Tác dụng của yêu là sống lâu

Chương 5: nửa tấm ảnh cũ


Đọc truyện Tác dụng của yêu là sống lâu – Chương 5: nửa tấm ảnh cũ

Đường Du chưa từng thấy căn phòng nào quái dị như căn phòng này.
 
Ánh sáng trong phòng cực kì u ám, ngay cả rèm cửa cũng được kéo kín. Rõ ràng đèn điện trong phòng đều mở nhưng không gian vẫn rất tối, cảm giác còn tối hơn cả khi đứng trong phòng kín rửa ảnh.
 
Giữa phòng có một cái giường lớn, Dung Vân mặc đồ ngủ, vẻ mặt rúm ró, không ngừng gào khóc.

 
Y là nghệ sĩ dương cầm, nhìn qua cũng chỉ mới khoảng ba mươi tuổi, đối với đa số đàn ông thì vẫn còn rất trẻ. Vì quanh năm tiếp xúc với dương cầm, toàn thân đều là khí tức ôn hoà nho nhã, tướng mạo cũng vô cùng tuấn tú điển trai.
 
Nhưng mà, một người như vậy, lúc này lại run lẩy bẩy rúc trong chăn, trên mặt toàn là nước mắt, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào.
 
Lâm Miêu Miêu im lặng đi sau Đường Du. Tới bên giường, Đường Du cố gắng khiến giọng của mình trở nên mềm nhẹ một chút: “Dung tiên sinh, ngài sao vậy?”
 
Dung Vân bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Đường Du, trong mắt tràn đầy sợ hãi nhỏ vụn, giống như tấm kính bị vỡ: “Tôi lại nằm mơ! Tôi lại mơ thấy ác mộng… có người đuổi theo muốn giết tôi, có người đuổi theo muốn giết tôi, kẻ đó muốn tôi chết. Sau khi tỉnh dậy, tay tôi lại bắt đầu đau, tôi thực sự không chịu nổi nữa, tôi không chịu nổi nữa…”
 
Nhìn dáng vẻ Dung Vân thì y quả thực đang không ổn lắm, như sắp ngất đến nơi.
 
Khúc dương cầm vang lên như thuỷ triều, bao vây bọn họ. Âm thanh rõ ràng đến vậy, như thể gần trong ngang tấc, một tiếng rồi lại một tiếng, nốt nhạc hoa lệ kết thành một tấm võng dày đặc, không cho phép bất kì ai chạy trốn.
 
Dung Vân ôm đầu: “Cứ tới nửa đêm, cái âm thanh này sẽ lại vang lên, rất lâu rồi tôi chưa có một đêm an giấc.”
 

Nước mắt y không ngừng tuôn rơi, tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
 
Đường Du suy nghĩ một chút: “Ngài có biết đây là bài gì không?”
 
Khi cậu hỏi câu này, không khí đột nhiên ngưng đọng trong nhát mắt. Ngay cả Dung Vân cũng trở nên trống rỗng, y quên khóc, cũng quên mất phải tóm lấy tay Đường Du, chỉ ngồi ngẩn người.
 
Dung phu nhân khoanh tay trước ngực, đứng bên giường lạnh lùng nhìn y.

 
Một lát sau, sắc mặt Dung Vân thay đổi rất khó coi, thấp giọng nói: “Tôi… tôi không biết.”
 
Dung phu nhân nở một nụ cười lạnh lùng, cô lắc đầu khẽ đến mức không thể nhìn thấy, hừ một tiếng.
 
Y đang nói dối.
 
Nếu thật sự không biết đây là bài hát gì, y sẽ không suy nghĩ lâu như vậy.
 
Hơn nữa sắc mặt Dung Vân thay đổi quá rõ ràng, cơ bản có thể chắc chắn rằng y biết gì đó về khúc dương cầm này.
 
Nhưng so với điều này, Đường Du để ý đến phản ứng của Dung phu nhân hơn.
 
Phản ứng của cô ta rất bất thường. Ban ngày, cô vẫn ôn nhu săn sóc Dung Vân, nhưng buổi tối lại như biến thành một người khác. Lúc này, cô ta vẫn đang khoanh tay đứng cạnh giường, biểu tình cũng rất lạnh nhạt.
 
“Nếu ngài không biết thì thôi.” Đường Du không cố hỏi, mà uyển chuyển hỏi sang chuyện khác: “Nhưng mà nếu khúc dương cầm này vang lên mỗi đêm, vậy ngài chưa từng nghĩ đến việc phá đàn đi, hoặc tạm thời chuyển ra ngoài sao?”
 
“Tôi thử rồi.” Dung Vân cười khổ. “Nhưng cơ bản đều vô dụng. Dù không có đàn dương cầm, thanh âm này vẫn sẽ vang lên mỗi nửa đêm, huống chi mấy ngày nữa là buổi diễn tấu cuối cùng của tôi, tôi muốn dành thời gian luyện tập.”
 
“Buổi diễn tấu cuối cùng?” Đường Duy nhanh chóng bắt được cụm từ then chốt: “Vì sao? Không phải sự nghiệp của ngài đang rất ổn định ư?”
 
“Tôi… tôi quyết định về hưu.” Thanh âm Dung Vân rất nhẹ, tâm trạng dường như đã hoàn toàn hồi phục: “Hơn nữa sau này, tôi sẽ không bao giờ chạm vào đàn dương cầm nữa.”
 
Đường Du hỏi: “Quyết định này của ngài có liên quan đến mấy chuyện kì quái gần đây?”
 
Dung Vân gật đầu.
 
Đột nhiên đau tay, cô bé kỳ quái, khúc dương cầm lúc nửa đêm…

 
Những thông tin đã biết giống như một con đường dài, chiếm giữ trí não Đường Du. Cậu trầm mặc một lát, bất thình lình hỏi: “Ngài mơ thấy có người truy sát, người kia là ai? Là người bên cạnh ngài sao?”
 
Sắc mặt Dung Vân lại thay đổi lần nữa. Sự thay đổi này ngay đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Âm thanh trầm bổng của khúc dương cầm bên tai bỗng nhiên im bặt, căn phòng thoáng chốc an tĩnh trở lại. Dung Vân phát điên, y bịt chặt hai tai, suy sụp gào lên: “Đừng hỏi tôi! Tôi không biết! Tôi không biết gì cả!!”
 
Sau đó, hai tay y đột nhiên múa may trên không trung, như muốn bắt lấy cái gì đó. Đường Du nhanh chóng lùi lại, nhưng Dung phu nhân lập tức tiến lên, bắt lấy hai tay y, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, dịu dàng nói: “Không sao, không sao.”
 
Như thể kỳ tích, sự trấn an của cô khiến Dung Vân bình tĩnh lại, không tiếp tục phát cuồng nữa mà bắt đầu khóc rấm rứt.
 
Đường Du thấy thế bèn nháy mắt với Lâm Miêu Miêu, sau đó hai người lui ra khỏi cửa.
 
Đường Du bảo Lâm Miêu Miêu: “Y nói dối, chắc chắn y biết người muốn giết y trong mơ là ai, cũng biết bài hát kia là gì.”
 
Lâm Miêu Miêu lại như suy nghĩ gì đó: “Đường Du, tôi phát hiện ra có chuyện rất lạ…”
 
Đường Du vừa đi xuống tầng vừa nói: “Tạm thời đừng nói, đợi tìm được Thẩm Dịch Châu xong chúng ta cùng thảo luận luôn.”
 
Lâm Miêu Miêu “ừm” một tiếng.
 
Hai người xuống tầng. Trong góc phòng khách có đặt một cái đàn dương cầm, lúc này Thẩm Dịch Châu đang đứng cạnh đó, cúi đầu xem xét vật trên tay.
 
Đường Du bước tới bên Thẩm Dịch Châu: “Anh có phát hiện mới à?”
 
Thẩm Dịch Châu ngước mắt thấy cậu, giơ ảnh chụp trong tay lên, mỉm cười: “Tôi nghĩ tôi vừa tìm thấy manh mối then chốt.”
 
Đường Du đón lấy ảnh chụp. Đó là một tấm ảnh cũ, chưa từng được tu sửa, ngay cả mép ảnh cũng đã ố vàng. Nó bị xé mất một nửa, chỉ còn lại một nửa. Nửa còn lại này có một người mặc sơ mi trắng, quần dài màu đen, dung mạo thanh tú, chính là Dung Vân khi còn trẻ, bên cạnh y chính là cái đàn dương cầm này.
 

Đặc biệt nhất là động tác của Dung Vân. Khuôn mặt y phảng phất nét cười, đầu hơi ngửa. Tuy ảnh chụp chỉ còn một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra y đang cùng ai đó ôm hôn. Mà người cùng y ôm hôn kia chính là người trong nửa tấm ảnh này.
 
Quan trọng hơn chính là, người cùng Dung Vân ôm hôn, là một thiếu niên.
 
Lâm Miêu Miêu nhìn thoáng qua, “ô” một tiếng, hai mắt trợn tròn: “Này này này… Dung Vân lừa hôn?!”
 
Đường Du có nghe qua về đồng tính luyến ái, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy, vì vậy không biết nên theo phe ai: “À ừ… Dung phu nhân thật đáng thương.”
 
Thẩm Dịch Châu phục sát đất năng lực nắm bắt trọng điểm của hai người: “…”
 
Hắn lấy lại ảnh chụp, tức giận nói: “Thoát nước trong não hai người ra đi! Trọng điểm ở chỗ Dung Vân là đồng tính luyến ái sao?”
 
Đường Du cũng chỉ lầm đường lạc lối trong chốc lát vì lời nói của Lâm Miêu Miêu, sau khi bình tĩnh lại, ho khan một tiếng: “Ngại quá, đây là cây đàn trong tấm hình này?”
 
Thẩm Dịch Châu gật đầu: “Ban ngày khi tôi xem thì không có tấm ảnh này, nhưng nó lại xuất hiện cùng khúc dương cầm lúc nửa đêm. Vì vậy tôi cảm thấy người này chắc chắn có liên hệ gì đó với khúc dương cầm này. Còn nữa, ban ngày tôi vừa mới nghe thấy ca khúc này, đây là một trong số những ca khúc Dương Vân từng chơi sau khi xảy ra chuyện lạ.”
 
Ban nãy Đường Du cũng nói Dung Vân nói dối, không ngờ nhanh vậy đã được chứng thực.
 
Bài hát này do chính y đàn, chẳng lẽ y lại không biết?
 
Vì thế Đường Du đem chuyện ban nãy ra kể một lượt. Thẩm Dịch Châu nghe vậy, trầm ngâm một lát, khoé môi nhếch lên: “Dung phu nhân này khá thú vị.”
 
Vừa nghe hai người nhắc Dung phu nhân, Lâm Miêu Miêu rất tích cực tham gia: “Tôi nói với, tôi cũng phái hiện ra một manh mối quan trọng! Vừa nãy khi Dung phu nhân trấn an Dung Vân, tôi nhìn thấy trên cổ tay của cô ta có hai sợi tơ hồng!”
 
“Hả?” Đường Du không chú ý tới điều này, vì vừa thấy hai vợ chồng ôm nhau cậu đã không nhìn nữa: “Thế cô có thấy rõ dây tơ hồng trên tay cô ta nhìn như thế nào không?”
 
“Đó không phải tơ hồng bình thường.” Lâm Miêu Miêu nghiêm túc nói: “Tôi thấy cái dây đó rất ngay ngắn, không phải là loại dây buộc vào, mà như là sinh ra ở trên tay cô ta vậy, nhìn như vết gãy.”
 
Sắc mặt Đường Du thoáng chốc thay đổi: “Tình trạng giống như người bác sĩ đã chết, chẳng lẽ Dung phu nhân cũng bị nguyền rủa?”
 
Lí do này cũng có thể hiểu được. Dung phu nhân là nữ chủ nhân của Dung gia, việc này không phải cô gây ra, nhưng lại phải yên lặng chịu đựng hết thảy những chuyện quái dị. Nếu nói cô ta vì bị trúng lời nguyền mà sinh ra oán hận với chồng thì cũng không phải là không có lí. Dù trước mặt người ngoài, cô tỏ ra ôn nhu hào phóng, nhưng lúc ở sau lưng cũng khó tránh chuyện bất mãn với Dung Vân. Vậy thái độ sáng một kiểu tối một phách của cô cũng không có gì đáng trách.
 
Thẩm Dịch Châu từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ mỉm cười.

 
Đường Du nhìn hắn: “Anh nghĩ sao?”
 
Thẩm Dịch Châu ngáp một cái: “Tôi chưa muốn nói, mai tính tiếp. Mệt quá, chúng ta đi ngủ đi.”
 
Bây giờ đã khuya lắm rồi, nếu Thẩm Dịch Châu mệt thì cũng không nên tiếp tục thảo luận nữa, vì vậy bọn họ quay về tầng hai đi ngủ.
 
Lâm Miêu Miêu nhìn hai người cùng vào một phòng, “oa” một tiếng: “Hai người các anh phát triển nhanh thế?”
 
Đường Du: “…?”
 
Ủa là sao?
 
Thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, Lâm Miêu Miêu lập tức ngậm miệng.
 
Thẩm Dịch Châu cười cười không nói, nhưng trong mắt lại có ý khác.
 
Lâm Miêu Miêu chợt hiểu, nhanh chóng mở cửa vào phòng, cho hai người chút không gian riêng.
 
Đương Du u u mê mê vào phòng, sau đó nằm lên xô pha. Thẩm Dịch Châu tắt đèn, cũng loạt xoạt trèo lên giường.
 
Một lát sau, Đường Du chậm rãi ngồi dậy: “Thẩm Dịch Châu…”
 
Hình như cậu hiểu ý của Lâm Miêu Miêu rồi.
 
Giống như khi bọn họ nhìn thấy tấm ảnh kia.
 
Thẩm Dịch Châu nín cười, giả vờ bình tĩnh: “Ừm?”
 
Đường Du cảm thấy, có lẽ là do mình cả nghĩ, vì thế lại nằm xuống, thanh âm hơi tan vỡ: “Không có gì, chỉ muốn chúc anh ngủ ngon thôi.”
 
Trong bóng đêm, khoé môi Thẩm Dịch Châu cong lên: “Ừm, ngủ ngon.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.