Đọc truyện Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương – Chương 5: Hồn Thiên Hồn Ảnh, hội bách hoa tới
Edit: Minh Nguyệt Linh Nhi
Từ ngày Tức Mặc Vãn Nguyệt nói móc U Tà không có kết quả, sau đó liền không còn bước vào “Thanh nhã cư” nửa bước, mà Tức Mặc Vãn Tinh lại tu luyện cả ngày, không có thời gian tìm đến nàng gây phiền toái, bởi vậy U Tà vô cùng nhàn nhã, tự tại.
Ở phủ nhiếp chính Vương của Phong Mâu quốc, Hồn Thiên và Hồn Ảnh lại không được thoải mái như vậy, Hồn Lăng và Hồn Trạch đi Nguyệt Thần quốc đã hơn mười ngày, nhưng lại không có chút tin tức nào, lấy thực lực của bọn họ tỉ lệ gặp nạn là vô cùng thấp nhưng vì sao lâu như vậy vẫn không có chút tin tức gì? Chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện?
Nghĩ đến đây, tâm hai người lại bọn hắn lại như kiến bò trên chảo nóng, bốn người bọn họ cùng nhau lớn lên, vì chủ tử làm việc, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, thì bọn hắn nên làm gì bây giờ?
Ngay tại thời điểm mà Hồn Thiên và Hồn Ảnh còn đang do dự, trong thư phòng của Liệt Hỏa Kình Thương truyền ra từng đợt thanh âm trêu chọc: “Kình Thương à, không nghĩ tới ta chỉ đi có nửa năm, lúc trở về ngươi lại sắp thành thân, nếu Lê Âm biết chuyện có thể sẽ trực tiếp đi giết tân nương không đây?” Vừa dứt lời, thì có tiếng một đồ vật nặng rơi xuống đất.
Bên trong thư phòng, có một nam tử yêu nghiệt mặc hồng y, đang đứng trên mặt đất, oa oa kêu to: “Liệt Hỏa Kình Thương, ngươi thật độc!”, Bàn tay vỗ lên mặt bàn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay hoàn mỹ như ngọc,lại không có chút nữ tính nào. Trong lòng bàn tay có vết chai nhẹ do cầm kiếm nhiều năm mà thành.
“Hỏa Liễn Túy” Thanh âm từ tính mà lạnh lùng, thanh âm tràn đầy cảnh cáo, làm cho hồng y nam tử lập tức không nói nữa.
Nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy hồng y nam tử kia một đầu tóc dài đỏ sậm, không được buộc lên mà thả rối tung ở sau người, tơ lụa bóng loáng thuộc vào loại tốt nhất, lông mi thanh tú như nữ tử, đôi mắt màu đỏ sậm làm người ta hồn xiêu phách lạc, khóe môi chu ra, cười như không cười, da thịt trắng nõn, càng làm tăng thêm mấy phần phong tình.
“Được rồi, ta không nói nữa”.
Mà sau khi hai người Hồn Thiên Hồn Ảnh do dự hồi lâu, rốt cục đã hạ quyết tâm, đi đến bên ngoài thư phòng của Liệt Hỏa Kình Thương .
“Chủ tử, chúng ta có việc bẩm báo!”, Vừa dứt lời cửa thư phòng đã bị một trận gió từ ống tay áo mở ra. Liệt Hỏa Kình Thương không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, tình cảnh làm cho Hồn Thiên và Hồn Ảnh hai mắt nhìn nhau.
“Chủ tử, mấy ngày trước, vì chuyện đại tiểu thư của Trấn quốc tướng quân ở Nguyệt Thần, mà Hồn Lăng và Hồn Trạch cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bất bình nên đã giấu chủ tử đi đến Nguyệt Thần quốc, nhưng đã hơn mười ngày mà vẫn chưa có chút tin tức nào, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.”
Hai người nói xong thật cẩn thận nhìn thoáng qua Liệt Hỏa Kình Thương đang ngồi ở trên, tràng khí cường đại làm cho người ta đổ mồ hôi lạnh, mà Hỏa Liễn Túy lại là vui sướng khi người khác gặp họa, cười nói: “Kình Thương à, ngươi còn không nhanh chạy đến Nguyệt Thần quốc mà nhìn xem nhiếp chính vương phi tương lai của ngươi đi? Nói không chừng bây giờ thi thể đã lạnh rồi đấy.”
Mọi thanh âm trong phòng đột nhiên biến mất, nam tử đang dựa vào ghế khẽ nheo mắt lại, lông mi thật dài rủ xuống che đi tia lạnh lùng vừa xuất hiện trong mắt, ngẩng mặt lên là một đôi mắt thật đẹp khiến người ta trầm mê trong đó.
“Lễ hội bách hoa của Nguyệt Thần sắp đến chưa?” Thanh âm từ tính lãnh mị vang lên bên tai mỗi người, Hồn Thiên và Hồn Ảnh liếc mắt nhìn nhau, bây giờ chủ tử không phải nên hung hăng trừng phạt bọn họ, sau đó đi đến Nguyệt Thần à? Nhưng sao bây giờ lại hỏi cái vấn đề không đâu như thế này?
Nhưng hai người một chút cũng không dám chần chừ, “Vâng, chủ tử, rằm tháng sau chính là hội bách hoa mỗi năm được tổ chức một lần ở Nguyệt Thần quốc”, “Lễ hội Bách hoa chương lần này lấy thân phận Phong Mâu quốc tiến đến Nguyệt Thần”, Nghe được lời nói của Liệt Hỏa Kình Thương, Hồn Thiên và Hồn Ảnh cũng không dám nhiều lời, lập tức rời khỏi thư phòng.
Mà sau khi bọn họ lui ra ngoài, sắc mặt Hỏa Liễn Túy lập tức nghiêm túc nói: “Có thể chế trụ được Hồn Lăng Hồn Trạch thì đại tiểu thư của Trấn quốc tướng quân Nguyệt Thần quốc cũng không giống như lời đồn đại, tại sao ta lại không biết đại lục Lăng Thiên có người thần bí nguy hiểm như vậy xuất hiện nhỉ?”
“Nguy hiểm hay không nguy hiểm, chỉ cần đến Nguyệt Thần là biết” Nghĩ đến đây, khóe miệng Liệt Hỏa Kình Thương khẽ cong lên.
“Tiểu thư, rằm tháng sau chính là lễ hội Bách hoa chương mà Nguyệt Thần quốc tổ chức mỗi năm một lần đó!” Vẻ mặt Thanh Lan tò mò nói.
Bởi vì bốn mùa ở Nguyệt Thần quốc như mùa xuân, cho nên mỗi lần đến ngày Bách hoa chương trăm hoa sẽ đua nở, cảnh đẹp không sao tả được, vì vậy Bách hoa chương là ngày hội vui nhất của Nguyệt Thần quốc. Đến ngày đó, người dân của Nguyệt Thần quốc sẽ giết heo, làm một bàn toàn đồ ăn ngon, ở cổng treo đầy hoa, để chúc mừng hội Bách hoa chương.
Mà tối hôm hội Bách hoa chương đó lại vô cùng náo nhiệt bởi người của tứ quốc đều sẽ tham gia. Đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ kinh thành treo đầy đèn màu, lúc này, thanh niên tài tuấn và tiểu thư khuê các trong kinh thành toàn bộ đều đổ xô ra đường để thả hoa đăng, chơi đố đèn.
Kỳ thật lễ hội bách hoa này là một buổi thân cận yến, nếu công tử coi trọng tiểu thư nhà nào thì có thể tặng hoa đăng, nếu đối phương tiếp nhận, thì sau đó nhà trai sẽ chọn ngày thích hợp đến nhà cầu hôn.
Nghĩ đến đây, trong mắt U Tà cũng xẹt qua một tia hứng thú, thì ra cổ đại cũng có chuyện thú vị như thả đèn, đoán chữ thế này.
“Bách hoa chương này cũng thực thú vị.”
“Đúng vậy tiểu thư, nghe nói, tối hôm đó ở quảng trường trong thành, đều cử hành hoa đăng hội.”
Hội đèn lồng này sẽ có phần thi tài nghệ, thắng lợi thì không chỉ có được danh hiệu đệ nhất tài nữ, còn được người đến từ sơn trang Ngự Long chế tạo cho một cây đèn độc nhất vô nhị, hơn nữa mỗi năm đều là những cây đèn khác nhau, và tất cả đều vô giá.
“Đúng vậy đúng vậy, năm trước người chiến thắng trong trò chơi đèn lồng ở bách hoa hội chính là Tức Mặc Vãn Nguyệt, nàng ta được tặng hoa đăng Trúc lam, khoe khoang mỗi ngày đều thả ở trong sân, giống như là sợ người ta không biết ấy”, Thanh Lan có chút khinh thường nói.