nên Minh Phong quyết định bắt taxi về. Say rượu mà lái xe, sẽ rất là nguy hiểm. Đợi Trà My ngồi ổn định, anh mới nói địa chỉ cho tài xế rồi làm cái gối cho cô dựa.
“Minh Phong, anh có biết Đức không?” Trà My cất giọng thì thầm. Vừa nãy cô có nghe Linh nói, là đã thấy anh và Đức nói chuyện gì đó rất lâu.
Minh Phong cuối đầu nhìn Trà My: “Biết.” Anh ngưng vài giây để dò xét sắc mặt của cô: “Đức là em trai cùng cha khác mẹ với anh.”
Trà My đứng hình một lúc, ngẩng đầu lên nhìn Minh Phong: “Thiệt hả?”
“Chuyện này đâu thể nói chơi.” Ánh mắt Minh Phong như phủ một lớp sương mờ ảo: “Ba và mẹ anh quen nhau trước khi ông cưới mẹ của Đức. Nói đúng hơn, thì anh là con riêng. Hầu như không một ai biết được chuyện này, vì mọi dấu vết về mẹ anh đều bị xóa sạch. Trong gia phả, mẹ Đức cũng là mẹ anh.”
Tim Trà My giống như có một luồn điện chạy ngang. Giờ cô mới hiểu tại sao, lúc nào trông anh cũng cô độc và xa cách đến thế: “Xin lỗi, em vô ý quá.”
Minh Phong cười bao dung: “Không sao, anh cũng định kể với em mà.”
Trà My không nói nữa, cô cảm thấy mọi thứ sao mà quá trùng hợp. Giống như đi một vòng tròn, cuối cùng rồi cũng về điểm xuất phát. Đức và Minh Phong là anh em, vậy chẳng phải sẽ còn đụng mặt nhau lâu dài? Tại sao cô cứ cảm giác, mình chính là lửa khơi nguồn cho tất cả mọi chuyện thế này.
Như đoán được những gì Trà My đang nghĩ, Minh Phong kéo cô ôm chặt vào lòng: “Sau khi tốt nghiệp đại học anh tự mình mở công ty riêng, ban đầu cũng rất chật vật, và gặp nhiều khó khắn lắm. Mọi người đều không hiểu, tại sao anh lại cố làm khó mình trong khi có thể tiếp bước sự nghiệp của ông nội. Em biết tại sao không?”
Trà My thở từng nhịp nhẹ nhàng trong lòng Minh Phong, chậm rãi đáp: “Vì anh không muốn làm cái bóng của ông nội mình?” Tính cách này của anh giống cô, thay vì có thể làm bà chủ cả một xưởng vải, cô lại đâm đầu làm nhân viên thiết kế. Có rất nhiều người còn cho rằng, cô quá rảnh rỗi nên mới tự làm khó mình như thế.
Minh Phong cười ấm áp: “Cũng một phần là vậy. Nhưng trên hết, anh muốn thoát khỏi vòng kiểm soát của gia đình, có thể làm chủ mọi quyết định của mình, kể cả việc kết hôn. Anh sẽ lấy người mà mình thích, chứ không phải là người mà gia đình sắp đặt. Vì thế, em không cần phải lo lắng về chuyện của Đức, cũng như người nhà anh.”

Trà My không ngờ Minh Phong lại nghĩ xa đến vậy, nhắc đến hai từ “kết hôn”, cô cảm thấy vô cùng bối rối: “Kết hôn gì chứ, anh đừng có mơ nhé.”
“Ừ thì anh không mơ kết hôn, anh chỉ muốn cưới em thôi.” Minh Phong phô nụ cười đến đá cũng phải tan chảy về phía Trà My.
Trà My ném cho anh một cái nhìn ghê rợn: “Hai từ đó có nghĩa khác nhau hả?”
“Anh đâu có nói khác nhau đâu.” Minh Phong nhướn đôi lông mày hoàn hảo: “Về đến nhà rồi.”
Sau khi nghe Minh Phong nói, cô mới đưa mắt ra nhìn bên ngoài. Trước mắt đã là chung cư nhà cô. Trả tiền taxi xong, cả hai cùng nhau tiến vào thang máy, tay của anh vẫn chưa rời tay cô: “Minh Phong, anh sợ em chạy mất hả?”
“Dù em có chạy đi, anh cũng có cách bắt em về.” Minh Phong dùng tay còn lại bấm nút thang máy lên tầng hai mươi.
Trà My kịt mũi: “Đừng có tự tin vậy chứ, nếu em thật sự trốn thì còn lâu anh mới bắt được.”
“Trò trốn tìm không vui chút nào, anh sẽ nhớ em đến chết.” Minh Phong vô cùng nghiêm túc.
“Coi cái miệng kia, em thấy da mặt anh càng lúc càng dày ra đó.”
“Tại em chứ ai.”
“Đừng có đổ thừa nha…”
Trà My còn chưa chịu thua với Minh Phong, thì cửa thang máy mở ra. Vừa liếc nhìn ra, cả hai bắt gặp gương mặt của quý bà nghiêm nghị. Một giây sau, đồng loạt nín thở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.