Tái Chiến

Chương 58: Tảng sáng


Đọc truyện Tái Chiến – Chương 58: Tảng sáng

Chu Kiều chờ người sửa xe đến, nghĩ lại thấy thời điểm đang ngủ ngon nhất bị kêu dậy ai mà muốn đi.

Nhờ người không bằng nhờ mình. Cô lấy từ hộp đồ nghề phía sau ra kích, bộ đồ mở khóa vít, lốp xe dự phòng. Lấy kích nâng xe lên, cô cầm bộ đồ nghề tháo ốc vít ra từ từ, vật vã đến cả người đầy mồ hôi, đá mấy cái mới đem được lốp xe xuống dưới. Khi thay lốp xe cô nắm được bí quyết nên thời gian làm nhanh hơn.

Cô thay lốp bánh sau bên phải đổi ra phía trước bên trái để hai bánh có mức hao mòn bằng nhau. Đang bận rộn, Chu Kiều nghe tiếng bước chân đi đến gần. Ở chỗ hoang vu, cô cảnh giác đi nhanh tới trước, nắm chặt cờ lê trong tay mới xoay người xem ai đến.

Là Cát Tiểu Vĩnh.

Đèn trước xe không đủ sáng để thấy rõ biểu cảm của nhau. Chu Kiều nói “Tới giúp đặt lốp xe lên trên, tay chị toàn dầu nên trơn quá”. Cát Tiểu Vĩnh không nói gì, cúi xuống đặt lốp xe vào khung, giơ tay “Bộ khóa vít”

Chu Kiều không đưa, cô giải thích “Có dầu trên đó, đừng để dơ tay”


Cát Tiểu Vĩnh cố chấp đưa tay ra, Chu Kiều đành đưa bộ công cụ cho anh, anh ngồi xổm xuống vặn đinh ốc.

Họ có thể làm tất cả, người sửa xe vẫn chưa đến. Chu Kiều lấy ngón trỏ với ngón cái cầm điện thoại gọi, người sửa xe kêu đi sai đường nên còn hơn nửa tiếng nữa mới đến, Cát Tiểu Vĩnh giật điện thoại “Còn chưa tới nữa thì ngày mai tôi tới đập cửa hàng anh”

Anh mắng bên kia một hồi cho đến khi bên kia phải bảo đảm ngay lập tức sẽ đến.

“Vẫn còn giận chị?” Chu Kiều nhận lại điện thoại, hỏi.

Cát Tiểu Vĩnh cúi đầu, dùng sức lau dầu trên tay, cả buổi sau mới hé răng “Em thà thấy chị khóc một trận”. Thà nhìn cô khóc một trận còn hơn nhìn cô cô đơn trong bóng tối thay lốp xe một mình. Chu Kiều cười nói “Chị đã khóc rồi”. Lời chưa nói xong mũi đã cay sè, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Cô lấy mu bàn tay lau sạch, nỗ lực cong khóe miệng “Em nhìn coi, chị lại khóc”

Cười còn xấu hơn khóc, Cát Tiểu Vĩnh quay đầu lại. May mà có tiếng xe vọng đến, anh thốt lên “Đến rồi”

Đổi lốp, sửa xe xong, thuận lợi trở lại khách sạn trời đã sáng. Chu Kiều nói với Cát Tiểu Vĩnh “Nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều đến công ty”. Trên đường đi về anh vẫn luôn nghẹn trong lòng, rốt cuộc cũng nói ra “Em xin lỗi, sau này em sẽ không nổi giận”. Chu Kiều nói “Tốt”, cô nói thêm “Phải có niềm tin vào công ty và chính mình”

Cả đêm không ngủ, mệt mỏi quá mức, tắm xong Chu Kiều lại tỉnh táo. Mọi người trong văn phòng nghĩ cô sẽ không đến làm việc nên đang bàn tán về những việc hôm qua. Thấy cô bước vào thì sợ hãi quay về chỗ ngồi. Chu Kiều nhìn mọi việc, âm thầm thấy cần tăng thêm công tác quản lý hành chính. Năng lực của cô có hạn, Cát Tiểu Vĩnh cũng không am hiểu việc quản lý nhân sự, chủ nhiệm văn phòng là người địa phương, mạnh ở chỗ quen thuộc địa phương nhưng cũng không có tài quản lý.

Cô nghĩ nếu có một tổng giám đốc có khả năng mà lương không quá cao thì tốt rồi. Rồi tự bật cười, tưởng tượng cái gì? Bây giờ cái quan trọng là vấn đề sống còn, nhu cầu quản lý dựa trên hoạt động bình thường liên tục là được.

Chu Kiều kêu nhân viên tài vụ, đưa những điểm chính trong nội dung đã bàn với mấy nhà thầu “Tính toán thử, đem số tiền ít hơn 2 vạn thanh toán trước, mặt khác có mấy người yêu cầu trả 50% thì cần bao nhiêu tiền, tiến độ hợp đồng xem chi phí bao nhiêu, tiền lương hàng ngày… tổng chi phí trong 3 tháng là bao nhiêu tiền? nhà cung cấp lớn nhất của chúng ta là ai?…”


Sắp xếp xong công việc, Chu Kiều định thần xem lại tài chính. Cô uống từng ngụm café, xem ra ba mẹ là người đầu tiên bị liên lụy, rồi tới bạn bè; nhưng đó là những khoản tiền nhỏ, tìm tiền từ đâu đây? Ngòi bút trượt đi, rớt xuống đất, ông trời đừng trêu chọc cô.

Chu Kiều hít sâu một hơi, không để mình nghĩ đến hướng ít mất công sức đầy cám dỗ kia. Mặc dù đây không phải là vấn đề khó khăn không lường trước, ai cũng biết nếu không gặp phải việc này cũng sẽ gặp vấn đề khác, không nên dựa dẫm vào người khác. Chu Kiều không thể dùng lòng tự trọng của mình để trao đổi với Từ Thao, cho nên vẫn nên bắt đầu xem xét hợp tác với người khác với tiêu chí đôi bên cùng có lợi.

Ai giúp cô có được sự bảo đảm? Mặc dù công ty nhà nước có tài chính mạnh nhưng lại có rất nhiều điều không thể làm, công ty tư nhân nếu không có giao tình đặc biệt lại dễ dàng bị bỏ đá xuống giếng; có lẽ…cái này? Cô trầm ngâm nghĩ, công ty Nhật Bản cung cấp máy móc chính cho cô cũng đã từng có ý định thử đầu tư ở Trung Quốc, chỉ là khi đã hợp tác thì ai chiếm 51%, ai chiếm 49% cổ phần còn là điều khó.

Chu Kiều đặt bút xuống, không nên vội vàng, suy nghĩ kỹ rồi quyết định, ít nhất hôm nay không phải là thời điểm tốt.

Cô đội mũ bảo hộ đến công trường xem tiến độ. Cô và Cát Tiểu Vĩnh bản thân hiểu kỹ thuật, giám sát chặt chẽ vô cùng, hơn nữa biết bao nhiêu tiền đã đổ vào đây, việc xây dựng ở khu vực số một, số hai đã xong. Hiện tại nhà xưởng quy mô đã hình thành, thiết bị cơ bản đã được lắp đặt tầng dưới, tầng thứ 2 vẫn còn 1 số hạng mục đang xây dựng nhưng thiết bị đã chuẩn bị sẵn bên cạnh đó, khoảng một tháng hơn là có thể sẵn sàng thử nghiệm hoạt động.

Máy cần cẩu đang hoạt động, Chu Kiều dừng lại xem họ hoạt động. Có hai mươi, ba mươi kiện hàng đang chờ được nâng lên, người điều khiển xe cẩu không chú ý đến cô, hết sức chăm chú làm việc. Khi có người đến gần bên dưới đều bị bọn họ quát mắng ngăn lại, ở chỗ này lúc này do bọn họ quyết định. Đây là nhà máy, làm lâu sẽ thấy phiền, sẽ thấy chán nhưng nếu không có… sẽ canh cánh nhớ suốt trong lòng, ở đó mỗi vị trí có sự chuyên nghiệp riêng của mình.

Khi bộ phận phát triển làm tuyên truyền, thường xuyên giúp Chu Kiều biết ý nghĩa quan trọng của việc đầu tư, cô nghe chỉ cười. Cô đâu có nghĩ nhiều như vậy, cái gì mà vì nước vì dân, cô không nghĩ đến đó, chỉ là như một loại quán tính, biết việc này mình có thể làm, mà có thể làm tốt, lại có điều kiện để làm cho nên cứ thế thực hiện. Giống như có người muốn ăn cơm, như người có cảm tình với động vật, hoàn toàn là một loại bản năng. Nếu như phải trả giá, chuyện gì không cần phải trả giá, thuận lợi dĩ nhiên là tốt, còn nếu trăm cay ngàn đắng chỉ cần là bản thân nguyện ý thì có khổ cũng cam lòng.


Di động rung lên trong túi quần, Chu Kiều đi đến nơi yên tĩnh để nghe “Sao giờ này lại gọi cho em?”

“Anh nhớ em” giọng Tần Vũ Tùng rất nhẹ nhàng

Cô không tin điều đó, cô gọi điện thoại mỗi ngày. Anh cười “Anh nhớ em thật, cứ cảm thấy hôm qua em có việc gì đó không đúng, có chuyện gì không?”. Cô thầm thấy may mắn vì sự ồn ào xung quanh có thể che giấu tâm tình của mình “Có chút việc nhưng em có thể xử lý được”. Anh cũng không truy hỏi “Khi em cần anh, chỉ cần nói ra, lúc nào cũng có anh đây”

“Dạ”. Trong khoảnh khắc, cô rất muốn có anh ở bên cạnh, nói với anh những phiền não, rắc rối của mình. Nhưng cho dù anh có thật sự ở trước mặt, cô cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể đối với bản thân mạnh mẽ hơn, tự mình vượt qua.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Vũ Tùng xách hành lý chuẩn bị trả phòng. Trong thang máy, anh không thể không huýt sáo, tưởng tượng anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Kiều, cô có thể ngạc nhiên thế nào. Mọi việc đều ổn, anh có thể thuận lợi về. Không phá đi thì không xây mới được, không có cuối năm ngoái với đầu năm nay lăn lộn, càng không có bước tiến hiện tại, quyền lực, tiền bạc… Anh đã chuẩn bị tốt đao to búa lớn đi chém giết.

Anh vừa rồi rất muốn nói với cô anh sắp trở lại, nhưng vẫn cố kiềm lại, để cho cô ngạc nhiên nhiều hơn đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.