Tác Dụng Chậm

Chương 59


Bạn đang đọc Tác Dụng Chậm FULL – Chương 59


Mặt trời rực rỡ, Trịnh Tiêu nắm chặt nhánh hoa trong tay, nhìn Hạ Cẩm Tây đang quỳ trước mặt.
Tư thế Hạ Cẩm Tây ngửa đầu nhìn cô ấy làm tất cả ánh nắng dừng lại trên mặt cô, như ánh sáng mặt trời, như minh tinh.
Trịnh Tiêu cảm thấy thân thể của mình hơi run, nói chuyện cũng bắt đầu phát run.
Cô ấy nói: “Em sẽ đối với chị thực tốt thực tốt.”
Hạ Cẩm Tây lập tức bật cười: “Em còn chưa đồng ý với chị đã nói lời này rồi.”
Trịnh Tiêu nói: “Em sẽ muốn thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh chị.”
Nụ cười trên mặt Hạ Cẩm Tây cứng ngắc, cô mới phản ứng ra, Trịnh Tiêu không phải đang nói lời hứa hẹn, mà là báo cho cô biết những nguy hiểm khi ở bên cô ấy.
“Em sẽ muốn dính lấy chị, muốn tham dự vào cuộc sống của chị.”
“Em sẽ làm quen với đồng nghiệp, bạn bè, thậm chí là người nhà của chị.”
“Em sẽ can thiệp vào cảm xúc, quấy rầy đến sự bình yên của chị.”
“Em sẽ đánh vỡ thói quen của chị, xâm nhập ** của chị.”
“Em sẽ ghen, giận dỗi, muốn chiếm hữu chị.”
“Em sẽ vì tất cả dục vọng ích kỷ, làm điều gì đó thậm chí vượt qua ranh giới đạo đức.”
“Em quái gở, em là người điên, thời điểm em bế quan sáng tác khả năng một tuần không tắm rửa, một tháng không ra khỏi cửa……”
Trịnh Tiêu dừng một chút, nhìn Hạ Cẩm Tây: “Chị còn đồng ý ở bên cạnh em sao?”
Trên mặt đất gồ ghề, lạnh và cứng, cộm lên làm đầu gối Hạ Cẩm Tây bị đau.
Cặp đôi bên kia đã ôm nhau khóc lóc sau khi quay một vòng, còn Trịnh Tiêu lại tưới một bồn nước lạnh lên sự nhiệt tình của cô, nói những vấn đề mà người trưởng thành ngẫm nghĩ đều cảm thấy sợ hãi.
Hay quá.
Hạ Cẩm Tây yên lặng cảm thán một câu ở trong lòng, nhất thời không biết Trịnh Tiêu là thật sự nhát gan, hay thật sự dũng cảm.
Cô vén vạt áo của áo khoác lên, không quỳ nữa, dứt khoát đặt mông ngồi xuống.
Trịnh Tiêu túm lấy tay áo cô: “Trên mặt đất lạnh.”
Hạ Cẩm Tây cũng không vội, giương mắt nhìn cô ấy, đặc biệt tùy hứng: “Chị muốn ngồi.”
Trịnh Tiêu xoay người đi tới lều trại trước mặt: “Em về lấy đồ.”
Tốc độ thực mau, lúc quay trở ra ôm một đống ở trong lòng ngực.

Gấp gấp túi ngủ lại dày thật dày nhét phía dưới mông của Hạ Cẩm Tây, sau đó xé túi chườm nóng để làm nóng sữa cho cô.
Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, không nói lời nào, chờ đến khi uống vào ngụm sữa bò ấm áp dễ chịu, mới nói: “Ngoại trừ những điều đó em không có điều gì khác để nói sao?”
Trịnh Tiêu: “Có, nhưng không biết nói như thế nào cho tốt.”
Hạ Cẩm Tây: “Em thông minh, nhưng thật ra cũng là đồ ngốc, chị hỏi thay em vậy.

Em thích chị không?”
Trịnh Tiêu: “Rất thích.”
Hạ Cẩm Tây: “Muốn yêu đương với chị không? Trả lời một chữ.”
Trịnh Tiêu: “Muốn.”
Hạ Cẩm Tây mím môi, thực vừa lòng, cô cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ dưới chân: “Nếu ở bên nhau, còn săn sóc quan tâm đến bữa ăn giấc ngủ cuộc sống hàng ngày của chị như vậy không?”
Trịnh Tiêu: “Sẽ càng……!Quá mức một ít.”
Hạ Cẩm Tây: “Khi có công việc cần thiết còn làm trợ lý cho chị không?”
Trịnh Tiêu: “Bất cứ lúc nào.”
Hạ Cẩm Tây: “Còn đi công tác với chị không?”
Trịnh Tiêu: “Nếu chị muốn.”
Hạ Cẩm Tây: “Tết nhất lễ lạc làm đồ ăn ngon cho chị, bạn bè tụ tập cùng chị uống rượu, đi du lịch chuẩn bị mọi thứ, chụp ảnh thật đẹp cho chị.”
Trịnh Tiêu: “Ừm.”
Hạ Cẩm Tây ngẩng đầu chụp lên đầu cô ấy: “Ừm cái gì mà ừm!”
Trịnh Tiêu sờ sờ đầu: “Những việc đó dù không yêu đương em cũng có thể làm.”
“Vậy nói những việc yêu đương mới làm.” Hạ Cẩm Tây tới gần cô ấy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ấy, “Nói lời thật lòng với chị, cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn, không trêu ghẹo chàng trai cô gái khác, có chuyện quan trọng phải suy xét đến kiến nghị của chị, nghe theo sự sắp xếp của chị nếu không trái với nguyên tắc, có thể ngăn cách với toàn thế giới, nhưng không thể ngăn cách chị, còn nữa……”
Hạ Cẩm Tây hít sâu một hơi, độ ấm trên mặt đã hạ xuống vì lạnh lại dâng lên: “Lúc lên giường phải đa dạng hơn một chút, không biết thì học.”
Trịnh Tiêu hoạt động yết hầu.
Hạ Cẩm Tây nói: “Cái gì đều là lẫn nhau, em đòi hỏi ở chị, chị cũng đòi hỏi ở em.


Chị đồng ý thử trao đổi như vậy, hiện tại chỉ xem em……”
Không cần xem.

Trịnh Tiêu ôm lấy cổ cô, hôn lên môi.
Bên cạnh có người, Hạ Cẩm Tây một bên kêu “Kích thích!” “Thật tuyệt!” ở trong lòng, một bên cảm thấy thẹn vô cùng.
Nhưng rất nhanh, Hạ Cẩm Tây không còn cảm thấy hay không cảm thấy gì nữa.

Trịnh Tiêu dùng sức hôn cô, khí thế mạnh mẽ, bá đạo chiếm đoạt.
Tất cả lực chú ý của Hạ Cẩm Tây đã bị cô ấy hôn đi mất rồi, việc có thể làm chính là ôm lấy eo cô ấy để chống đỡ thân thể của mình, chờ đến khi bình ổn lại, tất cả dáng vẻ đều đã bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại ánh mắt mềm như bông.
“Chị thích kiểu này không?” Trịnh Tiêu chống đầu cô.
Mặt Hạ Cẩm Tây đỏ một mảnh, hai tai cũng nóng, đành phải nói: “Không thích.”
Trịnh Tiêu nhẹ nhàng hừ ra một tiếng nghi vấn: “Sao?”
“Có người mà.” Hạ Cẩm Tây nghiêng nghiêng đầu, không nhìn qua cặp đôi bên kia.
“Vậy chúng ta xuống núi?” Trịnh Tiêu hỏi.
Không đợi Hạ Cẩm Tây trả lời, cô ấy lại tự mình nói: “Chúng ta xuống núi đi.”
Hạ Cẩm Tây bị cô ấy kéo lên, Trịnh Tiêu thu dọn đồ vật với tốc độ cực nhanh tựa như một trận gió xoáy.
Thực mau, cô ấy đã gói lại mọi thứ, cũng không cho Hạ Cẩm Tây đeo, mỗi vai đeo một cái túi, dắt tay Hạ Cẩm Tây đi xuống dưới chân núi.
Lúc này Hạ Cẩm Tây mới rốt cuộc cảm nhận được một chút sự điên rồ mà Trịnh Tiêu đã nói.
Cô cầm lấy túi: “Chị đeo một cái, quá nặng.”
Trịnh Tiêu: “Em có thể.”
Hạ Cẩm Tây: “Không cần thiết, chị đeo được.”
Trịnh Tiêu: “Em cũng đeo được.”
Hạ Cẩm Tây bực mình cười: “Cần phải tranh giành cái này sao?”

“Chị thử xem.” Trịnh Tiêu nói, “Thật ra thể lực của em rất tốt.”
Lúc trước Hạ Cẩm Tây đối với thể lực của Trịnh Tiêu quả thật không có khái niệm gì.
Trịnh Tiêu rất gầy, khuôn mặt lại trẻ con, mùa hè mặc quần áo phảng phất như bị gió thổi qua là có thể ngã.
Cô ấy không thích nói chuyện, không nêu ý kiến, hỏi cái gì đều nói được.

Ấn tượng yếu ớt mỏng manh kia một khi đã được tạo lên, liền bị bảo lưu lâu lâu dài dài ở trong lòng của “Chủ nghĩa đại nữ tử” Hạ Cẩm Tây.
Cho dù sau này Hạ Cẩm Tây biết không thể khinh Trịnh Tiêu được, cũng vẫn như cũ cảm thấy cô ấy yếu ớt.
Cho dù ở trong lòng người này cứng cỏi như thế nào, đến lúc thật sự cãi nhau với cô lại không ồn ào không ầm ĩ, chỉ thích “Hu hu hu”.
Hiện tại, Trịnh Tiêu đang muốn chứng minh chính mình.
Hạ Cẩm Tây quan sát trạng thái của cô ấy, Trịnh Tiêu bước chân nhẹ nhàng, chạy một đoạn đường như vậy, trên đầu không chảy một giọt mồ hôi nào, nên thoáng yên lòng.
Cô không giành với Trịnh Tiêu nữa, nhìn xem cô ấy chống được bao lâu.
Buổi chiều ngày hôm qua hai người đi lên núi mất một giờ, nói chuyện phiếm còn chụp ảnh, dong dong dài dài thưởng thức phong cảnh.
Hôm nay hai người xuống núi chỉ tốn nửa giờ, Trịnh Tiêu không nói lời nào, lo vùi đầu lên đường.
Tới trong thôn, cũng chưa hề hiện ra vẻ mệt mỏi.

Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu nhìn cô ấy, Trịnh Tiêu giống như một con vịt con kiên cường, đáng yêu không chịu được.
Thể lực rất tốt.
Bây giờ ở trong thôn có nhiều người thức dậy sớm, trên đường hễ ai đó nhìn thấy hai người, họ đều sẽ nhìn chăm chú một chút.
Đặc biệt là ánh mắt của họ, nhìn vào Hạ Cẩm Tây, dường như đang cảm thán cô tiểu thư yêu kiều kia thích bắt nạt cô hầu gái nhỏ đáng thương.
Hạ Cẩm Tây đặc biệt muốn cười, nhưng Trịnh Tiêu nghiêm túc lên đường, cô sợ cười thì sẽ phá hư bầu không khí giống như đi chiến đấu này.
Hai người đi thẳng một mạch về tới cửa hàng đồ dùng bên ngoài cốc, trả lại dụng cụ.

Hạ Cẩm Tây đứng một bên mặc kệ mọi thứ, chỉ nhìn Trịnh Tiêu làm.
Trịnh Tiêu giao tiếp xong, lên mạng thuê xe, chờ ông chủ ở bên kia ghi phiếu hoàn tất thủ tục, xe liền tới cửa tiệm.
Hạ Cẩm Tây mở tay ra, Trịnh Tiêu đi tới nắm lấy, hai người lên xe.
Ai có thể nghĩ đến đâu, một nhà nghệ thuật nổi tiếng, lại có khả năng trở thành công cụ cao cấp.
Trên đường trở về hai người không nói chuyện nhiều với nhau.
Tối hôm qua ngủ muộn, hôm nay thức dậy sớm, còn hao tâm tổn sức, Hạ Cẩm Tây cảm thấy hơi buồn ngủ, tìm góc độ thoải mái dựa vào vai Trịnh Tiêu, nhắm mắt lại.

Một đường lung lay, rốt cuộc về tới khách sạn.
Lúc Trịnh Tiêu nói với cô “Tới rồi”, môi dán sát trên trán cô, mềm mại ấm áp, làm đáy lòng Hạ Cẩm Tây tựa như một hồ nước, nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Xuống xe, Trịnh Tiêu hỏi Hạ Cẩm Tây: “Đói không?”
“Chưa đói.” Hạ Cẩm Tây duỗi người, “Không ngủ ngon, hơi buồn ngủ.”
“Chúng ta đi lên đi.” Trịnh Tiêu túm cô vào thang máy, hỏi cô: “Muốn tắm một lát không?”
Lần này bởi vì hai người dùng một phòng, cho nên Hạ Cẩm Tây cố ý chọn phòng có diện tích rất lớn.
Không gian phòng vệ sinh cùng phòng tắm khá rộng, hai bồn rửa tay, trước cửa sổ sát đất có bồn tắm lớn.
“Ừm, có thể tắm một chút.” Hạ Cẩm Tây nói.
“Được.” Trịnh Tiêu đáp lời.
Hạ Cẩm Tây cho rằng với sắp xếp như vậy, kế tiếp nhất định sẽ là một khoảng thời gian nhàn nhã tự tại.
Thong thả tắm rửa một lát, sau đó nằm ở trên giường với người mình thích, tán gẫu về việc rốt cuộc có muốn chính thức chuyển sang chủ đề của mối quan hệ yêu đương hay không.
Nhưng từ khi cửa phòng mở ra, Hạ Cẩm Tây liền biết mình đã sai rồi.

Mười phần sai.
Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi, đầu óc cô có vấn đề phải không, sao quên mất khí thế chiến đấu sục sôi của Trịnh Tiêu khi xuống núi.
Gần như chỉ trong vài giây cô đã bị lột sạch, sau đó một đường lăn lộn vào phòng tắm.

Bọt nước văng khắp nơi, hơi nóng tràn ngập, Hạ Cẩm Tây cảm thấy từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều bị xối.
Dục vọng bốc hơi, tràn đầy đến có chút quá mức, như thể đến từ một nơi xa xôi, tích góp lại với nhau, bỗng nhiên bùng nổ.
Thẳng đến giờ khắc này, Hạ Cẩm Tây mới triệt triệt để để hiểu được, cô thích Trịnh Tiêu bao nhiêu, cô thích cô ấy bao lâu, chôn cô ấy ở trong lòng bao sâu.
Trịnh Tiêu cúi đầu dưới thân cô, làm cho cô vứt bỏ tất cả rụt rè cùng thẹn thùng, cũng không cảm thấy khó chịu.
Cô ấy đã thực tin tưởng cô, cô ấy đã cùng cô làm rất nhiều việc, đi ngang qua rất nhiều cung bậc cảm xúc.
Hạ Cẩm Tây đột nhiên không còn hoài nghi, hai người cứ như vậy, cho đến khi hai sinh mệnh hoàn toàn dung hợp ở bên nhau.
Thật lâu thật lâu, lặp đi lặp lại.
Đến cuối cùng, Hạ Cẩm Tây cảm thấy cô đã cho hết tất cả mọi thứ, và đã được lấp đầy tất cả khe hở.
“Có phải chị kích thích đến em rồi không?” Hạ Cẩm Tây ôm đầu Trịnh Tiêu, giọng nói khàn khàn hỏi cô ấy.
“Không.” Đôi mắt Trịnh Tiêu ướt át, như một con mèo dịu dàng, cũng giống một con báo điên cuồng, cô ấy nói, “Em vốn dĩ là như vậy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.