Tạc Niên

Chương 23: Tạm thời mà thôi


Đọc truyện Tạc Niên – Chương 23: Tạm thời mà thôi

Âu Dương Lam nhìn về phía Tô Nhan, gần như bá đạo nói: “Ngọc Lan Cung này là của ta, ai dám hai lời?”

Tô Nhan nhịn không được cười, đã không nhớ rõ chính mình cười sảng khoái như vậy là từ khi nào. Những năm tháng âm u chìm nổi trước đó, mình luôn dựa vào việc hôn môi cùng Âu Dương Lam và nhiệt độ cơ thể của hắn để bảo trì cân bằng. Nếu mất đi những điều đó, y không biết chính mình có thể tẩu hỏa nhập ma hay không nữa. Hiện giờ thấy Âu Dương Lam ngữ khí và lời nói vô cùng trẻ con, làm Tô Nhan cảm thấy tâm tình lập tức nhẹ nhàng lên.

“Thực buồn cười?” Âu Dương Lam cũng không lập tức đánh gãy niềm vui đó, chỉ chờ Tô Nhan cười xong mới nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ này.

Tô Nhan cố ngưng cười, ngón tay trong vô thức qua lại vỗ về chơi đùa: “Thiếu gia đã lâu không ở trong Ngọc Lan Cung này, tuy rằng không ai nói, nhưng nếu bị Hoàng Thượng nghe thấy, không biết sẽ giải thích thế nào.”

Âu Dương Quân đối vỡi mẫu thân Âu Dương Lam từng một thời si mê, nên đối với vật cũ của nàng phi thường coi trọng. Nếu Âu Dương Quân biết căn phòng nữ nhân mình từng ở, giờ phút này đang bị một thư đồng bá chiếm, không biết có hay không bị tức giận trực tiếp đến đây bạo phát?

“Ngươi an tâm dưỡng bệnh, ta sẽ xử lý.” Âu Dương Lam đột nhiên vỗ vỗ bả vai non nớt của Tô Nhan, thanh âm kiên định, rất hữu lực.

Tô Nhan nháy mắt thất thần, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới mình cùng Âu Dương Lam đã từng làm những chuyện điên cuồng, kiêu ngạo kia. Nhớ không rõ mình cùng Âu Dương Lam lần đầu tiên là khi nào, mười lăm tuổi? Mười sáu tuổi có lẽ sớm hơn, dù sao lần đầu tiên khẳng định rất đau. Bởi vì thấy được gương mặt Âu Dương Lam kia trương lên vặn vẹo biến hình, vô cùng rõ ràng. Lúc ấy y liền có ý nghĩ lập tức rút lui, lại bị bàn tay Âu Dương Lam nắm chặt, nghe thấy thanh âm Âu Dương Lam cơ hồ từ kẽ răng chui ra: “Tô Nhan, ngươi hiện tại nếu muốn ra ngoài, lão tử cả đời đều không cho ngươi chạm vào!”

Hảo đi, nghe được những lời này, Tô Nhan chỉ có thể cắn răng mà làm đến cùng.

Tuy rằng quá trình thực viên mãn, nhưng cái kết quả thực không xong.

Âu Dương Lam tuy là người luyện võ, nhưng nội lực sau đó tự nhiên lại hỗn loạn, cơ thể lại không chịu được như thế. Cho nên ngày hôm sau Âu Dương Lam liền ngã bệnh, ở trên giường nằm cả tháng mới khỏe lại. Tô Nhan vì chuyện này áy náy không thôi, lại nghe Âu Dương Lam không chút nào để ý nói: “Lần đầu tiên sẽ đau, về sau sẽ không đau như vậy nũa.”


Lời này tuy rằng cũng có đạo lý, nhưng mà, Âu Dương Lam lại đồng ý nằm dưới thân mình, mỗi lần nghĩ đến đây, Tô Nhan liền không khỏi một trận đau lòng.

Nếu đổi thành mình nằm ở dưới, sợ sớm đã không biết hồn về nơi nào.

Có lẽ ở điểm này, Âu Dương Lam so với mình rõ ràng hơn, cho nên đường đường là Lục hoàng tử lại nguyện ý vì mình ra nông nỗi này.

Nhớ tới Âu Dương Lam ôn nhu thâm tình, trái tim giống như bị thứ gì quất đánh vài cái, đau đến lợi hại.

“Ta phân phó phòng bếp nấu chút cháo rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” Âu Dương Lam dịch dịch góc chăn đứng dậy định đi, ống tay áo lại đột nhiên bị giữ chặt, hắn cúi đầu liền thấy một đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười. Thiếu niên trên giường không hề chớp mắt nhìn hắn, khóe miệng hàm chứa ấm áp tươi cười, đột nhiên nói một câu: “Thiếu gia, chúng ta hiện tại trở về đi, ta không muốn ở chỗ này.”

Âu Dương Lam sửng sốt, sau đó gật gật đầu.

Từ Hoàng cung đến phủ Lục hoàng tử tuy cũng không xa nhưng sẽ bị xe ngựa xóc nảy. Rốt cuộc Tô Nhan mới tỉnh, Âu Dương Lam vừa định về phủ liền lập tức bị Tiêu Tuyệt phản đối: “A Tô hiện tại thân mình vẫn còn hư nhược, chờ tốt một chút hồi phủ cũng không muộn.”

Tô Nhan lại đột nhiên ngồi dậy, đối Tiêu Tuyệt cười: “Ta không có việc gì.”

Tiêu Tuyệt còn muốn nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện vài thị vệ, bọn họ quỳ xuống trước mặt Âu Dương Lam nói: “Thiếu gia, Thất hoàng tử tới.”

Âu Dương Lam nhíu chặt mày, biểu tình rõ ràng không muốn gặp mặt Âu Dương Phong. Tiêu Tuyệt bưng chén uống trà, làm như cái gì cũng không nghe thấy, nhưng Tô Nhan nghe xong, không khỏi hỏi: “Thất hoàng tử tới một mình sao?”


Thị vệ hiển nhiên phi thường biết cách nhìn mặt đoán ý, từ lúc chủ tử đem Tô gia Lục công tử ôm vào Ngọc Lan Cung đã nói lên Tô Lục công tử ở trong lòng chủ tử là có ý nghĩa phi phàm. Vì thế thanh âm càng thêm cung kính đáp: “Thất hoàng tử đã tới rất nhiều lần, chỉ là khi đó Tô Lục công tử chưa tỉnh dậy, cho nên thiếu gia liền đem Thất hoàng tử đuổi đi, Thất hoàng tử không mang theo người nào, chỉ mang theo thư đồng Tiếu Dụ.”

Nghe vậy, Tô Nhan nhìn thoáng qua Âu Dương Lam, phát hiện sắc mặt hắn tựa hồ hơi chút hòa hoãn chút, nói: “Thiếu gia, có thể cho Thất hoàng tử vào không?”

Âu Dương Lam biết Tô Nhan sợ Tiếu Dụ lo lắng, cũng chỉ có thể chuẩn.

Không bao lâu, thân ảnh Tiếu Dụ như gió lốc cuồn cuộn tiến vào, mục tiêu là Tô Nhan sắc mặt tái nhợt nằm trên giường. Tiếu Dụ bắt lấy Tô Nhan vẻ mặt khẩn trương đông xem tây sờ, xác định không có ngoại thương mới chần chờ hỏi: “Đang êm đẹp sao lại rơi vào trong hồ? Mau nói ta biết, có phải Vương Quý Phi đem ngươi đẩy xuống hay không?”

Tô Nhan thần sắc khẽ động, ngay sau đó cười nói: “Không phải, là do ta ham cảnh đẹp bên hồ, không cẩn thận nên trượt chân rớt xuống.”

Tiếu Dụ trên mặt viết đầy hai chữ không tin, thấy biểu tình Tô Nhan chắc chắn, cũng đành từ bỏ. Lúc này mới nhớ tới chính mình lại vẫn chưa thỉnh an Âu Dương Lam, bèn vội vàng cong lưng: “Tham kiến Lục hoàng tử.”

Âu Dương Lam cười như không cười nhìn Tiếu Dụ một cái, lại nhìn Âu Dương Phong từ lúc vào vẫn chưa lên tiếng, không nhanh không chậm nói: “Tô Nhan không có việc gì, các ngươi trở về đi.”

Tiếu Dụ không thuận theo, đang muốn nói chuyện, lại nghe Tô Nhan đột nhiên nói: “Tiếu Dụ, Thất hoàng tử thân thể suy nhược chịu không nổi phong hàn, các ngươi về trước đi. Ta đã không có việc gì huống chi còn có Tiêu Tuyệt ở đây, hôm khác ta lại đến tìm ngươi.”

Tuy rằng không muốn đi, nhưng Tiếu Dụ quay đầu nhìn Âu Dương Phong đang đứng ở cửa. Dương quang mỏng manh chiếu tới làm dung nhan Âu Dương Phong có chút không chân thật. Thân mình suy nhược mảnh khảnh được bao bọc bởi một kiện y phục tố nhã, trên mặt uyển chuyển tươi cười, giống như tiên tử không dính khói lửa phàm tục, phảng phất vừa lơ đãng sẽ biến mất không thấy.


Vì thế Tiếu Dụ vội vàng đi qua đỡ tay Âu Dương Phong, hướng Âu Dương Lam vấn an rồi vội vàng rời đi.

Nhìn Tiếu Dụ đi xa, Tô Nhan không khỏi nổi lên vài phần lo lắng. Tiếu Dụ tính tình quá mức thẳng thắn, ở trong cung này, tính tình như vậy muôn hại không lợi. Huống chi, Âu Dương Phong từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, tuy có mẫu hậu, nhưng bà ấy không đem sự chú ý đặt trên người con ma ốm này. Mẫu hậu Âu Dương Phong một lòng muốn bồi đệ đệ khỏe mạnh kia, tức Thập tứ Hoàng tử Âu Dương Nặc. Nếu ngày nào đó Tiếu Dụ gây ra họa, chỉ bằng địa vị mỏng manh của Âu Dương Phong, làm sao bảo vệ được Tiếu Dụ?

“Chúng ta ngày mai mới đi, ngươi nghỉ tạm ở đây đi.” Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm Âu Dương Lam mềm nhẹ, Tô Nhan thu về tầm mắt, vừa vặn thấy đôi mắt u ám thâm thúy kia chợt lóe lên sáng ngời. Trong nháy mắt, Tô Nhan muốn cầm tay người nọ, lại cũng chỉ do dự một giây, liền đem tay đặt ở trong chăn.

Âu Dương Lam là người phương nào, chỉ một động tác liền biết hết thảy, cũng không nói ra, chỉ là trên miệng treo một mạt ý cười như có như không. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, càng thêm phong thần tuấn dật, cao lớn mà bất phàm.

Một bên Tiêu Tuyệt thấy, lặng lẽ lui đi ra ngoài, để cho hai người kia một phòng ái muội ngút trời.

Phòng bếp ninh cháo rất nhanh đã bưng tới, Âu Dương Lam tiếp chén cháo trong tay cung nữ, ngồi cạnh múc từng muỗng cháo nóng bỏng đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi. Tô Nhan nhìn hắn nghiêm túc mặt mày, phảng phất như cách một thế hệ.

Tô Nhan trong trí nhớ Âu Dương Lam trước nay đều là hài hước mà ôn nhu. Ngón tay nhẹ nhàng cầm chén, một cái tay khác chậm rãi duỗi đến trước mặt Tô Nhan, ý bảo Tô Nhan đem muỗng cháo đã được làm lạnh không ít nuốt vào. Tô Nhan không chần chờ há mồm đem cả muỗng lẫn cháo cùng nhau ngậm vào trong miệng. Trong mắt hình như có sóng gió quay cuồng không thôi, theo động tác rũ mắt dễ dàng bị che dấu đi.

Chờ đến Tô Nhan ăn xong một chén cháo, Âu Dương Lam liền đem Tô Nhan một lần nữa ấn xuống giường nghỉ ngơi.

Xác định Tô Nhan đã ngủ say, Âu Dương Lam mới đứng dậy tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tiêu Tuyệt đang ngồi trên ghế đá đưa lưng về phía cửa phòng, nghe thấy tiếng bước chân, mới xoay người lại: “A Tô ngủ?”

“Ừ.”

Âu Dương Lam lên tiếng, chọn chỗ ngồi đối diện với Tiêu Tuyệt. Cung nữ lập tức bưng trà nóng lại, đem chén nước lạnh lẽo trên bàn thay xuống. Âu Dương Lam vươn tay rót chén trà đẩy đến trước mặt Tiêu Tuyệt, trên mặt nhất phái bình tĩnh: “Lần này đều nhờ ngươi.”


Tiêu Tuyệt nhướng mày vẫn chưa đi tiếp ly trà kia, giương mắt nhìn Âu Dương Lam trước mặt: “Ta cùng với A Tô vốn là tri kỷ, chuyện ta cứu y là chuyện đương nhiên, khỏi cần cám ơn ta.”

Lời này ít nhiều có chút bất kính, Âu Dương Lam nghe xong lại không sinh khí, chỉ là nhấp một ngụm trà, nghiêm mặt nói: “Tô Nhan là thư đồng của Âu Dương Lam ta, tự nhiên chính là người của phủ Lục hoàng tử, ta thay hắn nói lời cảm tạ là chuyện đương nhiên.”

“A Tô thật sự trượt chân rơi vào trong hồ?” Tiêu Tuyệt bưng chén trà trước mặt uống hết trong một ngụm, trên mặt mang theo chút mạc danh lạnh lẽo.

Âu Dương Lam nhìn hắn: “Ngươi cho rằng thế nào?”

Tiêu Tuyệt không lập tức trả lời, trầm ngâm một lát sau, chậm rãi nói: “Vương Quý Phi?”

Thấy Âu Dương Lam gật đầu, hắn nghi hoặc nhíu nhíu mày: “Nàng là một Quý phi, ra tay với A Tô để làm gì?”

“Có lẽ là vì nhắc nhở ta.” Âu Dương Lam rũ mắt nhìn chén trà trong tay, không chút để ý lên tiếng.

Tiêu Tuyệt nửa nheo lại đôi mắt, qua thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Chúng ta có phải nên ăn miếng trả miếng không a?”

Hắn dùng hai chữ “Chúng ta” làm cho Âu Dương Lam nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhanh như chớp nhìn lướt qua, sau đó đột nhiên cười: “Tiêu Tuyệt, ta có thể lý giải thành, ngươi đã là người của phủ Lục hoàng tử ta không?”

Tiêu Tuyệt cũng cười theo, tươi cười khiến cho hắn khuôn mặt luôn lạnh nhạt, nhìn qua ôn hòa rất nhiều: “Tạm thời mà thôi.”

Đáp án này tựa hồ làmÂu Dương Lam rất vừa lòng, tươi cười bên môi càng thêm rộng mở. Hắn lại vươntay rót cho Tiêu Tuyệt một chén trà. Trên đời này, người có tư cách khiến ÂuDương Lam đích thân châm trà đã ít càng thêm ít. Tiêu Tuyệt tất nhiên là minh bạchđạo lý này, trong ánh mắt không khỏi nhiều thêm vài phần sung sướng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.