Đọc truyện Tà Y Độc Phi – Chương 23: Quân Mặc Hoàng đến
Edit: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Dạ Nhiễm nheo mắt lại giáo quan mĩ nhân như rắn rết trước mặt, nhàn nhạt cười, chỉ là, khi nhìn đến bóng người phía sau lưng giáo quan mĩ nhân, bỗng nhiên con ngươi mở to!
Một bộ tử kim(tím ánh vàng) cẩm bào, dung nhan tuấn mỹ lạnh như băng mà đạm mạc, đôi mắt thâm thúy đen kịt làm cho người khác không dám nhìn thẳng, chỉ thấy hắn nhấc chân từng bước một đi đến bậc thang, nhàn nhạt nhìn lướt xuống, dù vậy nhưng lại làm cho một vùng lập tức yên tĩnh lại.
“Hôm nay bổn vương sẽ là giáo quan của các ngươi.” Quân Mặc Hoàng ánh mắt thâm thúy lúc nhìn đến Dạ Nhiễm trong đám người lười biếng, con ngươi màu đen mới lóe ra một tia cười.
Dạ Nhiễm kinh ngạc qua đi, không khỏi nở nụ cười, nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến Quân Mặc Hoàng lại đến học viện quân sự làm giáo quan.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tạp Tạp phồng lên, thật là, Quân Mặc Hoàng như thế nào nhanh như vậy đã đuổi đến, để hắn và Nhiễm Nhiễm có nhiều thời gian ở chung một chút thì làm sao chứ?
Tập Diệt Nguyệt đảo mắt nhìn thấy Dạ Nhiễm, nhìn nhìn lại Quân Mặc Hoàng, âm thầm hạ quyết định, nếu nam nhân Quân Mặc Hoàng này dám không nói tốt cho Dạ Nhiễm, nàng nhất định sẽ không tha cho Quân Mặc Hoàng! Nhưng là Tập Diệt Nguyệt lại không có dũng khí cùng Quân Mặc Hoàng đối mặt, người nam nhân này khí thế quá cường đại.(Nhã Vy: Huynh quá bưu hãn… Nguyệt bé bỏng làm sao mà đối phó được=)))))))))
Khúc thiếu niên không hiểu sao lại cảm nhận được một cổ lãnh ý đang không ngừng hướng hắn mà tập kích, đánh chết hắn cũng không nghĩ tới trên bậc thang Quân Mặc Hoàng làm cho tất cả mọi người im bặt sợ hãi lại đang dùng ánh mắt lạnh lùng còn lại dừng ở chỗ hắn.
Quân Mặc Hoàng khó chịu hừ lạnh một tiếng, lúc này nghĩ tới mới xa nhau hai mươi mấy ngày, một nam thiếu niên mỗi ngày đã cùng Dạ Nhiễm của hắn sống chung một chỗ, nghĩ thế nào liền cuống cuồng nghiến răng nghiến lợi.
Dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Minh Vực quốc, dùng tấm lòng mềm mại của hắn mà đánh cho mấy huynh đệ kia triệt để xuống địa ngục, quyền hành giao cho phụ hoàng, lại đem mấy người Huyền Ly lưu lại Minh Vực quốc, chính hắn thì dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến học viện quân sự.
Hắn cũng không muốn lúc hắn rời đi, bên người Dạ Nhiễm xuất hiện một đống lớn tình địch.
Đội ngũ một ngàn người, thời điểm nghe Quân Mặc Hoàng nói hắn là giáo quan, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía mị hoặc nữ tử bên cạnh đang nghiêng người dựa trên mặt ghế.
Nữ tử quan sát thấy sự hoài nghi trong ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng dương môi mị hoặc cười: “Ta là trợ lý giáo quan nha ..”
Dạ Nhiễm hơi nhăn nhíu đầu mày, nhưng chỉ là thoáng qua, bỗng chốc cúi đầu vuốt ve bộ lông của Tạp Tạp trong lòng.
Quân Mặc Hoàng nhìn lướt qua thanh sa nữ tử, ánh mắt thâm thúy nhìn Dạ Nhiễm, trong nội tâm ẩn ẩn có chút cao hứng, nha đầu Dạ Nhiễm ghen tị đúng không?
Dưới ánh mắt Quân Mặc Hoàng, Thanh Mị thu lại mị công của mình, đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười trêu tức: “Ta là trợ lí giáo quan của các ngươi Thanh Mị, từ nay trở đi cho đến ngày thứ mười, trong thời gian sáu ngày, một ngàn người các ngươi phải liên tục loại bỏ chín trăm năm mươi người! Hiện tại bắt đầu khảo sát thể năng thứ nhất: Vác nặng chạy cự li dài!”
Thanh Mị vừa nói xong, nhẹ nhàng phất phất tay, trước mặt mỗi người xuất hiện hai cái trọng lực khấu(Nhã Vy: cái này ta để nguyên như thế cho nó cổ đại tí, ai đọc Bảy viên ngọc rồng sẽ nhớ cái mà Songoku hay đeo trên tay trên chân cho nó nặng để luyện tốc độ, hình dáng bao lấy cổ tay, có sức nặng nhất định), Dạ Nhiễm đem hai cái trọng lực khấu cầm trên tay, ước lượng sức nặng, không khỏi líu lưỡi, đại khái tính ra, hai cái trọng lực khấu cộng trừ lại ít nhất 30kg.
Học viên khác so với Dạ Nhiễm còn muốn kinh ngạc hơn, đem hai cái trọng lực khấu này đeo trên chân, sau đó tham gia chạy cự li dài, xác định không phải đang nói đùa sao?
“Bây giờ lập tức đem hai trọng lực khấu đeo lên cổ chân, phụ trọng chạy cự li dài năm phút đồng hồ sau bắt đầu, lộ trình dài 50km từ tường thành Tây Môn đến tường thành Đông Môn, các ngươi chỉ có thời gian năm giờ đồng hồ, năm giờ đồng hồ không thể đến nơi thì toàn bộ loại bỏ! Mặt khác, không được sử dụng khinh công, nếu không lập tức bị loại!” Lúc này Thanh Mị hoàn toàn là một cái trợ lí giáo quan chất lượng.
Ở đây đa số đệ tử nghe xong lời nói của Thanh Mị, lập tức trợn tròn mắt, năm giờ đồng hồ chạy xong 50km? Hơn nữa là hai bên chân đeo trọng lực khấu 30 kg! Còn không được sử dụng khinh công, điều này sao có thể hoàn thành?
Dạ Nhiễm nhẹ nhàng câu môi cười, học viện quân sự, quả nhiên rất thú vị, xoay người đem trọng lực khấu đeo lên cổ chân, nhẹ nhàng hoạt động một phen, tuy nhiên quả thực rất nặng nhưng là vẫn có thể chịu được.
Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch hai người chứng kiến động tác của Dạ Nhiễm, tiếp theo cắn răng một cái đem trọng lực khấu đeo lên cổ chân, âm thầm điều động nội lực trong cơ thể ngăn trở một phần gánh nặng trên cổ chân.
Những học viên khác cũng đeo lên trọng lực khấu, thời gian năm phút đồng hồ trong nháy mắt trôi qua, Thanh Mị mị hoặc giương đôi mắt xinh đẹp lên: “Năm phút đồng hồ đã qua, ta tuyên bố, kiểm tra vác nặng chạy cự li dài, bắt đầu!”
Theo Thanh Mị một tiếng dứt lời, mọi người liền xông ra ngoài như ong vỡ tổ.
Dạ Nhiễm thì thi triển khinh công kéo Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch hướng bên trái thối lui: “Chúng ta đợi chút nữa hãy đi.”
Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch nhẹ gật đầu, hai người bọn họ đều không ngốc, hiện tại lao ra như ong vỡ tổ, không phải tìm ngã thì là cái gì?
Sau khi đợi người bên cạnh đi được không ít, Dạ Nhiễm đảo mắt đối với Quân Mặc Hoàng giương lên khóe môi, cùng Tập Diệt Nguyệt và Khúc Thừa Trạch một nơi chạy chậm ra ngoài.
Khúc Thừa Trạch chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh theo lòng bàn chân hướng lên trên, hắn chính là thấy kỳ quái, hôm nay trời trong nắng ấm không có gió thổi không có trời mưa, hắn làm sao lại cảm thấy lạnh như vậy nhỉ?
Thanh Mị đứng nguyên tại chỗ, nhìn Dạ Nhiễm rời đi với ánh mắt mang theo tia vui vẻ: “Chủ tử, ngài xác định ngài không phải trâu già gặm cỏ non?”
Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt giương mắt, con ngươi đen nhánh bởi vì nhìn đến Dạ Nhiễm mà trở nên sáng ngời rực rỡ, “Dạ Nhiễm mười lăm tuổi.”
Thanh Mị âm thầm trở mình mắt trợn trắng, bất quá đối với ánh mắt chủ tử ngược lại là có vài phần đồng ý, nhìn hồng y nữ tử đã dần dần biến mất trong tầm mắt, cặp môi đỏ mọng mị hoặc có chút giơ lên, đã vậy để cho Thanh Mị nàng nhìn xem người thiếu nữ này đến tột cùng có tư cách gì làm vương phi của bọn hắn a!
Quân Mặc Hoàng nhìn thoáng qua Thanh Mị, không nói gì thêm, vận khinh công đuổi theo hướng Dạ Nhiễm, kiểm tra nhập học của học viện quân sự là biến thái trong biến thái, hắn tuyệt đối tin tưởng Dạ Nhiễm có thể dễ dàng thông qua, nhưng hắn lại không quên trong cơ thể Dạ Nhiễm có độc hoa mạn châu sa.
“Nhiễm Nhiễm, có mệt hay không? Bổn đại gia giúp ngươi cầm trọng lực khấu được không?” Tạp Tạp ở trong lòng Dạ Nhiễm ngẩng đầu lên, ba người Dạ Nhiễm trên đường đi đã vượt qua không ít người, lộ trình 50km mới chạy không đến 6km, trên mặt ba người đã tràn đầy mồ hôi.
Trước mắt vẫn chỉ là buổi sáng, mặt trời cũng đã nóng bỏng chiếu sáng, có thể nghĩ buổi trưa Thái Dương công công sẽ như thế nào ác liệt.
Dạ Nhiễm lau mồ hôi lắc đầu: “Tạp Tạp, có việc có thể ăn gian, nhưng là có việc lại không thể.”
Tạp Tạp cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, không ngừng dùng năng lực trong cơ thể chế tạo không khí mát lạnh, ít nhất để cho Nhiễm Nhiễm không bị nóng.
Dạ Nhiễm quay người nhìn Khúc Thừa Trạch cùng Tập Diệt Nguyệt bên cạnh, đối với hai người nói: “Thả chậm bước chân, chúng ta không cần tranh giành thứ bậc, chỉ cần trong thời gian quy định có thể đến nơi, hô hấp theo kịp bước chân.”
Tập Diệt Nguyệt và Khúc Thừa Trạch thở hổn hển, hai người bắt đầu đuổi kịp bước chân của Dạ Nhiễm, hô hấp chậm lại, ba người không nhanh không chậm hướng phía đích chạy tới.
Hai giờ thời gian dần dần trôi qua, ba người Dạ Nhiễm cũng chạy hai mươi km, Dạ Nhiễm giờ này khắc này chỉ cảm thấy trọng lực trên chân căn bản là đã nâng lên không nổi, trọng lực khấu 30kg, hoàn toàn đem bước tiến của nàng khống chế được rồi, bên người Tập Diệt Nguyệt và Khúc Thừa Trạch càng chật vật.
Trong hai giờ, không ngừng có thiếu niên thiếu nữ té ngã ở bên cạnh bọn họ, thể lực chống đỡ không nổi mà buông bỏ, càng có mấy thiếu niên chính là té ngã lại đứng lên, cắn răng tập tễnh từng bước một hướng về phía đích, chỉ cần có một tia hi vọng bọn hắn đều không muốn vứt bỏ.
Kiên trì, hết thảy mọi người, đều đang mặc niệm lấy hai chữ này.
Bọn hắn chỉ có kiên trì, kiên trì hướng phía đích đến mà đi, giờ phút này mang nặng chạy cự li dài, không chỉ đơn thuần là rèn luyện thể năng của bọn hắn, mà còn là tâm trí cứng cỏi.
Quân Mặc Hoàng nấp ở một nơi bí mật gần đó theo sau Dạ Nhiễm, bao nhiêu lần muốn tiến lên một tay đem Dạ Nhiễm ôm vào trong ngực, nói cho nàng biết, dù cho không cần tham gia cái khảo sát nhập học chết tiệt này nàng vẫn có thể nhập học học viện quân sự. Nhưng là hắn không thể, Dạ Nhiễm kiêu ngạo sẽ như thế nào cho phép hắn làm như vậy.
Bốn cái nửa giờ đi qua, Dạ Nhiễm trong hơn bốn giờ, lần lượt đột phá giới hạn của cơ thể, cái kia mỗi khi đến giới hạn lại bỗng nhiên cảm thấy xuất hiện một cổ sức lực, làm cho Dạ Nhiễm chậm rãi thích loại cảm giác này.
Thiếu nữ Tập Diệt Nguyệt thể lực dĩ nhiên không đủ, nhưng nàng không ngại té ngã sau đó lại đứng lên, Tập Diệt Nguyệt nàng có Tập Diệt Nguyệt tôn nghiêm cùng kiêu ngạo, quyết không buông bỏ, thủy chung cùng Dạ Nhiễm chỉ kém vài mét.
Thể lực của thiếu nên Khúc Thừa Trạch ngược lại làm cho người ta thay đổi cách nhìn triệt để, cho đến bây giờ, Khúc Thừa Trạch chỉ là chảy mồ hôi, lại không có té ngã cùng lảo đảo, bước chân thủy chung vững vàng.
Bất tri bất giác ba người đã vượt qua rất nhiều người, về phần đã vượt qua bao nhiêu người bọn hắn cũng không biết, chỉ là lúc này, ba người đã thấy được trợ lý giáo quan xinh đẹp đứng vững trên điểm kết thúc.
“Xông lên a!” Khúc Thừa Trạch nhìn thấy mỹ nữ huấn luyện viên, giống như bị hắt máu gà, hô to một tiếng phóng tới điểm cuối cùng.
Dạ Nhiễm cùng Tập Diệt Nguyệt thấy vậy hít sâu một hơi, tăng tốc, một đoạn chạy nước rút hướng tới điểm kết thúc.
Dạ Nhiễm rốt cục cũng tới nơi, dưới đùi mềm nhũn, thời điểm muốn ngã nhào lên trên mặt đất, một cái ôm quen thuộc đem Dạ Nhiễm ôm vào lòng, Dạ Nhiễm nhìn trước mặt dung nhan tuấn mỹ quen thuộc, mỉm cười, ngã vào trong ngực Quân Mặc Hoàng.