Tác Đồng

Chương 66


Đọc truyện Tác Đồng – Chương 66

Trong căn nhà nhỏ, Nhiễm Mặc Phong không nhìn ba người thần sắc kích động đang rút đao hướng về phía mình, mà hỏi nam tử ngồi trên xe lăn: “Vì sao muốn giết phụ vương của ta.” Vừa rồi những người này nói chuyện làm cho nó nghe ra một chút manh mối, nhưng nó vẫn muốn hỏi một câu.

“Cẩu Vương gia! Hắn nên……”

‘Phanh! Đông! Rầm……’

Tiểu Vũ tức giận lên tiếng mắng chửi Nhiễm Mục Lân liền bị một chưởng đánh bay, va vào trên bàn, chưa kịp kêu đau đã hôn mê. Bọn họ không thấy rõ Nhiễm Mặc Phong đã ra tay thế nào, chỉ nhìn thấy nó hơi giật mình một cái, Tiểu Vũ đã bị đánh bay ra ngoài, mà khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, nó vẫn đứng im tại chỗ. Trang Gia cùng Ải Tử nắm chặt đao, bảo vệ người phía sau.

“Vì sao muốn giết phụ vương của ta.” Vẫn là một câu này.

“Tám năm trước, sau khi phụ vương ngươi đánh chiếm Cẩm Đức đã hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành. Từ lão già 80, cho đến trẻ em mới sinh, đều bị giết toàn bộ. Chúng ta đều là những người ở trong cuộc tàn sát hàng loạt ấy mà lay lắt sống sót. Thảm trạng của người thân bị giết trước mặt mình, chúng ta đời này đều không thể quên. Sau khi trốn thoát, ta liền thề – nhất định phải vì bọn họ báo thù, chém đầu cẩu Vương gia tế cúng cho thân nhân ở trên trời có linh thiêng.”

Quân sư ở phía sau lưng Trang Gia cùng Ải Tử bình tĩnh lên tiếng. Khi người này bước vào nhà, gã đã biết bọn họ không thể thoát thân. Chết có gì đáng sợ, gã là người đã chết qua một lần.

“Meo ô! Meo ô!”

Mèo nhỏ ở trong giỏ trúc rộn ràng muốn đi ra ngoài. Tiếng mèo kêu là thanh âm duy nhất vang lên trong phòng.

Con ngươi màu đỏ xoay tròn, sau một lúc lâu, Nhiễm Mặc Phong chậm rãi lên tiếng: “Tướng sĩ cùng dân chúng Bắc Uyên đã chết nhiều hay ít?” Phụ vương hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, giết rất nhiều người Vệ Quốc, nên bị người Vệ Quốc ám sát trả thù. Thế nhưng tướng sĩ cùng dân chúng Bắc Uyên đã chết đi thì sao? Bọn họ là những người đáng chết? Hơn mười vạn tướng sĩ cùng dân chúng Bắc Uyên đã bị chôn vùi dưới đất chỉ vì sự tham lam của Vệ Quốc, Nam Quốc cùng Kim Quốc.

Quân sư nhất thời nghẹn lời, gã là người Vệ Quốc, không phải người Bắc Uyên.

“Người mà các ngươi căm hận không phải là phụ vương của ta, mà là Quảng Nghiêu Vũ, Sầm Sịch Thiên và Cảnh Thức.” Nhiễm Mặc Phong chậm rãi nói ra tên Quốc quân của Vệ Quốc, Nam Quốc cùng Kim Quốc.

“Ngươi ít già mồm át lẽ phải đi!” Ải Tử quát, “Chúng ta bất quá là dân chúng bình thường, làm sao có thể so với Hoàng Thượng!”

Nhiễm Mặc Phong khom người đem giỏ trúc mang vào trên lưng, nó vốn không thích nói chuyện, càng đừng nói là cùng người khác tranh chấp. Vô luận nó nói gì đi nữa, bọn họ cũng vẫn muốn giết phụ vương, vậy thì nó cũng không cần nhiều lời.

Thấy nó mang giỏ trúc lên, Ải Tử cùng Trang Gia khẩn trương mà nằm chặt đao, cẩn thận bảo vệ người ở phía sau.

Bỗng một tiếng thở dài truyền đến.

“Được làm vua thua làm giặc. Cẩn thận mấy cũng có sai sót. Ta tính hết thảy, lại bỏ sót không đem thế tử ngươi tính vào, ta thua tâm phục khẩu phục.” Quân sư từ phía sau hai người đi ra.


“Quân sư!”

Ải Tử cùng Trang Gia kinh sợ kêu lên, vội vàng muốn túm gã trở về, đã thấy quân sư khoát tay cười nhẹ, ánh mắt gã nhìn Nhiễm Mặc Phong cực kỳ bình tĩnh.

“Thế tử, bọn họ đều là những người sống sót từ trong cuộc tàn sát hàng loạt kia. Đối với ngươi mà nói, giết bọn họ bất quá chỉ là giơ tay chém xuống, thế nhưng mệnh của bọn họ cũng là đoạt về từ trong tay Diêm Vương gia. Bọn họ có thể sống, nhưng cũng không dễ dàng. Hết thảy mọi việc đều do ta sai sử, bọn họ bất quá chỉ là nghe theo ta xúi giục. Chỉ cần ta chết, bọn họ sẽ không gây bất lợi cho Vương gia nữa. Thế tử, ngươi giết ta, thả cho bọn họ một con đường sống đi.”

“Quân sư!”

Trang gia cùng Ải Tử vọt tới trước người quân sư, đem gã hộ ở phía sau mình, nhe răng trợn mắt nhìn Nhiễm Mặc Phong quát: “Muốn giết cứ giết! Quân sư không cần cùng hắn cầu tình cho chúng ta! Chúng ta chính là chết, cũng tuyệt không bỏ lại quân sư!”

“Ải Tử! Trang Gia!” Quân sư cũng quát, “Đừng quên tẩu tử cùng Tiểu Phàm!” Một câu này làm cho thân hình Ải Tử cùng Trang Gia lay động một chút, trên mặt nháy mắt trắng bệch. Đột nhiên, Ải Tử đập mạnh vào ngực mình, hét lên: “Ta đi theo quân sư tới đây, cũng đã không nghĩ tới còn sống để trở về! Quân sư, muốn chết chúng ta cùng chết!”

“Lão già này xương cốt cũng đã hỏng, trước sau gì cũng phải chết. Còn Tiểu Phàm đã có mọi người chăm sóc. Quân sư, là lão Trang ta không thể bảo vệ ngài chu toàn. Trang Gia ta liều mạng với ngươi!” Trang gia hét lớn một tiếng, nắm chặt đao hướng Nhiễm Mặc Phong vọt tới.

“Trang gia!”

‘Bính!! Đương!’

Trang Gia không nhúc nhích nằm trên mặt đất, cũng không còn đứng lên được nữa.

“A!!” Ải Tử gấp đến đỏ mắt, hai tay nắm chặt đao vọt đi lên. Nháy mắt, đao của hắn ghim vào trên cửa gỗ, cả người bay ra thật xa, rơi trên mặt đất, không một tiếng động.

Trong mắt quân sư là nước mắt phẫn nộ, hai tay nắm chặt tay vịn nổi lên đầy gân xanh. Lướt mắt nhìn những người vừa rồi còn cùng gã nói chuyện mà giờ đây lại nằm im trên mặt đất, gã lạnh lùng nói: “Ngươi cùng phụ vương của ngươi giống nhau, đều là tà ma giết người không chớp mắt.”

Đôi mắt dị sắc của Nhiễm Mặc Phong không hề gợn sóng, nó vỗ vỗ giỏ trúc, làm cho bốn con mèo con ở bên trong ráng nhẫn nhịm thên chút nữa, rồi nó đi đến trước mặt quân sư.

“Ác giả ác báo.” Quân sư ngửa đầu nhìn thiếu niên thị huyết nói một câu, rồi nhắm hai mắt lại. Có thể cùng chết với bằng hữu của mình, gã không hối tiếc. Tiếp theo, phía sau cổ gã tê rần, gã mất đi ý thức.

Khiêng quân sư lên, Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn những người ngất xỉu ở trên mặt đất, rồi bước ra khỏi nhà gỗ.

“Tê ──”

‘Tướng quân’ ở bên ngoài chờ đợi chủ nhân mà vạn phần lo lắng, khi nhìn thấy chủ nhân đi ra, lập tức chạy vội tới.


“Meo ô, Meo ô.” Mèo nhỏ kêu lên – “Cho chúng con đi ra ngoài.”

“Lập tức sẽ trở về.” Nói một câu trấn an đám mèo nhỏ, Nhiễm Mặc Phong nhảy lên ngựa.

Vừa mới đi ra được một đoạn, Nhiễm Mặc Phong liền thấy ở phía xa xa có một đám người cưỡi ngữa đang phi nhanh về phía nó, khi nó thấy rõ một người trong đó, nó lập tức thúc giục ‘Tướng quân’ chạy nhanh hơn nữa.

“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân nhảy xuống ngựa, đồng thời một người cũng nhảy xuống ngựa, phi thân tới trước mặt hắn.

“Phong Nhi! Sao con có thể tới đây một mình?!” Biết rõ con có bao nhiêu lợi hại, nhưng Nhiễm Mục Lân vẫn cẩn thận kiểm tra toàn thân của con một phen, thấy nó lông tóc vô thương, mới yên lòng. Sau đó hắn phát hiện trên lưng ngựa đen của con có thêm một người.

“Phong Nhi?” Nhiễm Mục Lân đi tới phía trước, phát hiện ra người này bị cụt từ ngang đầu gối.

“Phụ vương, đi về trước.” Nhiễm Mặc Phong không muốn ở ngay tại đây nói ra thân phận của quân sư.

Đứa con không muốn nói, Nhiễm Mục Lân cũng không ép hỏi, chỉ hỏi: “Nội gián cùng thích khách đâu?”

“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong lại kêu lên, nhưng không có câu trả lời kèm theo.

Nhìn con một lúc, Nhiễm Mục Lân lên tiếng: “Quay về doanh.”

Khi quay về tới quân doanh, Nhiễm Mặc Phong đem quân sư còn đang hôn mê giao cho Tiểu Hổ, lại nhờ Quế Vưu tìm vài tên thị vệ lợi hại trông chừng quân sư, lúc này mới cùng phụ vương trở lại quân trướng của hai người họ.

Bước vào quân trướng, Nhiễm Mục Lân lại hỏi: “Phong Nhi?”

“Phụ vương, người kia gọi là quân sư.” Khi chỉ có nó cùng phụ vương, Nhiễm Mặc Phong lập tức giải thích, nó vừa nói xong, liền thấy thần sắc phụ vương thay đổi.

“Phong Nhi, hắn chính là thủ lĩnh của đám thích khách! Sao con lại mang hắn về đây? Còn những người khác đâu? Nội gián, thích khách, Tiểu Hổ nói con tìm được nơi thích khách trốn rồi.”

“Phụ vương……” Đi đến trước mặt phụ vương, nắm lấy ngón tay của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong lên tiếng, “Con thả bọn họ rồi.”

“Thả?!” Nhiễm Mục Lân kinh hãi.


—–

“Ngô……” Ôm đầu, Ải Tử chậm rãi mở mắt ra. Hắn giương hai mắt vô thần nhìn nóc nhà, nhất thời phân không rõ mình đang ở nơi nào.

“Ân……” Lại một tiếng rên rỉ, Ải Tử vội vàng quay đầu nhìn lại.

“Trang Gia!” Hắn hốt hoảng bật người dậy chạy đến bên người Trang Gia, giây tiếp theo lập tức nhớ tới đã xảy ra chuyện gì.

“Trang Gia! Ngài có sao không? Có bị thương chỗ nào không?!” Không phải Trang Gia đã chết sao? Còn hắn…… Ải Tử sờ sờ chính mình, phát hiện trừ bỏ đầu đang rất đau ra, thì trên người hắn không có vết thương nào khác.

Trang Gia cũng ôm đầu từ trên mặt đất ngồi dậy, ý thức vẫn mơ hồi, hỏi: “Có phải chúng ta đã chết rồi không?”

“Không có, Trang Gia, chúng ta còn sống!” Ải Tử kiểm tra thân thể của Trang Gia một phen, phát hiện trên trán lão có một cục u thật to, ngoài ra cũng không có vết thương trí mệnh nào. Hắn vội vàng nhìn xem chung quanh, thấy được Tiểu Vũ, liền chạy nhanh tới.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.” Kêu đến nửa ngày, Tiểu Vũ vẫn không tỉnh. Ngón tay Ải Tử phát run mà đặt lên chóp mũi của nàng, phát hiện nàng vẫn thở, thì thân mình hắn liền xìu xuống, thở phào một hơi.

“Trang Gia……” Quay đầu lại, trong mắt Ải Tử trào ra nước mắt, “Tiểu Vũ chưa chết……”

Đầu bên kia, Trang Gia nâng Nhị Mao cả người đầy máu dậy, hai mắt lão cũng rưng rung nước mắt: “Nhị Mao còn thở, chúng ta mau đưa hắn đi tìm thầy thuốc đi!”

Đột nhiên, hai người phát hiện cái gì đó, thần sắc hoảng hốt.

“Quân sư!”

——

“Phong Nhi, con cảm thấy chỉ cần bắt giam quân sư, thì những người đó sẽ không đến giết phụ vương nữa?”

Trong bồn tắm, Nhiễm Mục Lân một bên chà chân cho con, một bên hỏi. Bên cạnh bồn tắm, bốn con mèo nhỏ gấp đến độ xoay quanh, tụi nó muốn nhảy vào trong đó, nhưng khổ nổi bồn tắm rất cao, tụi nó chỉ có thể chồm lên dùng móng vuốt cào cào vào vách bồn tắm, cùng sử dụng tiếng kêu thê thảm để cầu xin tiểu phụ thân đem tụi nó ôm vào đó.

“Đi đi đi, ngày thường tắm rửa cho các ngươi các ngươi đều kêu gào tựa như sắp bị giết vậy, giờ lại đòi vào đây làm gì, ra chỗ khác chơi đi.” Bị đứa con ảnh hưởng, Nhiễm Mục Lân cũng dùng tiếng người nói chuyện với mấy con mèo nhỏ.

“Meo ô……”

Một cánh tay dài nhỏ trắng nõn vươn ra khỏi bồn tắm, đem bốn con mèo nhỏ – từng con một đặt lên trên cái bàn nhỏ gần sát bên cạnh bồn tắm, để cho tụi nó đứng ở đó. Lập tức, bốn con mèo nhỏ không kêu nữa, mà bắt đầu vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn nước ở trong bồn tắm, thỉnh thoảng vươn móng vuốt nhỏ ra muốn chạm vào mặt nước. Cuối cùng bốn con mèo nhỏ đáng ghét cũng không còn kêu nữa, Nhiễm Mục Lân lại nói tiếp: “Hỏi ra thân phận của quân sư không?”

Lắc đầu, Nhiễm Mặc Phong nâng chân phụ vương lên, cũng giúp phụ vương rửa chân. Hai phụ tử ngồi mặt đối mặt với nhau, trong tay người này nâng chân của người kia và ngược lại.


“Phụ vương.”

“Ân?”

“Giữ lại quân sư.”

Nhiễm Mục Lân nhướng mắt lên hỏi.

“Phụ vương không phải là tà ma giết người không chớp mắt, lại càng không là người đam mê giết chóc.” Bọn họ có thể nói như thế với nó, nhưng không thể nói như thế với phụ vương. Nếu giết quân sư, những người đó nhất định sẽ cho là phụ vương làm. Nó không sợ bị trả thù, bọn họ có thể thoải mái nhắm vào nó, nhưng nó không thể chịu được nếu phụ vương lại gặp phải nguy hiểm. Nó muốn đem hận ý của bọn họ đối với phụ vương ôm hết lên người nó, nó nên vì phụ vương mà gánh lấy nỗi hận đó, vì nếu không phải do nó, phụ vương sẽ không tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Đứa con chỉ nói một câu, nhưng Nhiễm Mục Lân lại hiểu rất rõ tâm tư của con. Cào cào vào lòng bàn chân của con, ngay khi con nhịn không được mà rút chân về, thì hắn vươn tay ra.

Nhiễm Mặc Phong vươn tay phải đặt vào trong bàn tay của phụ vương, lập tức, nó bị kéo mạnh qua.

“Phong Nhi, không cần để ý người bên ngoài nói cái gì? Chỉ cần con không để ý, thì phụ vương cũng không để ý.” Đem bảo bối đang trần trụi ôm vào trước người mình, Nhiễm Mục Lân vừa hôn lên cổ con vừa nói.

Hơi thở có chút bấp bênh, nhưng Nhiễm Mặc Phong cũng không đồng ý mà nói: “Phụ vương không phải!” Nó để ý, nó để ý bất luận kẻ nào nói xấu phụ vương.

“A…… Con muốn giữ thì cứ giữ, tên đó cũng chả gây được mối họa gì.” Con ngươi u ám của Nhiễm Mục Lân lóe lên tia sáng, bàn tay đang sờ sờ bờ vai trơn nhẵn của con dần dần trượt xuống, “Phong Nhi, con năm nay đã mười ba.”

“Ân……” Đôi mắt dị sắc dần dần tan rả, Nhiễm Mặc Phong ôm chặt lấy phụ vương. Nó đang bị sao vậy? Sao cả người đều vô lực?

“Phong Nhi……” Hạ xuống ở phía sau cổ con một cái ấn ký nhợt nhạt, Nhiễm Mục Lân vô sỉ mà hưởng thụ thân mình bóng loáng của con.

‘Bùm!’

“Meo! Meo ô!!”

“Cỏ Dại!” Nhiễm Mặc Phong nháy mắt phóng ra khỏi lòng ngực của phụ vương, lao nhanh tới vớt lấy một trong bốn con mèo nhỏ bị trượt chân rơi vào bồn tắm.

“Meo ô! Meo ô!”

Mèo con sợ thủy nên vô cùng hoảng sợ, nép vào trong lòng tiểu phụ thân mà run cầm cập.

“Không sợ, không sợ.” Bận trấn an vật nhỏ bị kinh sợ ở trong lòng mình, nên người nào đó không thấy được bộ mặt cực độ không vui của phụ vương.

Còn người nào đó bị đánh gảy chuyện tốt, ở trong lòng căm hận nguyền rủa: hắn muốn đem mấy con súc sinh này hầm thành một nồi canh thịt mèo!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.