Đọc truyện Tạc Thiên – Chương 23
Đếm ngược thời gian.
Tôi đối với sự kiên nhẫn dịu dàng của Dữ Tương, chỉ dùng ánh mắt bi ai, khóc không tiếng động, và đợi chờ Thư Đình ứng cứu.
Cứ vài ngày vài ngày lại thêm một tờ giấy nhét trong lòng bàn tay, càng ngày càng thấy lòng quặn đau hơn trước.
—— “Chị mình đã sắp xếp ổn thoả.”
—— “Hãy chuẩn bị đi.”
—— “Trước hết phải nghĩ cách rời khỏi Vinh gia mà đến sân bay đã.”
…
Nhìn Dữ Tương nhàn nhã ở bên giường tháo cravat, tôi hỏi, “Dữ Tương, nếu có một ngày không thấy tôi nữa, anh sẽ thế nào?”
Hỏi ra vấn đề một cách ngu ngốc, quả thật là đánh rắn động cỏ.
Có khi nào mọi kế hoạch vốn chỉ ở trong lòng tôi, anh ta sẽ phát giác, rồi càng nhốt tôi lại đến kín mịt, tuyệt hết cả đường sống của tôi.
Dữ Tương nhìn vào gương, trông đến tôi ở đằng sau.
“Còn phải xem là không thấy em kiểu gì đã.”
“Gì cơ?”
Anh quay lại cười nói, “Nếu như bị kẻ khác bắt đi, anh đương nhiên sẽ đi cứu em, chân trời góc bể cũng cứu.”
“Còn nếu không phải?”
“Sinh Sinh…” Sắc mặt anh bỗng nhiên ngưng trọng, đi về phía tôi.
Tôi cả kinh, lùi ra sau co rụt lại, mà vẫn không kịp, bị rơi vào trong ***g ngực ấy.
Anh ở bên tai tôi thì thào nói nhỏ, “Chẳng lẽ em thật sự bỏ được anh? Em làm cách nào mà bỏ được?”
Chìm lỉm vào trong tiếng cười quẩn quanh ở màng nhĩ.
Tôi hận.
Hận anh ta chắc chắn. Hận anh ta tự phụ.
Càng hận chính mình có tâm có can có tâm huyết, thế cho nên hôm nay mới thất bại thảm hại, rớt rơi nhục nhã.
Ngày tiếp theo Thư Đình lại đến, cậu ta đã thành khách quen của Vinh gia.
Cậu ta hàn huyên một hồi, cười rồi đi.
Cười đến rạng rỡ, lại mang theo thứ hào quang của hy vọng, nháy mắt với tôi.
Tờ giấy trong tay, viết —— “Ngày mai The Peninsule.”
Lại giữa chiếc bồn tắm lớn, ngửa đầu nuốt tờ giấy vào.
Tôi không biết, hoá ra cũng sẽ chua xót đến thế.
Khổ đến mức suýt nữa nước mắt tôi đã lăn dài.
Đêm đó, không ngủ được, giữ nguyên mắt ngắm nhìn Dữ Tương.
Đoan trang cẩn thận, môi của anh, lông mày của anh, mũi của anh, còn cả vết thương trên vầng trán.
Dữ Tương mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều từng chút từng chút nhẹ nhàng phun trên mặt tôi.
Tôi nghiêng tai, có thể nghe thấy tiết tấu tim anh đập.
Đêm thật lặng yên, tiếng gió đêm vương vấn qua ngọn cây, nghe được rất rõ ràng.
Muốn chạm vào mặt anh, lại bỗng dưng khiếp đảm, sợ rằng khi mình duỗi tay, sẽ mất đi sự nhẫn nhịn không để bản thân bật khóc.
Tôi nói trong câm lặng: Dữ Tương, nếu giờ phút này anh tỉnh lại, xin em đừng đi, em sẽ quên ngay định ước với Thư Đình, làm chim chóc của anh.
Trợn tròn mắt đợi nguyên một đêm.
Anh ấy không tỉnh lại.
Hôm sau, nhắm mắt nghe Dữ Tương rời giường.
Trên trán vừa nhận một nụ hôn từ anh, trên mặt lại có một đường hôn ấm nóng.
Tay cũng bị nhấc lên, ở từng ngón tay cũng thấy hôn khẽ khàng.
Kiểu hôn thành lệ mỗi sáng sớm, giờ phút này lại làm cho tôi không chịu nổi. Tôi xoay người, giữ chặt Dữ Tương đang định đi thay quần áo.
“Môi nữa mà?” Tôi điêu ngoa đòi hỏi.
Anh cười, cúi xuống.
Tôi giật mình, đột ngột quay đầu đi chỗ khác, cự tuyệt anh sát gần.
Dữ Tương ngừng một lát, đặt nụ hôn lên tai, cười ha ha.
Tâm hoảng ý loạn, tôi hận.
Nhìn vào gương, kinh hoàng.
Trong gương vô tình, một bộ dạng bị ruồng bỏ, chẳng lẽ là tôi?
Ngồi bên cửa sổ, nhìn theo xe Dữ Tương đi xa dần, uống liên tục ba tách café.
Tôi rung chuông, kêu người làm mang đến tách thứ bốn.
Chu Hằng gõ cửa bước vào, “Cậu Hoàng, uống café nhiều không có lợi cho sức khoẻ.”
Tôi gật gật đầu, đặt cái tách xuống, tâm bình khí hoà, “Được rồi, không uống nữa. Chu Hằng, tôi muốn đi ăn cơm.”
“Vâng, tôi đi chuẩn bị xe ngay.”
Trước khi ra cửa, còn ngoái lại nhìn khắp căn phòng một vòng nữa.
Tôi bảo, “Chu Hằng, mai đổi điện thoại đi. Chiếc này tôi không thích.”
“Vâng, cậu Hoàng thích kiểu dáng gì?”
Tôi cười lạnh, “Không có máy nghe trộm, cũng không có cô nàng nào phụ trách chuyển cuộc gọi.”
Chu Hằng thông minh mà ngậm mồm, xuống lầu với tôi.
Kế hoạch của Thư Đình, tôi cũng không biết.
Vốn nên là nhấp nhổm bất an, thế mà tôi một chút cũng không có.
Chuyện đã tới trước mắt, chỉ có một đường, hoặc thành hoặc bại, còn kinh hoàng cái gì.
Nếu không, vô luận là thành công hay không, tôi cũng đều không cởi được mạng nhện, phải đeo trên lưng tất cả thống khổ đi xa khỏi vực sâu?
Vị trí quen thuộc, thịt bò rượu vang đỏ quen thuộc.
Tôi nói một trăm lần rằng thịt bò ở đây không bằng nổi Vinh gia, nhưng mỗi lần ăn vẫn lấy làm bình thường.
Lòng người thật đáng sợ.
Chưa nói đến những người khác, ngay cả trái tim mình cũng thế, thật đáng sợ mà.
Thư Đình rất nhanh đã đến, giả bộ vô tình gặp được tôi, từ xa nhãn tình sáng lên, vẫy tay với tôi, quay qua nói thầm mấy câu với vài người bạn rồi hướng tôi mà đi tới.
“Sinh Sinh, khéo thật đấy. Hôm qua vừa mới gặp, thế mà hôm nay lại đụng nhau nữa?” Lời này thực sung sướng phấn chấn, nói cho Chu Hằng bên cạnh nghe rõ, “Lần trước cậu mời mình ăn cơm, lần này đến lượt mình, thế nào?”
Tôi nói, “Mời mình? Mấy hôm nay người mình không tốt, đừng nói rượu ngon thức ăn ngon, ngay cả café cũng không uống quá được một tách, hôm nay ăn cơm, ăn với cậu cũng được.”
Sắc mặt Chu Hằng có điểm mất hứng.
Thư Đình sang sảng cười, ngồi xuống.
Đồ ăn bày ra trên bàn, tôi tuỳ tiện gắp vài miếng, đưa lên miệng.
Đang suy nghĩ không hiểu Thư Đình định đối phó Chu Hằng thế nào, bụng bỗng nhiên quặn đau.
Cơn đau ập đến bất ngờ, rã rời khả năng nói của tôi.
“Ư…” Tôi thở thấp thỏm, ôm bụng gục xuống bàn.
Mồ hôi to như hạt đậu tương chảy dọc theo cái trán.
Chu Hằng là kẻ thông minh, lập tức vọt đến, ngồi xổm bên cạnh tôi quan sát tình hình.
Thư Đình ngạc nhiên, “Sinh Sinh, cậu làm sao vậy?” Cậu ta đi tới, “Đau bụng à? Thè lưỡi ra cho mình xem nào.”
Cậu ta là bác sĩ, Chu Hằng chỉ có thể trấn định đứng sang một bên.
Thư Đình kiểm tra một lượt cho tôi xong, sắc mặt trầm xuống nghiêm trọng, quay sang hét lớn với Chu Hằng, “Sữa! Mau mang sữa đến đây, gọi xe cứu thương!”
Sắc mặt của tôi, nhất định khó coi tới cực điểm, bởi vì sắc mặt Chu Hằng, kém đến doạ người.
Chật vật được đút uống một cốc sữa, tôi lại sặc sụa ho khan, phun ra không ít.
Suy yếu ngã vào trong tay Thư Đình, đau đớn vẫn không thuyên giảm.
Tôi cuộn tròn cả người, bắt đầu không khống chế được mà co rúm.
“Co rút rồi.” Thư Đình lo lắng hỏi, “Sao giờ mà xe cấp cứu vẫn chưa đến?”
Nhìn bộ dáng kia của cậu ta, tôi tuy rằng vô cùng đau đớn, cũng có chút ít muốn cười.
Xe cứu thương rốt cuộc cũng đến, Thư Đình phát huy y đức cấp cứu cứu nguy, chuyển ngay tôi lên xe.
Thư Đình dồn dập dặn, “Ngài Chu, bệnh trạng của Sinh Sinh là bị trúng độc, mời anh lập tức báo cho người nhà cậu ấy. Mặt khác, cậu ấy vừa ăn phải cái gì đó, phải nhanh chóng cứu chữa ngay, nếu không sẽ phát sinh chuyện không ổn.”
Chu Hằng sửng sốt.
Thư Đình phản ứng nhanh nhẹn, lập tức giữ một cửa. Xe cứu thương hú còi lao đi.
Trong tiếng còi đinh tai nhức óc, Thư Đình lộ ra một vẻ tươi cười đại công cáo thành, nhỏ vài giọt gì đó vào miệng tôi.
Linh nghiệm thật, cơn đau lập tức tiêu tán.
“Xin lỗi nhiều nha, khổ nhục kế đấy.” Vẻ mặt Thư Đình biết lỗi ngó tôi, “Biện pháp cũ mà hiệu quả nhỉ?” Lập tức lại nhe răng cười.
Quả thật là đau đến mức tôi chết đi sống lại.
Có điều, cũng không có gì để nói. Hoặc, có lẽ chính tôi cũng cần một cơn đau nát thấu xương, để triệt tiêu hết những dây dưa âm ỉ trong lòng.
Đáng tiếc, không thể cười vui vẻ như Thư Đình được.
Cửa xe bỗng sập lại.
Tôi cảm giác xe phanh kít một đường.
Chẳng lẽ Dữ Tương đuổi theo? Trong giây lát sợ hãi, sắc mặt đã tái nhợt.
Thư Đình mở cửa xe, nắm lấy tay xe đẩy của tôi.
Một chiếc xe khác đang đỗ ở ven đường.
Thật hay làm sao, những thủ thuật gián điệp trên TV, giờ lại nghiễm nhiên diễn ra trong tình cảnh của tôi.
Lên xe rồi, Thư Đình thảy cho tôi một cái túi du lịch.
“Hộ chiếu mới với cả vé máy bay của cậu, cả hành lý nữa.” Thư Đình nhìn thấu tôi qua tấm gương chiếu, mỉm cười, “Chị gái mình đã sắp xếp xong hết rồi. Chị ấy lo toan công việc làm ăn của Hạ gia, lợi hại hơn mình nhiều lắm.”
Tôi lấy hộ chiếu xem thử, tên ở trên hộ chiếu —— là Hạ Thư Hiền.
Không khỏi cười khẽ.
Từ khi nào thì, thành người của Hạ gia thế này?
Lén liếc qua Thư Đình, cậu ta vẫn tập trung lái xe, ánh mắt ngời sáng hữu thần.
Xe phóng đến sân bay. Vừa xuống xe, Thư Đình chợt quay lại chằm chằm nhìn tôi nghiêm túc.
Sắc mặt cậu, là chấp nhận kiên định, nước da màu đồng ẩn ẩn hiện ra sắc đỏ sẫm của hưng phấn.
“Sinh Sinh, mình biết như vậy là không nên, nhưng mà…” Cậu ta cực kỳ nghiêm trọng hỏi, “Mình có thể ôm cậu trước một cái được không?”
Tôi sửng sốt.
Cậu ta nói, “Bởi mình không xác nhận nổi, cậu thật sự chịu đi theo mình, Sinh Sinh sẽ sống cùng mình.”
Từ khi chúng tôi gặp mặt tới nay, luôn luôn chỉ có những cái bắt tay ngắn ngủi trong sự giám sát của Chu Hằng, chưa từng ôm.
Tôi nhìn cậu, hoang mang gật đầu.
Cậu ta tiến đến gần, giống như cơn áp lực của dung nham phun trào từ miệng núi lửa, dùng vòng tay nóng rực bao lấy tôi chặt chẽ.
“Mình vui lắm, thật sự vui lắm. Cậu không biết đâu, đến tận giờ, mình vẫn thích cậu như thế. Cậu có rất nhiều bạn, rất nhiều người vây quanh, mà giờ phút này lại cho phép mình ôm cậu.” Thư Đình kích động thì thầm, “Sinh Sinh, cậu biết không, mình may mắn đến nhường nào.”
Một cái ôm cực kỳ kịch liệt, tôi không quen.
Giãy giụa không ổn, ôm lại cũng không cam lòng, không biết phải làm sao cho đúng.
Đi vào sân bay, đoàn người rộn ràng nhốn nháo làm tôi cả kinh vô cùng.
Không phải là chưa từng đi sân bay. Nhưng mà nơi này, khiến lòng tôi kinh giác, thật sự, thật sự… phải rời khỏi Dữ Tương.
Rốt cuộc cũng phải buông tay.
Dữ Tương, phút giây này, đang ở phương nào chứ?
Thiên hạ của Vinh thị, lại chuẩn bị xâm chiếm nơi chốn nào nữa đây?
Cả người rét run, tôi thấy lòng mờ mịt, muốn tìm một chỗ ổn an để náu mình.
Có một người, vững vàng đỡ lấy tôi.
Thư Đình, ở bên cạnh tôi mà.
“Sinh Sinh, vẫn không thoải mái ư?” Cậu ta lo lắng hỏi, nhíu mày, tựa hồ muốn đem hết vốn liếng ngành y học của cậu ấy ra để giải ưu giúp tôi.
Tôi lắc đầu, cười cười miễn cưỡng.
Không, tôi hẳn là mừng lắm, hẳn là sung sướng như cánh chim xổ biến khỏi chiếc ***g, thành loài ưng được tự do lượn bay, sải rộng đôi cánh.
Khuôn mặt Thư Đình, trấn định cảm xúc tôi.
Tôi, giữa dòng người tất bật, nhìn trân trân đến Thư Đình.
Cậu ta, nếu là người của Dữ Tương, thì cái thời khắc mà tôi tưởng đến hạnh phúc, sẽ tự tay giam tôi vào ngục?
Tôi nhìn không ra.
Giờ phút này, cậu là chỗ dựa, là cứu tinh của tôi.
Ngày mai, cậu ta sẽ là gì?
Tôi xách lấy hành lý, đi qua trạm kiểm soát.
Cuối cùng cũng phải rời bỏ.
Không phải rời cái chốn này, mà là rời khỏi thứ tuyệt vọng đau xé.
Nhịn không được, quay đầu lại.
Khoảnh khắc, ngây người.
Giống như trong chớp mắt bị găm vào mình sự cứng ngắc của viên đạn, mọi khả năng chiến đấu lẫn run rẩy đều tựa bốc hơi.
Cách mười bước, là ánh mắt quen thuộc, dừng nơi tôi.
Không chớp mắt lấy một lần, chỉ xoáy ánh nhìn vào trong tôi.
Dữ Tương, đang đứng ở cửa kiểm soát.
Bộ Tây trang trên người anh, là tôi giúp anh lựa.
Sáng nay, khó được dịp vì anh mà chọn một bộ, anh mặc nó lên người.
Dải cravat ngay ngắn, cũng là bởi tự tay tôi thắt cho.
Lúc ấy, anh ngọt ngào ngắm nhìn tôi, trong mắt ngập tràn nhu tình làm lòng tôi cay xót.
Và giờ, bị cái nhìn ấy thấu suốt, cảm tưởng như từ trái tim, máu xối ra ồ ạt.
Anh muốn như thế nào, Dữ Tương.
Cản lại tôi, đưa tôi về Vinh gia, một lần nữa tạo ra cái cũi càng tinh xảo càng chắc chắn nhốt vào.
Tôi ngu xuẩn dữ dội. Kế hoạch giản đơn như vậy, sao có thể bịt mắt được người khôn khéo như anh.
Lạnh lùng xem tôi bày ra vở hài kịch phí công phí sức.
Nhưng mà, Dữ Tương, anh cần gì phải đích thân xuống tay, dồn tôi đến tuyệt địa?
Tôi đã thất bại thảm hại rồi, muôn đời không thể chống đỡ.
Tôi nhìn anh nhẹ nhàng bước tới gần, ở cửa kiểm soát, dừng lại.
“Sinh Sinh, em không hối hận?”
Hỏi như thế, làm lòng tôi rúng động, làm cho tôi ngạc nhiên.
Nghe thấy chính mình bình tĩnh trả lời, “Tôi không hối hận.”
Cả hai đang sa vào trầm mặc, Thư Đình như thể một điều hiện diện đột ngột, nhảy vào.
“Đi nhanh! Máy bay sắp bay rồi.” Thư Đình chộp lấy tay tôi, trừng mắt liếc sang Dữ Tương một cái.
Tôi bị bắt xoay người theo cậu. Chỉ cần Dữ Tương gọi một tiếng, tôi sẽ không còn cơ hội đâu mà.
Hy vọng vời xa, rằng anh có thể buông cho tôi một con đường sống.
Dữ Tương không có gọi. Anh ở đằng sau tôi, không có chút âm thanh gì cả.
Tôi ngoái lại. Anh vẫn đứng ở cửa trạm, lặng yên nhìn theo tôi.
Chợt giãy ra khỏi tay Thư Đình, tôi bổ nhào đến cửa trạm, hai tay bám lấy những song cửa sắt.
Tôi ngẩng lên hỏi, “Dữ Tương, anh định thả tôi, hay là lại âm mưu đùa bỡn? Nói cho tôi biết, anh nói cho tôi biết đi!” Cơ hồ là gào thét to lắm.
Dữ Tương bên môi ánh lên một tia cười khe khẽ. Anh không đáp, chỉ hôn gió, thả rơi đầu ngón tay đặt trên phiến môi tôi băng lạnh.
“Sinh Sinh!” Thư Đình quay trở về gấp, túm tôi chạy.
Giống như Dữ Tương là một con hổ lớn, thoát được càng xa, càng ổn bấy nhiêu.
Tôi không ngừng ngoảnh lại, nhìn anh đứng trơ ra như đá, dõi theo tôi.
Dữ Tương, nếu có thể đoán được lòng anh, thì hay biết mấy.
Thật đáng tiếc, tôi, ngay cả lòng tôi, cũng không đoán được.
Thời điểm check-in, tôi thất thanh khóc rống.
Dựa vào ngực Thư Đình, an toàn, bao lấy tôi thật chặt, tôi không thể giống như những lúc ôm ở trong ngực Dữ Tương, gắt gao giao mình để người trấn an.
Thư Đình xua tay với tiếp viên hàng không định đến an ủi, khe khẽ vỗ lưng tôi, như là muốn dẫn tôi đi vào giấc ngủ.
Bắt đắc dĩ, tôi không muốn ngủ, tôi không thể ngủ.
Cảm giác thoát khỏi Dữ Tương khiến tôi xiết bao đau đớn, đau đớn đến mức cõi lòng thét gào muốn bật khóc thật to.
Trên máy bay, tôi cắn môi, ẩm ướt hết cả quần áo của Thư Đình.
Chặng cuối, đến Canada, chúng tôi xuống máy bay.
Xách hành lý, Thư Đình bảo “Bọn mình cần chuyển máy bay trên đường, Sinh Sinh, Malaysia là quê mình, cậu ở đó sẽ không cần phải sợ hãi bị truy tìm hay bất kỳ tổn thương nào khác nữa.”
Tôi không có ý kiến.
Ý kiến gì được cơ chứ?
Bàng hoàng như tôi, vô dụng như tôi.
Không ra khỏi sân bay, trên đường bay vòng về Malaysia.
Chuyến bay dai dẳng khiến tôi suy yếu. Không muốn thừa nhận rằng bản thân mình uể oải là bởi ưu thương.
Dữ Tương, vì sao lại chấp nhận thả tôi đi?
Hoặc là, anh ta vốn dĩ không hề thả.
Nhớ tới đầu ngón tay ấy, níu bám trên môi. Nhiệt độ lúc sắp chia tay, cư nhiên vẹn nguyên tới tận hiện tại.
Bỗng nhiên bật thốt ý nghĩ: Nếu anh lại xuất hiện một cách ma quỷ ở sân bay Malaysia nữa, tôi có nhào vào trong lòng anh hay không?
Không dám tưởng.
Máy bay hạ.
Đây là Malaysia, quê cũ của Thư Đình?
Tôi hơi ngó sang Thư Đình. Về nơi chốn của chính mình, bộ dáng hăng hái càng thêm hiển lộ, ánh mắt tản mác thứ hào quang tự hào.
Thư Đình cười bảo, “Sinh Sinh, nơi này rất đẹp đúng không? Cậu sẽ phát hiện, Malaysia là một đất nước yên vui. Lái xe nhà mình chờ sẵn ngoài sân bay rồi. Lại đây, đi với mình.”
Cậu ta nắm tay tôi.
Tôi cười cho có lệ.
Hạnh phúc sẽ không đến một cách dễ dàng. Nếu dễ dàng, thì không còn đáng quý trọng.
Với Malaysia, tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn. Chỉ có điều là, tôi vốn lưu lạc không có nhà về cũng chẳng có chỗ trốn đi mà thôi.
Tôi lạnh lùng nhìn hải quan ở lối thoát hiểm, nghe thấy nhân viên hải quan dùng tiếng Anh để hỏi, “Cậu Hạ Thư Hiền, đây là hành lý của cậu?”
Tôi không quen với cái tên mới, anh ta hỏi hai lần, tôi được Thư Đình nhắc mới u mê gật đầu.
Kiểm sát viên mặc chế phục cau mày đầy hoài nghi. Anh ta mở túi hành lý, cẩn thận kiểm tra.
Tôi lẳng lặng mà chờ.
Đến khi anh ta thuần thục lấy ra một con dao nhỏ, cắt chiếc túi du lịch thành từng tầng.
Tôi bắt gặp, một gói bột phấn màu trắng, bị anh ta móc ra.
Heroin.
Sự rúng động của sét đánh rền rĩ không kịp bịt tai…
Cảm giác mãnh liệt mạnh mẽ quá mức, chợt loé qua trong tiềm thức.
Những người khác nhìn tôi, tôi vẫn cứ bình thường như thường, không có sợ hãi, lạnh lẽo quan sát tình thế phát triển.
Vẻ kinh ngạc của Thư Đình, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Cậu ta hết quay sang nhìn đống bột trắng, rồi lại quay sang nhìn tôi, ngây ngốc không tiếp thu nổi chuyện gì.
“Cậu Hạ, mời đi theo chúng tôi.”
Tôi biết anh ta gọi đích danh mình.
Từ bốn phía, vài người mặc chế phục dần dần bao vây lấy.
Không có run rẩy, không có mồ hôi lạnh, không có thất kinh, tôi đối diện với hết thảy trước mắt, như là một sự đương nhiên phát sinh bình thường.
Không phải sao? Quả thật rất đương nhiên.
Giờ phút này, lòng tôi chẳng còn tro tàn, chẳng còn gợn sóng.
Lại một lần nữa lĩnh hội được, cái gì gọi là đằng phong tạo cực[1], ngoài trời còn có trời.
Nhưng mà, không phải lần đầu tiên lĩnh hội được kích động và sợ hãi.
Tôi chết lặng.
Còng tay băng lạnh, giam hãm ở cổ tay. Chỉ cần không giãy giụa thì thật ra không có gì đau hết.
Nhớ ra, Dữ Tương đã từng nói muốn còng tay tôi, nhốt tôi lại.
Quả thế. Tôi cười khẽ.
Thanh âm của Thư Đình, kinh hoàng vọng ở bên tai tôi, “Các ông nhầm rồi! Không thể có chuyện đó được!”
Lời của cậu ta, đã không còn ảnh hưởng gì với tôi nữa.
“Tôi là Hạ Thư Đình, tôi muốn gặp thủ trưởng các ông… Sinh Sinh! Sinh Sinh!…”
Tôi ngoan ngoãn đi theo bọn họ, bỏ lại Thư Đình nơi phía sau lưng.
Khai khẩu cung xong, tôi bị đưa đến một nhà giam nhỏ.
Bốn bề tĩnh lặng.
Tôi không sợ. Có gì để sợ. Tôi vẫn luôn bị ở tù mà.
Nơi này, liệu có thể nghe thấy tiếng chim như nơi ngoài kia của cửa sổ Vinh gia hay không? Chắc là có thể nhỉ? Môi trường sinh thái của Malaysia chưa đến nỗi bị tàn phá triệt để như Hồng Kông đâu. Chẳng qua, không phải là con chim đã từng hót bên cửa sổ Vinh gia mà thôi.
Tôi không tiếng động, đơn giản ngồi bên giường.
Thật cảm ơn Dữ Tương, anh cuối cùng cũng đã tuyệt mọi vọng của tôi, cảm ơn anh nhiều lắm.
Tuy rằng bong tróc hết da thịt của tôi, nhưng lại giúp tôi giãy khỏi mạng nhện.
Chỉ tiếc là, tâm tôi đã chết, mà vẫn còn xót đau. Đau đến nhập tâm nhập phế, vô pháp nói nên lời.
Tôi trốn chạy, anh không tìm đuổi.
Anh hỏi, “Em không hối hận?”
Tôi đáp, “Tôi không hối hận.”
Vì thế cái thứ cơ quan khởi động đã bố trí xong xuôi sẵn, không nên xuất hiện, lại quỷ thần khó lường thành một nơi cuốn lấy tôi, huỷ diệt.
Chính là như thế, chúng tôi mất nhau, giản đơn lắm.
Tôi khôn ngoan, anh ta so với tôi còn dữ dội hơn.
Tôi dứt khoát, anh ta so với tôi càng dứt khoát.
Nhớ tới vị hôn lúc sắp chia tay của Dữ Tương.
Vì sao lại ơ hờ đến thế, hả Dữ Tương?
Rốt cuộc cũng thả trôi tôi, vì sao trước khi chia tay cũng không chịu vương cho tôi chút ít mãnh liệt nồng thắm?
Thật ra, tôi vẫn yêu anh, không thể kháng cự được anh, không thể rời bỏ anh, rời bỏ nỗi hãi sợ mà anh ủ ấp, hãi sợ đến sa đoạ xuống địa ngục, khiến cho tôi tình nguyện đổi chác sinh mệnh để mà trốn tránh.
Cám ơn anh, tại ngày hôm nay, một ngày hôm nay hoàn toàn bị anh vứt bỏ, tôi cuối cùng đã dám thừa nhận với chính trái tim mình.
Ở trong lòng tôi, cư nhiên tồn tại một phần yêu không thể không thừa nhận.
Tôi quỳ gối bên giường, nắm chặt chẽ cả mười ngón tay, nhưng không mở miệng.
Không phải cầu nguyện. Chuyện đã cho tới bây giờ, tôi chẳng còn muốn loè bịp đi cầu nguyện nữa.
Chỉ đơn sơ là trái tim co rút thật đau, để mà tôi mù quáng gắt gao hai tay, như thể tự ôm lấy mình.
Chỉ đơn sơ là tôi hiểu được, từ nay về sau, Dữ Tương ấy, sẽ không còn cẩn thận, thì thào những yêu thương nhỏ nhẹ, ôm tôi vào lòng.
Tôi đã bị bỏ mặc.
Nhưng phải có thả buông, mới có thích đáng.
Cuối cùng thì, tôi cũng biết, tôi yêu anh cỡ nào.
Từ đầu tới cuối, từ ngay lúc bắt đầu đến tận dấu chấm của điểm dứt, chưa từng có lúc nào trệ ngưng.