Tạc Thiên

Chương 8


Đọc truyện Tạc Thiên – Chương 8

Nếu là tác chiến, dĩ nhiên tham gia toàn bộ nhân lực.

Ông già trấn giữ đại bản doanh ở công ty, còn tôi rục rịch bên vũ hội.

Yến hội đêm nay được tổ chức ở một căn biệt thự nằm ở ngoại ô.

Địa điểm tuy không náo nhiệt, nhưng người tham gia lại cực kỳ đông đúc.

Giới quý tộc thượng lưu tụ tập, thường thường không cần để ý gì khác, chỉ cần xem địa vị chủ nhân.

Nếu địa vị chủ nhân không đủ tầm cỡ, cho dù rải khắp vàng bạc châu báu tứ phương, cũng đừng hòng vời vọc.

Tôi lựa chọn một bộ lễ phục mới toanh, trên tai còn đeo một cái khuyên ruby.

Mục đích đến, lòng tôi thừa biết, đối tượng tất nhiên là Nello – chủ nhân bữa tiệc này.

Quyền thế của Nello, chẳng những có sức ảnh hưởng ở Pháp, mà ngay cả Hồng Kông xa xa, cũng có ít nhiều tác dụng. Người này rất khó dụ dỗ, có điều tôi và hắn cũng từng có một đêm tình cảm, mong là hắn giờ vẫn còn nhớ tên tôi.

Kỳ thật trong lòng khá rộn rạo, vết sẹo chềnh ềnh trên trán như này, thế mà cũng dám tính quyến rũ người khác cơ đấy.

Rặt toàn là những bộ trang phục đẹp đẽ đến chói mắt, rực rỡ gấm hoa, áo váy hoa lệ, đích xác hình ảnh vũ hội xã giao mà tôi quen thuộc.

Nhìn hết thảy thứ quen thuộc này, vết thương trên trán lại râm ran đau như thể đang nhắc nhở tôi đừng có quên sự tồn tại của nó.

Bỗng nhiên thấy mình thật nực cười. Hoàng Sinh, mày còn có cái gì kia chứ?

Nơi này không còn phải toàn những công tử thế gia, những cao thủ vui đùa đó sao?

Nello ngoắc tay phát là có người tự động dâng miệng, cần gì tới lượt mày đi rước nhục?

Trước kia quyến rũ người âu cũng chỉ là ham muốn cá nhân, tới thì nắm, chuẩn bị quan hệ vì nhà mình, coi như dệt hoa trên gấm.

Hôm nay quả thật đến vì chuẩn bị chiến đấu với Dữ Tương, thế mà căng thẳng ra nông nỗi này.

Thế mới biết, vết thương trên trán, thật sự là kiêng kỵ, thật sự là tự ti.

Nhân tình thế thái liên tục đổi thay, tôi đã gặp không ít trường hợp rồi, chẳng bao giờ mỏi mong một lần nào đó mình cũng sẽ là diễn viên trong số ấy.

Đang do dự, thì bên cạnh có người gọi, “Sinh Sinh, làm gì mà đứng ngoài cửa? Tự khi nào đi làm bảo vệ cho nhà anh thế, anh không biết đấy.”

Ngoái lại nhìn, ra là Nello.


Nét mặt hắn ta rạng rỡ, tay đong đưa ly rượu đỏ.

Nhận thấy thái độ niềm nở của hắn, lòng cũng bớt trĩu hơn.

“Mặt em bị sao thế này?” Nhìn rõ được mặt tôi, hắn bất giác nhíu mày, nhấc tay chạm vào.

“Đương nhiên là bày trò phạm pháp rồi, ăn trộm gà không thành công. Không đáng nói, dù sao mặt mày cũng te tua sẵn rồi, sau này kiểu gì cũng là một thằng xấu đau xấu đớn anh nhỉ?” Tôi phì cười.

Bởi vì tay hắn đã chạm đến vết thương, còn không ngừng vuốt dọc.

Ý tứ ấy, tôi chắc chắn hiểu rõ ràng.

Nello bảo, “Không hề khó nhìn đâu, ngược lại trông càng hút hồn hơn đấy.”

Kệ là có phải thật tâm hay không, được nghe thế cũng thấy chút ít dễ chịu.

Tôi cảm kích cười, tình tứ mà liếc mắt, “Tìm chỗ nào thảo luận đôi chút cái vấn đề hút hồn này nhé?”

Hắn vui vẻ tán thành, dắt tay tôi đi vào.

Suốt cả buổi vũ hội, đều ở cạnh Nello.

Nguyên bản khi đám bạn nhảy cả nam lẫn nữ lườm nguýt ánh nhìn sắc lẻm vào tôi, tôi chỉ làm ngơ coi như không thấy.

Vì cái đích trả thù, tôi chỉnh lại phong cách ngày xưa, không tiếc vồn vã kẻ khác.

Trong đó tự nhiên không ít điều khôi hài, một lần nữa nhắc nhở tôi chính là một hình tượng công tử thực dụng.

May mà ai ai ở đây cũng cho rằng vẻ đẹp khuyết sót lại càng hợp với tôi hơn, chẳng những không tránh né, trái lại còn đến thăm hỏi.

Vũ hội chán chê xong, sự tự tin ít nhiều được hồi phục.

Lẽ dễ hiểu, ưng thuận lời mời của chủ nhân, lên chiếc giường lớn xa hoa của hắn.

“Hôm nay em thật phong độ mê người.”

Tôi vỏn vẹn đáp, “Quá khen.”

“Đều đã lên giường rồi, còn khách sáo như vậy?” Hắn bắt đầu trêu đùa.


Ngón tay xoa mặt tôi, lại hôn lên vết thương của tôi.

Vốn tất thảy đều diễn biến thuận lợi, vậy mà cái ký ức tôi không chào đón nhất, cứ len vào trong não tôi không ức chế lại được, cướp lấy tất cả quyền khống chế.

Còn chưa lâm cuộc, toàn thân đã cứng đờ, chẳng khác xác ướp là bao.

“Chuyện gì?” Nello tách chân của tôi ra, hỏi tôi.

Tôi hy vọng mình có thể tìm được câu trả lời thoải mái hài hước nào đó. Dẫu sao tôi cũng đã hao không ít công sức vì đêm nay, chuyện tình nhờ vả còn chưa có cầu thành.

Thế mà yết hầu lại khản đặc.

Nello không thấy tôi đáp, mỉm cười, cúi xuống, làm công tác chuẩn bị cho tôi.

Dầu trơn vừa mới chen, tôi đã như bị rắn cắn, tí thì ngã khỏi giường.

“Em ổn không?”

Tôi cười gượng, mặt nhất định đã tái nhợt như tuyết, “Anh Nello, hôm nay tâm trạng em không được tốt cho lắm, hẹn hôm khác được không anh?”

Nello nói, “Em xem anh đã thế này rồi, chả lẽ định phạt anh? Sinh Sinh, anh đắc tội gì em, cứ nói thẳng.”

Ừ, có đạo lý nào lên giường rồi còn đổi ý đâu.

Việc này mà truyền ra, Nello sao còn nổi mặt mũi, không tẩn tôi một trận là may rồi, nói gì đến nghe tôi nhờ vả.

“Thử thôi ấy mà, anh gấp làm gì.” Tôi cắn răng, cố thả lỏng tâm trí.

Nello lúc này mới phì cười, hôn nhẹ tôi, tiếp tục nâng chân tôi lên.

Tất cả cảm giác đáng sợ như là gió xoáy, cuồn cuộn khắp xung quanh.

Tôi chỉ mong cái giường này là vực sâu không đáy, thả cho tôi rơi rụng, từ nay trở đi không cần gặp người, cũng không phải làm việc này.

Ngón tay Nello nhẹ nhàng thâm nhập nơi tôi từng bị xâm hại, tôi vô thức co rút.

“Sinh Sinh, trông em thế này, cứ như anh đang cưỡng bức em ấy.”


Nello nói vậy, mà tay cũng chẳng ngưng, vẫn đem chính bản thân từ tốn đẩy vào.

Khổ đến không nói nổi.

Cảm giác của tôi, chẳng khác nào chưa được tiêm thuốc tê mà tỉnh táo bị quây trên bàn mổ, bị rạch ngang rạch dọc.

Vả lại còn chả biết nhát tiếp theo sẽ cứa vào đâu.

Gần như sau khi buồng phổi ngặt nghẽn, cố gắn vơ lại tri giác về.

Chịu đựng! Phải chịu đựng!

Để đối phó với Dữ Tương, tôi không thể không có thứ này.

Năm đó vì Dữ Tương, tôi cũng từng lên giường kẻ khác không ít, một nụ cười của anh đã xua trôi được mọi vất vả của tôi rồi.

Tôi tự nhủ với mình, trên thương trường, phía sau những màn che, ai lại không từng trải qua đủ loại chuyện dơ bẩn xấu xa kia chứ.

Nếm được khổ trong khổ, mới là kẻ đạp lên được.

Tôi cắn răng.

Mới đầu tiên Nello còn thật dịu dàng, thấy tôi nhăn mặt vì đau, chỉ chầm chậm ma sát.

Dần dà càng về sau, càng động tình.

Không chỉ động tác nhanh hơn, biên độ cũng lớn hơn rất nhiều.

Tôi nơm nớp lo sợ, lào thào, “Chậm thôi… Đau quá…” Thật ra tôi đã sớm không chịu nổi, thật sự là đau đến vô pháp gọi thành tên mà.

Hình như thế càng kích thích dục vọng của hắn hơn, không còn chống tay xuống giường bên cạnh người tôi nữa, trái lại còn ấn vai tôi, như điên thúc đến.

Thô bạo như thế, nào khác cưỡng bức đâu?

Như thể tái diễn lại tình huống bi thảm ngày nào.

Dữ Đình và lũ người đó, thay phiên nhau bạo ngược trên người tôi.

Thúc vào rồi lại đè nén, bám bấu rồi lại dai dẳng, hận không thể làm tôi đau đớn trùng trùng mà chết.

Sóng âm từ màng nhĩ, lại bắt đầu lan tỏa ong ong.

Bất chợt tôi phản kháng lại, dồn lực ngửa đầu xô Nello ra, dịch lùi lại về đầu giường.

Giữa lúc nguy nan lực độ cũng thật lớn, Nello bị tôi đẩy, ngã nhào xuống giường.

Tôi nào có ăn được khổ trong khổ đâu.


Tôi không phải kẻ đạp lên được rồi.

Hắn vốn dĩ chẳng thể phản ứng kịp, trợn trừng nhìn tôi.

Tất nhiên, cả đời này, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn bị một đứa cho xuống giường như vậy.

Bây giờ mà không đi, còn dịp nào kia nữa?

Tôi biết chờ hắn kịp phản ứng xong thì thân cũng chả giữ nổi, khẩn cấp nhặt quần áo, khẩn cấp bỏ chạy.

Chệnh choạng, chạy ra khỏi chỗ của Nello.

May mà hắn chọn tổ chức vũ hội ở căn biệt thự mới mua, chứ nếu ở nhà chính của hắn, chỉ e thoát chẳng nổi.

Chật vật mãi về được đến nhà, cố giấu giếm trước ánh mắt người làm mở cửa cho giữa đêm hôm, trốn vội vào phòng.

Ngâm mình trong nước ấm một hồi lâu, mới khổ sở trấn định lại được.

Không khỏi tự giễu, sau đó nghĩ đến Nello sẽ trả thù ra sao.

Dữ Tương chết tiệt!

Lại là một đêm gian nan. Hôm sau lúc xuống lầu mặt mày trông cực kỳ u ám.

Thấy ba vẫn chưa đi làm.

“Ba, Nello ở bên ngân hàng Guide ấy…”

“Ờ sao?” Ba lật tạp chí trong tay, tìm tòi mấy mục tài chính kinh tế.

Thật sự cũng khó để mà mở miệng.

Tuy người nhà cũng đã sớm biết cái thói trác táng bên ngoài của tôi, nhưng dù sao cũng là người Trung Hoa tư tưởng truyền thống, phải nói với ba loại chuyện này thì…

Nhưng không thể không nói được. Thương trường như chiến trường. Hoàng thị mà bất thình lình bị Guide công kích, không có phòng bị, chắc chắn bị chịu thiệt hại.

“Hôm qua con đá Nello xuống giường.” Tôi lấy hết dũng khí, cố phun ra trọn câu.

Tờ báo lập tức bị vo rúm lại.

Ba ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi hiểu điều ông toan nói, chơi bời kiểu gì, mà dây chuyện thành ra nông nỗi nguy hiểm đến thế?

Tôi cúi xuống, “Ba, bọn con không phải là đùa đâu, thật sự trở mặt với nhau rồi đấy. Ba phải cẩn thận.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.