Tác Đồng

Chương 34


Đọc truyện Tác Đồng – Chương 34

Lần này Nhiễm Mục Lân quả thật là nổi giận, không cho con bước khỏi Vô Tam điện nửa bước, lại càng không cho nó đi thăm Nhiễm Lạc Nhân, bất quá lại triệu hồi Xích Đan, để gã ở bên hầu hạ con. Trong cung, khác thường của đêm đó khiến cho mọi người chấn động, từ đôi mắt khác thường kia, đến việc ám sát Đại tướng quân của Vệ Quốc, rồi lại đến làm cho Nhiễm Lạc Nhân sống lại, Nhiễm Mặc Phong giờ đây gắn liền với mệnh danh “Quỷ tử”, “Yêu nghiệt”. Mọi người càng thêm e ngại nó, nhưng e ngại này có chút ý bất đồng ở bên trong.

Đối với hết thảy biến hóa này, Nhiễm Mặc Phong chẳng biết chút gì mà nó cũng chả quan tâm, nó không thể ra khỏi Vô Tam điện nên cả ngày đều ở trong tẩm cung luyện công. Hơn nữa có Xích Đan ở đây, nó thực dễ dàng biết được tình hình gần đây của Nhiễm Lạc Nhân, biết được Nhiễm Lạc Nhân đã tỉnh lại, nó cũng an tâm.

Đối Nhiễm Lạc Nhân, nó vẫn mãi không hiểu mỗi khi phụ vương hỏi nó câu hỏi kia là ý ra sao. Ở trong cung, không ai thích nó, Nhiễm Lạc Thành thường thường tìm nó gây phiền toái; Nhiễm Lạc Tín đối với nó mặc dù rất hữu hảo, nhưng nó vẫn có thể từ trong cặp mắt của hắn nhìn nó phát hiện ra sự e ngại; Mà Nhiễm Lạc Nghĩa, trừ bỏ cùng học chung, hai người bọn họ không hề liên quan; Duy độc Nhiễm Lạc Nhân, người nọ mặc dù suýt nữa bị nó hù chết, nhưng lại thật sự không sợ nó. Cho nên nó không thể nhìn Nhiễm Lạc Nhân chết.

Phụ vương hỏi nó có thích Nhiễm Lạc Nhân không? Nó không biết, nó chỉ biết người sợ nó là không thích nó, còn như thế nào là thích? Tựa như nó đối với phụ vương sao? Nhiễm Mặc Phong không hiểu, nhưng hắn cũng không hỏi, hắn chỉ biết là – Nhiễm Lạc Nhân là Nhiễm Lạc Nhân, phụ vương là phụ vương, nó cùng phụ vương sống nương tựa lẫn nhau, vĩnh viễn sẽ không tách ra.

“Chủ tử, nhị điện hạ tới.”

Ngay tại lúc Nhiễm Mặc Phong đang nghĩ về phụ vương, thì Xích Đan đi vào thông báo, Nhiễm Mặc Phong không tự giác mà nhíu mi lại, chợt nghe thanh âm của Nhiễm Lạc Tín vang lên bên ngoài.

“Mặc Phong, huynh vào nhé.” Nói là để cho người vào thông báo, nhưng Nhiễm Lạc Tín cũng không cho Nhiễm Mặc Phong cơ hội cự tuyệt, vừa nói vừa đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một cái bao giấy.

“Mặc Phong, mau tới nếm thử, huynh mới đi ngự thiện phòng lấy khoai bính.” Nhiễm Lạc Tín vừa bước vào phòng, liền vội vội vàng vàng đem bao giấy phóng tới trên bàn, mở nó ra, bên trong là khoai bính đang bốc khói cùng tản ra mùi thật thơm. Nhiễm Mặc Phong ngồi ở trên bục, nhìn thần tình tươi cười bất động với nó.

“Mặc Phong, mau tới. Lạnh sẽ ăn không ngon. Ngày thường ngự thiện phòng cũng sẽ không làm món này. Huynh ở ngoài cung ăn được một lần, thấy ngon, nên hôm nay huynh bảo bọn họ làm. Mau tới nếm thử chút đi.” Nhiễm Lạc Tín cầm lấy một khối, vừa thổi vừa chạy chậm đến trước mặt Nhiễm Mặc Phong, đưa cho nó. Người cầm khoai bính nóng có chút không xong.


Nhiễm Mặc Phong nhận lấy, Nhiễm Lạc Tín ngồi xuống bên người nó, dùng sức thổi khoai bính trên tay.

“Chủ tử.” Xích Đan khó xử mà kêu lên, trong mắt đầy khẩn trương. Vương gia đã dặn qua, thức ăn của chủ tử phải cực kỳ cẩn thận. Tuy nhị điện hạ sẽ không đối với chủ tử làm cái gì, nhưng người ở ngự thiện phòng, gã không thể tin được.

“Xích Đan, ngươi yên tâm, khoai bính này là ta nhìn bọn họ làm từ đầu đến cuối.” Nhiễm Lạc Tín nhìn ra bất an của Xích Đan, liền lên tiếng, tiếp theo hắn cắn một miếng, “Được rồi, ta ăn trước đây.” Hắn đã nói đến như vậy, Xích Đan cũng không dám nói cái gì nữa, gã chỉ có thể nhìn chủ tử khẩn cầu, mong chủ tử đừng ăn.

Nhiễm Mặc Phong nhìn gã, rồi nhìn nhìn lại khoai bính trong tay. Đối với thứ này, nó cũng không xa lạ. Ở biên quan, phụ vương thường làm cho nó ăn, hơn nữa mùi vị bốc lên so với cái trên tay này thơm hơn rất nhiều. Tại dưới ánh nhìn đầy khẩn trương của Xích Đan, Nhiễm Mặc Phong cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhai nuốt.

“Mặc Phong, ăn ngon đi.” Nhiễm Lạc Tín thấy Nhiễm Mặc Phong ăn, liền vui sướng hỏi.

Nhiễm Mặc Phong nuốt xuống miệng, rồi cắn tiếp miếng nữa, mặc dù nó không trả lời, nhưng Nhiễm Lạc Tín cũng không hỏi nữa, hắn biết rõ người nọ thích.

“Mặc Phong, hôm qua huynh đi thăm Tam đệ, đệ ấy đã có thể ăn cháo rồi, bất quá tinh thần vẫn không được tốt, mới ăn nửa bát liền ngủ. Mặc Phong, hôm nay huynh lại đi thăm Tam đệ, đệ có muốn đi cùng không?” Nhiễm Lạc Tín lại ăn xong một cái, vừa lau tay vừa nói.

“Không.” Nhiễm Mặc Phong cũng ăn xong, lau lau tay, thản nhiên trả lời một tiếng.


“Di?” Nhiễm Lạc Tín rất kinh ngạc, “Mặc Phong, đệ cùng Lạc Nhân xảy ra chuyện gì?” Quan hệ của người này cùng với “Hắn” không phải tốt nhất sao?

Nhiễm Mặc Phong lặng yên, phụ vương không cho nó đi ra ngoài, nhưng đây là chuyện giữa nó cùng phụ vương. Nó không hé răng, Nhiễm Lạc Tín cực kỳ thất vọng, tươi cười trên mặt cũng biến mất.

Xích Đan nhìn thấy vậy liền lo lắng, thế nhưng gã lại không biết cách ăn nói như Xích Đồng, gã lắp bắp nói: “Điện hạ, ngài, chớ trách, là Vương gia, Vương gia không cho chủ tử đi ra ngoài.”

Nhiễm Lạc Nhân vừa nghe xong liền sửng sốt, là hoàng thúc không cho Mặc Phong đi ra ngoài? Vì sao? Hắn nhìn về phía Xích Đan, chờ gã giải thích.

Xích Đan nhìn chủ tử vài cái, rồi nói dối: “Chủ tử, chủ tử đã nhiều ngày, đã nhiều ngày……” Đã nhiều ngày cái gì a, Xích Đan càng gấp càng nghĩ không ra, gã không thể nói chủ tử bị bệnh, nói vậy không phải trù ẻo chủ tử sao.

“Xích Đan, ta khát.” Nhiễm Mặc Phong lên tiếng, đây là lần đầu tiên nó mở miệng sai người khác làm việc cho nó. Xích Đan mặt đỏ lên, lập tức đi pha trà cho nó.

Nhiễm Lạc Tín cười cười tỏ vẻ hiểu được, hắn nghĩ thầm nhất định là Nhiễm Mặc Phong có gì đó khó nói, cho nên mới không ra khỏi Vô Tam điện, không đi thăm Nhiễm Lạc Nhân. Nhưng cái khó nói đó là gì? Nhiễm Lạc Tín đứng dậy: “Mặc Phong, nếu đệ không đi thăm Tam đệ, thì huynh đi đây. Có tin tức gì, huynh sẽ cho người tới báo cho đệ biết, tránh cho đệ phải trông chờ. Chờ khi nào đệ có thể đi ra ngoài, nhất định phải đi thăm đệ ấy nha, Tam đệ quý đệ nhất đó, mỗi lần tỉnh lại đều hỏi đệ đâu.”


Đỏ ửng chuyển động, Nhiễm Mặc Phong cũng đứng lên.

“Mặc Phong, không cần tiễn, huynh đi đây.” Nhiễm Lạc Tín đột nhiên ôm Nhiễm Mặc Phong lên một cái, khi ‘âm mưu thực hiện được’ hắn liền bỏ chạy.

Thẳng đến khi Nhiễm Lạc Tín đã rời khỏi một lúc, Nhiễm Mặc Phong vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong mắt là khó hiểu. Vì sao Nhiễm Lạc Tín lại phải ôm nó? Hơn nữa e ngại luôn hiện lên trong mắt hắn, lần này thế nhưng không xuất hiện. Đối với Nhiễm Lạc Tín, Nhiễm Mặc Phong càng ngày càng không hiểu.

Ra khỏi Vô Tam điện, Nhiễm Lạc Tín quay đầu lại nhìn nhìn, tươi cười trên mặt càng thêm sâu sắc, rồi mới chậm rãi đi về phía Diên Viên. Nếu không nhìn cặp mắt kia, thì người nọ chẳng đáng sợ chút nào, bất quá cái hắn muốn biết nhất chính là – người nọ đến tột cùng là người phương nào, hắn càng ngày càng hiếu kỳ.

—-

Ở một chỗ khác trong hoàng cung, Nhiễm Mục Lân thần tình giận dữ mà trừng mắt nhìn thân huynh trưởng của mình ── Hoàng Thượng Nhiễm Mục Kì.

“Hai nữ nhân kia ai muốn thú (cưới) cứ thú, huynh đừng mơ tưởng đem các nàng đưa cho đệ!” Nhiễm Mục Lân vỗ bàn, lớn tiếng nói.

“Mục Lân,” Nhiễm Mục Kì ấn ấn thái dương, bất đắc dĩ nói, “Người ta chỉ đích danh đệ a.”

“Hừ!” Nhiễm Mục Lân đặt mông ngồi xuống, cả giận, “Dù sao đệ không thú, muốn thú thì huynh thú đi. Huynh thú các nàng là thích hợp nhất. Làm phi tử vẫn sung sướng hơn là làm thiếp, dù sao đệ tuyệt không thú thê.”


“Vậy trẫm bảo Trung Tường đến hỏi sứ giả của Kim Quốc cùng Nam Quốc xem công chúa của bọn họ có nguyện ý làm thiếp cho uy vũ Đại tướng quân của trẫm không nhé? Dù sao vị hoàng đệ này của trẫm ngay cả một thị thiếp cũng không có.” Nhiễm Mục Kì nhíu mi, làm như thật mà nói ra.

“Huynh dám!” Nhiễm Mục Lân không sợ chết mà trực tiếp uy hiếp hoàng huynh.

“Trẫm đương nhiên dám.” Nhiễm Mục Kì cũng không chút nào nhượng bộ, “Mục lân, đệ đã 25 tuổi, nên lập gia đình. Hơn nữa Bắc Uyên lần này tuy là toàn thắng, nhưng lại thắng trong hiểm nguy. Hiện giờ, Kim Quốc cùng Nam Quốc chủ động đưa ra liên hôn, này coi như là cơ hội tốt. Trong vòng năm năm, Kim Quốc cùng Nam Quốc sẽ không tiếp tục gây bất lợi cho Bắc Uyên. Mục Lân, Vệ Quốc lần này mặc dù thảm bại, thế nhưng vẫn mạnh hơn Bắc Uyên, còn có Sở Quốc. Nếu bốn nước này liên thủ với nhau, Bắc Uyên sẽ chẳng may mắn được như lần này. Ba thành của Vệ quốc, trẫm không tính trả lại, điều này sẽ làm cho An Lăng lo lắng. Kim quốc cùng Nam Quốc mặc dù yếu, nhưng ổn định bọn họ, Bắc Uyên liền có thể toàn tâm đối phó Vệ Quốc cùng Sở Quốc.”

“Đạo lý này đệ hiểu, nhưng với hai vị công chúa này, đệ vẫn là câu nói kia, ai muốn thú cứ thú, dù sao đệ tuyệt không thú.” Muốn hắn thú thê, cho dù hắn chết, cũng tuyệt không thú!

Nhiễm Mục Kì đau đầu dữ dội, lại thản nhiên cười rộ lên: “Mục Lân, hoàng huynh biết – đệ không muốn thú là sợ Phong Nhi mất hứng. Nhưng nếu Phong Nhi đáp ứng, thì đệ có bằng lòng thú không?”

“Phong Nhi sẽ không đáp ứng.” Nhiễm Mục Lân trừng mắt nhìn hoàng huynh liếc mắt một cái, con của hắn sao có thể đáp ứng, “Dù sao đệ vẫn không thú, đệ với Phong Nhi sống cùng nhau rất tốt, huynh đừng hòng muốn đem hai nữ nhân kia đưa cho đệ.”

“Mục Lân,” Nhiễm Mục Kì trầm mặt xuống, “Đệ phải thú hai nữ nhân kia, không chỉ là vì Bắc Uyên, mà còn là vì Phong Nhi. Nếu đệ cự tuyệt, Kim Quốc cùng Nam Quốc có thể sẽ cùng Vệ Quốc liên thủ, thậm chí là cùng Sở Quốc, đến lúc đó, Phong Nhi nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm. Đệ thương Phong Nhi, huynh sao lại có thể không thương nó? Tất nhiên Phong Nhi sẽ không muốn, nhưng đệ phải nói rõ ràng với nó, nó sẽ hiểu, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ.”

Nhiễm Mục Kì bắt được điểm yếu của hoàng đệ. Làm người hoàng thất, việc hôn nhân chính là kết hợp lợi ích, điều này Nhiễm Mục Lân quá rõ ràng. Thú hai vị công chúa kia, Bắc Uyên sẽ tạm thời không lo, bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi lấy sức, rồi sau đó mới công chiếm các nước khác, như vậy có thể bảo hộ đứa con chu toàn; Thế nhưng nếu hắn thú hai vị công chúa kia, con hắn nhất định sẽ tổn thương, sẽ khổ sở, bởi vì hắn phản bội lời hứa giữa hai phụ tử bọn họ. Nhiễm Mục Lân lâm vào ‘tiến thoái lưỡng nan’, hắn oán hận mà nhìn hoàng huynh liếc mắt một cái, xoay người bỏ đi.

Hắn vừa đi, Nhiễm Mục Kì liền ho khan liên tục, trong mắt là suy nghĩ sâu xa, là chờ đợi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.