Tà Y Độc Phi

Chương 37: Nhiệm vụ thứ nhất!


Đọc truyện Tà Y Độc Phi – Chương 37: Nhiệm vụ thứ nhất!

Edit: Tiểu Linh

Beta: Nhã Vy

Thời gian một tháng có thể làm cái gì?

Dạ Nhiễm đã từng trải qua có lẽ sẽ nói, tu luyện, ngủ, cùng Ngân Vũ lão cha đấu võ mồm, cùng Tạp Tạp khi dễ những con thú con trong núi Hắc Chỉ, một tháng chớp mắt đã trôi qua rồi.

Khúc Thừa Trạch đã từng trải qua sẽ nói, tu luyện, luyện quyền, ăn cơm, ngủ, trên người càng ngày càng nhiều phiến vàng, một tháng đã trôi qua rồi.

Tập Diệt Nguyệt đã từng trải qua sẽ nói, tu luyện, cũng người trong nhà ý chí chiến đấu so dũng khí, chỉnh lại một số nhân vật lớn nhỏ, ăm cơm ngủ, một tháng đã trôi qua rồi.

Những người khác có lẽ sẽ làm chút ít việc khác, nhưng là tổng thể cũng đại khái làm những việc như bên trên đã làm.

Nhưng mà, bọn họ chỉ cảm thấy vừa qua khỏi một tháng này, quả thực so với những việc bọn họ làm, những thứ bọn họ hiểu trong mười năm còn nhiều hơn.

Dạ Nhiễm ngồi trong một gian nhà trệt nhỏ chưa đủ mười mét vuông, hít một hơi thật sâu, cầm chén nước, hung hăng đổ vào miệng.

“Dạ Nhiễm, ngươi uống chậm một chút, coi chừng bị sặc.” Tập Diệt Nguyệt vội vàng đoạt chén nước trong tay Dạ Nhiễm, một bên vỗ nhẹ lưng Dạ Nhiễm nói.

“Ta cuối cùng, cuối cùng cũng nhìn thấy giường rồi …” Khúc thiếu niên đẩy hai cái cửa phòng ngủ trong gian nhà trệt nhỏ ra, nhìn cái giường bằng ván gỗ hình chữ nhật bên trong, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

“Thực may mắn là chúng ta còn sống.” Tư Mạt Tiêu bày ra một khuôn mặt tuấn tú tái nhợt co quắp, dựa vào vách tường trượt xuống đất, hắn thực không thể tin được, hắn vậy mà có thể dưới cái loại cấp bậc huấn luyện biến thái này, còn sống.

“Xem ra chúng ta qua được cửa thứ nhất rồi.” Trên khuôn mặt Liễu Phi Tiếu tuấn tú phiêu dật vẻ xa cách đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn nồng đậm vẻ mệt mỏi.

Năm người tại thời khắc này, đồng thời hồi tưởng lại một tháng huấn luyện địa ngục này.


Cái kia căn bản không phải là huấn luyện, quả thực chính là để cho bọn họ chịu chết.

Hai mươi mét vách núi thẳng tắp chín mươi độ, hai tay mỗi người mang theo hai thùng nước, theo dưới vách núi đi bộ lên đến đỉnh núi, năm người trong tiểu đội lên núi lại xuống núi, đợi lúc mặt trời lặn, tiểu đội nào đem nhiều nước lên đỉnh núi nhất, tiểu đội đó có cơm ăn.

Chín tiểu đội còn lại, đã muốn đói khát lại còn bị phạt trồng cây chuối, nhìn tiểu đội thắng lợi ở trước mặt bọn họ ăn đồ ăn cám dỗ.

Khi đó, mặc dù tiểu đội chiến thắng ăn chỉ là màn thầu cải trắng, bọn họ cũng nuốt nước miếng đến sụp đổ ..

Cao 5000 mét, trên vách đã lớn là cây cầu bằng dây thừng dài 50 mét, tiểu đội hợp tác, năm người vắt ngang đi qua, phải biết, bề ngang của dây xích chỉ đủ để một người đi qua, năm người vắt ngang đi qua, nghĩa là, đem bốn người dưới chân treo lơ lửng giữa trời.

Đối với Tứ Giai võ giả cùng Ngũ Giai võ giả mà nói, khinh công có thể sử dụng, nhưng là khinh công cũng phải vất vả chú ý tốc độ, quy định hai giây đi một bước. Hai giây một bước, khi đó, năm người vịn vào nhau, chỉ cần một người thất bại, toàn bộ tiểu đội sợ là sẽ ngã xuống vách núi.

Dạ Nhiễm với tư cách là đội trưởng, đứng ở trên dây xích, hai cánh tay duỗi ra giữ thăng bằng, Tư Mạt Tiêu, Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch cũng Tập Diệt Nguyệt bốn người khoác lên tay Dạ Nhiễm, dưới chân đạp không.

Năm người bên hông buộc dây thừng, bốn người treo trên bầu trời cao 5000 mét, đi qua cầu bằng dây thừng 50 mét, có thể nghĩ, cái kia là một hình ảnh như thế nào.

May mắn chính là, bọn họ đi qua rất nhanh, trong nhiều lần nguy hiếm, đều được năm người đồng lòng hợp lực từng cách hóa giải.

Biến thái huấn luyện hạng nhất cái này tiếp lấy cái khác, trong đó làm cho người ta khó quên nhất chính là cây cầu bằng dây thừng dài 50 mét trên cao này.

Thời gian một tháng, từng tiểu đội thao luyện vừa về tới thạch động liền dựa vào vách tường ngủ mất. Lúc vừa mới bắt đầu, trong lời nói giữa các tiểu đội còn có một chút chọc tức, cạnh tranh, càng về sau mọi người ánh mắt đối mặt với khí lực cũng không có.

Quan trọng nhất là, giữa năm người trong tiểu đội trong một tháng huấn luyện biến thái này, sự ăn ý đã tăng lên rất nhiều.

Những tiểu đội khác ăn ý như thế nào Dạ Nhiễm không biết, nhưng năm người trong tiểu đội của nàng, ăn ý, tín nhiệm lẫn nhau đều rất hiểu rõ, đều đã có một thay đổi vượt bậc.


Làm cho người khác cảm thấy vài phần buồn cười cùng im lặng chính là, thiếu nữ Tập Diệt Nguyệt, trong một tháng này, giống như bị cách sinh hoạt ngu ngốc của bốn người bọn họ làm trở thành một bảo mẫu.

Bốn người Dạ Nhiễm nhún nhún vai, điều này cũng không thể trách bọn họ không phải, nấu cơm may y phục cái gì đó, bọn họ thật sự đều làm không tốt.

Đồng thời bốn người bọn họ còn phiền muộn nhìn Tập Diệt Nguyệt, một tiểu thư nhìn có vẻ mười ngón tay không hề dính một giọt nước mùa xuân như thế, sao nội trợ lại tốt như vậy, như cọng lông bám dính như vậy?

Mỗi lần vào lúc này, tiểu vũ trụ của Tập Diệt Nguyệt liền bạo phát! Bà nó chớ, bổn tiểu thư quản các ngươi ăn, quản các ngươi uống, may y phục cho các ngươi, phục vụ đủ loại cho các ngươi, vậy mà còn hỏi bổn tiểu thư như sợi lông bám dính vậy? Đây là thưởng thức, thưởng thức được không?

Thời gian một tháng, cứ như vậy qua đi.

Hôm nay, tổng điểm cao nhất trong mười tiểu đội, chính là Dạ Nhiễm đội trưởng của tiểu đội thứ mười, thành công đem chín tiểu đội khác dẫm nát dưới chân, ở lại nhà trệt có giường làm bằng tấm ván gỗ.

“Ta tuyên bố, tiểu đội thứ mười, hiện tại, toàn bộ đi ngủ!” Dạ Nhiễm một chưởng đập lên trên bàn gỗ, làm chấn động chén nước đặt trên mặt bàn, tuyên bố một tiếng xong, kéo Tập Diệt Nguyệt ở một bên hướng phòng ngủ đi tới.

Ở trong nhà trệt này, có hai cái phòng ngủ, vừa vặn nam nữ tất cả một gian.

Thoáng một cái Dạ Nhiễm tuyên bố, ba thiếu niên cũng ngáp đi vào một gian phòng khác, có trời mới biết, một tháng qua bọn họ thật sự không có ngủ ngon bao giờ.

Một giấc ngủ tới hừng sáng, một tháng qua năm người Dạ Nhiễm lần đầu có cảm giác ngủ thoải mái.

“Đinh đinh đinh!” Tiếng chiêng quen thuộc lại vang lên ngoài cửa, trong phòng Dạ Nhiễm cũng Tập Diệt Nguyệt xoa xoa mắt, chính mình nhanh chóng thu thập xong, trong mười giây xuất hiện ngoài cửa.

Ba thiếu niên Khúc Thừa Trạch cũng nhanh chóng như vậy tập hợp một chỗ cùng Dạ Nhiễm và Tập Diệt Nguyệt.


Thanh Mị đứng trước mặt năm người, lộ ra bộ dáng tươi cười: “Nhà trệt tư vị như thế nào?”

Năm người ngay ngắn gật đầu, so với thạch động đáng thương không có gì, ít nhất trong nhà trệt còn có tấm đệm mềm mại.

“Nếu cuối cùng lấy được quán quân đội tân sinh, có thể sẽ có cơ hội vào ở lầu các hai tầng đấy, các ngươi phải cố gắng lên.” Một tháng này, Thanh Mị đối với một đám tiểu thiếu niên thiếu nữ này, đã không còn khinh miệt cùng khinh thường, có thể kiến trì đến đây đều là những đứa trẻ tốt.

Con ngươi Khúc Thừa Trạch sáng lên một phát: “Trợ lý, chúng ta phải như thế nào mới đoạt được đội nhóm quán quân? Là đánh nhau sao?”

Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu cùng Liễu Phi Tiếu ánh mắt ba người cũng sáng lên, đối với một tháng ở thạch động mà nói, được ở hay không ở hai tầng lầu các ngược lại không có gì, chỉ là đối với cấm địa bọn họ đã cắn răng thèm thường một tháng nay.

“Người Học Viện Quân Sự huấn luyện ra, sẽ không đánh nhau.” Thanh Mị nghe câu hỏi của Khúc Thừa Trạch, trên mặt xinh đẹp lộ ra tia lãnh ý.

Năm người Dạ Nhiễm trầm mặc, trải qua một tháng huấn luyện này, bọn họ đã hiểu, người được Học Viện Quân Sự huấn luyện, quả thực chính xác sẽ không đánh nhau, bọn họ, chiêu chiêu tất sát.

“Năm trăm người, mười phân đội, một trăm tiểu đội, chọn ra mười tiểu đội phái ra đại biểu tiến hành rút thăm nhiệm vụ, trải qua phán xét, tiểu đội hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất tốt nhất sẽ thành quán quân.” Thanh Mị thản nhiên nói, chỉ là đáy mắt có một tia lo lắng.

Mười cái nhiệm vụ nội dung không giống nhau, nhưng lại đồng dạng cùng độ khó, với chỉ vẻn vẹn một tháng huấn luyện ngắn ngủi đối với bọn họ mà nói, có chút vô cùng nguy hiểm.

Năm người Dạ Nhiễm nghe được có nhiệm vụ, đồng tử có chút phóng đại, rốt cục bọn họ có thể ra ngoài ăn một bữa thật tốt sao?

Tạp Tạp vốn là mí mắt rũ cụp xuống trong nháy mắt mở ra, nó rốt cục có thể đi ăn thịt nướng được rồi? Để cho Tạp Tạp đại gia mỗi ngày ăn màn thầu, thật sự nhanh chóng trưởng thành thành màn thầu đấy.

Dạ Nhiễm thương yêu xoa xoa đầu Tạp Tạp, gần đây huấn luyện, thật là đã làm khổ tên tiểu tử này rồi.

Thanh Mị mang theo năm người Dạ Nhiễm đi tới một chỗ tương đối kin đáo trong sân, Thanh Mị chuyển mắt nhìn mấy người nói: “Các ngươi phái một đại biểu theo ta đi rút thăm.”

Ánh mắt của bốn người Khúc Thừa Trạch đều đặt ở trên người Dạ Nhiễm, một tháng qua, hai người Tư Mạt Tiêu cùng Liễu Phi Tiếu không phải chỉ là thừa nhận thực lực của Dạ Nhiễm, năng lực, sức phán đoán, khả năng lãnh đạo, các phương diện này trong một tháng đã chinh phục hai thiếu niên tâm cao khí ngạo.

Dạ Nhiễm đối với bốn người gật gật đầu, theo sau Thanh Mị tiến vào giữa sân nhỏ.

Dạ Nhiễm có chút kỳ quái nhìn về phía Thanh Mị: “Trợ lý, sao không thấy chín tiểu đội khác đâu?”


Thanh Mị cười thần bí: “Mười đội ngũ các người chia thành mười thời điểm đến rút nhiệm vụ khác nhau, đương nhiên không nhìn thấy những người khác, chờ sau khi các người hết thảy hoàn thành nhiệm vụ, sẽ gặp mặt, bọn họ, cũng có thể toàn bộ đều là tinh anh đấy.”

Dạ Nhiễm khiêu mi cười cười, tinh anh sao? Về sau, cần phải chỉ giáo nhiều hơn.

Thanh Mị đưa Dạ Nhiễm đến bên ngoài một gian phòng, cơ thể đứng lại: “Vương phi, ngài có thể tiến vào.”

Ở thời điểm không người, Thanh Mị liền sẽ dùng Vương phi xưng hô với Dạ Nhiễm, cái này không chỉ đại biểu cho thân phận của Dạ Nhiễm, càng đại biểu cho sự tán thành của nàng đối với Dạ Nhiễm, tán thành Dạ Nhiễm là một Vương phi đủ tư cách đứng bên người chủ tử.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Dạ Nhiễm lặng yên nổi lên một vòng đỏ ửng, mặt ngoài lại như cũ cười đến mây trôi nước chảy, quay người đi về phía gian phòng kia, gõ cửa.

Trong đôi mắt đẹp của Thanh Mị mang theo mấy tia vui vẻ, bộ dạng Vương phi không được tự nhiên thẹn thùng, thật là đáng yêu.

“Vào đi.” Thanh âm nữ tử ôn hòa nhưng không mất đi uy nghiêm vang lên từ trong phòng.

Dạ Nhiễm đẩy cửa phòng đi vào, Thanh Mị ở sau lưng Dạ Nhiễm đóng cửa lại, Dạ Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy chính là một vị nữ tử mỹ mạo thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi.

Nữ tử có một đôi mắt màu đen lạnh nhạt, phảng phất như nhìn thấu hết thảy hồng trần, dường như trời đất chỉ là con sâu cái kiến, quanh thân phát ra khí tức nhưng lại giống như người bình thường không có nội lực, có được ánh mắt như vậy, cũng như vậy khả năng phản phác quy chân, Dạ Nhiễm tin tưởng, nữ tử trước mặt tuyệt đối là một cường giả!

“Rút thăm đi.” Nữ tử nhàn nhạt nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, chỉ về hộp rút thăm trước mặt, gật đầu ra hiệu.

Dạ Nhiễm gật gật đầu, trong mắt có tôn kính chi sắc, nàng có thể cảm nhận được, thực lực của nữ tử này tuyệt đối không chỉ là Tiên Thiên tông sư, thậm chí đã vượt qua cấp bậc Tiên Thiên tông sư.

Đối với cường giả, Dạ Nhiễm cũng không keo kiệt sự kính trọng của mình. Đi đến phía trước, Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, hi vọng đừng rút trúng nhiệm vụ quá yếu.

Nhìn lá thăm nhiệm vụ ở trong tay, Dạ Nhiễm lần đầu cảm thấy tim mình thì ra còn có thể đập nhanh như vậy.

Nữ tử gật gật đầu, nói: “Mở thăm nhiệm vụ của ngươi, thực hiện đăng ký nhiệm vụ.”

Dạ Nhiễm từ từ mở thăm nhiệm vụ trong tay ra, lúc nhìn đến nội dung bên trên, Dạ Nhiễm thiếu chút nữa lật bàn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.