Đọc truyện Tác Đồng – Chương 15
Nằm ở trên giường, Nhiễm Lạc Nhân không ngừng ho nhẹ, nhìn căn phòng to lớn quạnh hiu, nó khổ sở mà rũ mắt xuống. Phụ hoàng….. Lừa nó. Không ai thích chơi với nó, đã rất nhiều rất nhiều ngày, Mặc Phong cũng không có lại tới tìm nó, mà ngay cả phụ hoàng, cũng không tới.
Hoàng tỷ muốn học đàn cùng học vẽ, nên rất ít đến thăm nó, trừ bỏ mẫu phi, không ai thích nó, bởi vì nó có bệnh, bởi vì nó sắp chết.
Nước mắt chảy xuống không ngừng, Nhiễm Lạc Nhân trốn ở trong chăn khóc, nó muốn đi ra ngoài chơi, muốn được như bao người khác có thể chạy có thể nhảy, không muốn nằm cả ngày ở trên giường.
—-
Đang ngồi xuống trên giường, đột nhiên mắt phải truyền đến một trận đau đớn. Ôm chặt mắt phải, Nhiễm Mặc Phong đau đến thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Xích Đồng cùng Xích Đan ở lúc nó còn thức sẽ tự động lui ra ngoài, trong phòng không người, Nhiễm Mặc Phong một người nằm ở trên giường chờ đợi đau đớn qua đi, đây là lần thứ hai mắt nó đau như thế.
Một lát sau, đau đớn dần biến mất, Nhiễm Mặc Phong thở hổn hển xuống giường, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng kiểm tra mắt phải của mình. Mắt phải thực đỏ, nhưng không có đỏ ửng, lại xuất hiện đồng tử. Nháy mắt mấy cái, không đau, cũng không có trở ngại gì khác. Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn đến nửa ngày, mắt nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Một lần nữa trở lại trên giường, Nhiễm Mặc Phong ngồi xuống, nhưng làm sao cũng không tĩnh tâm được. Tiến cung đến bây giờ đã hơn một tháng, phụ vương hẳn là đã đến Nhân Xương đi…… Chiến sự khi nào sẽ bắt đầu…… Hoàng bá cũng không nói cho nó biết chuyện ở biên quan ….. còn mắt phải của nó nữa.
“Chủ tử, ngài nên nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học.”
Xích Đồng cùng Xích Đan đẩy cửa tiến vào, trên tay hai người các bưng một thau nước bằng gỗ.
Nghe đến đi học, tinh thần của Nhiễm Mặc Phong càng tệ. Phu tử mà hoàng bá tìm cho nó, nó cũng không thích, nó chỉ thích nghe phụ vương giảng binh thư. Lúc nghỉ ngơi, Nhiễm Lạc Nghĩa cùng Triệu Tử Ương luôn ồn ào, làm cho nó không thể tĩnh tâm đọc sách. Nghĩ đến đây, nó lại nhớ tới bốn mươi vạn đại quân của Vệ Quốc.
Nhiễm Mặc Phong vẫn như trước không thể quen được Xích Đan rửa chân cho nó, một là nhột, hai là nó thích tự mình chiếu cố mình. Thế nhưng ở trong cung, nếu nó không cho Xích Đồng cùng Xích Đan chiếu cố nó, bọn họ sẽ bị trách phạt. Vì thế hai người không ít lần quỳ trước mặt nó, và đây cũng là điểm làm cho nó mãi không thích được.
Biết Nhiễm Mặc Phong sợ nhột, Xích Đan dùng khăn chà chân cho nó. Nhiễm Mặc Phong mới năm tuổi, chân rất nhỏ, nhưng Xích Đan vẫn rửa rất cẩn thận, bởi vì mỗi ngày nó đều luyện công, nên trên chân đã có vài cái kén. Đối vị tiểu chủ tử này, Xích Đồng cùng Xích Đan có cảm giác như đang chiếu cố đệ đệ, chiếu cố một đệ đệ ngoan ngoãn lại đối với bọn họ vô cùng tốt.
Ngay khi Xích Đan đang rửa chân cho nó, Nhiễm Mặc Phong lại khát vọng mà nhìn về phía ban công, thật muốn nhảy thêm lần nữa. Và giây tiếp theo, nó sực nhớ tới một việc, liền lập tức đoạt lấy chiếc khăn trên tay Xích Đồng, hai ba cái đem chân mình lau khô.
“Chủ tử?” Hai người buồn bực.
“Ta muốn đi ra ngoài một chút.” Nhiễm Mặc Phong rất nhanh mang tất cùng hài vào.
“Đi ra ngoài?” Xích Đồng vội vàng hỏi, “Chủ tử, ngài muốn đi đâu?”
“……” Nhiễm Mặc Phong dừng lại, nó cũng không biết nơi đó là nơi nào, nói, “Ta đi tìm Nhiễm Lạc Nhân.” Người nọ thiếu chút nữa bị nó hù chết, hiện tại đã khỏe chưa?
“Chủ tử? Ngài muốn đi tìm Tam điện hạ?” Xích Đồng kinh ngạc không thôi, bất quá gã không hỏi nhiều, chỉ nói, “Chủ tử, đã khuya, Tam điện hạ bị bệnh tim, sợ là đã ngủ.”
Nhiễm Mặc Phong cũng không ngừng lại động tác mặc ngoại sam: “Các ngươi ở trong này.” Rồi đi ra ban công.
“Chủ tử?!” Xích Đồng cùng Xích Đan thấy Nhiễm Mặc Phong leo lên lan can, sợ tới mức kêu lên.
“Không cần lộ ra.” Đơn giản dặn dò hai người một tiếng, Nhiễm Mặc Phong ở khi hai người sắp bị dọa chết khiếp mà nhảy xuống ban công.
“Chủ tử!” Xích Đồng cùng Xích Đan không dám lớn tiếng mà gọi lên, rồi chạy đến một bên của lan can, chỉ thấy một thân ảnh màu đen nho nhỏ như con mèo thuận theo gió nhảy xuống, tiếp theo trở mình một cái rồi đáp xuống trên mặt đất, tiếp theo đứng lên chạy vài bước, người liền biến mất tiêu.
Xích Đồng cùng Xích Đan hai tròng mắt mở thật to, ôm ngực, cứng họng mà nhìn phương hướng chủ tử biến mất, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Chủ tử thế nhưng…… từ nơi cao như thế này mà nhảy xuống.
“Đan, chủ tử ngài ấy….. năm nay thật mới năm tuổi sao?” Xích Đồng ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy tứ chi như nhũn ra, gã so với chủ tử lớn hơn năm tuổi, thế nhưng gã chỉ đứng ở chỗ này nhìn xuống phía dưới đã cảm thấy choáng váng.
Xích Đan lắc đầu, cũng ngồi xổm xuống: “Chủ tử…… Là người tốt. Là chủ tử tốt.” Xích Đan tương đối nói ít, và gã cũng chỉ quan tâm điều này.
“Nếu có thể tiếp tục theo chủ tử thì tốt rồi.” Xích Đồng hy vọng, lại biết điều đó chỉ có thể là hy vọng, chờ Vương gia quay lại, bọn họ sẽ không thể tiếp tục hầu hạ chủ tử.
—-
Khóc hơn nữa ngày, Nhiễm Lạc Nhân mới từ trong chăn nhô đầu ra. Che miệng lại, không cho chính mình ho ra tiếng, nó chờ sau khi đau nhức trong ***g ngực giảm đi, mới buông tay ra, nó không muốn để nhủ mẫu nghe được, không muốn lại uống dược.
“Khụ khụ……” Ngực lại khó chịu, Nhiễm Lạc Nhân cam chịu nghĩ – dù sao cũng không có ai thích nó, không bằng nó chết đi thì tốt hơn.
Có người gõ cửa sổ, Nhiễm Lạc Nhân đầu tiên là hoảng sợ, sau đó miễn cưỡng ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe, quả thật có người gõ cửa sổ, nó thực sợ hãi, trễ thế này thì là ai. Tiếng gõ cửa sổ rất nhỏ, lại liên tục không ngừng, Nhiễm Lạc Nhân dần dần cũng không còn sợ hãi. Đi xuống giường, cẩn thận bước đến phía cửa sổ, nó thấp giọng hỏi: “Là ai?”
“Ta.” Tiếng nói bên ngoài so với nó còn nhỏ hơn. Thế nhưng Nhiễm Lạc Nhân lại nghe rõ, nó lập tức mở cửa sổ ra, cực kỳ vui vẻ: “Mặc…. ” Vừa cất tiếng đã bị người bịt miệng.
Nhiễm Mặc Phong nhảy vào phòng, đóng cửa sổ lại, vừa mới xoay người lại thì đã bị người ôm chặt lấy.
“Mặc Phong…..đệ đến tìm huynh…… để chơi đùa sao?” Nhiễm Lạc Nhân kích động đến khóc lên, “Huynh nghĩ rằng…. nghĩ rằng…. đệ cũng ghét huynyh a.”
Nhiễm Mặc Phong không quen bị người ngoài ôm, thế nhưng Nhiễm Lạc Nhân ôm lấy nó khóc lớn, nó cũng không đẩy đối phương ra, mà là nói: “Nằm.”
“Không nằm, huynh không muốn nằm.” Nhiễm Lạc Nhân ôm lấy Nhiễm Mặc Phong cao hơn mình một chút vừa khóc vừa nói, “Không ai…. Thích huynh….. Khụ khụ….. Mặc Phong cũng…… Không thích huynh. Bởi vì…… huynh có bệnh, huynh không nằm…… A!” Nhiễm Lạc Nhân đang khóc thì đột nhiên bị người kéo mạnh về phía giường, lúc này nó cũng quên khóc.
Đem người ấn nằm lại trên giường, Nhiễm Mặc Phong đấp chăn lại cho Nhiễm Lạc Nhân, rồi mới ngồi vào bên giường mà nhìn nhìn nó. Người bị nhìn cảm thấy sợ mà ngoan ngoãn nằm yên. Tuy trong mắt vẫn chứa đầy lệ, nhưng lại cười rộ lên, vì đối phương đã đến.
“Mặc Phong…… đệ là đến…… thăm huynh sao?” Nhiễm Lạc Nhân lòng tràn đầy hy vọng đối phương là đến thăm nó. Nhiễm Mặc Phong thành thực gật đầu, nhìn nhìn sắc mặt cực kém của đối phương.
Nhiễm Lạc Nhân vui mừng nở nụ cười, vươn tay, cẩn thận túm lấy tay áo Nhiễm Mặc Phong: “Mặc Phong, huynh không…. Sợ. Đệ lấy cái kia…… ra đi, khụ khụ khụ……” Mắt phải của Nhiễm Mặc Phong bị tay áo bịt lại, mà cái áo nó đang mặc cũng thiếu đi một tay áo.
Nhiễm Mặc Phong không gỡ tay áo xuống, mà là đứng dậy đi đến trước bàn rót một chum nước, rồi trở lại bên giường đưa cho người cười đến thoải mái. Nhiễm Lạc Nhân cao hứng tiếp nhận, há miệng uống hết, cũng y như lần trước, đưa chum rỗng lại: “Còn muốn.” Nhiễm Mặc Phong cũng y như lần trước, lại rót cho nó thêm một chum nữa.
“Mặc Phong, ” Nhiễm Lạc Nhân uống đủ nước, ánh mắt đều cười thành lưỡi liềm, “Huynh nghĩ rằng…. đệ cũng không muốn…… chơi cùng huynh.”
“Thực xin lỗi.” Người nào đó vì mỗi ngày chăm chỉ luyện công, chăm chỉ tưởng nhớ phụ vương, nên đã quên đến thăm Nhiễm Lạc Nhân.
“Mặc Phong, đệ lấy xuống đi.” Nhiễm Lạc Nhân lại nói, vừa nói vừa bĩu môi, “Đệ như vậy…. Thật khó xem…… Mặc Phong, huynh không sợ.” Nói xong, ngồi dậy muốn lấy tay áo kia xuống, nhưng bị Nhiễm Mặc Phong né tránh. Nhiễm Lạc Nhân đơn giản dựa vào trên người nó, túm lấy tay áo của nó. Nó không dám đối với Nhiễm Lạc Nhân động võ, né nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Nhiễm Lạc Nhân gỡ xuống tay áo trên mặt.
“Vù vù…… Hì hì……” cầm chặt tay áo, Nhiễm Lạc Nhân hụt hơi mà nằm trở về, “Mặc Phong…… đệ thật tốt……”
Vầng sáng trong mắt Nhiễm Mặc Phong chậm rãi xoay tròn, con ngươi màu đen cùng con ngươi màu đỏ tràn ra ánh sáng bất đồng, ở trong căn phòng có ánh nến lờ mờ càng làm cho người ta cảm thấy kinh sợ. Thế nhưng Nhiễm Lạc Nhân lại không ngừng cười, còn đem tay áo kia giấu xuống chăn, sợ bị cướp lại.
Tiếp theo, trong phòng trở nên lặng yên. Nhiễm Mặc Phong ít nói, còn Nhiễm Lạc Nhân thì ít cùng người khác tiếp xúc, cho nên hai người cũng không biết nói cái gì. Nhìn nhau một hồi, Nhiễm Lạc Nhân cảm thấy mệt, thế nhưng nó lại luyến tiếc Nhiễm Mặc Phong rời đi.
“Mặc Phong…… Đêm nay có thể ở lại…… cùng huynh nhiều một chút được không?” Trong lời nói của Nhiễm Lạc Nhân có chút cô đơn, “Lần tới…… sẽ không biết…… là khi nào.”
Đem chăn kéo đến cổ Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Mặc Phong ngồi xếp bằng ở bên giường, không chớp mắt mà nhìn thẳng vào Nhiễm Lạc Nhân. Thấy nó không đi, Nhiễm Lạc Nhân nở nụ cười, từ từ nhắm mắt lại.
Sau khi Nhiễm Lạc Nhân ngủ say, Nhiễm Mặc Phong mới lặng lẽ buông màn, rời đi.
Xích Đồng cùng Xích Đan dựa vào trên lan can nhìn ngó xung quanh, chủ tử là trộm chạy ra ngoài, vậy thì ngài ấy làm sao trở về? Hai người đều nóng vội không thôi, đồng thời còn có “có tật giật mình” mà khẩn trương vô cùng, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn cửa phòng, sợ có người tiến vào. Xích Đồng cũng sợ thị vệ tuần tra bên dưới phát hiện, nên đã thổi tắt mấy ngọn nến phòng trong, tạo hiện trường giả tựa như chủ tử đang ngủ.
Ngay khi hai người chờ đến càng ngày càng sốt ruột, thì phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của một người: “Ta đã trở về.”
“A!”
Xích Đan cùng Xích Đồng đang căng thẳng dựa trên lan can, bởi vì người đột nhiên xuất hiện mà giật mình thét chói tai,. Tiếp đó, có người gõ cửa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Giây tiếp theo Hỉ Nhạc mang trứ vài tên thị vệ đẩy cửa vào.
Xích Đồng cùng Xích Đan hai chân như nhũn ra mà đi lên phía trước, Hỉ Nhạc nhìn chung quanh phòng một vòng, hỏi: “Thế tử điện hạ, đã xảy ra chuyện gì? Nô tài nghe được có người ở trong phòng ngài hét lớn.”
Xích Đồng cùng Xích Đan không dám nhìn Nhiễm Mặc Phong, Xích Đồng nơm nớp lo sợ quỳ xuống nói: “Là nô tài…. Nô tài thấy con sâu, nên….. nên sợ……”
Hỉ Nhạc không vui mà nhìn Xích Đồng, rất muốn mắng to đối phương, nhưng ngại Nhiễm Mặc Phong đang ở đây, đành áp chế lửa giận, nói: “Chỉ là con sâu, mà ngươi thét chói tai như vậy, không chỉ dọa đến điện hạ, còn có thể quấy rầy đến bệ hạ.” Tiếp theo, gã đối Nhiễm Mặc Phong nói, “Điện hạ, hai nô tài này không hiểu quy củ, nô tài dẫn bọn họ đi dạy lại quy củ.” Rồi mới đưa tay ra hiệu cho thị vệ phía sau đem người mang đi.
Xích Đồng cùng Xích Đan vừa nghe thế, liền sợ tới mức thất sắc. Mà thị vệ mới vừa tiến lên định bắt Xích Đồng cùng Xích Đan. liền bị Nhiễm Mặc Phong đứng ở trước hai người cản lại. Nó cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn đối phương, mắt phải đỏ bừng.
Hỉ công công thấy thế, thịt trên mặt run run, bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Nô tài lui xuống, điện hạ ngài nên nghỉ ngơi sớm chút.” Ở dưới cái nhìn chăm chú đáng sợ của Nhiễm Mặc Phong, Hỉ Nhạc vội vàng mang thị vệ rời đi, cũng đóng cửa lại. Bọn họ vừa đi, đỏ ửng trong mắt Nhiễm Mặc Phong liền tiêu tán.
“Đứng lên.” Không quay đầu lại mà nói một câu, Nhiễm Mặc Phong đi đến bên cửa, đem cửa khóa lại.
“Chủ tử……” Đỡ Xích Đan đứng lên, Xích Đồng vẫn còn đang sợ hãi, nói, “Ngài…… Ngài làm sao…… trở về. Nô tài…… không nhìn thấy.”
Đem bốn then cửa toàn bộ cài lại, Nhiễm Mặc Phong xoay người, chỉ chỉ trần nhà, rồi cỡi quần áo cùng hài chuẩn bị ngủ.
Xích Đồng cùng Xích Đan ngửa đầu, trần nhà lại không có lỗ hỏng, vậy chủ tử làm sao vào được? Hay là, mắt hai người lộ ra kinh ngạc, hay là chủ tử đi đến nóc nhà, rồi xốc mái ngói lên nhảy xuống? Bọn họ thế nhưng một chút động tĩnh cũng không nghe được, hai người đồng thời nhìn về phía người đã chui vào trong chăn, thần tình sùng bái.
—-
Nghe xong Hỉ Nhạc bẩm báo, Nhiễm Mục Kì cười nhẹ, ở trên tấu chương viết vài chữ, rồi nhẹ giọng nói: “Phong Nhi không thích có người động đến hai nô tài kia của nó, lần trước trẫm đánh bọn chúng, nó cũng tức giận với trẫm. Quy củ trong cung…… Chỉ cần bọn họ không phạm vào điều trẫm kiêng kị, thì mặc kệ đi.”
“Dạ, bệ hạ.”
Buông quyển tấu chương xuống, lại cầm lên một quyển khác, Nhiễm Mục Kì nói: “Cho người trông chừng hai tên nô tài đó.”
“Dạ, bệ hạ.”
“Ngươi đi xuống đi.”
Sau khi Hỉ Nhạc đi ra ngoài, Khương Vịnh lại từ nơi bí ẩn đi ra.
“Thế tử vừa rồi đi ra ngoài, nó phát hiện ra ta.”
Nhiễm Mục Kì kinh ngạc mà nhìn qua đi: “Ngươi bị nó phát hiện?”
Trên mặt Khương Vịnh ít có biểu tình, lúc này lại có chút âm trầm.
“Ha hả, Khương Vịnh…… Ngươi già rồi.” Nhiễm Mục Kì xấu xa mà cười trêu, thấy Khương Vịnh tựa hồ thật sự mất hứng, y ngừng cười, hỏi, “Phong Nhi đi đâu?”
“Diên viên.”
Nhiễm Mục Kì tựa hồ cũng không kinh ngạc, cười thật sâu, nói: “Phong Nhi cũng phải kiêng kị ngươi a.”
Sắc mặt Khương Vịnh vẫn âm trầm như cũ, Nhiễm Mục Kì cười dài, rồi mới tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“Nó làm sao trở về?” Thị vệ không có bẩm báo, tức là bọn họ không phát hiện ra nó. Nghĩ đến đây, trong mắt Nhiễm Mục Kì hiện lên hàn quang, thị vệ này nên thay đổi.
“Nóc nhà.” Khương Vịnh trả lời cụt ngủn.
“Nóc nhà?” Lần này, Nhiễm Mục Kì thật sự kinh ngạc, rồi y cười rộ lên, “Ha ha, Phong Nhi tưởng mình là ăn trộm sao? Đi thăm Lạc Nhân mà cũng cẩn thận như thế.”
Nhìn khuôn mặt y tươi cười, trong mắt Khương Vịnh hiện lên kích động, thậm chí còn có chút chua sót.
—-
Biên quan Nhân Xương
Đứng ở trên tường thành, Nhiễm Mục Lân nghiêm túc nhìn về phía những đốm lửa le lói cách nơi này không xa, đó là nơi Vệ Quốc dựng doanh trại, cách tường thành Nhân Xương khoảng mấy ngàn thước. Vệ Quốc lần này rất khác với dĩ vãng, điều binh khiển tướng đều gióng trống khua chiêng, điều này làm cho các tướng lĩnh đóng ở biên quan cảm nhận được uy hiếp trước nay chưa từng có, không phải bởi vì bốn mươi vạn đại quân kia, mà là bởi vì tư thái Vệ Quốc đang biểu hiện ra.
“Lập tức phái người đi Quan Sư cùng Mạc Bắc, nói cho Chu Nam Ngạn cùng Đoạn Lương cần phải hết sức cẩn thận, tăng mạnh thế công, cẩn thận Nam Quốc.”
“Dạ, Vương gia.”
Quế Vưu là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Nhiễm Mục Lân, sau khi lĩnh mệnh lập tức chạy xuống tường thành, phái người đi truyền tin. Quân sư của Nhiễm Mục Lân – Vương Phủ Khâu nhíu mày, cũng nhìn về phía lửa trại ở phương xa: “Vương gia, bốn vạn đại quân kia khi nào thì bệ hạ mới có thể phái lại đây? Chiến sự hết sức căng thẳng, theo mật thám báo lại, Sở Quốc cũng bắt đầu có động tĩnh.”
Nhiễm Mục Lân xoay người, không nhìn nữa, đi xuống thành: “Không chỉ có Sở Quốc, mà ngay cả Kim Quốc cùng Nam Quốc cũng đang rục rịch, có lẽ là đã sớm rục rịch. Bốn vạn nhân mã kia cũng bất quá như muối bỏ biển.”
Vương Phủ Khâu gật đầu: “Nam Quốc một chút tiếng gió đều không có, rất tĩnh, tĩnh đến làm cho người ta nghi ngờ, một khi Vệ Quốc chiếm được Nhân Xương, sẽ thẳng bức Nam Quốc, bọn họ chẳng lẽ không sợ?”
“Cho nên nói Nam Quốc đang mưu đồ gì đó.” Nhiễm Mục Lân cười lạnh nói, rồi lại thở dài thật sâu.
Vương Phủ Khâu giương mắt nhìn lại, hiểu rõ mà cười hỏi: “Vương gia nhớ Tiểu Phong?”
“Phong Nhi mong ta trở về đón nó, nhưng bây giờ là thời loạn chiến, không biết năm nào tháng nào ta mới có thể trở về.” Bước đi thong thả về phía trước, Nhiễm Mục Lân vô cùng lo lắng cho đứa con. Hoàng huynh thỉnh thoảng đem chữ Phong Nhi viết làm thành thư mà phái người đưa đến cho hắn, theo trong chữ đứa con viết, hắn nhìn ra được đứa con đối hắn nhớ mong, cùng với không thoái mái khi ở trong cung.
“Aizzz……” Vương Phủ Khâu cũng thở dài, “Tiểu Phong quen ở biên quan, làm sao có thể quen được cuộc sống trong cung?” Có mấy ai không sợ cặp mắt hai màu kia?
Sờ lên trang giấy viết chữ của con trong lòng ngực, tâm tư của Nhiễm Mục Lân bay về kinh thành, bay đến hoàng cung, hắn tựa hồ thấy được con trai đang ngồi ở trên ban công, nhìn về phương xa.