Đọc truyện Tác dụng của yêu là sống lâu – Chương 7: nếu không giết quỷ, sẽ bị quỷ giết
Một giây tiếp theo, sắc mặt của cô bé bỗng nhiên thay đổi. Cái đầu của nó cử động “soạt” một tiếng, nhìn về phía họ. Mái tóc tán loạn trên vai thoáng chốc trở nên trắng như tuyết. Quần áo trên người nó cũng biến đổi, trở thành một chiếc ki – mô – nô giống y như đúc cái mà con búp bê mặc.
Cô bé chậm rãi mỉm cười. Nụ cười này vô cùng quỷ dị: “Làm chuyện xấu thì phải bị phạt.”
Đường Du và Thẩm Dịch Châu xoay người bỏ chạy!
Bọn họ vốn đang đứng trong hành lang, nhưng cô bé đã đứng ở một đầu, chặn mất một hướng. Vì vậy họ chỉ có thể chạy theo hướng khác.
Tron lúc hỗn loạn, Đường Du chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Tầng một có bố cục khá giống tầng hai, nhưng lại không giống hệt. Ít nhất hành lang không thể dài như vậy được. Nhưng trong quá trình chạy, cậu chợt phát hiện ra hành lang này dường như không có điểm cuối. Dù họ có chạy nhanh thế nào đi chăng nữa, điểm cuối hành lang vẫn cách họ rất xa. Nhưng hai người rõ ràng vẫn đang đi về phía trước mà?
Đường Du chạy được một lát thì mệt đến mức thở dốc. Đầu gối cậu như nhũn ra. Cậu không nhịn được lui về phía sau một chút. Nhưng mới chỉ liếc mắt một cái, suýt nữa cậu đã sợ đến mức tim gan muốn nhảy cả ra ngoài!
Cô bé mặc áo đỏ, mái tóc vừa trắng vừa dài đang tản ra bốn phía, cái cổ của nó như sắp gãy lìa, còn có vết thương vặn vẹo. Nhìn cô bé cực kì giống con búp bê bị Thẩm Dịch Châu bẻ đầu ban nãy. Nó không ngừng chảy máu, tròng mắt biến thành một màu đen âm trầm, y như một cái động đen không đáy.
Nhưng mà trong chớp mắt, nó đã đuổi sát nút hai người. Mái tóc bạc trắng như thể những cây kim nhọn, đâm theo hướng hai người đang chạy!
Đường Du thất kinh, cả người toát mồ hôi lạnh. Ngón tay cậu run rẩy. Bỗng nhiên cậu nhớ ra khi vừa đăng nhập game, hệ thống có nói rằng – bị thương trong trò chơi thì ngoài đời cũng sẽ bị thương, chết trong trò chơi thì ngoài đời cũng sẽ chết.
Thẩm Dịch Châu vẫn ở bên cạnh cậu từ nãy, bấy giờ chợt kéo tay cậu lại. Hắn vừa dậm chân vừa mở một cánh cửa bên cạnh, sau đó cùng Đường Du vọt vào, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Đường Du thở hồng hộc, đưa tay bám vào vách tường: “Sao… sao anh lại làm thế?”
Rõ ràng cậu đã nhắc hắn không được làm đau búp bê, nhưng hắn lại dứt khoát bẻ gãy cổ nó. Việc này rõ ràng nằm ngoài suy nghĩ của người bình thường.
Thẩm Dịch Châu không mất sức lắm như Đường Du. Hắn nhìn cậu: “Tôi có một nghi vấn, nên muốn kiểm chứng một chút.”
Đường Du nhíu mày: “Kiểm chứng?”
Thẩm Dịch Châu chưa kịp trả lời, cô bé ở ngoài kia đã điên cuồng gõ cửa. Âm thanh rầm rầm khiến người ta tê cả da đầu. Cánh cửa không ngừng rung lắc, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa.
Mà cùng lúc ấy, tóc của cô bé chậm rãi luồn qua khe cửa, giống như xúc tua, sờ soạng khắp nơi, nhìn như một bầy rắn bò trên mặt đất.
Hai người không hẹn mà cùng rời xa cửa một chút. Đường Du quan sát căn phòng, thấy bên trong trống rỗng, không hề có bất kì đồ đạc nào. Bốn phía là tường. Cửa sổ trổ gần trần nhà. Tia sáng lọt vào vô cùng ảm đạm, như thể đây là phòng tù xây cho phạm nhân vậy.
Làm gì đây?
Đường Du cau mày, vừa nghe tiếng gõ cửa ầm ầm vừa vắt óc nghĩ cách giải quyết.
Thẩm Dịch Châu mở miệng: “Này, Đường Du.”
Khi tính mạng bị đe doạ, phản ứng của Đường Du cực kì nhanh: “Ừ?”
Thẩm Dịch Châu lấy bật lửa trong túi ra, xoay trong lòng bàn tay, mỉm cười: “Gan cậu lớn không?”
Đường Du ngừng lại. Cậu nhìn hắn: “Cũng tạm, sao thế?”
Thẩm Dịch Châu mỉm cười tới cần cậu, ghé vào lỗ tai thì thầm mấy câu.
Đường Du: “… việc này hình như không tốt lắm?”
Thẩm Dịch Châu bình tĩnh: “Làm hoặc chết, cậu chọn một cái đi?”
Đường Du cắn răng: “Được rồi.”
Bấy giờ, tóc của cô bé đã quấn lấy cửa, sau đó dùng sức bọc lại, khiến cho cánh cửa giống như một cái kén tằm khổng lồ. Rồi dưới sức ép cực lớn, cửa ầm ầm đổ xuống.
Cô bé mặc ki – mô – nô màu đỏ đứng trước cửa, vẻ mặt dữ tợn: “Các người không trốn được đâu -“
Nói xong nó phi vào phòng, quét mắt nhìn hai người vài giây, sau đó không do dự nhìn thẳng vào Đường Du. Nó đi tới chỗ cậu!
Đường Du đứng im không nhúc nhích. Cậu trơ mắt nhìn cô bé càng lúc càng gần, mô hôi lạnh ướt đẫm cả thái dương. Cậu nói: “Em… em chờ tí đã.”
Không ngờ cô bé thực sự dừng chân, chỉ là khi ấy nó đã đến khá gần Đường Du. Cô bé nhẹ nhàng ngửa đầu nhìn cậu, thanh âm rất nhẹ: “Mẹ đi rồi, trong nhà chỉ còn ba thôi, không ai chơi với em, em cô đơn lắm. Anh trai, em thích anh, sao anh lại chạy?”
Đường Du miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh. Khoé mắt cậu thấy Thẩm Dịch Châu đã chạy tới sau lưng cô bé. Cậu trấn tĩnh hơn chút, không hoảng mà nói: “Anh, anh nhớ chiều hôm qua khi chơi búp bê với em, em đã đồng ý với anh một việc.”
Cô bé đã đồng ý nếu tết tóc cho con búp bê xong, sẽ nói cho cậu biết lời mà nó nói – mẹ đã đi rồi, là nói thật hay nói dối.
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Anh trai vẫn muốn biết sao?”
Đường Du nhắm mắt: “Em đã nói trẻ ngoan không được nói dối. Vì vậy anh cảm thấy, trẻ ngoan cũng phải giữ lời hứa, đúng không nào?”
Cô bé vuốt vuốt tóc, cười khặc khặc rất khó nghe: “Nhưng em chưa từng nói em muốn làm trẻ ngoan.”
Đường Du: “…”
Đâu có, em đã nói vậy mà.
Trẻ con bây giờ đều không trung thực như vậy sao.
Cô bé tiến lên một bước, đôi mắt đen như mực nhìn cậu chằm chằm: “Anh muốn biết sao?”
Đường Du thấy Thẩm Dịch Châu đã im lặng cúi người xuống. Cậu thu lại ánh nhìn, cả người căng cứng, gật đầu.
Cô bé vẫy tay với cậu: “Anh đến gần hơn một chút, em nói cho anh biết.”
Thẩm Dịch Châu đã sắp thành công. Lúc này nhất định không được để cho cô bé phân tâm mà chú ý tới người sau lưng nó. Vì vậy Đường Du không chút do dự mà cúi người xuống.
Hơi thở của cô bé gần sát bên tai cậu. Nhưng hơi thở đó vô cùng lạnh, không có chút độ ấm nào. Cô bé nói từng chữ từng chữ, vô cùng rõ ràng: “Mẹ cũ và mẹ mới của em bề ngoài rất giống nhau, nhưng đã chết rồi.”
Cô bé vừa dứt lời, bỗng nhiên lại thét lên một tiếng thảm thiết!
Thẩm Dịch Châu bật bật lửa đốt tóc của nó. Ngọn lửa lan rất nhanh, vùn vụt đốt tóc của nó thành một quả cầu sáng, mùi khét lập tức lan tràn trong không khí.
Đường Du đang muốn đứng dậy tránh xa cô bé, nhưng ngay lúc ấy, cô bé tuy đang đau đớn nhưng vẫn duỗi tay tóm lấy cậu. Miệng nó tua tủa răng trắng, cực kì nhiều, như thể các mũi khoan cắm chồng lên nhau; trong màn lửa đò rực muốn cắn lên tay cậu!
Đường Du muốn thu tay lại, nhưng sức của cô bé rât lớn, tựa như kìm sắt túm chặt lấy cậu!
Thẩm Dịch Châu hai, ba bước xông đến bên cậu, không do dự mà đá bay cô bé đang bị ngọn lửa thiêu đốt ra. Hắn kéo Đường Du ra sau lưng mình. Tất cả động tác của hắn đều cực kì lưu loát linh hoạt, như mây trôi nước chảy, vô cùng tự nhiên.
Đường Du vẫn chưa hoàn hồn, chỉ thấp giọng nói: “Chúng ta mau đi thôi.”
Cô bé lăn lộn trên mặt đất, kêu gào cực kì đau đớn. Máu loãng liên tục chảy từ trên người nó xuống, rồi lại bị nhiệt độ hun cháy, phát ra tiếng xèo xèo.
Thẩm Dịch Châu gật đầu, nhanh chân chạy về phía cửa, nhanh nhẹn ném vật gì đó về phía cô bé. Chỉ chớp mắt sau, trong không gian “ầm” một tiếng thật to, ngọn lửa lại càng cháy dữ dội hơn.
Sau khi ra khỏi cửa, Thẩm Dịch Châu đóng sầm cửa lại, ngăn cách tiến kêu thảm thiết của cô bé ở phía bên kia.
Bọn họ lại trở về hành lang, hình như là nơi vừa đứng lúc nãy.
Đường Du hít sâu một hơi, ép mình phải tỉnh táo: “Tôi nhớ hệ thống có nói không được gây tổn thương cho cơ thể người.”
Thẩm Dịch Châu hình như cảm thấy buồn cười, biểu tình trên mặt rất khó tả: “… cậu nghĩ cô bé kia là người?”
Đường Du trầm mặc một lúc: “NPC bị thương thì có gây ra hậu quả gì không?”
Thẩm Dịch Châu: “Không. Ít nhất là trong những phó bản mà tôi từng chơi thì không. Cậu không giết quỷ, thì sẽ bị quỷ giết.”
Đường Du kinh ngạc, hai mắt mở lớn: “Nguy hiểm vậy sao? Hệ thống có nói là sẽ bảo vệ người chơi bằng máy mà?”
“Vấn đề này, thực ra…” Thẩm Dịch Châu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng kìm lại, lắc lắc đầu: “Thôi, không có gì, chúng ta rời khỏi đây đã rồi nói.”
Đường Du ngơ ngác cùng hắn rời khỏi hành lang. Hai người đi tới đại sảnh.
Chung quanh yên tĩnh, không có chút không khí sinh hoạt nào, cực kì trầm lặng.
Thẩm Dịch Châu lấy trong túi ra nửa bức ảnh, giơ giơ trong không trung: “Vừa nãy tôi tìm được trong người con búp bê.”
Đường Du đi đến nhìn một chút. Thẩm Dịch Châu đưa nửa bức ảnh cho cậu. Hai nửa của bức ảnh ghép vào vô cùng trùng khớp.
Trong ảnh là hai thiếu niên, một người ôm Dung Vân. Đúng như suy đoán của họ, ở nửa bức ảnh kia, anh ta cầm cúp.
Anh ta cúi người hôn Dung Vân, khoé miệng mang theo ý người. Trong mắt tràn ngập tình yêu si mê.
Đường Du lẩm bẩm: “Vậy, năm ấy thiếu niên này đoạt giải, hai người họ là người yêu. Nhưng sau đó, chuyện gì đã xảy ra? Tình cảm tan vỡ, nên Dung Vân lấy vợ sinh con?”
Đây cũng chỉ là một giả thiết.
Thẩm Dịch Châu híp mắt, từ chối cho ý kiến: “Có thể.”
Đường Du lại nghĩ tới lời cô bé nói ban nãy, vội vàng nói với Thẩm Dịch Châu: “Đúng rồi, vừa nãy cô bé nói mẹ cũ của cô bé đã chết, mẹ mới và mẹ cũ có dáng vẻ giống nhau. Vậy Dung phu nhân hiện tại có phải là quỷ không? Hay là Dung Vân chọc tới kẻ nào, nên con quỷ kia giả làm Dung phu nhân để tiếp cận, muốn hãm hại y.”
Thẩm Dịch Châu sờ sờ cằm, hơi rũ mắt. Một lát sau hắn mới nói: “Tôi thấy không giống.”
Đường Du: “Vì sao?”
Thẩm Dịch Châu nhìn cậu, ánh mắt thâm sâu: “Bởi vì Dung phu nhân này rất yêu Dung Vân.”