Đọc truyện Tà Y – Chương 14
Trực giác cảnh báo nàng lui về phía sau, nhưng mà phía sau chính là vách xe, nàng căn bản không có đường lùi, mà cánh tay Trạm Ly Tiêu chống ở hai bên, tựa như khóa nàng vào trong ngực, hô hấp hơi nóng khẽ phun trên mặt nàng khiến cho nàng cảm nhận được sự nguy hiểm xâm lược thuộc về hắn.
Thôi Bán Hạ có chút khẩn trương ngẩng đầu lên trừng hắn, dùng thanh âm hơi lớn hư trương thanh thế: “Trạm Ly Tiêu ngươi dựa vào gần như vậy làm cái gì? Cút! Ngồi trở lại vị trí của ngươi đi.”
Lần này Trạm Ly Tiêu không nghe lời như trước kia nữa: “Không muốn.” Hắn mỉm cười, gương mặt tuấn nhã gần sát gương mặt nàng, cả thân mình khóa nàng thật chặt, con ngươi trong mắt phản chiếu bóng dáng nàng.
Thôi Bán Hạ không nhịn được ngừng thở, hắn dựa gần như vậy, giống như là muốn hôn nàng… Sự ác độc của nàng bị treo ngược, nàng có thể giãy giụa, còn có thể cho Trạm Ly Tiêu một quyền, nhưng lần đầu tiên thấy Trạm Ly Tiêu có bộ dạng giống nam nhân như vậy, nàng nhất thời bị dọa, căn bản quên phản kháng, thậm chí khi khuôn mặt hắn tiến sát lại theo bản năng nhắm mắt.
Khi Trạm Ly Tiêu chỉ còn cách khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chưa đến một tấc thì dừng lại, trong mắt thoáng qua nụ cười. Phản ứng của Thôi Bán Hạ khiến tâm tình hắn rất tốt: “Hạ Hạ, nàng chán ghét ta sao?”
Câu hỏi đột ngột tới khiến Thôi Bán Hạ sửng sốt một chút, nàng sững sờ trợn mắt, ngây ngốc nhìn Trạm Ly Tiêu: “Cái gì?”
“Nàng luôn nghĩ rằng ta thiện lương ôn hòa, thế nhưng con người chân thật của ta càng hung ác hơn so với bất cứ ai, như vậy nàng sẽ chán ghét ta sao?” Trạm Ly Tiêu hỏi.
Chán ghét ư? Nàng cũng chưa nghĩ qua cái này. Nàng tức giận hắn lừa gạt nàng, còn với bộ mặt khác của hắn, nàng cũng không có cảm giác quá lớn, dù sao kiếp trước nhân vật hung ác thế nào nàng chẳng thấy qua. Ít nhất khi Trạm Ly Tiêu không phải con thỏ nhỏ, nàng cũng không cần lo sợ sẽ có người bắt nạt hắn nữa… Thằng nhãi đen tối này không ám toán người ta là còn may.
Nhưng bây giờ tư thế hai người mập mờ khiến cho nàng nói không ra lời, hơn nữa mới vừa rồi nàng còn tưởng rằng hắn muốn hôn nàng, còn mất thể diện nhắm mắt lại… Nghĩ đến hành động ngu xuẩn của mình, Thôi Bán Hạ không khỏi vừa thẹn vừa cáu: “Trạm…”
Trạm Ly Tiêu cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện: “Cho dù nàng chán ghét ta, ta cũng sẽ không buông ta nàng. Hạ Hạ, ta đã không phải đứa trẻ luôn đi theo phía sau nàng nữa rồi.” Hắn cúi đầu nhẹ nhàng ở bên tai nàng phun ra từng chữ: “Ta đã trưởng thành, là một nam nhân, hơn nữa, còn là một nam nhân thích nàng.”
Cái… cái gì? Thôi Bán Hạ kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mà lần này, Trạm Ly Tiêu môi gần sát nàng.
“Ta thích nàng, Hạ Hạ.”
Sau đó Thôi Bán Hạ cảm giác mềm mại trên môi, lần này nàng thật bị hôn rồi.
Bị hôn cũng không tính là gì, kiếp trước nàng cũng hôn qua rất nhiều lần… Đừng tưởng rằng nàng lăn lộn trong giới xã hội đen thì không có người thích, mặc dù kiếp trước nàng không có bộ dạng của kẻ gây họa như hiện tại, nhưng cũng là mỹ nữ một phương, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi nàng không phải là ít.
Bị hôn không tính là gì, nàng cũng không phải là chưa từng quen bạn trai… mặc dù là nụ hôn đầu của kiếp này, nhưng kinh nghiệm kiếp trước của nàng cũng khá phong phú.
Lại nói đến, như vậy cũng không tính là hôn, chỉ là môi chạm môi, ngay cả đầu lưỡi cũng không dùng, loại trình độ mẫu giáo này căn bản không là gì… Nhưng vì sao cái loại hôn môi này lại làm cho tim nàng đập loạn a!
Còn có lời tỏ tình của Trạm Ly Tiêu, mặc dù trong lòng nàng vẫn tự nói với mình cũng không phải là chưa từng được tỏ tình qua, nhưng Trạm Ly Tiêu tỏ tình thế này lại khẫn thiết chân thật dọa nàng sợ.
Rõ ràng nhỏ hơn nàng, khi nào thì hắn trở thành nam nhân rồi, đứa nhỏ trong trí nhớ đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ không còn thuần lương nữa, giờ còn dùng ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân với nàng…
Lần đầu trong đời Thôi Bán Hạ cảm thấy tay chân luống cuống, nuôi dưỡng hắn trở thành thế này hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, thậm chí là ngoài tưởng tượng.
Đúng thế, bởi vì Trạm Ly Tiêu hắn không hề bị nàng khống chế.
Hoặc nên nói, hắn không hề bằng lòng nghe lời nữa, hắn muốn nàng không lẩn tránh hắn, muốn nàng dùng ánh mắt của nữ nhân nhìn hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng có cơ hội tìm người yêu.
Dù có, người trong lòng nàng cũng chỉ có thể là hắn!
“Hạ Hạ.” Trạm Ly Tiêu cầm cái bánh bao đưa cho nàng, bánh màn thầu kẹp thịt tương heo: “Trước ăn cái này lót dạ, đợi lát nữa ăn cá nướng.”
Bọn họ đúng lúc vượt qua một dòng sông nhỏ, vừa lúc là buổi trưa, nên dừng lại nghỉ ngơi. Tiểu Quế Tử từ nhỏ đã biết ra sông bắt cá, giờ đang nhóm lửa nướng, hơn nữa rất thức thời cách hai người một đoạn, tránh nghe thấy chuyện không nên nghe.
Thôi Bán Hạ yên lặng gặm màn thầu, ánh mắt lại không dám nhìn Trạm Ly Tiêu. Từ sau nụ hôn có trình độ mẫu giáo kia, nàng liền cảm thấy kỳ cục khi đối mặt hắn, không biết nên lấy cái thái độ gì để đối xử với hắn.
Cảm thấy, cảm thấy rất không tự nhiên, hơn nữa thấy ánh mắt Trạm Ly Tiêu nhìn nàng, càng làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt… Rõ ràng gương mặt đó của đứa nhỏ Trạm Ly Tiêu nàng nhìn đã quen, làm sao có thể bất chợt trở thành nam nhân như thế này?
So với nàng không được tự nhiên thì Trạm Ly Tiêu lại cực kỳ thong dong, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn mỉm cười với nàng, đối với nàng ân cần hỏi han, thái độ hoàn toàn như trước không có biến đổi.
A, không đúng, có chút không giống.
“Hạ Hạ, miệng nàng dính tương.” Trạm Ly Tiêu đưa tay lau khóe miệng dính tương của Thôi Bán Hạ, rồi sau đó rất tự nhiên liếm sạch ngón, gương mặt phiếm cười yếu ớt, ánh mắt nhìn nàng rất là dịu dàng: “Hạ Hạ, tướng ăn giống trẻ con.”
Mẹ kiếp! Ai là trẻ con! Nàng rõ ràng lớn hơn hắn! Mặt Thôi Bán Hạ nhanh chóng đỏ lên, nhất là khi thấy Trạm Ly Tiêu vừa liếm đi nước tương vừa nhìn chằm chằm môi nàng… Rõ ràng không có là gì, nàng lại có cảm giác bị hôn hôn.
Từ sau nụ hôn ấy, ánh mắt Trạm Ly Tiêu nhìn nàng càng lúc càng lộ liễu, không ba thì năm lần làm chút động tác thân mật, mà nàng luôn vì những hành động đột nhiên của hắn làm cho tâm hoảng ý loạn.
Như vậy sao được! Nàng sao có thể bị một tiểu quỷ nhỏ tuổi hơn nàng đùa giỡn xoay quanh!
Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, quyết định tỉnh táo lại đi, nhưng nàng thật sự đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Trạm Ly Tiêu.
“Sao ta lại có cảm giác bánh màn thầu tương của Hạ Hạ ăn rất ngon?” Trạm Ly Tiêu nghi hoặc nhìn Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ, để cho ta cắn một miếng màn thầu đi.” Hắn dựa vào nàng, bắt được tay phải của nàng, cúi đầu cắn màn thầu trên tay nàng.
“Quả nhiên.” Trạm Ly Tiêu ngước mắt nhìn nàng, nghiêm túc chép chép miệng: “Hạ Hạ, màn thầu rất là ngon.”
Lần này Thôi Bán Hạ không chỉ đỏ mặt, ngay cả tai cũng đều nóng lên rồi.
Trạm Ly Tiêu thưởng thức bộ dáng xấu hổ của Thôi Bán Hạ. Khó có thể thấy được nàng có loại vẻ mặt này, khiến cho hắn không nhịn được muốn tiếp tục trêu đùa nàng.