Đọc truyện Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương – Chương 32: Cường thế chém giết, mới tới Phong Mâu
Edit & Beta : ღ Vy Nhi ღ
Hồn Lăng Hồn Trạch có chút há hốc mồm nhìn Vương phi nhà mình, đây là cái tình huống gì? Liền ngay cả ngàn tên thiết vệ Huyết nhận quanh thân cũng đều trợn tròn mắt há hốc mồm, đây là cái “Phế vật” Vương phi trong truyền thuyết kia sao? !
Bốn người Hàn Mai lại là sùng bái nhìn tiểu thư nhà mình ở trước mắt, quả nhiên không hổ là tiểu thư!
U Tà bộc phát ra khí thế khiến đám độc nhân tử sĩ quanh thân sợ hãi đều lui lại cước bộ một chút, đôi con ngươi màu Hổ Phách có chút nheo lại, nhìn hơn hai trăm độc nhân tử sĩ ở phía dưới, không ai nói qua Tà Y nàng thực là người mang thù tất báo sao?
Tiếp đó bàn tay tinh tế trắng nõn nắm lấy Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, mắt đẹp híp lại giương cung về phía độc nhân tử sĩ ở dưới, ngón tay thon dài kéo căng dây cung. “Phanh” một tiếng, một cây khí tên kim sắc phá không mà ra, trực tiếp cắm ở trên người sáu gã tử sĩ, một giây sát sáu người!
U Tà tán thưởng sờ sờ Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, hôm nay nhất định để cho bọn họ có đến mà không có về!
Mà Hồn Lăng Hồn Trạch trực tiếp lảo đảo té ngã trên đất một cái, ai có thể nói cho bọn họ biết vì sao… nội lực của Vương phi làm sao có thể cao thâm như thế a? ! Nhìn bộ dáng đại sát tứ phương của tiểu thư nhà mình, bốn người Hàn Mai lại xoa tay, dẫn theo nội lực nhằm phía đám người đến ám sát.
Phong Di sắc mặt trắng bệch nhìn độc nhân tử sĩ mà hắn cực khổ bồi dưỡng một đám rồi lại một đám ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn nữ tử hiên ngang giữa không trung kia. Kế hoạch của Thái hoàng thái hậu sợ là xuất hiện một cái dị biến rồi a, mọi người bên trong kế hoạch của nàng, thực lực sâu nhất chỉ sợ cũng chính là nữ tử diện mạo xấu xí này. Có nàng, kế hoạch của Thái hoàng thái hậu… khó mà thành a!
Không quá lâu sau, hơn hai trăm độc nhân tử sĩ đều bị giết hết hầu như không còn. Tuy rằng khí tên cũng là dùng nội lực, nhưng là lần này độc nhân tử sĩ cũng không có nhiều như lần trước, hơn nữa có được Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, Tức Mặc U Tà có thể nói là như hổ thêm cánh, vì vậy nội lực cũng không có tiêu hao quá nghiêm trọng.
U Tà đứng cao giữa không trung, nhìn xuống Phong Di ở phía dưới sắc mặt trắng bệch, khóe miệng gợi lên một chút ý cười yếu ớt: “Kiếp sau, nhớ rõ Tức Mặc U Tà là người mang thù tất báo .” Nói xong một đạo khí tên đâm thật sâu xuyên qua ngực Phong Di.
Nhưng mà khoe miệng Phong Di lại mang theo một chút nụ cười ý vị thâm trường, mở to hai mắt ầm ầm ngã xuống đất, từ nhỏ hắn đã bị Thái hoàng thái hậu bồi dưỡng, không biết bị bao nhiêu là khổ, kỳ thật, hắn hận a.
Hắn hận cái lão bà kia không để ý đến ý nguyện của hắn liền ép hắn cưỡng chế mang đi!
Hắn hận cái lão bà kia vì làm cho hắn không có bà con thân thích, vì nàng bán mạng mà giết chết song thân của chính mình!
Hắn hận cái lão bà kia hạ trung thành huyết cổ với hắn!
Ha ha ha, nữ tử tên Tức Mặc U Tà này sẽ là khắc tinh của nàng, nhất định sẽ như vậy ! Thái hoàng thái hậu, kế hoạch của ngươi sợ là không thể thực hiện được rồi, ta ở dưới suối vàng chờ nhìn ngươi thất bại, ha ha ha…!
Nhìn Phong Di chết không nhắm mắt, con ngươi thâm thúy của U Tà vẫn lạnh như băng, sau đó thản nhiên lắc lắc đầu, này cũng là một người đáng thương, nhưng là nàng cũng không phải người tốt, nếu dám xuống tay đối với nàng, vậy thì tất phải nhận tử mệnh!
“Thiêu” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của U Tà truyền vào trong tai Hồn Lăng, Hồn Trạch vẫn đang ngốc lăng, hai người lập tức cung kính nói: “Dạ, Vương phi!” Lần trước ở phía trên Thanh phong nhai, bọn họ liền cảm thấy bốn thị nữ của Cung chủ Ám U cung kia rất giống với bốn thị nữ của Vương phi bọn họ, nhưng là cũng không dám xác định.
Sau khi chủ tử cùng Ám U Cung chủ trở về, chủ tử liền căn dặn bọn họ trước tiên trở về Phong Mâu chuẩn bị sính lễ, vì vậy bọn họ cũng cũng không biết thân phận Ám U Cung chủ của U Tà.
Hiện tại nhìn bốn người Hàn Mai một chút không tốn nội lực, khí thế cường thế thiên hạ cùng nội lực kim giai siêu cường của Vương phi nhà mình, bọn họ xem như đã biết, thì ra Vương phi nhà bọn họ cư nhiên chính là Cung chủ Ám U cung_Mặc U !
Trời ạ, một thân nữ tử có thể sáng tạo được thế lực có thể sánh cùng thế lực của Ma Vực, lại bị gọi là phế vật? Nữ tử tốt như vậy quả thật có thể xứng đôi với chủ tử nhà mình a! Hơn nữa nàng còn có kinh thế tài hoa, tuyệt đỉnh y thuật, hiện tại như thế nào lại cảm thấy là chủ tử của bọn hắn kiếm được lời đâu chứ?
Chỉ hy vọng thời điểm trở lại Phong Mâu, Lê Âm tiểu thư kia đừng tới “Xuyến môn” (tới cửa phá phách), bằng không nhất định sẽ cùng Vương phi tranh đấu một phen. Bất quá lấy thực lực siêu cường của Vương phi mười bảy tuổi, Lê Âm kia thật đúng là không đủ xem vào mắt.
Sau đó, dọc theo đường đi đều là gió êm biển lặng, không mấy ngày liền đi tới Phong Mâu đế quốc! Phong Mâu cùng Nguyệt Thần không giống nhau, Phong Mâu cùng Hoa Tàn lại là tương tự. Có thể nói là quốc gia sinh trên lưng ngựa, nữ tử đều là tư thế oai hùng hiên ngang, một chút cũng không giống nữ tử Nguyệt Thần quốc như vậy, chỉ biết là đọc sách viết chữ, giúp chồng dạy con, nữ tử Phong Mâu này người người đều là thân thủ không tầm thường.
Dân chúng xung quanh tụ tập nhìn Nhiếp Chính Vương của quốc mình cưới vợ khoa trương như thế, đều là khe khẽ nói nhỏ, vây quanh xem náo nhiệt. Mặc kệ người mà Chiến thần của bọn họ thú là ai, thế nhưng chỉ cần là người trong lòng của Chiến thần, bọn họ đều sẽ ghi nhận!
Bởi vì Nhiếp Chính Vương Liệt Hỏa Kình Thương chính là thần trong lòng dân chúng Phong Mâu quốc, là người thủ hộ hạnh phúc an khang của bọn họ, vì vậy thê tử của hắn, bọn họ cũng chắc chắn công nhận!
Rốt cục cũng tới trước cửa Nhiếp Chính Vương phủ, bốn chữ cứng cáp hữu lực “Nhiếp Chính Vương phủ” vừa thấy liền biết chính là xuất phát từ tay Liệt Hỏa Kình Thương, giờ phút này Hồn Thiên Hồn Ảnh đang đứng ở cửa.
“Vương phi đi đường ngày đêm chắc cũng đã mệt mỏi, Vương gia đã đến biên cảnh bình định chiến loạn, không rảnh quan tâm Vương phi, thỉnh Vương phi thứ lỗi!” Hai người Hồn Thiên, Hồn Ảnh vừa nói xong, bốn phía một mảnh yên tĩnh. Quả nhiên là người trong lòng của Vương gia a, liền ngay cả phụ tá đắc lực của hắn cũng đều cung kính như thế đối đãi!
Không bao lâu sau, một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong hỉ kiệu truyền ra: “Không ngại” .