Tác Đồng

Chương 97


Đọc truyện Tác Đồng – Chương 97

Thái tử Sở Quốc – An Trọng Thiên cùng vương tử Man tộc – Sa Dĩ Đát tiến đến Giáng Đan cứu người cùng nghị hòa đang bị nhốt trong dịch quán không được tự do. Hai người không ngờ rằng sự tình lại vượt xa so với bọn hắn đã dự đoán. Không chỉ không cứu được Sa Bột Đô, mà ngược lại còn chọc giận một người mà bọn họ căn bản không muốn trêu chọc.

Thời gian trở lại ngày thứ ba sau khi Đoạn Lương đưa công chúa Nhiễm Tiên trở lại kinh thành. Đội ngũ đưa dâu ở trên đường bị tập kích, nếu không phải lúc trước Nhiễm Mặc Phong dự cảm bên trong có mưu đồ, viết thư cho phụ vương, nói phụ vương bố trí thỏa đáng trước, thì hậu quả sẽ không thể chịu nổi. Đưa Nhiễm Tiên đi hòa thân, nguyên bản trong lòng Nhiễm Mục Kì đã đầy lửa giận, mặc dù y không phải là phụ thân tốt, nhưng vừa trải qua năm mới lại bắt y đối diện với loại sự tình này nên y cực kỳ thống hận, hiện giờ vì an bình tạm thời, y không thể không tự tay đưa nữ nhi đi hòa thân, tất nhiên đã làm cho y cực kỳ bực bội.

Mà chuyện ở Cam Trữ cốc, chỉ cần nhìn thái độ của Sở Quốc là biết có liên quan đến chuyện này, nên đã làm cho Nhiễm Mục Kì tức giận công tâm. Thân mình y dưới sự điều dưỡng của Trú đã tốt lên rất nhiều, nhưng thân mình y ở quá khứ đã bị phá hư đến bị thương căn bản. Sau khi cùng hoàng hậu đi tới cửa thành đón Nhiễm Tiên, y liền bị phong hàn, đêm đó y triệu kiến Đoạn Lương, nghe Đoạn Lương đem chuyện lúc trước gã với Nhiễm Mặc Phong đã phân tích ra kể lại – chuyện này hoàn toàn là một âm mưu của Sở Quốc cùng Man tộc lập ra, vì muốn châm ngòi chiến tranh giữa Bắc Uyên và Kim Quốc. Sau khi Nhiễm Mục Kì nghe xong, liền cực kỳ nổi giận, cộng thêm lúc sáng bị phong hàn, hai thứ dồn một, dẫn tới y ngã bệnh không dậy nỗi.

So với căn bệnh ói mữa trong dĩ vãng mà nói, lần này Nhiễm Mục Kì bị bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là ho khan không ngừng, ăn uống không tốt, sắc mặt tái nhợt. Nhưng nhìn ở trong mắt Trú lại là chuyện không thể dễ dàng tha thứ mà cũng là tuyệt đối không bao giờ tha thứ. Hắn luôn luôn không nhúng tay vào chuyện thế tục lại tự mình thẩm vấn Sa Bột Đô, Lưu Thừa và Cố Nghi. Người trong nhà lao kiêng kị thân phận của ba người này, nên không dám dụng hình, thế nhưng Trú lại cóc cần quan tâm, một ngọn lửa nện xuống, Cố Nghi liền phun ra hết. Đúng y như Nhiễm Mặc Phong đã dự đoán, cái gọi là quân Kim căn bản là quân Sở giả trang, bọn họ muốn châm ngòi chiến tranh giữa Bắc Uyên và Kim Quốc. Đầu mùa xuân này, Sở Quốc tính sẽ xuất binh đánh vào Kim Quốc, vì phòng ngừa Bắc Uyên xuất binh cứu Kim Quốc, nên Sở Quốc cùng Man tộc nghĩ ra chủ ý này.

Khi An Trọng Thiên cùng Sa Dĩ Đát đi vào Giáng Đan, thì hai người cũng không biết là Nhiễm Mục Kì đã biết được chân tướng. Dù sao với thế lực của Sở Quốc, Nhiễm Mục Kì không có khả năng dám làm gì với đám người Sa Bột Đô. Lo lắng cho sự nghiệp thống nhất thiên hạ, Sở Quốc tính toán tạm thời không cùng Bắc Uyên trở mặt. Vậy mà khi hai người tới Giáng Đan, Nhiễm Mục Kì cự tuyệt không gặp, chỉ phái Trương Chiêu Xương cùng Ngũ Vũ Khôn tiến đến chiêu đãi. Hai người nhận được thánh chỉ, làm cho An Trọng Thiên cùng Sa Dĩ Đát có đến mà không có về, giết hay không giết thì chưa nói, nhưng tuyệt không thể thả bọn họ ra ngoài.

“Trọng Thiên, chúng ta phải nghĩ biện pháp chạy thoát khỏi đây. Chúng ta đã lâu không có truyền tin tức ra ngoài, vì sao phụ hoàng ngươi còn chưa phái binh tới?” Sa Dĩ Đát đứng ở bên cửa sổ nhìn lén người giám thị bọn họ ở bên ngoài cửa sổ, nhíu mi nói.

An Trọng Thiên cũng không lo lắng như Sa Dĩ Đát, tay trái gã cầm sách dạy đánh cờ, tay phải cầm con cờ màu đen, chính mình cùng chính mình chơi cờ.

“Sa Dĩ Đát, chúng ta đã xem nhẹ lời nói của người kia, hắn nói Trú ở bên cạnh hoàng đế Bắc Uyên, bảo chúng ta cần phải cực kỳ cẩn thận, một khi để cho Trú ra tay, thì chúng ta chỉ gặp phải bất lợi. Hiện giờ xem ra, hoàng đế Bắc Uyên hẳn là đã biết. Chung quanh nơi này đều là người của bọn họ, hai ta muốn đi ra ngoài, chỉ sợ rất khó. Còn bên phụ hoàng….. Hẳn là bị việc gì đó giữ chân đi, bất quá ta tin không bao lâu nữa, đại quân của Sở Quốc và Man tộc sẽ tiến tới Bắc Uyên. Mặc dù Bắc Uyên có vài vị đại tướng xuất sắc, nhưng nếu chiến tranh nổ ra, cũng không phải là đối thủ của Sở Quốc.” Gã ở Giáng Đan xa xôi, còn chưa biết vua Sở đã chết.

“Trọng Thiên, ngươi không lo lắng chút nào sao?” Ngồi xuống đối diện với An Trọng Thiên, Sa Dĩ Đát vì đối phương quá bình tĩnh mà cảm thấy buồn bực.

An Trọng Thiên nhìn Sa Dĩ Đát cười nhẹ, rồi đặt một con cờ đen lên bàn cờ.

“Ta đang đợi.”

“Đợi?”

“Đừng quên, ở nơi này chúng ta có một quân cờ rất có giá trị. Hắn sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra ngoài, có lẽ hiện tại hắn đã nghĩ ra cách.”

Ánh mắt Sa Dĩ Đát đột nhiên sáng ngời, thấp giọng hỏi: “Ngươi tin hắn?”

“Sự tình đã đi đến bước này, hắn căn bản không thể thoát thân, hắn là người thông minh, vì bảo hộ chính hắn, hắn nhất định sẽ mau chóng đưa chúng ta đi. Sa Dĩ Đát, chúng ta đến đây và bị như thế này, coi như là đã hết lòng quan tâm đối với Sa Bột Đô, không thể cứu được hắn, cũng chỉ có thể trách hắn quá ngu ngốc.” Trong mắt An Trọng Thiên hiện lên oán hận. Nếu không phải do con heo ngu ngốc kia tự tiện hành động để rồi bị bắt, thì gã và Sa Dĩ Đát cũng không phải chạy đến đây cứu con heo đó, để rồi chính mình phải bị vây hãm trong tù ngục.

Sa Bột Đô lạnh nhạt nói: “Phụ vương bảo ta tới cứu hắn, ta không thể trái nghịch ý của phụ vương, hiện giờ như vậy, ta cũng coi như kết thúc chức trách của mình, phụ vương không thể trách ta.”

“Sa Dĩ Đát, ba đại tiên nhân thì hết hai người ở tại Bắc Uyên, đây là chuyện phiền toái nhất. Người kia sẽ không ra tay giết Trú và Dịch, vì hai người này ở lại Bắc Uyên thì đối với hắn chỉ có lợi. Nhưng ngược lại đối với chúng ta lại là trở ngại lớn nhất. Nhất là Trú tiên nhân lại ở bên cạnh hoàng đế Bắc Uyên. Có hắn ở đây, Sở Quốc rất khó đánh chiếm Bắc Uyên. Nói không chừng, Trú tiên nhân và Dịch tiên nhân sẽ giúp đỡ Bắc Uyên, ta không tin Nhiễm Mục Kì không có dã tâm thống nhất thiên hạ.”


“Đừng quên còn có Nhiễm Mục Lân và đứa con quỷ tữ của hắn – Nhiễm Mặc Phong.”

Sa Dĩ Đát cầm quân cờ trắng, đặt xuống chính giữa mấy con cờ đen, bên cờ đen liền bị gã ăn hết 4 dãy.

“Nhiễm Mục Lân cùng Nhiễm Mặc Phong, thì người kia sẽ lo liệu. Chỉ cần Nhiễm Mục Lân chết đi, thì Nhiễm Mặc Phong cũng chẳng còn gì đáng ngại. Nói thẳng ra, hắn bất quá là dựa vào thân phận của phụ vương hắn, cộng thêm một chút võ nghệ. Chuyện năm đó là thật hay là giả, cũng chỉ là suy đoán. Phía bên Vệ Quốc cũng không chứng thực được tin tức Viên Trì Chính bị thương là do Nhiễm Mặc Phong gây nên, huống chi Viên Trì Chính đã chết, cũng chẳng còn ai biết rõ chân tướng. Ta lo lắng nhất chính là Trú tiên nhân và Dịch tiên nhân. Bọn họ không ra tay thì tốt, nếu ra tay thì……”

Quân cờ đen lại ăn mấy quân cờ trắng.

“Bọn họ là tiên nhân, chúng ta làm thế nào để diệt trừ bọn họ?” Quân cờ trắng trong tay Sa Dĩ Đát không có chỗ để hạ xuống.

An Trọng Thiên thần bí cười, ghé vào Sa Dĩ Đát, hạ thấp giọng nói: “Bức người kia thay chúng ta ra tay.”

Sa Dĩ Đát híp mắt lại, ở góc bàn cờ đặt quân cờ trắng xuống: “Ta nhớ rõ Trú tiên nhân có một tên đồ đệ, là tam hoàng tử Nhiễm Lạc Nhân.”

“Chỉ cần Trú tiên nhân chết đi, thì người kia sẽ cùng chúng ta liên thủ mà diệt trừ Dịch tiên nhân.”

“Nhưng bọn hắn là tiên nhân, làm thế nào diệt trừ?”

“Cái này phải xem người chúng ta xếp vào trong hoàng cung sẽ ra tay thế nào.”

Bảy ngày sau, một phong thư mật được đưa tới tay An Trọng Thiên, sau khi xem xong, gã không nhịn được mà cười ‘ha hả’ lên, rồi gã giao thư cho Sa Dĩ Đát.

“Thật sự là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!”

Sa Dĩ Đát xem xong thư, trên mặt cũng lộ ra vui sướng mà đã nhiều ngày không thấy, cười nhẹ nói: “Nhiễm Lạc Thành ở trên tay chúng ta, hoàng đế Bắc Uyên chắc chắn phải thả chúng ta đi.”

——

Hoàng cung Bắc Uyên, sau khi Nhiễm Mục Kì nhận được một phong thư mật, thì y liền nhốt mình vào trong Ngự thư phòng, không cho bất luận kẻ nào được tiến vào, Trú cũng không ở bên cạnh y. Khi trời chạng vạng tối, Trú từ ngoài cung trở về mới biết được việc này, hắn lập tức đá văng cửa Ngự thư phòng ra, cường thế ôm Nhiễm Mục Kì cả một ngày không ăn uống gì, trở về Vô Tam điện.

“Chuyện gì?”


“Trú…..” Nhiễm Mục Kì túm chặt lấy vạt áo của Trú, hai mắt phiếm hồng, “Lạc Thành đã xảy ra chuyện.” Nói xong, y giao mật thư cho Trú, “Nó đang đi trên đường thì bị tập kích, Khương Vịnh trọng thương, Hoắc Bang cũng gặp chuyện rủi ro. Thích khách này là nhắm vào Lạc Thành, nó vì cứu Hoắc Bang, mà dẫn thích khách rời đi, rồi rơi xuống nơi nào không rõ. Trú…… đối với Lạc Thành, ta……” Nhiễm Lạc Thành bây giờ đã không còn là đứa con luôn gây cho y cảm giác chán ghét trước kia nữa, đối với đứa con này, y rất coi trọng.

Trú xem thư xong, trong tay dấy lên ngọn lửa, đốt cháy thư. Một tay hắn ôm Nhiễm Mục Kì, một tay bấm đốt ngón tay, qua một lát, hắn ôm lấy Nhiễm Mục Kì, đặt y lên trên giường, rồi sai người đem thức ăn tới.

“Trú, Lạc Thành nó…..” Nắm chặt tay Trú, Nhiễm Mục Kì khẩn trương hỏi.

“Lạc Thành đã được định sẵn phải có trận kiếp nạn này.”

“Nó sẽ…..” Chết sao? Nhiễm Mục Kì hỏi không nên lời.

Trú hôn lên đôi môi đang run rẩy của y, đợi đến khi đôi môi lạnh lẻo của y trở nên ấm áp, thì hắn mới nói: “Không chết được.”

“Trú……” Tâm lo lắng khẩn trương cả một ngày cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, Nhiễm Mục Kì ôm chặt lấy Trú, hôn lên môi hắn, “Đừng rời xa ta.” Nếu không có người này, y không dám nghĩ sau này chính y sẽ phải sống ra sao.

“Kì, ta muốn ngươi hứa với ta một việc.” Trú hôn lên vành tai của Nhiễm Mục Kì, nói.

“Chuyện gì?”

“Chờ sau khi thiên hạ thống nhất, ngươi thoái vị, đi theo ta.”

Nhiễm Mục Kì không có lập tức đáp ứng, y đẩy Trú ra, nhìn vào ánh mắt của đối phương, qua một lúc lâu sau, y nhẹ cười lên tiếng: “Ta thích nơi có nhiều nước, mỗi ngày thức dậy, đều phải nhìn thấy nước.”

“Chuyện đó có gì khó?”

Đôi môi của hai người chậm rãi dán vào nhau, nụ hôn nhẹ đuổi dần trở nên kịch liệt, ở trước khi mất đi khống chế, Nhiễm Mục Kì tránh ra, thở dốc nói: “Trú, Lạc Thành là con của ta, ngoài trừ ta ra, không ai có thể giết nó.” Trong mắt y là tàn nhẫn.

Trú vuốt ve mặt y, cũng không nói gì. Ở trong mắt hắn, hết thảy mọi thứ trong thiên hạ này đều đã được định sẵn. Hắn không thể nhúng tay vào chuyện thế tục, nhưng hắn có thể bảo hộ người này, không ai có thể thương tổn y.

Nhớ đến đôi mắt dị sắc kia, hai tròng mắt của Trú nháy mắt hiện lên ánh sáng bạc.


………

Dưới ngọn đèn, Nhiễm Lạc Nhân nhíu chặt mi tâm, nghiêm túc nhìn mấy phong thư ở trên bàn. Xích Đồng đứng ở bên tay trái của nó, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

“Điện hạ, thái tử điện hạ có thể gặp chuyện không may không?”

Nhiễm Lạc Nhân vẫn nhíu chặt mi tâm: “Ta không biết. Xích Đồng, ngươi nói xem là ai nhất quyết trăm phương ngàn kế muốn hại thái tử ca ca? Thái tử ca ca chết đi, ai sẽ là người có lợi nhất?”

Xích Đồng nghĩ nghĩ, sắc mặt khẽ biến, lắc lắc đầu.

Tiểu Hổ ngồi ở bên tay phải Nhiễm Lạc Nhân, vuốt cằm than thở: “Cái này còn phải hỏi sao? Thái tử điện hạ là thái tử. Hắn chết đi, Bắc Uyên sẽ không có thái tử.”

Xích Đồng giật mình một cái, cắn chặt răng.

“Người hy vọng Bắc Uyên không có thái tử nhất là ai?” Nhiễm Lạc Nhân lại hỏi.

Tiểu Hổ nhăn mặt nhíu mày nói: “Này…. Ta cảm thấy là Man tộc. Chúng ta bắt nhị vương tử của Man tộc, cho nên bọn họ cũng muốn bắt thái tử điện hạ của chúng ta.”

Nhiễm Lạc Nhân lại lắc đầu, nói: “Tiểu Hổ, trước kia thái tử ca ca đã từng gặp qua một lần tập kích, nếu không có sư phó và Mặc Phong, thì thái tử ca ca đã chết.”

“Vậy là ai?” Đầu óc Tiểu Hổ đơn thuần không suy nghĩ sâu xa được.

Thần sắc Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ ác liệt, nó đốt mấy phong thư kia, lẩm bẩm nói: “Hy vọng không phải như ta đã nghĩ.”

“Xích Đồng, Tiểu Hổ.”

“Ân ( Có)”

“Hai người các ngươi không được hành động một mình, tốt nhất ở cùng một chỗ. Có người hỏi các ngươi cái gì, các ngươi đều phải cẩn thận ứng đối, nếu không thì cứ nói không biết, nhất là chuyện liên quan đến Mặc Phong. Cho dù là Nhị ca, hay là tứ đệ hỏi, các ngươi cũng nói không biết.”

“Đã biết.”

Lúc này, có người gõ nhẹ cửa sổ, Tiểu Hổ lập tức đứng dậy, mở cửa sổ ra, một người nhẹ nhảy vào.

“Thước Nguyên?” Nhiễm Lạc Nhân nhìn thấy đối phương liền vui vẻ lên, “Tra được gì không?”

Thước nguyên nhìn nó cười ảm đạm, bước đi thong thả đến trước án thư, không nhanh không chậm nói: “Ta còn chưa ăn cơm chiều.”


Nhiễm Lạc Nhân nhìn y nhe răng, từ sau cái ngày nó hảo tâm “bố thí” cho đối phương năm mươi lượng bạc, thì đối phương liền đi theo nó, thậm chí còn lẻn vào hoàng cung, thế mà chẳng ai phát hiện ra. Nhiễm Lạc Nhân thấy y công phu tốt, lại không có nơi để đi, cả ngày chỉ mặc mỗi xiêm y đơn bạc, một bộ dạng chết đói, liền động lòng trắc ẩn. Vừa lúc trên tay nó không có ai có công phu tốt, liền giữ y lại, giấu ở trong tẩm cung của mình. Dù sao nơi này của nó trừ bỏ mẫu phi cùng Nhị ca ra, cũng chẳng có ai tới, rất an toàn. Chẳng qua có đôi khi người này sẽ làm cho nó tức giận đến nghiến răng.

Xích Đồng đi trù phòng cầm chút thức ăn tới.

Thước Nguyên vẫn là bộ dáng thong thả sau khi ăn xong, lại uống hết hai chén trà nóng, mới tính thỏa mãn mà lên tiếng. “Nhiễm Lạc Tín bị tập kích, ngày mai tin tức sẽ truyền tới kinh thành; Nhiễm Lạc Nghĩa thì mỗi ngày ở kinh thành tuần tra, buổi tối thì ở trong phòng luyện công, không có tiếp xúc với người ngoài nhiều lắm.”

“Nhị ca cũng bị tập kích?” Nhiễm Lạc Nhân rất là kinh ngạc.

“Tuy hắn không biết võ, nhưng bị thương không nặng, chỉ bị đâm xuyên bả vai thôi.” Thước Nguyên thản nhiên nói, cầm lấy bát trà của Nhiễm Lạc Nhân, uống hết tràn trong bát của nó.

“Đâm xuyên bả vai mà còn không nặng?” Nhiễm Lạc Nhân đoạt lại bát trà của mình, không rõ vì sao đối phương luôn thích cướp nước uống của nó. Tiếp theo nó nhíu mi trầm tư, nỗi băn khoăn trong lòng càng ngày càng nhiều, ngay cả Nhị ca cũng bị tập kích, vậy đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ nó đã đoán sai?

“Lạc Nhân, ngươi tốt nhất không cần ra khỏi cung. Thái tử điện hạ cùng nhị điện hạ đều bị đâm, ta sợ bọn họ cũng sẽ tới ám sát ngươi.” Tiểu Hổ lo lắng nói.

“Điện hạ, có nên nói cho Trú tiên nhân biết không?” Xích Đồng cũng thực lo lắng cho an toàn của Nhiễm Lạc Nhân.

Nhiễm Lạc Nhân nói: “Sư phó cũng chỉ để ý tới chuyện của phụ hoàng. Đối phương dám ám sát hoàng tử, cũng sẽ dám ám sát phụ hoàng. Sư phó vẫn ở bên người phụ hoàng là tốt nhất. Ngày mai tin tức sẽ truyền tới kinh thành, đêm nay nên để cho phụ hoàng nghỉ ngơi thật tốt đi. Còn phần ta……” Hắn xoa xoa mi tâm, “Ta là một hoàng tử vô dụng, không có quyền không có thế, hiện tại giết ta đối với bất kỳ ai cũng không có lợi, ngược lại sẽ chọc giận Mặc Phong cùng sư phó, đối phương sẽ không ngốc như vậy. Chính là ta có chút tò mò, vì sao bọn họ phải ám sát Nhị ca chứ?”

Nó suy nghĩ một lúc thật lâu, cũng không có đầu mối, giương mắt lên lại phát hiện Thước Nguyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó, bất quá nó cũng không nghĩ sâu xa hơn, nói: “Thước Nguyên, ngươi có thể giúp ta âm thầm bảo hộ Lạc Nghĩa không? Hắn là chất tử của Triệu tướng quân, với tình hình hiện nay cũng rất nguy hiểm.”

Thước nguyên nhìn nó một lúc, rồi thản nhiên cười nói: “Được.”

“Cám ơn ngươi, Thước Nguyên.”

“Vậy còn ngươi, Lạc Nhân.” Tiểu Hổ lo lắng nói.

“Ta?” Nhiễm Lạc Nhân cười rộ lên, “Ha hả, chỉ cần sư phụ và Mặc Phong ở đây, sẽ không có ai dám thương tổn ta.” Nó thực tự tin nói.

“Nhưng mà hiện tại Mặc Phong đâu có ở kinh thành.” Tiểu Hổ cũng không có lạc quan như Lạc Nhân vậy.

“Cái này ngươi sẽ không hiểu đâu.” Nhiễm Lạc Nhân đột nhiên nghiêm túc nói, “Nếu có người tổn thương ta, cho dù là lên trời hay xuống đất, thì sư phụ và Mặc Phong vẫn sẽ báo thù cho ta. Tổn thương ta đối với bọn họ mà nói là một chuyện cực kỳ không có lợi, ngược lại sẽ phá hủy chuyện tốt của bọn họ. Cho dù là muốn giết ta, cũng không phải bây giờ. Chính là ta có chút lo lắng cho Mặc Phong và sư phó.”

“Tiểu Phong sẽ không có việc gì, không ai có thể thương tổn hắn. Trú tiên nhân là tiên nhân, càng không thể.” Tiểu Hổ nói.

“Nhưng ta vẫn lo lắng a.” Nhiễm Lạc Nhân lẩm bẩm nói, “Ta sẽ viết thư cho Mặc Phong, nói đệ ấy phải cực kỳ cẩn thận. Ân, sáng mai ta đi gặp sư phụ, nói với ngài ấy một chút.” Dứt lời, nó lấy giấy bút ra, bắt đầu viết thư cho Mặc Phong.

Trên gương mặt cười mỉm của Thước Nguyên hiện lên cái gì đó, nhưng chỉ thoát qua rất nhanh, không ai có thể nhìn thấy. Y đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Nhiễm Lạc Nhân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.