Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 261: Ván Cờ Chúng Sinh2 Xuất Vân Chuyện Chưa Kể


Đọc truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần – Chương 261: Ván Cờ Chúng Sinh2 Xuất Vân Chuyện Chưa Kể


Quân Tượng(Bishop) trong cờ vua mang ý nghĩa giám mục hoặc người đưa tin trên chiến trường, một chức vụ có địa vị khá cao đại diện cho tôn giáo trong quân đội với nhiệm vụ tham mưu, nắm bắt tin tức, nâng cao tinh thần binh sĩ và khi cần cũng có thể trực tiếp chiến đấu ở một mức hạn chế.
Đây là lý do vì sao quân Tượng được quyền đi chéo dài cho đến khi gặp quân cản.


Trong ván cờ chúng sinh có tên Ác Ma, nơi Tiêu Thiên cắn răng từ bỏ những “chuẩn mực” làm người hắn từng tự đặt ra để ngăn chính mình thành Ma, chỉ để mạnh lên nhanh hơn, thì “Thiên Xà Thánh Nữ” Thanh Lân cùng với “Thiên Độc Nữ” Tiểu Y Tiên chính là những quân Tượng vậy.
Cả hai đều đại diện cho “Thế” như giám mục, đồng thời mang trên mình nhiệm vụ truyền đạt kế hoạch của Tiêu Thiên cho Hoàng Thất quốc gia họ dưới dạng tham mưu.


“Thanh Lân xong rồi, tiếp theo nên tới lượt quân Tượng thứ hai nhỉ.
Ngươi nói sao Tiểu Y Tiên?”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” – Tuổi đời không lớn hơn, nhưng hoàn cảnh sống lại đưa đẩy Thiên Độc Nữ trở nên chín chắn hơn Thiên Xà Thánh Nữ rất nhiều: “Nhận được nhiệm vụ khó khăn là phải tìm cách thuyết phục Hoàng Thất của Xuất Vân Đế Quốc đồng ý sắm vai kẻ phản bội trước Mộ Lan Đế Quốc, Độc Tông dưới sự hỗ trợ của Luyện Dược Sư công hội đã sử dụng khả năng hiệu triệu Độc Sư để làm đánh đổi, đồng thời trực tiếp đe dọa tính mạng Hoàng Đế như một lời cảnh cáo ép hắn phải nghe và làm theo kế hoạch mà chủ nhân đề ra.


Cụ thể hơn, Thái Thượng trưởng lão Độc Cô Vô Thường đã hiện thân ngay giữa thư phòng Hoàng Đế Vân Trung Nhạn để đưa ra lời hứa hẹn với hắn rằng nếu chuyện lần này thành công, từ nay về sau Độc Tông sẽ nước sông không phạm nước giếng với quyền cai trị Đế Quốc của Hoàng Thất nữa.
Ngược lại… Vân Trung Hạc, Vân Trung Ưng hay Vân Trung Điểu gì đó ai làm vua cũng như nhau thôi.”

“Độc Cô Vô Thường!? Bà lão kia còn chưa chết à?” – Không phải Tiêu Thiên, người đầu tiên lên tiếng sau bài báo cáo của Tiểu Y Tiên lại là Mỹ Đỗ Toa: “Mà, cho dù chưa chết thì nàng ta ít cũng phải Đấu Hoàng đỉnh phong nhỉ? Không phải ta khinh thường muội, nhưng muội thật có thể hiệu lệnh nàng ta làm việc nguy hiểm như vậy sao?”

Là người từng xảy ra đụng độ với Độc Cô Vô Thường trong quá khứ, nữ vương bệ hạ có cơ sở để nghi ngờ tính chân thực trong lời Tiểu Y Tiên nói.


“Bây giờ mà giải thích ra sẽ tốn thời gian lắm.

Tiểu Tam, ngươi giúp Mỹ Đỗ Toa hiểu vấn đề dùm ta với.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Zafkiel – Thập Chi Đạn/Yud”

Cạch… ξ(‿)ξ=ε/̵͇̿̿/̿ ̿ ̿ ̿ ̿’““===> Đoàng!

Tiếng nổ rất lớn nhưng chỉ duy nhất Nguyệt Mị bị giật mình trong lần đầu tiên nàng được biết đến kiểu “thông não” bằng súng vô cùng đặc biệt của Kurumi, còn những cô nàng khác, bao gồm luôn người trong cuộc là Mỹ Đỗ Toa, đều cảm thấy hoàn toàn bình thường.


“Thì ra là thế!” – Sau giây lát nhắm nghiền hai mắt để tiếp nhận những ký ức từ Kurumi, Mỹ Đỗ Toa mới thở phào một hơi: “Chẳng trách muội có thể danh chính ngôn thuận trở thành Tông chủ Độc Tông mà không gặp nhiều phản ứng trái chiều.
Hậu trường vững chắc a!”

Không phải vững chắc bình thường đâu, phải gọi là vô cùng vững chắc mới đúng khi chiếc ghế Tông chủ Tiểu Y Tiên đang ngồi vững đây không chỉ được ủng hộ công khai bởi một mình Thái Thượng trưởng lão Độc Cô Vô Thường, mà ngay cả tiền nhiệm Tông chủ Độc Cô Vô Địch, vị Đấu Tông duy nhất của Độc Tông, cũng là như thế đấy.


Để cho rõ ràng thì Độc Cô Vô Thường và Độc Cô Vô Địch hai người này vốn là thanh mai trúc mã với nhau từ bé, đến tận bây giờ hai người vẫn là phu thê với nhau sau hàng trăm năm chung sống đã chứng minh tồn tại cái gọi là “mối tình vượt thời gian” theo đúng nghĩa đen.


Đáng tiếc, Thiên Đạo chưa trọn vẹn, trời… đôi khi phụ lòng người.
Bởi vì cả hai đều tu luyện một thân độc công nên tỉ lệ có con chung bị giảm đáng kể, lại thêm hai người là huynh muội họ hàng, dù không phải cận huyết, nhưng vẫn tồn tại khả năng đứa nhỏ miễn cưỡng ra đời sẽ phải chịu nhiều không may, nên quyết định cuối cùng là thà không có còn hơn.

Một cái kết không lấy gì làm viên mãn cho một cuộc tình đẹp.


Nhưng mà như đã nói, bởi vì Thiên Đạo chưa trọn vẹn và ông trời không phụ lòng người có tâm, nên một tiểu thiên thần đẹp người, đẹp nết, thiên phú lại cao, tiềm năng có thể gọi là vô hạn mang tên Tiểu Y Tiên bất ngờ ngang trời xuất thế.
Đối với Độc Cô Vô Thường một nữ nhân đã đấu với người, với trời, với chính mình cả đời mà nói, mảnh ghép cuối cùng gọi “tâm nguyện” còn thiếu lúc về già… cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi a.


Được Thái Thượng trưởng lão và tiền nhiệm Tông chủ yêu mến như cháu gái ruột, đại lượng tài nguyên của Độc Tông bắt đầu được dồn vào Tiểu Y Tiên mà không một ai dám buông lời dị nghị, đơn giản là bởi những kẻ vô tình hay cố ý làm chuyện đó mộ đều đã sớm xanh cỏ cả rồi.


Cứ như thế dưới sự tài bồi của không phải một, mà là tận hai “lão gia gia”, Tiểu Y Tiên với thiên phú vô địch của mình nhanh chóng đột phá tới Đấu Vương chỉ sau ba năm ăn độc thay cơm, uống độc thay canh, hít độc thay không khí tại Độc Tông, đồng thời nàng cũng chẳng cần trải qua bất kỳ bầu cử hay tranh chấp nào đã dễ dàng ngồi lên chiếc ghế Tông chủ, chỉ bằng Độc Cô Vô Địch nói rằng hắn muốn nàng làm Tông chủ và Độc Cô Vô Thường lẳng lặng đứng bên cạnh gật đầu.


Ai có ý kiến bước ra đây nói chuyện!?

Về phần Tiểu Y Tiên, nàng cũng không phải loại thợ mỏ chỉ biết nhận chứ không biết cho.
Hiểu được tâm tư, tâm tình và cả tâm tính Độc Cô song lão, Thiên Độc Nữ không chỉ cố gắng tu thân cùng tề gia, mà trị quốc và bình thiên hạ cũng là những mục tiêu quan trọng luôn được nàng nhắm đến.


Ngoài ra, Tiểu Y Tiên cũng tình nguyện hy sinh phần thưởng được Tiêu Thiên ban tặng nhờ công lao trong chuyến đi U Minh Chị Địa để nhờ hắn nghĩ cách giúp Độc Cô Vô Thường đột phá tới Đấu Tông, mục đích là tranh thủ cho bà lão này thêm chút thời gian quây quần với tình già của mình, xem như cháu gái nuôi tận hiếu với hai lão gia gia đã chăm sóc và giúp đỡ nàng.

Nói được là làm được, Tiểu Y Tiên đã nhờ, Tiêu Thiên cũng chẳng ngại hiện thân, thậm chí trực tiếp thừa nhận mình là chủ nhân của Thiên Độc Nữ, đồng thời để Mộc Ánh Tuyết “bắt mạch” cho Độc Cô Vô Thường.
Và…

“Muốn đột phá tiếp, có thể.
Thậm chí muốn sinh hài tử, cũng có thể.
Nhưng chưa phải bây giờ, và quan trọng hơn, là phải làm thì mới có ăn.”

…vị Nữ Thần được mệnh danh Tây Thổ Đệ Nhất Độc Sư này rất biết cách không làm mọi người thất vọng bằng một lời hứa “đầy hy vọng” như thế.


Ngươi hy vọng cả đời, để rồi cả đời thất vọng.
Nhưng ngay lúc ngươi cho rằng mọi chuyện đã an bài, thì tia hy vọng lại một lần nữa được thắp lên le lói cuối đường hầm một lần nữa, cảm giác lúc ấy sẽ ra sao? – Câu trả lời đương nhiên chỉ có thể là liều mạng nắm chặt lấy cái cơ hội mong manh này, bất kể nó là thật hay là giả a!

Độc Cô Vô Thường và Độc Cô Vô Địch đã cùng rơi vào tình huống như thế, và lựa chọn của họ là gì, mọi người đều đã rõ.


Đây chính là lý do vì sao một người là Đấu Tông, một người là Đấu Hoàng đỉnh phong, cả hai đều đã từng đứng trên đỉnh nhân sinh nhưng hiện tài lại gần đất xa trời đến nơi rồi vẫn không ngại lao ra chiến trường một lần nữa dùng tất cả bản lĩnh của mình để thay Tiểu Y Tiên, thay Tiêu Thiên, cũng là thay cho hy vọng được tiếp tục sống và hạnh phúc của bản thân họ mà cố gắng.


Mộ Lan Tam Lão nổi danh với đấu kỹ hợp kích Tam Thú Man Hoang Quyết giúp bọn họ bằng vào bản lĩnh Đấu Hoàng sánh được với Đấu Tông.
Nhưng đụng phải một Đấu Tông chính hiệu kết hợp với một Đấu Hoàng đỉnh phong, hai chữ “sánh bằng” lập tức mất đi giá trị so sánh ngang hàng của nó.


Đệ nhất cường giả chết trận là một, binh lính đi nhiều về chẳng bao nhiêu là hai, đến mức đại thế hoàn toàn rơi khỏi tầm kiểm soát nữa là ba.
Đến đây, Mộ Lan Đế Quốc chính thức đi vào vết xe đổ của Lạc Nhạn Đế Quốc.

Và với chính sách cai trị của Tiêu Thiên, hạ tràng bị áp đặt trừng phạt kinh tế cùng mất quyền tự quyết trên trường chính trị là chắc chắn không thể tránh khỏi.


Trở lại với đại sảnh.


“Lần này ta đánh giá Vân Trung Nhạn nói riêng và Xuất Vân nói chung đã làm rất tốt nhiệm vụ được giao.
Tất cả các hứa hẹn đã được đưa ra cứ thực hiện đúng theo thỏa thuận.
Những chuyện khác ngươi có toàn quyền tùy cơ ứng biến.” – Không ai còn ý kiến khác, Tiêu Thiên tiếp tục quay lại với vai trò người đưa ra quyết định cuối cùng của mình.


Thiên Xà Đế Quốc bên kia đã có “Thiên Xà Thánh Nữ” Thanh Lân và Thiên Xà Phủ sau lưng nàng gánh vác.
Hắn không cần phải lo lắng nhiều hơn nữa.


Xuất Vân Đế Quốc ngược lại là ngọa hổ tàng long, nhưng với việc nắm trong tay Độc Tông, cũng như “nguyện vọng” của vợ chồng Độc Cô Vô Thường – Độc Cô Vô Địch hai siêu cường giả tối cường là một; khống chế được “tiểu Thiên Tài” Dược Vân đang dần có thực quyền tại Luyện Dược Sư công hội là hai; và cùng Hoàng Thất phát sinh tiền lệ hợp tác nữa là ba.
Có thể nói, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, toàn bộ Xuất Vân sẽ trở thành vật trong túi Tiêu Thiên theo đúng nghĩa đen a.


“Hai quân Tượng đều đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao, điều đó làm ta tự hỏi…” – Khóe miệng cong lên nụ cười vô cùng khó đoán, ánh mắt Tiêu Thiên không ngừng đảo quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người Nguyệt Mị: “…ta tự hỏi liệu rằng hai quân Xe đã thể hiện như thế nào trên mặt trận càn quét của mình nhỉ?”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.