(taekook) Chú Già Hong Thương Bé Th...

Chương 7: 7. Em Bé Bị Ăn Đòn


Bạn đang đọc (taekook) Chú Già Hong Thương Bé Th… – Chương 7: 7. Em Bé Bị Ăn Đòn

đến nhà chú Kim đi thẳng vào phòng khách ngồi xuống ghế sopha, mặt chú căng như mới đắp mặt nạ đất sét luôn. Đến lúc này là bé cảm thấy hơi rén mạnh rồi á, bé sẽ chết chắc luôn. Bé sợ bé đi chậm chậm vào nhà mà chú nạt bé.

“Vào đây nhanh!”.

Bé sợ quá bé đi ào ào vào nhà luôn, huhu muốn tè ra quần rồi, chú mà giận là đáng sợ lắm á.

“Đứng im đó, hôm nay trên trường bé  làm gì?”.

Rồi rồi xong luôn, bé thỏ đã quá ảo tưởng vào độ dễ thương của mình rồi. Giọng bé run run đáp lại.

“Bé….bé…ở trường….bé”.

“Làm sao, nói!”. Chú già nạt bé, bé tổn thương nhiều chút á.

“Bé…bé chơi điện thoại….trong giờ học”.

“Còn gì nữa?”.

Chết bé rồi, chú bắt bé khai hết luôn.


“Bé….bé….đánh nhau”.

“Lí do?”. Chú Kim lạnh giọng hỏi làm bé run bé muốn tè ra quần luôn.

“Bé…thấy thầy chủ nhiệm….đẹp nên lén….chụp hình cho mami xem”.

“Hơ được lắm, tại sao đánh nhau?”. Chú Kim ghen ghen ghen rồi nha bé, nghĩ sao chú đẹp rạng ngời như vậy mà bé còn lén chụp hình thầy chủ nhiệm.

“Tại…tại thằng đó”.

“Thằng đó làm gì? Ai dạy bé đánh nhau vậy hả?”.

Chú Kim đang ghen cái vụ kia tự nhiên nghĩ đến bé đánh nhau tức hết cả người, lỡ bé thỏ vì đánh nhau mà bị đau thì sao thật là.

Chú Kim lớn giọng quá làm bé giật minh nước mắt sắp rơi luôn, thật sự là bé sợ lắm luôn mà bé hong dám khóc.

“Bé…bé tại thằng đó chứ bộ”.

“Thằng đó làm gì, nói nhanh”.

Chú Kim tưởng thằng đó đánh bé bị thương nên đứng phắt dậy nắm lấy vai bé làm bé hoảng bé tưởng chú đánh bé khi chưa biết lí do, còn quát bé nữa làm bé lỡ mồm.

“Bỏ ra coi cái thằng này”.

“Vừa nói gì?”.

Rồi xong thật rồi bé thỏ iu dấu ơi. Bé thỏ chính là đang nghĩ về cái việc lúc sáng đâm ra uất ức mà buột miệng nói “thằng” với chú Kim, chứ thật ra bé đang nghĩ “thằng” là cái thằng kia kìa. Chết rồi bây giờ làm sao, nước mắt bé trào ra ào ào.

“Bé…bé…hong phải…..bé”.

“Vừa nói gì, nói lại”. Giọng chú lạnh như tảng băng bị trong phim titanic vậy á. Bé dám nói lại cái từ đó mới lạ luôn.

“……”.

“Nói!”.


“Dạ…dạ th…thằng”. Huhu phải nói chứ sao giờ, chú giận lắm rồi.

Vừa dứt câu là một roi vụt thẳng vào mông, làm bé đau muốn téc mông luôn. Bé thỏ khóc òa lên đau quá mà chú Kim. Bé đứng khoanh tay lại đau quá trời mà hong dám lấy tay xoa mông.

“Huhu….đau…huhuhu”.

“Ai dạy bé nói chuyện kiểu đó hả? Anh đã nói thế nào, nghe giảng bài kĩ để thi mà bé đến lớp chơi điện thoại, rồi đánh nhau, bé có thấy bé hư không?”.

Nói xong vụt roi vào mông bé thêm 3 cái nữa, cái roi nhỏ nhỏ dai dai đánh đau lắm đó chú, sao nỡ đánh bé thỏ tận 4 cái.

“Aaaaa…Huhu….đau…đau mà…huhu”.

“Biết bị đòn đau sao còn hư?”.

“Huhu…nhưng mà…hức thằng kia…huhu…nói bé trước….huhu…nó nói bé mà…oaaaa”.

Bé ấm ức khóc nấc lên, rõ ràng là thằng đó nói bé trước bé mới đánh, đâu phải tự nhiên bé đánh đâu.

“Nín! Thằng đó nói gì?”.

“Huhu…thằng đó nói…nói bé hốt luôn thầy chủ nhiệm….huhu….bé hong có mà….hức….bé chỉ muốn chụp…hức khoe mami….huhu….bé chỉ muốn…hu chỉ muốn hốt chú thôi….ai cho nó nói…hức…bé hốt người khác…huhu oaa”.

Chú Kim nhìn bé khóc sưng hết cả mắt, nhìn xót ơi là xót, nhưng mà còn vụ bé nói hỗn nữa, thôi được rồi một roi cuối cùng.


__vụt___

“Aaaa..huhuhu đau…đừng đánh nữa mà….huhu…đau….”. Vụt một cái bé muốn teo mông luôn.

“Tại sao lúc nãy bé dám hỗn với anh?”

“Hức…hong phải…là bé đang nghĩ đến thằng đó….hức nên lỡ miệng mà…huhu”.

Bé thỏ khóc nấc lên mà ho khụ khụ làm chú Kim xót hết cả ruột, thôi bỏ bỏ không đánh bé nữa, tội nghiệp bé quá à. Ôm bé vào lòng xoa xoa lưng dỗ bé.

“Ngoan không khóc nữa, mai mốt bé không được như thế nữa nghe chưa. Hôm nay bé lỡ miệng với anh, rồi mai mốt bé lỡ miệng với người khác thì sao”.

“Hức….hức….bé chin nhỗi….huhu bé…. huhu đau.”

“Nào đi vào đây anh bôi thuốc,  không khóc nữa sẽ nghẹt mũi”.

Tức giận đánh đòn người ta làm người ta sưng hết cả mông, bây giờ sao tự nhiên dịu dàng quá dợ. Phải iu thương bé thỏ nhìu lên nha chú Kim, hong là bé thỏ nghỉ chơi thì đừng trách sao thỏ hóa sư tử nhé.

_______________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.