Đọc truyện Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương – Chương 57: Động phòng hoa chúc, hoa tàn đến phạm
Edit: Bạch
Beta : ღ Vy Nhi ღ
“À, Phong gia mấy ngày trước không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại có chút kỳ lạ, các ngươi phải cẩn thận” Khi nói chính sự, Hỏa Liễn Túy trở nên rất nghiêm túc, điều này khiến U Tà hơi hơi nhìn lại.
“Nhưng cũng quá kỳ quái, ngươi nói đại hôn của ngươi, Phong Lê Âm vì sao một chút hành động cũng không có?” Khi Hỏa Liễn Túy nói lời này trên mặt không chút che dấu vẻ trêu chọc.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó lại dùng ánh mắt rét lạnh quét qua Hỏa Liễn Túy, ánh mắt kia lạnh đến Hỏa Liễn Túy phải run rẩy.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, không quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của các ngươi nữa, ha ha ha” Khi dứt lời, thân hình Hỏa Liễn Túy cũng đã đi xa, chỉ còn tiếng cười vang vọng trong không trung.
Liệt Hỏa Kình Thương đỡ U Tà ngồi ở trên giường: “Tà Nhi, nàng còn đói không? Muốn ăn một chút gì hay không?”
“Không cần đâu, nhưng chàng nên ăn một chút, chàng ăn đi, ta có lời muốn nói với chàng” Con ngươi U Tà xẹt qua một tia khẩn trương, nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh vô thức nắm chặt.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dạng này của U Tà có chút buồn cười, liền ngồi ở bên người U Tà: “Ta không đói, có chuyện gì nàng nói đi, vi phu xin nghe. “
Nhìn bộ dạng Liệt Hỏa Kình Thương trêu ghẹo nàng, U Tà không khỏi càng không biết làm sao.
“Không cho cười, chuyện ta muốn nói có thể chàng sẽ không tin tưởng, nhưng những gì ta nói đều là sự thật” Khi nói lời này vẻ mặt U Tà đặc biệt nghiêm túc, điều này làm cho Liệt Hỏa Kình Thương nhíu chặt cặp mày kiếm, không lẽ chuyện Tà Nhi muốn nói là…
U Tà nhìn biểu tình của Liệt Hỏa Kình Thương liền biết suy nghĩ trong lòng hắn, khẽ chu môi nói: “Đúng như chàng đoán, kỳ thật ta không phải Tức Mặc U Tà chân chính”
Nghe vậy con ngươi của Liệt Hỏa Kình Thương xẹt qua một tia rõ ràng, sau đó là có chút tò mò nói: “Chẳng lẽ trên đời này thật sự có tá thi hoàn hồn?”
U Tà nhìn nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, đôi con ngươi màu hổ phách lóe lên, gật gật đầu.
“Ta đến từ một nơi gọi là Trung Quốc, nơi đó cùng nơi đây khác nhau rất lớn, ta vốn là một Tà Y, thế nhân hận ta nhưng cũng yêu ta, chỉ vì thế giới này không có người ta không cứu được, nhưng ta cứu người lại là tùy tâm trạng, ta muốn cứu liền cứu, không muốn cứu thì ai cũng không làm gì được ta. “
Khi nói những lời này sắc mặt U Tà không có một chút dao động, giống như nàng đang nói về chuyện của một người khác, một chuyện vô cùng bình thường, mà Liệt Hỏa Kình Thương thật sự chăm chú lắng nghe, hắn muốn biết quá khứ của Tà Nhi.
“Nhưng mà trong một lần ngoài ý muốn ta lấy máu mở cấm chế của vòng ngọc lưu ly, sau đó liền ngất đi, khi ta tỉnh lại thì đã tới Lăng Thiên đại lục, trở thành Tức Mặc U Tà” Dứt lời U Tà kéo tay áo đem vòng ngọc lưu ly trên cổ tay lộ ra ngoài.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn nhìn vòng tay ngọc lưu ly, cảm thấy thực kinh ngạc, trên đời này thật sự là không gì là không thể: “Chẳng lẽ vòng tay này không tháo ra được?”
“Ta đã thử qua nhưng không tháo được, vòng ngọc lưu ly này rất thần bí, bên trong có một không gian rất lớn, gieo trồng vô số dược liệu, điều này từ nhỏ ta đã biết, cho nên cũng vì vậy mà thành Tà Y, dược liệu lần trước dùng để cứu ngươi cũng là từ bên trong vòng ngọc lưu ly lấy ra.”
“Thì ra là thế, vòng tay này quả thật thần kỳ, ta nói Lưu Ly Trai, Túy Ly Các cùng Lưu Tiên Uyển (Theo như đóng góp của Bạch thì từ giờ ta sẽ đổi cái tên “Lưu Nước Miếng uyển” thành “Lưu Tiên Uyển” nhé !!! ) vì sao lại khác biệt với nơi khác như vậy, có phải đều là từ Trung Quốc không?” Giờ phút này Liệt Hỏa Kình Thương có chút tò mò, nếu có thể, hắn thật sự muốn đi xem Trung Quốc sẽ là một quốc gia như thế nào.
“Ừm, đúng vậy. Việc này là điều duy nhất ta nói dối chàng, từ nay về sau giữa chúng ta không còn có bí mật, về sau chàng không cô đơn, chàng có ta” U Tà hiểu được sự cô độc của Liệt Hỏa Kình Thương, bởi vì trước khi gặp hắn, dù là kiếp trước hay kiếp này nàng cũng là người cô độc.
Nghe vậy lưng Liệt Hỏa Kình Thương cứng đờ, từ khi mẫu hậu rời đi, hắn liền vẫn chỉ có một mình, bên người mặc dù có bốn người Hồn Thiên, Hồn Ảnh, Hồn Lăng cùng Hồn Trạch, nhưng chưa bao giờ có một người nói với hắn những lời như vậy, đúng vậy, từ nay về sau hắn không bao giờ phải cô độc nữa, hắn có nàng.
Nghĩ đến đây khóe môi Liệt Hỏa Kình Thương gợi lên một độ cong chói mắt, lập tức cúi người hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của U Tà, U Tà ngây ngốc mở to hai mắt, có chút không biết phải làm sao.
“Tà Nhi, nhắm mắt lại” Nghe vậy U Tà ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, thì ra cảm giác hai môi chạm nhau là loại cảm giác này, có chút mềm, có chút lạnh, cũng có chút ngọt, nghĩ đến đây U Tà cũng ngây ngốc hôn trả Liệt Hỏa Kình Thương.
Sau khi hôn xong, hai người sắc mặt đều có chút ửng hồng, U Tà ngẩng đầu dương môi khẽ cười với Liệt Hỏa Kình Thương, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng tinh xảo giờ phút này lại trở nên mê người đến cực điểm, con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương càng trở nên thâm thúy, sâu thẳm, nói không nên lời, tà tứ cùng mị hoặc.
U Tà bị ánh mắt nóng rực của Liệt Hỏa Kình Thương nhìn đến có chút bất an, cảm giác kia làm người ta như si như say, U Tà chậm rãi hạ thấp mi mắt, nhờ hồng y phụ trợ, chấm đổ trên trán càng trở nên yêu dã.
Dưới ánh nến lộ ra cần cổ trắng nõn trơn bóng, cái bớt hình hoa xinh đẹp như ẩn như hiện, con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương dần trở nên nóng cháy, giống như có một đám lửa đang bùng cháy, hô hấp có chút dồn dập, lập tức khàn khàn nhẹ giọng hỏi, “Tà Nhi, có thể chứ?”
Nghe nói như thế trên mặt U Tà dâng lên hai mạt đỏ ửng, cổ trắng nõn có chút phiếm hồng, tuy rằng vẫn chưa trả lời, nhưng bộ dáng kiều mỵ khả nhân này khắc ở trong con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương, vào giờ phút này nói cái gì cũng đều có vẻ không quan trọng.
Liệt Hỏa Kình Thương nhẹ nhàng mà ôm U Tà đem ngã vào trên giường, mặt thẹn thùng phấn diễm kia càng trở nên tinh xảo, trong đôi phương mâu màu hổ phách tràn ngập sương mù, liếc mắt nhìn một cái làm cho người khác không thể tự kềm chế.
Liệt Hỏa Kình Thương chậm rãi cúi người khẽ hôn đôi môi anh đào, nhưng mà hiện tại không đơn thuần là môi cùng môi chạm nhau, cũng có lưỡi cùng lưỡi dây dưa, hai người hô hấp không khỏi càng trở nên dồn dập.
Nụ hôn triền miên mà hỗn loạn khiến U Tà kiều mị thở dốc, Liệt Hỏa Kình Thương dần dần hôn đi xuống, ngón tay thon dài hoàn mỹ cũng không an phận cởi bỏ trói buộc trên người, nhưng mà bởi vì không quá thuần thục, cho nên thật lâu mới kéo hết được tầng tầng lớp lớp quần áo vướng bận trên người hai người xuống.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn những đường cong duyên dáng của U Tà dưới thân, con ngươi càng trở nên trầm đục, mà con ngươi của U Tà giờ phút này cũng có chút mê ly, ngón tay tinh tế trắng nõn cầm lấy chăn nệm, làn da trắng nõn quanh thân phiếm màu hồng phấn mê người.
Liệt Hỏa Kình Thương dùng bàn tay to nắm lấy bàn tay U Tà, mười đầu ngón tay đan xen vào nhau, giờ phút này toàn thân hắn giống như sắp nổ tung, một cỗ lửa nóng từ bụng dưới dâng lên, tràn ngập tứ chi.
Không thể tiếp tục chịu đựng, lại cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của U Tà, hai người cùng nhau triền miên.
Gió nhẹ nhàng thổi rèm che, màn gấm đỏ thẫm bị gió đêm thổi bay nhẹ nhàng lắc lư, trên giường lớn khắc hoa là hai thân ảnh triền miên.
Ban đêm, trong điện một mảnh xuân sắc kiều diễm, mê ly, qua rất lâu sau đó, mới khôi phục yên tĩnh…
Ngày thứ hai trời chưa sáng, Liệt Hỏa Kình Thương liền bị đánh thức lâm triều, nghe được tiếng kêu bên ngoài, mí mắt Liệt Hỏa Kình Thương mới chậm rãi mở ra, con ngươi màu lục biếc giờ phút này trở nên sâu thẳm, sau đó nhớ tới đêm động phòng hoa chúc tối hôm qua, khóe môi có chút cong cong rồi lại nhìn về phía nữ nhân đang ngủ say trong lòng mình.
Chỉ thấy trên làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài đầy vết hôn ngân xanh tím, Liệt Hỏa Kình Thương không khỏi nhíu nhíu mày, có chút đau lòng cùng tự trách, vì Tà Nhi thân thể hắn tối hôm qua đã thu liễm (kiềm chế) rất nhiều, vì sao vẫn có nhiều dấu vết nặng như vậy.
Sau đó nhẹ nhàng xuống giường, thay U Tà kéo chăn cẩn thận, mới mặc long bào vào rồi đi ra ngoài.
Lập tức phân phó bốn người Hàn Mai canh giữ ở cửa: “Chuẩn bị chút nước ấm, chờ Tà Nhi tỉnh ngủ hầu hạ nàng tắm rửa “
Nghe vậy Đạm Cúc cùng Thanh Lam có chút cười gian, vội vàng vâng dạ gật đầu, nhưng mà Liệt Hỏa Kình Thương cũng không để ý tới biểu tình của hai người, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng lâm triều.
Thẳng đến sau một lúc lâu, gió nhẹ thổi qua rèm che, khi đóa hoa mai ngoài cửa sổ bay xuống ở trên mặt U Tà, nàng mới từ từ tỉnh, nhìn nhìn bên người, nghĩ đến hắn hẳn là đi vào triều , mới nhẹ gọi Hàn Mai tiến vào.
Hàn Mai, Thanh Lan, Nhã Trúc cùng Đạm Cúc vẻ mặt tươi cười bước vào Thiên điện, vén lên rèm che.
“Tiểu thư, cô gia dặn dò, chuẩn bị nước cho tiểu thư tắm rửa” Thanh Lan vẻ mặt tươi cười nhìn U Tà nói.
Nghe vậy U Tà có chút sửng sốt, khóe miệng gợi lên một chút độ cong mờ nhạt khó nhận ra.
Sau khi hầu hạ U Tà tắm rửa, Nhã Trúc mới chọn một bộ cung trang mới làm cho U Tà thay.
“Tiểu thư, dùng đồ ăn sáng đi, ta làm rất nhiều đồ ăn ngon” Đạm Cúc vỗ vỗ bộ ngực, rất là cao hứng nói.
“Ừ” Nói xong mới đến Thiên điện, đúng lúc này Liệt Hỏa Kình Thương mới hạ triều.
Khi nhìn thấy U Tà con ngươi lạnh lùng của Liệt Hỏa Kình Thương mới khôi phục nhu tình: “Tà Nhi, ta cùng nàng ăn sáng”.
Nghe vậy U Tà cười nhẹ gật gật đầu, cùng Liệt Hỏa Kình Thương ngồi ở trước bàn dùng bữa. “Thương, sáng nay vào triều tốt không?” Muốn động binh giành thiên hạ đương nhiên sẽ phải cùng trọng thần trong triều trao đổi.
“Tà Nhi yên tâm, đã trao đổi, binh mã Hoa Tàn quốc đã đến biên cảnh Phong Mâu, đang bắt đầu rục rịch” Khi nói lời này khóe miệng Liệt Hỏa Kình Thương vẽ lên một độ cong thị huyết lạnh lùng.
Nghe nói như thế mắt phượng màu hổ phách của U Tà cũng lạnh xuống, nhưng Hoa Tàn quốc không đến nàng mới cảm thấy kỳ quái, hoàng nữ một quốc gia ở nước họ trở thành người mù, cho dù là đơn thuần chỉ vì mặt mũi cũng phải tiến đến thảo phạt, huống chi trên bữa tiệc thọ yến kia bọn họ còn gióng trống khua chiêng nói muốn động binh giành Lăng Thiên đại lục.
Cho dù Hoa Tàn quốc không trêu chọc Liệt Hỏa Kình Thương, cũng không tránh khỏi trận đại chiến trên Lăng Thiên đại lục sắp đến, cho nên bị động không bằng chủ động, chỉ sợ giờ phút này Nguyệt Thần cùng Tuyết Phong cũng đang chuẩn bị chiến sự .
“Hoa Tàn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, đây không phải thế mạnh của Phong Mâu chúng ta, nhưng giờ phút này những gì họ am hiểu có chút buồn cười ” Nghĩ đến đây, khóe miệng U Tà có chút cong lên, lời nói tùy tiện ngày xưa của nàng, không ngờ hôm nay thành công cụ ngăn cản kỵ xa của Hoa Tàn.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương sửng sốt, cũng có chút tò mò, sáng nay các đại thần trong triều cũng đều thảo luận, nhưng lại không biết nên phái ai đi đối kháng đôi quân kỵ xạ của Hoa Tàn, giờ phút này Tà Nhi nói như thế lại khiến cho hắn tò mò.
“Từ lúc Hoa Tàn đưa tới Kim lũ y, ta kêu Nhã Trúc nhìn xem cách làm ra sao, gần đây mới có kết quả, chỉ cần chế ra ngàn vạn kim lũ y, làm sao phải e ngại kỵ xạ của Hoa Tàn” Con ngươi màu hổ phách của U Tà nheo lại, Hoa Tàn đã muốn dẫn đầu xuất chinh, Phong Mâu nếu không giành đại thắng thật đúng là chê cười.
(*Vy Nhi: Vậy là trận chiến đầu tiên sắp bắt đầu rồi….Phấn khích a. ^^~ )