Tác Dụng Chậm

Chương 68


Bạn đang đọc Tác Dụng Chậm FULL – Chương 68


Bữa cơm hôm nay không xem như vui sướng, nhưng cũng không xảy ra mâu thuẫn gì.
Trâu Y Na không nói nhiều lắm, tốc độ ăn cơm chậm lại, một bữa cơm có rau có thịt, mà khiến cho người ta ăn đến trắng mặt.
“Khi nào quen biết Chân Mộng?” Hạ Cẩm Tây đã hỏi tới trọng điểm.
“Rất lâu rồi.” Trâu Y Na cũng không muốn nhớ lại hoàn cảnh quen biết Chân Mộng, “Vừa khéo gặp phải liền quen biết.”
Hạ Cẩm Tây: “Cô gái đó cũng không tệ, giao lưu nhiều với bạn bè cùng chí hướng khá là tốt.”
Trâu Y Na gượng cong lên khóe miệng cười cười.
“Vừa rồi chị nói hợp đồng với em.” Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, “Em cảm thấy có vấn đề gì không?”
Trâu Y Na buông cái muỗng ăn canh xuống, nhích ra phía sau, tầm mắt còn dừng ở trên mặt bàn: “Khả năng không thành vấn đề đi, em cần thời gian suy nghĩ một chút.”
“Cần bao lâu?” Hạ Cẩm Tây hỏi.
Trâu Y Na nâng lên mí mắt nhìn cô một cái: “Chậm thì mấy tháng, nhanh thì mấy giờ.”
“Sao?”
Trâu Y Na: “Chị cùng em đi chụp tạp chí đi, chụp xong rồi em nói cho chị.”
Hạ Cẩm Tây cười, nói: “Chị không nóng nảy.”
Từ trước đến nay cô không thích uy hiếp.
Mặc kệ là kế hoạch công việc sáu tháng cuối năm hay đổi mới hợp đồng, đều chỉ vì bảo đảm Trâu Y Na không rời khỏi UM.
Về công việc, Hạ Cẩm Tây đã cho Trâu Y Na những điều kiện tốt nhất có thể, về tư nhân, cô sẽ không đưa bản thân mình vào.
“Hôm nay phỏng vấn……” Trâu Y Na dừng một chút, nói, “Có vấn đề, em cảm thấy chị ra mặt sẽ tương đối tốt hơn.”
Hạ Cẩm Tây: “Cái gì?”
Trâu Y Na: “Lúc trước vẫn luôn nghe đồn nói em muốn đi ăn máng khác muốn đến Tinh Nguyên, sau đó xảy ra việc với Chân Mộng.

Không ít người đang suy đoán rốt cuộc em và UM có mâu thuẫn gì, tựa như đôi vợ chồng bị đồn ly hôn, hai bên ra mặt chứng minh không có bất hòa, là thủ đoạn hiệu quả nhất phải không?”
Hạ Cẩm Tây nhướng mày: “Pan ở thành phố Bắc chứ?”
Trâu Y Na nhìn chằm chằm cô, thái độ cường ngạnh: “Pan đủ cấp bậc sao? Hiện tại ít nhất em phải xứng đôi với giám đốc quản lý đi.”
Hạ Cẩm Tây cười: “Đúng vậy.”
Ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Được, chị đi cùng em.”
“Ừm.” Trâu Y Na cúi đầu, uống hết chén canh.
Hạ Cẩm Tây cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho Trịnh Tiêu:
【 Cục cưng chị bị uy hiếp hu hu hu】
【 Khả năng tăng ca ba tiếng hu hu hu 】
【 Buổi tối gặp 】
Trịnh Tiêu trả lời cô thực nhanh:
【 Không sao cả 】
【 Em nói chuyện với Mộng Mộng khá tốt 】
【 Đợi lát nữa tụi em đi uống rượu 】

【 Chị kết thúc thì gọi điện thoại cho em 】
Hạ Cẩm Tây nắm chặt tay.

Cơm nước xong thu dọn một chút, Hạ Cẩm Tây liền đi theo Trâu Y Na tới studio.
Chủ đề quay chụp lần này là “Thiếu nữ vào đời”, thiết kế tạo hình mang phong cách Nhật Bản, rất thích hợp với Trâu Y Na.
Nói là đi cùng, kỳ thật Hạ Cẩm Tây cũng không có gì để làm.
Hiện tại Trâu Y Na đang nổi, vào phòng đã bị biên tập vây quanh, vừa thăm hỏi vừa bàn công việc, trà sữa đồ ngọt đều được chuẩn bị.

Chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, đừng nói Hạ Cẩm Tây, ngay cả Tiểu Hoa cũng trở nên rảnh rỗi.
Hai người ngồi trên sô pha trong phòng, Tiểu Hoa ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Trâu Y Na đang trang điểm, Hạ Cẩm Tây chọc chọc cánh tay em ấy: “Nhìn như vậy làm gì, không chơi di động sao?”
“Dạ, không chơi.” Lỗ tai Tiểu Hoa hơi hồng lên, “Thời gian làm việc không chơi di động.”
Hạ Cẩm Tây cười, quơ quơ di động của mình: “Đâu có cứng nhắc như vậy, em xem chị chơi này.”
Tiểu Hoa nhìn cô, ánh mắt ai oán.
Hạ Cẩm Tây không đùa em ấy nữa, cất di động hỏi chính sự: “Theo Na Na một đoạn thời gian, em cảm thấy làm việc với em ấy thế nào?”
Tiểu Hoa mở to hai mắt nhìn, càng ai oán.

Nào có cấp trên hỏi vấn đề này ở trước mặt nghệ sĩ?
Giống như đi mua dưa hấu, hỏi người bán dưa hấu ngọt hay không ngọt, vĩnh viễn chỉ có thể được một đáp án!
“Chị Na Na rất tốt.” Tiểu Hoa vô cùng chân thành nói.
“Sao?” Hạ Cẩm Tây nói, “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Hoa: “22.”
Hạ Cẩm Tây: “Na Na mới 21 thôi.”
“Ah……” Tiểu Hoa sửng sốt, “Cái kia, em……!Thực xin lỗi, em không chú ý việc này, ngày thường kêu thành thói quen……”
“Không có gì đâu.” Hạ Cẩm Tây nói, “Vậy em cảm thấy em ấy giống người chị không?”
Tiểu hoa: “Chị ấy……”
Miệng em ấy cương tại một khẩu hình, thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Em ấy đến làm trợ lý sau khi Trâu Y Na ra mắt, lúc ấy, Trâu Y Na đã nổi tiếng.
Trước kia em ấy cũng làm việc cho nghệ sĩ khác, em ấy lớn tuổi hơn một chút, Trâu Y Na quả thật hồn nhiên non nớt rất nhiều, nhưng idol chung quy vẫn là idol, được vạn người săn đón, ngày thường ở trước máy quay phải cẩn thận duy trì hình ảnh, rời khỏi máy quay, nhiều ít đều sẽ mệt mỏi đến không muốn mang lên mặt nạ nữa.
Trâu Y Na không khó xử Tiểu Hoa, nhưng cũng sẽ không quá mức thân cận với em ấy.

Lúc tâm tình không tốt, Trâu Y Na sẽ một mình lẳng lặng, em ấy chỉ cần ở cách đó không xa chờ thì tốt rồi.
Trong lúc Tiểu Hoa ngẩn người, Hạ Cẩm Tây không quấy rầy.
Chờ em ấy bừng tĩnh lại, Hạ Cẩm Tây hỏi: “Trạng thái của Na Na không tốt?”
Tiểu Hoa nhanh chóng nói: “Hầu hết đều rất tốt, tính tình không tệ.”

“Ừm.” Hạ Cẩm Tây gật gật đầu.
Hầu hết đều rất tốt, chứng minh tần suất không tốt rất thường xuyên.

Tính tình không tệ, chứng tỏ không được tốt lắm.
Chuyên viên trang điểm đi ra ngoài lấy đồ vật, Trâu Y Na vẫn luôn nhắm hai mắt nghỉ ngơi liền mở bừng mắt, nói: “Nơi này lớn như vậy, hai người nói chuyện em đều nghe thấy.”
Hạ Cẩm Tây: “Cũng không muốn tránh em.”
Trâu Y Na: “Về sau chị có chuyện gì có thể trực tiếp hỏi em được không, đừng thông qua quản lý hay trợ lý thậm chí là bạn bè của em nữa.

Giám đốc Hạ.”
Chữ Hạ tạm dừng một lát mới kêu.
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu: “Thời điểm cần thiết chị sẽ trực tiếp hỏi.”
Trâu Y Na mím môi, không nói.
Lúc này Tiểu Hoa mới tỉnh ngộ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sợ tới mức không dám lên tiếng.

Cũng may trang điểm không quá phức tạp, Trâu Y Na thực mau ra khỏi phòng trang điểm, đi quay chụp.
Tiểu Hoa theo sau, khi tới cửa nhìn về phía Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây nâng nâng cằm, ý bảo hai người đi là được.
Phòng trang điểm chỉ còn một mình Hạ Cẩm Tây, hoàn toàn trở về yên tĩnh.
Trịnh Tiêu không gửi tin nhắn, trong lòng Hạ Cẩm Tây có chút khó chịu, ngón cái vuốt ve qua lại trên màn hình di động, cuối cùng gọi điện thoại qua.
Mau chóng được nhận.
Trịnh Tiêu hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Không làm sao thì không thể gọi điện thoại à?” Lời này của Hạ Cẩm Tây nghe vô cùng nhàm chán, như vô cớ gây rối.
“Đương nhiên có thể.” Lời nói của Trịnh Tiêu tiếng mang theo ý cười, hoàn cảnh xung quanh rất im ắng.
Hạ Cẩm Tây: “Vẫn chưa ăn cơm xong?”
“Ăn xong rồi.” Trịnh Tiêu nói, “Thức ăn của cửa hàng này khá ngon, lần sau chúng ta đến đây.”
Hạ Cẩm Tây bĩu bĩu môi: “Khẩu vị của chị rất kén.”
Trịnh Tiêu hỏi: “Quay chụp đã kết thúc?”
Hạ Cẩm Tây: “Sao có thể, đâu nhanh như vậy, vừa mới bắt đầu.”
Trịnh Tiêu: “Muốn nói vài câu với Mộng Mộng không?”
Hạ Cẩm Tây sửng sốt.
Cô khá kinh ngạc, mẹ nó thật đúng là thân thiết đến mức gọi người ta là Mộng Mộng, hơn nữa còn tùy tiện kéo một idol qua nói chuyện với người không có quan hệ gì?
Giọng điệu này nghe quen thuộc như thể đang gọi con gái của mình vậy.
Hạ Cẩm Tây có chút không phục, Hạ Cẩm Tây nói: “Có, nói.”

Di động quả nhiên được người nhận lấy, bên kia rất lễ phép kêu cô một câu: “Chào giám đốc Hạ.”
Hạ Cẩm Tây ra dáng ra vẻ mà đáp lại: “Kêu chị Cẩm Tây là được, Mộng Mộng gần đây có bận rộn không?”
“Chị Cẩm Tây.” Chân Mộng trả lời thực trôi chảy, “Công việc còn ổn, gần đây đều ở thành phố Bắc, khi nào chị rảnh, chúng ta cùng nhau uống rượu nha.”
Thật đúng là muốn đi uống rượu.
Hạ Cẩm Tây: “……”
Hạ Cẩm Tây: “Được thôi.”
Hạ Cẩm Tây: “Nhất định phải kêu chị, đứng lén chị đi uống nha.”
Chân Mộng: “Chắc chắn, chị Cẩm Tây hôm nay khi nào kết thúc?”
Hạ Cẩm Tây: “Còn sớm.”
Chân Mộng: “Cũng không biết Na Na có rảnh không, nếu không hai người xong việc thì cùng nhau đến đây?”
“Em ấy không rảnh.” Hạ Cẩm Tây nhanh chóng từ chối, “Đêm nay em ấy phải bay, còn chị sẽ xem xét.”
“Được.” Giọng điệu của Chân Mộng nhẹ nhàng vui sướng, “Vậy chị xong việc lại liên hệ chúng em.”
Hạ Cẩm Tây: “Được.”
Chân Mộng: “Ah, đúng rồi, chị Cẩm Tây em vẫn chưa có WeChat của chị, lần trước……”
Di động bị người đoạt đi rồi, tiếng nói của Trịnh Tiêu mơ hồ truyền đến: “Chị có WeChat của chị ấy.”
Hạ Cẩm Tây: “……”
Trịnh Tiêu: “Vậy trước như thế, có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”
Hạ Cẩm Tây: “……”
Trịnh Tiêu: “Hẹn gặp lại moah moah.”
Điện thoại kết thúc.

Chân Mộng nằm trên sô pha, cười đến không được.
Cô ấy nhìn Trịnh Tiêu, đôi mắt cong thành một đường: “Chị còn moah moah.”
Trịnh Tiêu không biểu hiện gì, ném điện thoại vào trong túi: “Nếu em biết moah moah, đã sớm theo đuổi được người ta.”
Chân Mộng: “Em không theo đuổi người ta.”
Trịnh Tiêu: “Nếu em biết theo đuổi, đã sớm không phải độc thân từ trong bụng mẹ.”
Chân Mộng: “……”
Chân Mộng: “Em chỉ xin WeChat, phải đến mức này sao?”
Trịnh Tiêu: “Đến mức.”
Chân Mộng nghiêng nghiêng người tới trước: “Vậy chị đưa WeChat của chị Cẩm Tây cho em đi.”
Trịnh Tiêu: “Chị nói chị có, chứ chị đã nói phải cho em không?”
“F***.” Chân Mộng nhịn không được nói một chữ thô tục, mắng xong lại ha hả cười rộ lên.
Trịnh Tiêu cầm lấy quyển sách đã được lật qua hơn một nửa, tiếp tục đọc.

Chân Mộng không muốn lướt di động, cứ như vậy nửa nằm lười ở sô pha, nhìn Trịnh Tiêu.

Hai người duy trì trạng thái này đã mấy giờ.
Trịnh Tiêu hẹn cô ấy ra ngoài, đi thẳng vào vấn đề nói mấy câu liền hỏi xong thông tin muốn biết, vốn dĩ hẳn là phải phất tay tạm biết, lại bị vài tiếng thông báo của WeChat kéo về.
Trịnh Tiêu hỏi cô ấy, có việc sao?
Từ trước đến nay Chân Mộng đều thẳng thắn thành khẩn, trả lời không có việc gì.

Trịnh Tiêu nói vậy đợi thêm lát nữa, vì thế hai người lo ăn xong đồ ăn của mình, rồi nằm xuống nghỉ ngơi trên ghế lô.

Trịnh Tiêu không tìm hiểu quá nhiều tin tức, nhưng Chân Mộng rất có hứng thú với cô.
Cũng rất có hứng thú với Hạ Cẩm Tây.

Nếu nói cụ thể, có lẽ là rất hứng thú với gút mắc tình cảm của Trâu Y Na.
Muốn nhìn xem người mà Trâu Y Na thích rốt cuộc là cái dạng gì, muốn nhìn xem người mà Trâu Y Na thích sẽ thích người như thế nào.
Hiện tại đã coi như được kiến thức một chút, không giống với những người thường ngày có thể tiếp xúc, thật sự khiến người muốn theo đuổi không ngừng.
Chân Mộng nhìn Trịnh Tiêu một hồi lâu, trên mặt của Trịnh Tiêu không biểu hiện gì, dáng vẻ đọc sách tùy ý lại nghiêm túc.
Chân Mộng mở miệng nói: “Lát nữa thật sự cùng nhau đi uống rượu sao?”
Trịnh Tiêu cũng chưa nâng mí mắt mà trả lời cô ấy: “Nếu Cẩm Tây muốn.”
Chân Mộng chọc cô: “Vậy lúc uống rượu em add WeChat của chị Cẩm Tây được không?”
Trịnh Tiêu: “Em thử xem.”
Chân Mộng: “Hiện tại tốt xấu gì em cũng là idol, phúc lợi đi uống rượu cùng này cũng không có sao?”
Trịnh Tiêu nâng nâng cằm: “Em trở về đi, hướng dương mà sinh, ngược gió phiên bàn*, cố lên, idol trẻ.”
(*Ý nghĩa là cho dù cuộc sống khó khăn, cũng phải dùng thái độ tích cực hướng về phía trước, tạo ra cuộc sống tốt đẹp hơn bằng nỗ lực không ngừng của mình.)
Chân Mộng cười rộ lên, ha ha ha sau một lúc lâu, đáp lời: “Em không về, chị thú vị hơn trợ lý chỉ biết nhắc mãi “tổ tông em cẩn thận một chút” của em nhiều.”
Trịnh Tiêu kéo kéo khóe miệng, không để ý tới cô ấy.
Hai người ngồi như vậy thêm mấy giờ, sắc trời đêm đen tới, Chân Mộng nằm trên sô pha mơ màng sắp ngủ.
Di động của Trịnh Tiêu vang lên, Hạ Cẩm Tây nói: “Chị kết thúc.”
Trịnh Tiêu ném sách trong tay xuống, đứng lên: “Tốt, em đi qua liền.”
Hạ Cẩm Tây cười cô: “Em đến đây làm gì? Không phải đi uống rượu sao?”
Trịnh Tiêu: “Chị muốn đi uống rượu không?”
Đôi mắt của Chân Mộng sáng lên, giống như hai cái bóng đèn lớn nhìn Trịnh Tiêu, cô ấy từ sô pha giãy giụa đứng dậy, xoa tay hăm he, nóng lòng muốn thử.
Hạ Cẩm Tây: “Xem em thôi.”
Trịnh Tiêu: “Em muốn về nhà uống với chị.”
Chân Mộng: “……”
Hạ Cẩm Tây: “Bạn nhỏ Mộng Mộng đâu?”
Trịnh Tiêu: “Em ấy đã đi rồi.”
Chân Mộng: “!!!!”
Chân Mộng: “Chị Cẩm Tây em còn ở đây!!!”
Trịnh Tiêu nhấc chân, trực tiếp đi ra ngoài, Chân Mộng lấy túi xách, đội mũ lên mang khẩu trang, sốt ruột hoảng hốt đuổi theo ra ngoài, còn bị người phục vụ ngăn lại tính tiền.
Chờ cô ấy đuổi kịp người, Trịnh Tiêu đã bước một chân lên xe taxi.
“Chị chị chị……” Chân Mộng kêu, “Sao chị có thể như vậy chứ!”
Trịnh Tiêu cũng không tuyệt tình đóng cửa liền đi, cô còn nói chuyện điện thoại, tạm dừng hai giây, quay đầu nhìn Chân Mộng, hỏi cô ấy: “Em muốn làm gì?”
Chân Mộng: “Uống rượu đấy!”
Trịnh Tiêu không thèm để ý đến đáp án này, cô tiếp tục một câu: “Em muốn đi ăn máng khác tới UM sao?”
Chân Mộng: “……”
Trịnh Tiêu thu chân đóng cửa liền mạch lưu loát: “Hẹn gặp lại moah moah.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.