Đọc truyện Tà Y Độc Phi – Chương 70: Tiến giai! Cùng nhau tiến giai!
Edit: Quán Quán
Beta: Nhã Vy
Liễu Phi Tiếu nằm trên mặt đất chấn kinh, đây là tình huống gì, đội
trưởng đóng tất cả tri giác, làm sao có thể lưu loát đánh trúng hắn như
vậy?
” Tâm nhãn”. Viện trưởng Lưu Dược tròn mắt nhìn một màn này, đóng tất cả tri giác, không chút nào không bị ảnh hưởng, đây không phải là tâm
nhãn thì là gì?
Chỉ là một võ giả chưa đến Thất Giai, lại có tâm nhãn, đây là chuyện khiến người người khiếp sợ không dám tin đến mức nào chứ?
Trong chốc lát, những cao thu đến xem Dạ Nhiễm thi đấu đều sợ ngây người.
Thất Giai võ giả lại thức tỉnh tâm nhãn, hơn nữa lại là đội trưởng
của Thần đội vừa mới đạt quán quân ở Học Viện Quân Sự, cũng có thể sắp
trở thành một Tân Nhân Vương mới!
Thiên tài? Học Viện Quân Sự nhân tài rất nhiều, hầu hết những học
viên có thể ở lại học viện đến cuối cùng, người nào không phải thiên chi kiêu tử chứ?
Nhưng ở thời điểm gần Thất Giai đã thức tỉnh tâm nhãn, thiếu nữ như
vậy, có thể không xưng là thiên tài sao? Đối với vấn đề này, mấy người
viện trưởng Lưu Dược, Thiên Tứ bà bà đều có thể khẳng định nói với
ngươi, này không phải là thiên tài, mà chính là quỷ tài!
Giờ phút này, không kể người dưới đài khiếp sợ, trên khiêu chiến đài, Liễu Phi Tiếu sắc mặt cũng đã ngưng trọng hẳn lên.
Tâm nhãn!
Dùng vốn tri thức có trong đầu Liễu Phi Tiếu mà nói, hắn vô cùng
khẳng định, giờ phút này, đội trưởng đã thành công thức tỉnh tâm nhãn.
Chỉ là ______
Dù vậy, Liễu Phi Tiếu sẽ không nhận thua!
Lớn lên dưới nghịch cảnh, cũng không phải chỉ có một mình đội trưởng có thể trở thành thiên tài.
Bỏ qua ngân cốt phiến, bỏ qua âm công của Liễu Phi Tiếu, cùng tâm nhãn đã mở ra của Dạ Nhiễm, rốt cuộc ai mạnh ai yếu?
Trận chiến này cho tới bây giờ, mọi người dưới đài đã không biết nên biểu cảm cái gì.
Trận đấu này căn bản không phải là của hai tân sinh mười lăm tuổi có được.
” Đội trưởng, cùng liều mạng đánh đi!” Liễu Phi Tiếu nói xong, một quyền uy phong lẫm lẫm bỗng nhiên đánh tới phía sau Dạ Nhiễm!
Dạ Nhiễm nghiêng đầu một chút, tránh công kích của Liễu Phi Tiếu,
khóe môt lộ ra nét cười xinh đẹp, thuần khiết, cùng đánh? Nàng thích!
Giờ phút này, trên khiên chiến đài, không có kiếm chiêu hoa lệ, không có dư âm lượn lờ của âm công, không có vũ khí kiêu ngạo hoa mỹ, chỉ có
so đấu cơ bản nhất của vũ lực!
Một hồi chiến đấu, hai người đánh từ buổi sáng liên tục đến giữa trưa, tiện đà từ giữa trưa kéo dài tới buổi chiều.
Trong cơ thể, nội lực đã tiêu hao không còn mấy phần, nhưng mà hai người lại không ai nhận thua, không một người ngã xuống.
Người dưới đài không ai rời đi, từ khi trận chiến bắt đầu đến bây giờ, bọn họ đã không ngừng muốn biết kết quả.
Dạ Nhiễm phi thân một cái đạp vào bụng của Liễu Phi Tiếu, sau đó,
thừa dịp một khắc Liễu Phi Tiếu ăn đau, cầm lấy cổ tay của Liễu Phi
Tiếu.
Dưới chân Dạ Nhiễm nhẹ chuyển, một tay chế trụ cổ họng Liễu Phi Tiếu, thanh âm ngạo nghễ kiên định :” Phi Tiếu, ngươi thua!”
Thua sao? Hắn thua sao?
Cả người nội lực đã không còn một chút nào, đã không còn một chút thể lực. Chỉ là thật sự không muốn thua.
Liễu Phi Tiếu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
” Liễu Phi Tiếu, ngươi thua.”
Giọng nói của đội trưởng, không có châm chọc, không có tự đắc, chỉ là thản nhiên trần thuật một sự thật, Liễu Phi Tiếu, hắn thua.
Không cam lòng, thật sự không cam òng.
Không muốn thua, hoặc là nói, không ngờ lại bại bởi Dạ Nhiễm.
Nội tâm kiêu ngạo của Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu không khác gì nhau,
hơn nữa, so với Dạ Nhiễm, tâm tính của Liễu Phi Tiếu còn cao, chữ thua
này, đối với Liễu Phi Tiếu từ nhỏ đến lớn mà nói, chưa từng xuất hiện.
Nhưng mà hiện giờ, hắn thật sự thua.
Không cam lòng, thống khổ
Không ngờ lại thua! Không muốn thua! Liễu Phi Tiếu hắn không muốn
thua! Mặc dù đối phương là đội trưởng hắn tôn kính! Hắn cũng không muốn
thua!
” Không!” Liễu Phi Tiếu bỗng dung hô to một tiếng. Ngay sau đó, một cỗ lực lượng mạnh mẽ trong nháy mắt đẩy Dạ Nhiễm ra!
Sau đó ______
Cả Học Viện Quân Sự trầm mặc chấn kinh.
Dấu hiệu võ giả đột phá Thất Giai!
Ánh mắt mở to, thiếu niên này vào một giây lúc sắp thua trận, lại như kì tích ở trên đài khiêu chiến đột phá Thất Giai!
Giờ phút này, khiếp sợ trong lòng Dạ Nhiễm so với người khác không ít hơn chút nào, nhưng mà hiện tại trước mắt nàng không có thời gian hỏi
Liễu Phi Tiếu về chuyện tiến giai.
Bởi vì, vừa rồi ở thời điểm Liễu Phi Tiếu tiến giai, sức mạnh đẩy
nàng ra kia lại bị Thương Khung Bảo Tháp trong đan điền toàn bộ hấp thu.
Thương Khung Bảo Tháp lại sinh ra biến dị, hấp thu cũng đã hấp thu,
thế nhưng chỉ hấp thu một nửa, trừ lại nửa khác trong cơ thể nàng đấu đá lung tung.
“Đáng chết, Dạ Nhiễm, lực lượng của Thương Khung Bảo Tháp gần đây
ngày càng không ổn định, nhanh hấp thu nửa lực lượng còn lại đi, đây là
cơ hội tốt.” Tiểu Khung khoanh chân ngồi bên sườn cuả Thương Khung Bảo
Tháp, liên tục thử cùng bản thể khai thông, nhưng bị cỗ sức mạnh thần bí ngăn cách không cho mở ra.
” Được.” Dạ Nhiễm đáp một tiếng, trực tiếp khoanh chân mà ngồi, dù sao Liễu Phi Tiếu cũng cần một khoảng thời gian dể tiến giai.
Một màn này khiến cho rất nhiều học viên không ngờ được, thiếu niên
là muốn tiến giai, chẳng lẽ thiếu nữ cũng muốn có thể tiến giai hay sao?
Quân Mặc Hoàng ngồi ở trong phòng viện trưởng, khuôn mặt tuấn tú âm
trầm , các đốt ngón tay nắm chặt đã sớm trắng bệch, hắn cố gắng khống
chế chính mình không xông ra ôm người ngốc nghếch kia vào trong ngực,
kiểm tra thương thế một chút.
Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi xuống, một lúc sau, bắt đầu thử đem lực
lượng đấu đá lung tung trong cơ thể thu phục, lại phát hiện nói thì dễ
nhưng làm lại khó.
Cỗ sức mạnh cường đại kia kia va chạm quả thực có thể sánh ngang với
lúc độc phát, đau đớn vô cùng, chỉ là giờ phút này đã che đi tất cả tri
giác, Dạ Nhiễm vẫn chưa cảm nhận được đau đớn kích thích, chỉ có thể trơ mắt nhìn sức mạnh kia phá hủy gân mạch của chính mình.
Chân mày Dạ Nhiễm cau lại, lần lượt thử đả thông đều không có kết
quả, cũng không khống chế được cỗ sức mạnh này, quả thực muốn trực tiếp
mắng trời.
Cũng đúng lúc này, bên trong Thương Khung bảo tháp bỗng nhiên xuất
hiện một cỗ sức mạnh kỳ dị, khiến Dạ Nhiễm cảm thụ được sức mạnh đáng
sợ, mạnh mẽ đâm tới cỗ sức mạnh đang đấu đá lung tung kia, khiến cho nó
lập tức xẹp xuống.
Sức mạnh bên trong Thương Khung Bảo Tháp cũng tùy theo đó biến mất
không dấu vết, nhưng Dạ Nhiễm vẫn cảm nhận được cỗ sức mạnh kia đối với
nàng rõ ràng là khinh bỉ, khinh thường vô cùng.
Giờ phút này, Dạ Nhiễm bất chấp vì sao cỗ sức mạnh kia hôm nay lại
công kích nàng, khiến nàng chậm nửa nhịp mới bị Liễu Phi Tiếu đánh
trúng, bây giờ lại đi ra giúp nàng thu phục sức mạnh kia.
Bây giờ quan trọng nhất chính là, thu phục sức mạnh này!
Đối với hành vi ra vẻ đe dọa của cỗ sức mạnh kia, Dạ Nhiễm bây giờ không thể lập tức thu phục được nó.
Ngay sau đó, quanh người Dạ Nhiễm xuất hiện một sức mạnh cường đại, dấu hiệu đột phá Thất Giai!
Điên rồi!
Mọi người dưới đài giờ phút này đã muốn phát điên rồi!
Khốn! Có cần kích thích vậy không?
Mộc Hi Trần năm trước mười lăm tuổi là Thất Giai võ giả, đã được xưng tụng là kì tài kế tiếp Quân Mặc Hoàng của Học Viện Quân Sự.
Nhưng mà hiện giờ, ngay trước mắt bọn họ, Thất Giai võ giả mười lăm tuổi, vừa đột phá liền xuất hiện cả đôi!
Đây là cái thói đời gì vậy? Không lẽ là thói đời của thiên tài hay sao?
Ở Học Viện Quân Sự, vĩnh viễn không nên so sánh xuất chúng với người
khác, bởi vì cho dù ngươi có vượt qua một người, bên sau cũng có cả một
ngọn núi lớn lăm le vượt qua ngươi.
Học Viện Quân Sự, thứ không thiếu nhất chính là thiên tài.
Nửa canh giờ qua đi, thiếu niên áo trắng cùng thiếu nữ hồng y khoanh
chân ngồi trên khiêu chiến đài, đồng thời mở ra đôi mắt sáng ngời.
Tiến giai thành công!
Thành công bước vào hàng ngũ Thất Giai võ giả !
“Tiếp tục!” Hai chữ trăm miệng một lời thốt ra, hai người không khỏi nhìn nhau cười ha ha đứng lên.
Vì tiến giai mà hưng phấn, vì ăn ý mà khoái trá!
Một trận đỉnh cao quyết đấu giữa tân sinh lại kéo màn !
Một trận chiến này, một mực chiến đấu đến cuối cùng, đánh đến khi
không còn một chút nội lực nào trong cơ thể nữa, đánh đến khi thực lực
hai người đến cực hạn.
Liễu Phi Tiếu nằm trên mặt đất, tay phải gác lên mắt, thiếu niên gầy gầy tuấn mĩ, vào lúc này, khóe miệng giương lên cao.
Dạ Nhiễm giờ phút này, cũng rốt cuộc không chịu nổi, lảo đảo một cái
nằm xuống bên người Liễu Phi Tiếu. Khóe miệng khẽ cong, thấp giọng cười
khẽ, sau đó lại cười ha ha, hai người nằm ở trên đài khiêu chiến cứ như
vậy dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, vui sướng nở nụ cười.
Không có bại, cũng không có thắng.
Không biết là ai vỗ tay đầu tiên, sau đó hai người, ba người, mười người, trăm người, ngàn người. . . . . .
Tất cả mọi người đến xem trận này trận đấu , cũng không tự chủ được mà vỗ tay cuồng nhiệt.
Đây là một trận đấu phấn khích! Là trận đấu phấn khích nhất bọn họ từng xem!
Giờ phút này, không còn ai đi để ý thắng thua, đời người, có được một đối thủ, có được một đối thủ chân chính hiểu nhau, đây mới là chuyện
hoàn mỹ nhất.
“Ai, thật sự là hai đứa ngốc nghếch.” Mấy người Tập Diệt Nguyệt xuất
hiện ở trên đài khiêu chiến, Tập Diệt Nguyệt vừa định cõng Dạ Nhiễm lên, Quân Mặc Hoàng đã xuất hiện, sắc mặt vô cùng âm trầm ôm Dạ Nhiễm vào
trong ngực, gật đầu với mấy người Tập Diệt Nguyệt một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Khúc Thừa Trạch cõng Liễu Phi Tiếu trên lưng, còn nghe giọng nói thì
thầm của Liễu Phi Tiếu :” Đội trưởng cũng quá không có suy nghĩ, một
chiêu cuối cùng lại đánh lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của ta….”
Dưới chân Khúc Thừa Trạch lảo đảo một cái, người trên lưng hắn không phải là Liễu Phi Tiếu đúng không? Không phải đúng không? Thiếu niên
tính tình trẻ con này không phải là Liễu Phi Tiếu tiêu dật như tiên của
bọn họ đúng không?
Dạ Nhiễm nhìn thấy sắc mặt rét lạnh như băng của Mặc Hoàng, ho nhẹ một tiếng: “Mặc hoàng, ta không sao.”
Đôi mắt âm trầm của Quân Mặc Hoàng vô tình nhìn lướt qua Dạ Nhiễm, trừng mắt một cái ép Dạ Nhiễm nuốt mấy lời còn lại về.
“Bổn vương biết nàng bây giờ không có việc gì.” Quân Mặc Hoàng bất
đắc dĩ thở dài, hắn biết Dạ Nhiễm bây giờ không có việc gì, sức mạnh lúc tiến giai đã chữa trị nội thương trước đó cho nàng.
“Mặc Hoàng, ta muốn ngày mai rời đi.” Dạ Nhiễm chôn đầu trong lòng ngực Quân Mặc Hoàng, buồn buồn nói.
Quân mặc hoàng trong lòng biết Dạ Nhiễm đang nói sang chuyện khác,
nhưng không có cách nào chống cự lại lực hấp dẫn của chủ đề này, chỉ có
thể nhíu mi hỏi: “Nàng muốn không từ biệt bọn họ mà đi?”
Dạ Nhiễm lắc đầu: “Tuy rằng ta vô cùng chán ghét chia ly, nhưng nếu
ta không từ mà biệt , mấy người Diệt Nguyệt phỏng chừng sẽ trực tiếp đi Dạ gia .”
« Nàng có biết là tốt rồi.” Đem Dạ Nhiễm đặt lên giường, để cho nàng
nằm thẳng xuống, Quân Mặc Hoàng đứng dậy đi đến bàn học , lấy một quyển
trục đến, trầm thấp cười: “Đây là nhiệm vụ của Tiểu Đội Vô Địch cần
nhận, bất luận kẻ nào không được cự tuyệt nhiệm vụ này !”
Dạ Nhiễm nghi hoặc nhìn Mặc Hoàng, thân thủ tiếp nhận quyển trục, mở ra vừa thấy, nhất thời liền trợn mắt há hốc mồm.