Tác Dụng Chậm

Chương 9: Cô Sẽ Không Đến Trễ


Bạn đang đọc Tác Dụng Chậm FULL – Chương 9: Cô Sẽ Không Đến Trễ


《 Chăm chỉ học tập 》 của Trâu Y Na đã nói chuyện xong.
Vì thế ngoại trừ nhiệm vụ huấn luyện 《100up》của Tencent, cô ấy còn phải tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực chuẩn bị tư liệu cho 《 Chăm chỉ học tập 》.
Ngày thường tự mình chơi búp bê là một chuyện, lên chương trình giới thiệu cho mọi người sở thích của số ít người này, chính là một chuyện khác.
Nhưng cô gái nhỏ nhiệt tình mười phần, tự mình sẽ dựa theo tiết mục của chương trình sửa sang lại những tương tác và phát ngôn mà mình có khả năng làm được, sửa chữa nhiều lần sau đó gửi cho Hạ Cẩm Tây xem trước.
Dẫn dắt nghệ sĩ giống như dẫn dắt một đứa trẻ, thời gian dài, họ sẽ làm phiền bạn nhiều, người thật sự là nhân tài đáng giá bồi dưỡng, thì sẽ thiên vị nhiều hay ít hơn một chút.
Hạ Cẩm Tây giúp cô ấy lấy tiết mục, giúp cô ấy xuôi thuận bản thảo, tới ngày diễn tập, quản lý của Trâu Y Na xảy ra tình huống ngoài ý muốn, Hạ Cẩm Tây cũng dứt khoát bay qua đó, ở bên cạnh cô ấy quay tiết mục.
Cô gái nhỏ kinh nghiệm không đủ, nhiều ít có chút khẩn trương.

Hạ Cẩm Tây ở một bên nhìn, đưa quần áo đưa nước, thời gian nghỉ ngơi giảng giải rõ ràng từng vấn đề.
Trâu Y Na thực tín nhiệm cô, sau khi diễn tập kết thúc, vẫn còn lưu lại ở phòng thu, dành thời gian rất lâu để thích ứng sân khấu.
Đêm nay căn bản không ngủ được bao lâu, ngày hôm sau là chính thức bắt đầu rồi.
Sáng sớm khi rời giường trang điểm, Trâu Y Na có thể không mở mắt liền không mở mắt, lợi dụng yên tĩnh mỗi một phút một giây để thả lỏng tinh thần, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng khi trang điểm còn chưa xong, cô ấy liền bị đánh gãy.
Cửa phòng hóa trang bị đẩy ra, Thượng Quan Trăn Trăn vói đầu vào, vẻ mặt kinh hỉ nói với cô: “Na Na, thật sự là cô à!”
Trâu Y Na nhăn mày lại, nhưng mau chóng thả lỏng theo bàn chải của chuyên viên trang điểm: “Ừm, thật trùng hợp, cô cũng quay tiết mục sao?”
Thượng Quan Trăn Trăn đóng cửa rồi tới trước mặt cô ấy, lôi kéo ghế dựa ngồi xuống: “Chú tôi đang quay ở phòng bên cạnh, tôi có một vai khách mời.”
Trâu Y Na: “Tôi có nghe nói bộ phim đó, là một đoàn phim lớn, chúc mừng cô nha.”
“Nào có nào có, tôi nhiều nhất chỉ coi là nữ số 3.”
Hai người cứ nói chuyện như vậy, Hạ Cẩm Tây ở một bên xem báo chí trên sô pha, mắt thấy hai người này trong một chốc một lát nữa cũng nói không xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Gọi hai cuộc điện thoại, đi uống ly cà phê, lúc này mới về lại phòng hóa trang.
Người đã đi rồi, trang điểm cũng xong rồi, Hạ Cẩm Tây đưa đồ uống cho Trâu Y Na: “Uống cẩn thận một chút.”
“Dạ.” Trâu Y Na cầm đồ uống, nhẹ nhàng ngậm ống hút.
“Người đáng ghét à?” Hạ Cẩm Tây nói.

“Ah……” Trâu Y Na thiếu chút nữa bị sặc.
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: “Vừa chán ghét vừa ghen tị?”
Lông mày Trâu Y Na lập tức hạ xuống dưới: “Lúc trước cô ấy học chung giáo viên thanh nhạc với em, ca hát không hay như em, vũ đạo cũng không tốt như em, chỉ vì có người chú lợi hại, được trà trộn vào đoàn phim lớn.”
Hạ Cẩm Tây: “Em còn vào UM mà.”
Trâu Y Na: “Cô ấy vào chính là Tinh Nguyên.”
Tinh Nguyên là đối thủ nhiều năm của UM, thành tích trong ngành của hai bên không phân cao thấp.
Hạ Cẩm Tây vừa định cổ vũ một câu nói không phải em vào《100up》sao, cơ hội thật tốt, Trâu Y Na bổ câu: “Ký hợp đồng nghệ sĩ.”
Hạ Cẩm Tây đành phải nuốt lời này trở vào.
Trâu Y Na được ký hợp đồng chỉ là thực tập sinh, điều kiện gia đình của cô gái này không quá tốt, vào trong giới tất cả mọi việc đều dựa vào nỗ lực của bản thân mà đổi lấy.
“Ghen ghét cũng vô dụng.” Hạ Cẩm Tây vỗ vỗ bả vai cô ấy, “Vĩnh viễn sẽ có người thắng em ở vạch xuất phát, việc em có thể làm chỉ là bắt lấy mỗi một cơ hội.

Lửa nhỏ dựa vào nâng đỡ, lửa lớn dựa vào vận mệnh.

Vận mệnh này cũng không phải chỉ có người chú lợi hại là được.”
“Dạ!” Trâu Y Na bóp bóp cái ly, đột nhiên ngửa đầu cười với Hạ Cẩm Tây, “Em có quản lý lợi hại!”
“Chị cũng không phải của mình em.” Hạ Cẩm Tây cười nói.
Tiết mục chính thức thu vào buổi tối 8 giờ, phần Trâu Y Na tham gia đại khái là sau 10 giờ rưỡi.
Trước đó Trâu Y Na đi ra bên ngoài để ghi hình VCR, vì để lên hình đẹp, tự nhiên phải mặc váy, đông lạnh đến kêu lên, nước mũi có thể chảy ra.
Mùa đông trời tối sớm, sau khi ánh đèn sân khấu sáng lên, việc Trâu Y Na có thể làm, cũng chỉ là đợi.
Người xem bắt đầu vào ghế, tiếng hoan hô nói cười không ngừng, Trâu Y Na cầm bản thảo của mình, nhìn một lần lại một lần.
Sau đó, đột nhiên biên đạo tìm được cô ấy, nói đạo cụ của cô ấy xuất hiện vấn đề.
Trâu Y Na lập tức luống cuống lên: “Có vấn đề gì? Cái nào?”
“Con búp bê này, cánh tay bị đứt.” Biên đạo mở túi ra, bên trong là búp bê đẹp nhất sẽ cùng Trâu Y Na lên sân khấu, cánh tay xác thật đã bị đứt, hơn nữa còn bị đứt thành vài đoạn.
Trâu Y Na quả thực muốn thét chói tai.

Búp bê hình người bị thương tổn như vậy, vốn dĩ sẽ sinh ra cảm giác kinh khủng, huống chi còn là đạo cụ cần thiết trong buổi ghi hình quan trọng.
Cô ấy theo bản năng đi tìm Hạ Cẩm Tây: “Chị Cẩm Tây, chị Cẩm Tây, làm sao bây giờ……”
Hạ Cẩm Tây chen qua đám người lại đây, nhìn vào, nhanh chóng quyết định: “Đổi đạo cụ.”
“Nhưng em chỉ có một con này, còn ở nhà, nếu đổi thành cái khác, kịch bản của em với MC đều phải sửa……” Nước mắt của Trâu Y Na lập tức nổi lên.
“Không thể khóc.” Hạ Cẩm Tây chỉ chỉ mặt cô ấy, “Trang điểm sẽ bị lem.”
Trâu Y Na khẩn trương hít một hơi nghẹn lại.
“Không cần sợ, giao cho chị.” Hạ Cẩm Tây nói giọng điệu không có gì phập phồng “Kế tiếp em phải chuẩn bị tinh thần bị sửa kịch bản, cho nên nhớ duy trì trạng thái cho tốt.”
Trâu Y Na dùng sức gật đầu.
Hạ Cẩm Tây nhìn biên đạo nói: “Làm phiền cô đem ba con khác lại đây, để Na Na kiểm tra một chút xem có vấn đề hay không.

Còn có, tôi cần nói chuyện với đạo diễn Phương một chút.”
Biên đạo đáp ứng, nhân viên công tác mau chóng đem búp bê đến, kết quả phát hiện mỗi một con đều bị hư hao hoặc nhiều hoặc ít.
Đứt cánh tay là rõ ràng nhất, bị cọ xát rớt lớp trang điểm, khớp bên trong bị kéo lỏng lẽo, đây đều là Trâu Y Na kiểm tra sau đó mới phát hiện.
Thực rõ ràng, búp bê này bị con người ác liệt phá hư.
Là ai phá hư, có mục đích gì, hiện tại cũng không quan trọng, quan trọng là làm tiết mục thuận lợi được quay, làm phần của Trâu Y Na không bị cắt bỏ.
Hạ Cẩm Tây gặp đạo diễn tiết mục là đạo diễn Phương, nói rõ tình huống với ông ấy, hơn nữa bảo đảm với ông ấy rằng sẽ giải quyết vấn đề đạo cụ trước khi Trâu Y Na bắt đầu quay.
Đạo diễn Phương thực tức giận, ông ấy ghét nhất việc xuất hiện hành vi ngoài ý muốn của con người, mặc kệ nguyên nhân gì.
Vì thế lạnh mặt nói: “Kịch bản không đổi được nhiều, nhưng chúng ta có phương án dự phòng.”
Ý tứ này thực rõ ràng, hoặc là Hạ Cẩm Tây lập tức gom đủ búp bê, hoặc trực tiếp thay đổi cho những người khác lên sóng.
Bốn con búp bê này, có hai con là kiểu cổ điển cũ đã ngừng bán, có một con được bán phổ biến, còn có một con được tự làm số lượng hạn chế cực ít.
Muốn ở trong khoảng thời gian ngắn gom đủ hơn nữa đưa lại đây, chỉ có thể tìm người chuyên nghiệp trong giới.
Hạ Cẩm Tây một chút cũng chưa do dự, trực tiếp đưa danh sách cho Trịnh Tiêu.

Cũng mang thêm ba chữ: 【 Dán nguyện vọng.


Dựa theo kinh nghiệm trong dĩ vãng, Trịnh Tiêu cơ bản sẽ không kịp thời nghe điện thoại hoặc trả lời tin nhắn.
Cô ấy có nhìn thấy tin nhắn hay điện thoại không, là một vấn đề về xác suất.
Cho nên Hạ Cẩm Tây gửi WeChat xong sau đó không có chờ đợi, chỉnh sửa lại yêu cầu, gửi đi cho tất cả bạn bè cùng đồng nghiệp có khả năng cung cấp trợ giúp.
Tin nhắn trả lời nhất thời hỗn loạn vọt tới, Hạ Cẩm Tây dùng ngón tay cực nhanh đánh chữ, phối hợp tin nhắn của khắp nơi.
Mọi người đều không thể cam đoan, chỉ có thể cố gắng đi tìm.
Khi có hai con búp bê được xác định có thể kịp thời lấy được, Trịnh Tiêu đột nhiên gọi điện thoại tới.
Tay Hạ Cẩm Tây đang trả lời tin nhắn run lên, có chút không thể tin được, chính mình thế mà cũng có loại may mắn này.
Hoặc nói, Trịnh Tiêu cũng không giống như người khác nói rằng lúc làm việc thì không xem di động, mà là lựa chọn cố tình tránh khỏi thế giới.
Lần này trả lời mau, có lẽ bởi vì ba chữ “Dán nguyện vọng” kia.
Người này, vẫn có đức tính tốt đẹp tuân thủ hứa hẹn.
Hạ Cẩm Tây tiếp điện thoại, giọng nói của Trịnh Tiêu nghe không ra cảm xúc gì, chỉ hỏi cô: “Muốn làm gì?”
Vừa rồi tin nhắn chưa nói rõ ràng, Hạ Cẩm Tây nhanh chóng nói lại một lần lời đã gửi vô số lần, cuối cùng nhìn thời gian: “Chúng ta nhiều nhất còn có 2 tiếng 5 phút.”
Trịnh Tiêu nói: “Neno không có, nhưng có búp bê tự chế khác.”
Hạ Cẩm Tây: “Ba con kia cô đều có?”
Trịnh Tiêu: “Ừm.”
Hạ Cẩm Tây: “Có thể lập tức cầm trong tay?”
Trịnh Tiêu: “Ừm.”
Hạ Cẩm Tây: “Có thể mang lại đây?”
Trịnh Tiêu: “Địa chỉ.”
Cục đá trong lòng Hạ Cẩm Tây đột nhiên liền rơi xuống đất.
Tuy rằng Trịnh Tiêu là kẻ lừa đảo, tuy rằng Trịnh Tiêu là người mà Hạ Cẩm Tây đến bây giờ cũng chưa thể cân nhắc hiểu rõ, nhưng Hạ Cẩm Tây có trực giác mãnh liệt, việc này, Trịnh Tiêu đáp ứng rồi, vậy không thành vấn đề.
Rốt cuộc đây là việc về búp bê.

Trịnh Tiêu chính vì muốn nặn búp bê, có thể ép dạ cầu toàn lừa thân Hạ Cẩm Tây ba tháng.
Hạ Cẩm Tây kéo kéo khóe miệng, gửi địa chỉ qua WeChat.

Trịnh Tiêu nói: “Nhận được.” Giây tiếp theo chuẩn bị cúp điện thoại.
“Này.” Hạ Cẩm Tây kêu ngừng này một giây, bổ sung nói, “Trang điểm xinh đẹp chút.”
Búp bê được lên chương trình phải được chuẩn bị cho đẹp.

Đến lúc đó phô ra không chỉ có búp bê, còn có tóc tròng mắt quần áo các loại linh kiện.
Từ thành phố Bắc đến thành phố An rồi vào nơi quay《 Chăm chỉ học tập 》, hành trình yêu cầu 1 giờ.
Thật ra có không ít chuyến bay, nếu động tác của Trịnh Tiêu nhanh chóng, thời gian miễn cưỡng là đủ.
Hạ Cẩm Tây đưa phương thức liên hệ của Trịnh Tiêu cho trợ lý, để cho hai người họ trao đổi về phương tiện giao thông.

Sau đó cô tự mình đi tìm đạo diễn Phương, xác định quy trình, sửa chữa kịch bản lại một số chỗ.

Cuối cùng, mang kịch bản mới đến an ủi cảm xúc của Trâu Y Na.
Tất cả đều được tiến hành ngay ngắn trật tự.
Sau khi Trịnh Tiêu bay đến thành phố An, Hạ Cẩm Tây gọi điện thoại với cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Không nên gấp gáp, tới kịp.”
“Trên đường hơi kẹt xe.” Trịnh Tiêu nói, “Khả năng sẽ đến trễ năm đến tám phút……”
“Sẽ không đâu.” Hạ Cẩm Tây ở phía sau đài nhìn sân khấu mang ánh sáng lấp lánh, “Cô sẽ không đến trễ.”
“Sao?” Trịnh Tiêu nhẹ giọng biểu đạt nghi hoặc của mình.
“Đây là lĩnh vực của tôi.” Hạ Cẩm Tây nói, “Tiết mục hôm nay của chúng tôi, sẽ lùi lại ít nhất hai mươi phút.”
Tiết mục quay hình, cho dù quy trình nghiêm ngặt như thế nào, cũng sẽ có những việc nhỏ nhặt ngoài ý muốn.
Những việc ngoài ý muốn nhỏ nhặt này cộng lại, chính là những đêm mất ngủ của người làm truyền hình.
Có người cố tình đè ép thời gian phá hư đạo cụ, Hạ Cẩm Tây cứu lại mỗi một phút mỗi một giây, khó khăn lắm mới nắm chắc mười phút thừa ra này.
Lúc này, đã không còn nóng nảy.
Hạ Cẩm Tây đi ra phía ngoài vài bước, cho gió ngoài cửa sổ có thể thổi lên mặt.
Không khí ở thành phố An ướt át hơn rất nhiều so với thành phố Bắc, nghe thấy hương vị sau cơn mưa.
Hạ Cẩm Tây tưởng tượng bộ dáng Trịnh Tiêu chạy về phía mình, đột nhiên cười rộ lên.
“Mười phút này, tôi mời cô uống cà phê.” Cô cười nói, “Khao cô.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.