Đọc truyện Tà Y Độc Phi – Chương 155: Bắt đầu phản kích!
Đêm, gió lạnh.
Dạ Nhiễm nheo nửa
mắt ngồi trên nóc nhà, khóe miệng tươi cười ngạo nghễ, đột nhiên Vũ
Thánh trưởng lão xuất hiện trước mặt, khẽ gật đầu.
Vũ Thánh như trích tiên trongbộ áo trắng không nhiễm khói lửa nhân gian.
Một đôi mắt màu lam nhạt nhìn chằm chằm Dạ Nhiễm, chỉ nghe hắn dịu dàng nói, “Dạ Nhiễm không thể diệt bán thú nhân”
Trong phút chốc Dạ Nhiễm híp mắt lại, không còn lười biếng nữa, “Vũ
Thánh trưởng lão, rốt cuộc ngài có quan hệ như thế nào với bọn họ.”
“Về sau ngươi tự nhiên sẽ biết rõ, tha được thì cứ tha cho người ta, Dạ Nhiễm, tương lai cái này sẽ có lợi cho ngươi.” Vũ Thánh nói như thế,
nhưng lại dường như khiến cho Dạ Nhiễm nổi giận phát điên.
Tương lai sẽ biết, tất cả đều là tương lai nàng sẽ biết, tương lai,
tương lai, rốt cuộc ở đâu nhiều tương lai đáng nói như vậy!
“Trưởng lão, diệt hay không diệt bán thú nhân, cũng không phải ta có
thể quyết định, không phải sao?” Dạ Nhiễm đề nén lửa giận trong lòng
xuống, nheo mắt nhìn Vũ Thánh trưởng lão, quay đầu nói ra.
Vũ Thánh trưởng lão nhìn Dạ Nhiễm như thế, dưới khăn che mặt tươi cười
đắng chát, đôi mắt màu lam nhạt cũng phai nhạt xuống.
Nhìn khí tức quanh thân Vũ Thánh đột nhiên trở nên đau thương u buồn,
trong lòng Dạ Nhiễm thình thịch bắt đầu không thoải mái…, có chút bực
bội gãi gãi tóc của mình, Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Vũ Thánh trưởng lão,
nhìn thẳng đôi mắt màu lam, “Trưởng lão, ngài có thể nói cho ta biết một chút, không phải ta vẫn không thể biết rõ bí mật của Dạ gia sao, thực
lực của ta còn yếu. Nhưng việc bán thú nhân đã gần ngay trước mắt, bây
giờ ngài nói cho ta biết bán thú nhân không thể diệt, những huynh đệ đã
mất làm sao bây giờ?”
Vũ Thánh trưởng lão
hiểu lời Dạ Nhiễm nói, cũng hiểu cách Dạ Nhiễm nghĩ, chỉ là, có những
việc không phải muốn hiều là hiểu được sao?
“Ngươi có hai con mắt yêu dị, đã bị thế lực bên ngoài đại lục theo dõi, ta không hi vọng bởi vì bán thú nhân mà ngươi bại lộ mình, ngươi có thể hiểu chứ?” giọng nói Vũ Thánh trưởng lão vẫn dịu dàng, hai đầu lông mày nhàn nhạt vẫn ưu sầu .
Lúc này tâm Dạ Nhiễm đột nhiên lộp bộp nhảy dựng, hai con mắt yêu dị?
Nàng nhớ rõ ban đầu ở Dạ thị gia tộc giết chết người kia, người kia nói với nàng một câu, yêu đồng tử hiện, thiên hạ hủy.
Lúc trước nàng không rõ ràng lắm, còn tưởng rằng trong Thương Khung bảo tháp có Hủy ở tạm, nhưng hình như nàng nghĩ lầm rồi.
Mắt yêu đồng, đúng là lúc nàng nổi giận lúc, đôi mắt biến dị thành đôi mắt ma ngân màu đỏ sao?
“Ngươi nghĩ không sai.” Vũ thánh trưởng lão giống như biết rõ Dạ Nhiễm
đang nghĩ cái gì, chậm rãi đi đến bên người Dạ Nhiễm, xoa đầu Dạ Nhiễm,
vỗ nhẹ hai cái, “Bán thú nhân cũng có liên hệ với đôi mắt đồng tử của
ngươi.”
Dạ Nhiễm càng không rõ “Ý của trường lão là bây giờ không giết bán thú nhân được hả?”
Vũ Thánh nao nao nhưng lại có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, đôi mắt màu
lam khẽ cong, “Nha đầu ngốc, ta nói có thể diệt tuyệt có đúng không,
mà nói không phải không thể, có mấy vị không thể giết, bây giờ ngươi
cũng không giết được.”
Dạ Nhiễm cảm thấy Vũ Thánh trưởng lão có hàm ý khác, hay là hắn sớm đã có hiệp nghị với
nhau với bán thú nhân đó, chỉ có điều Dạ Nhiễm rất tin tưởng, Vũ Thánh
trưởng lão sẽ không hại nàng.
“Ta đây liền
theo ngươi.” Dạ Nhiễm bĩu môi, nằm trên nóc nhà, hai tay để ở sau ót,
nhìn ngôi sao sẹt qua trên bầu trời đêm, ánh mắt hơi hơi dừng một chút.
Vũ Thánh trưởng lão nhìn Dạ Nhiễm như vậy, trong lòng biết tại vì hắn
giấu diếm nàng mà tính tình nàng thì náo động, mỉm cười, “Làm điều ngươi muốn làm là tốt rồi.”
Vũ Thánh trưởng lão không nói thêm một tiếng liền rời đi.
Dạ Nhiễm ngồi trên nóc nhà, nắm máy truyền tin trong tay kết nối với Tập Diệt Nguyệt.
“Đội trưởng.” giọng nói Tập Diệt Nguyệt mang theo mệt mỏi, những ngày
này ngày đêm bận rộn, khiến cho nàng có chút không chịu nổi.
“Diệt Nguyệt, chuẩn bị thế nào rồi?” Dạ Nhiễm đi thẳng vào vấn đề, đối
với bọn họ mà nói bây giờ thời gian chính là tính mạng.
“Dạ, một ít vị lão luyện đã trực tiếp chết trận sa trường rồi, còn lại mấy người không đủ gây sợ.” Tập Diệt Nguyệt khôi phục lại kiêu ngạo như trước, những việc mà Tập Diệt Nguyệt nàng muốn làm không ai có thể ngăn cản, huống chi trên tay nàng còn có mười vị đại suất ca thực lực cường
hãn.
“Chú ý mình một chút, lần này có thể
rút ra một vài vị ẩn trong gia tộc, nhưng không được quá mức, con thỏ bị vào đường cùng cũng sẽ cắn người.” Dạ Nhiễm vuốt vuốt mi tâm, có chút
lo lắng, có chút đau lòng với mấy người Tập Diệt Nguyệt những ngày này,.
“Dạ, ta sẽ chú ý, đội trưởng, ai ôi!!!, lúc nào chúng ta mới có thể
không để ý tới những việc này, tiếp tục đi làm nhiệm vụ vô cùng vui vẻ!” Tập Diệt Nguyệt thở dài với máy truyền tin đối diện, cho dù trong miệng oán trách, trong lòng lại hiểu rõ chuyện mình đang làm trọng yếu bao
nhiêu.
“Ha ha, tin tưởng ta, không bao lâu đâu.” trên nóc nhà Dạ Nhiễm ha ha cười cười, đáy mắt rõ ràng vui vẻ, nhớ lại lúc
trước huấn luyện cùng một chỗ, làm nhiệm vụ cùng một chỗ, ăn cơm cùng
nhau, thời gian cười đùa cùng một chỗ.
“Dạ, đội
trưởng coi chừng tất cả, việc bạo phá đan này có phải là Linh Ngọc Nhi
làm hay không?” Tập Diệt Nguyệt có chút cẩn thận hỏi từng li từng tí, dù sao bây giờ tại đại lục này chủ đề bạo phá đan tương đối mẫn cảm.
Dạ Nhiễm hơi sững sờ, chợt thở dài, “Phải là nàng.”
Nghĩ đến thiếu nữ trên đỉnh núi, nàng nói chỉ muốn tạo ra một chút phiền
toái trước khi chết có thể, khóe môi Dạ Nhiễm không ngăn được giơ lên.
Không phải vì nàng cuồng ngược đãi, mà là tính cách người thiếu nữ kia thật sự rất giống tính tình của nàng.
Thế nhưng tất cả đều tiêu tán rồi, theo một đám khói xanh, không còn cái gì nữa.
“Aiz, đã biết rõ đều không an tâm tính cách người kia. Được rồi, không đề cập tới nàng, đội trưởng, người liên hệ ta là có chuyện gì?” Thanh âm Tập
Diệt Nguyệt thở dài, đêm qua một nhà Đại tướng quân bị xử tử tại chỗ,
chắc chắn Linh Ngọc Nhi cũng như vậy, người đều chết hết, Tập Diệt
Nguyệt nàng không cần phải so đo với một người chết, cho dù người chết
này đã tạo không ít phiền toái cho đội trưởng nàng.
“Diệt Nguyệt, đại quân trong tay em chuẩn bị cho tốt, tùy thời nghe ta liên
hệ. Lúc này ta muốn cho bán thú nhân xuất hiện trên đại lục, toàn bộ đều trốn đến Minh Giới !” Đáy mắt Dạ Nhiễm nhìn hung ác, những bán thú nhân này toàn bộ đều có sát tâm với nhân loại, chưa diệt trừ sẽ thành họa
lớn.
“Vâng, đội trưởng!” thanh âm Tập Diệt Nguyệt
vang lên kích động, Dạ Nhiễm đoán chắc nha đầu kia đang đứng cúi chào
đàng hoàng ở bên kia
Sau khi dập máy, Dạ Nhiễm liên
hệ với mấy người Liễu Phi Tiếu rồi mới thở phào nhẹ nhỏm, các đại gia
tộc mấy người Tập Diệt Nguyệt, Liễu Phi Tiếu tổn thương đều có chút
nghiêm trọng, người chết đi phần lớn là một vài gia tộc trúng độc lựu.
Đương nhiên, cái chết của bọn họ tự nhiên có quan hệ với mấy người Liễu Phi Tiếu âm thầm điều khiển
Dạ Nhiễm có chút may mắn trong khoảng thời gian này sâu mọt ở Dạ thị gia
tộc xem như triệt để thanh trừ xong, lưu lại trong gia tộc người có thực lực và thế lực đều là Dạ Nhiễm, Dạ Nhung, Dạ Huyền Diệp và Dạ Huyền Tự
bọn họ tuyệt đối tin được.
Mà Tầm Bảo Môn Thiết Tam Giác lại càng không cần phải nói.
Đúng vào lúc này, tin tức phát ra truyền đến từ Đậu Mao
“Nhiễm Mao, người ta đã tìm được hai bầy bán thú nhân.” Đậu Mao truyền âm, có
chút kiêu ngạo nho nhỏ, xem đi, quả nhiên Đậu Mao nó có thể trợ giúp
được Nhiễm Mao.
“Ở nơi nào?” Dạ Nhiễm bỗng đứng lên,
đôi mắt tỏa sáng, nàng nghĩ có le tốc độ Đậu Đậũ sẽ rất nhanh nhưng
lại không ngờ lại nhanh như vậy!
“Bọn họ đần quá, lại trốn gần Dạ gia như vậy, ở rừng nhiệt đới trên núi.” Đậu Mao có chút
bất mãn cong miệng, nhiệm vụ này quá không lực có khiêu chiến
Dạ Nhiễm cười ngất, rừng nhiệt đới trên núi, khoảng cách Dạ gia không gần nha?Lúc này với tốc độ cuae Dạ Nhiễm ít nhất cũng cần ba giờ mới có
thể đến.
“Một đám khác ở đâu?” Dạ Nhiễm suy tư, tiếp tục hỏi.
Đậu Mao nhu nhu giọng tiếp tục truyền âm nói “Một đám khác cách khá xa,
nhưng thực lực rất manhh, Nhiễm Mao, ngươi đi nhất định phải chết.”
“Mạnh bao nhiêu?” Đầu ngón tay Dạ Nhiễm có chút rung động, chẳng lẽ Đậu Đậu phát hiện bán thú nhân ở đây là chủ quần thể?
Nếu tìm được hang ổ của các đại lão bán thú nhân ở chỗ này, tâm Dạ Nhiễm đã vững chắc nhiều hơn.
“Người ta thấy…” giọng Đậu Mao dừng hồi lâu sau, mới tiếp tục nói, “37 cửu
giai mộng cấp, 130 bát giai mộng cấp, những cấp khác, …, Nhiễm Nhiễm đều có thể đối phó nhưng có rất nhiều rất nhiều.”
Máy truyền tin trên tay Dạ Nhiễm thiếu chút nữa bị văng ra, nàng nghe lầm sao?
Cả nhân loại, dường chỉ có bảy người có danh hào cửu giai mộng cấp!
37 cửu giai mộng cấp, là cái gì?
Dạ Nhiễm cười khổ một cái, thở nhẹ một tiếng, tiếp tục hỏi, “Bọn họ ở nơi nào?”
“Ở trong núi trên rừng nhiệt đới, ở bên trong núi đá.” Đậu Đậu tiếp tục rì rì nói, kỳ thật nó rất ngạc nhiên, những bán thú nhân này sao có thể
trốn vào bên trong núi đá.
“Ta đã biết, Đậu Đậu,
ngươi trông coi bọn họ, có gì nói cho ta biết.” Dạ Nhiễm nheo nheo mi
tâm, vấn đề này thật đúng là có chút không dễ làm.
Nói chuyện cùng Đậu Đậu xong, Dạ Nhiệm liên hệ với Quân Mặc Hoàng, nói hết chuyện này cho Quân Mặc Hoàng.
Bên kia Quân Mặc Hoàng chỉ thoáng đã im lặng, trầm thấp, chậm rãi nói, “Nhiễm, tạm thời nàng không được đánh rắn động cỏ.”
Dạ Nhiễm cất máy truyền tin, giật mình sững sờ qua đi liền nhanh chóng phi thân đến chỗ gian phòng của Dạ Nhung và Dạ Huyền Tự.
“Tiểu thúc thúc, gia gia.” Thần sắc Dạ Nhiễm có chút ngưng trọng, Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung nhìn thần sắc Dạ Nhiễm, cũng không khỏi có chút nhíu mày.
Lúc hai người nghe Dạ Nhiễm kêu một tiếng gia gia, thần sắc Dạ Huyền Tự
lạnh như băng xuất hiện một vết rách, ngay sau đó lần đầu tiên nở nụ
cười, cho dù khóe miệng chỉ nhếch lên không phẩy mấy li.
Mà mặt Dạ Nhung thì lộ vẻ kích động, hốc mắt ửng đỏ
“Khục, xảy ra chuyện gì?” Dạ Huyền Tự ho nhẹ một tiếng kéo tinh thần của mình về hỏi Dạ Nhiễm .
“Ở rừng nhiệt đới trên núi phụ cận Dạ gia đã tìm được hai nơi bán thú nhân tụ tập.” sắc mặt Dạ Nhiễm ngưng trọng nói với hai người, sau đó nói
chi tiết mọi chuyện một lần, một đám bán thú nhân thực lực cường hãn,
cũng không biết vì sao Dạ Nhiễm hơi che giấu thực lực của bọn họ, chỉ
nói rõ bọn họ ở trong núi, tạm thời vẫn không thể vọng động.
Dạ Huyền Tự vad Dạ Nhung nghe xong lời Dạ Nhiễm nói, lập tức có chút sợ, bây giờ Dạ gia phải cần nghỉ ngơi.
“Tiểu thúc thúc, gia gia, trong tay chúng ta còn có bao nhiêu tướng sĩ? Mặt
khác, tối đa có bao nhiêu cao thủ có thể xuất động? Ta nói cao thủ
thực sự.” Dạ Nhiễm nhìn hai người chậm rãi hỏi mỗi chữ mỗi câu, trước
mắt che giấu thực lực với Dạ gia, nếu không lộ diện có lẽ đã không thể
nào nói nổi rồi.
“Tướng sĩ còn có bảy vạn. Về phần
cao thủ…” Dạ Nhung nhìn cháu gái thật vất vả tha thứ gọi ông một tiếng
gia gia, có chút thở dài có chút thật có lỗi “Cao thủ Dạ gia che giấu
chỉ có Vũ Thánh trưởng lão có thể vận dụng.”
“Gia gia, giúp ta tụ tập hai vạn tướng sĩ, đêm nay rời đi với ta.” Dạ Nhiễm vuốt ve chuôi ghế dựa, nói với Dạ Nhung
Dạ Nhung nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, nhẹ gật đầu: “Tốt.”
Dạ Nhiễm đứng lên, khom người với Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung, “Dạ gia, ta nhất định sẽ không để cho nó xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Đi ra khỏi thư phòng, Dạ Nhiễm phi thân đến rừng trúc một chỗ u tĩnh trong Dạ thị gia tộc.
Ở đó, nàng thấy được một nam tử thân áo trắng mắt màu lam đang đánh đàn.
Khi nàng đến tiếng đàn lượn lờ rồi dừng, Vũ Thánh nhìn Dạ Nhiễm: “Ngươi đã đến rồi.”
“Trưởng lão, có thể xuất động bao nhiêu cao thủ của Dạ gia?” Dạ Nhiễm giương
mắt nhìn Vũ Thánh trưởng lão, thần sắc mang theo vài phần tôn kính.
“Một.” Vũ Thánh không có dài dòng với Dạ Nhiễm, trực tiếp nói ra đáp án.
Dạ Nhiễm nhíu mày sao chỉ có một, đột nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng,
giương mắt thẳng tắp nhìn về phía Vũ Thánh trưởng lão “Vũ Thánh trưởng
lão muốn cùng đi với ta?”
Đôi mắt lam nhạt của Vũ
Thánh đang nhìn Dạ Nhiễm, toát ra tia tiếu ý, thanh âm dịu dàng giống
như mang theo vài phần trêu tức, “Sao nào, Dạ Nhiễm không chào đón?”
Dạ Nhiễm dương môi cười cười, khiêu mi nói”Bổn cô nương vạn phần nguyện ý, Vũ Thánh trưởng lão, hai vạn tướng sĩ điểm binh, ngài không nên nuốt
lời…”
Thực lực của Vũ Thánh trưởng lão là bao nhiêu
nàng không biết, nhưng nàng lại dám cam đoan, so với nàng khi gặp phải
mấy vị cửu giai mộng cấp thực lực Vũ Thánh trưởng lão tuyệt đối mạnh mẽ!
Nói không chừng chính là cấp bậc Tiên Nhân trong truyền thuyết.
Có một cao thủ như vậy, tâm tu đang treo lơ lửng của Dạ Nhiễm mới thả lỏng một chút,có thêm nàng và Đậu Mao, nhìn lướt qua có lẽ Dạ Nhiễm đã có
thể khẳng định kết cục rồi.
Buổi tối, điểm binh qua
đi. Dạ Nhiễm đứng phía trước hai vạn tướng sĩ, nhìn mọi người, tươi cười tà mị, “Nói cho ta biết, thực lực của các ngươi có mạnh hay không?”
“Mạnh!” Hai vạn tướng sĩ cùng trả lời, có thể đảo lộn hôm nay .
Dạ Nhiễm Xùy~~ cười một tiếng, “Đã cảm giác mình mạng thì trở lại không
thiếu một người nào cho ta! Hai vạn người, sau khi trở về, nếu thiếu đi
một người trong đó, con mẹ nó toàn bộ các ngươi xéo đi.”
Các tướng sĩ Dạ gia bị nói câu kia của Dạ Nhiễm chọc giận, nguyên một đám nắm chặt nắm đấm, nộ mắt đỏ trừng mắt Dạ Nhiễm.
“Ta không phải địch nhân.” Dạ Nhiễm tà ác cười cười, đi đến trước mặt bọn
họ, lộ ra khinh thường tươi cười đến cực điểm, “Trái lại, ta còn Thiếu
chủ của các ngươi! Như thế nào, có phải là muốn đánh ta hay không?”
“Các ngươi đều nghe rõ ràng cho ta, bây giờ, ta là người đứng đầu của các
ngươi! Bất mãn với ta? Tốt! Sau khi giết địch nhân về, bổn thiểu chủ
đứng ở chỗ này cho các ngươi đánh! Nếu các ngươi đều chết hết, hoặc là
lại để cho các huynh đệ của mình chết một người, con mẹ nó toàn bộ xéo
đi cho Bổn thiểu chủ!”
” Ta có quyền gì cho các ngươi xéo đi? Chỉ bằng nói ta là Thiếu chủ Dạ gia, đúng, ta chính là Thiếu
chủ Dạ gia! Các ngươi giờ sao?” Dạ Nhiễm vô cùng côn đồ đứng trên mặt
đất, nhìn một đám tướng sĩ Dạ gia đang ngày càng phẫn nộ, tiếp tục khinh thường Xùy~~ cười một tiếng, ” Giữ khí lực lại giết địch di, nếu đêm
nay liền coi trọng đám bọn ngươi, sắp đối mặt với bán thú nhân đều giết
không nổi, các ngươi cũng không đáng được Dạ gia dưỡng, một đám bọn hèn
nhát!”
Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung đứng cách đó không xa, nhìn một màn này, đều là che ánh mắt của mình, ah ông trời…ơ…i, tiểu
nha đầu này đang làm gì đó, làm gì!
Khích lệ sĩ khí có thể ! Nhưng muốn hay không kích thích như vậy!
Hơn nữa,từ lúc nào nha đầu Dạ Nhiễm kia ưa thích giả trang người xấu?
“Con mẹ nó ngươi mới là bọn hèn nhát!”
“Bán thú nhân? Đêm nay không giết chết bọn họ từ hôm nay trở đi sẽ mang họ ngươi!”
“Đúng! Mạng của lão tử rất cứng rắn, nhóm Thiên huynh đệ: đám bọn họ ai dám
chết rồi, lão tử giết cũng muốn giết đến Minh Giới kéo các ngươi về!”
“Bà nộiThiếu chủ, người cố đợi đi!”
Bên trong tướng sĩ có một người dám mở miệng phá mắng, sẽ có người thứ hai, thứ tam cái, thứ tứ.
Nguyên một đám mặt đỏ tới mang tai, lửa giận ngập trời, sát khí hung dữ lưu chuyển trong toàn bộ Dạ thị gia tộc.
Trong lòng Dạ Nhiễm nở nụ cười, sĩ khí như vậy mới đúng, nguyên một đám bộ
dạng muốn đi chịu chết như vừa rồi, binh như vậyDạ Nhiễm nàng sẽ không
mang theo!
“Sống sót còn mạng rồi nói sau!” Thanh âm
Dạ Nhiễm khinh thường truyền vào tai hai vạn tướng sĩ, phẫn nộ tràn ngập sát khí trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm.
Nhưng Dạ Nhiễm lại
khinh thường Xùy~~ cười một tiếng, nghiêng người nhìn bọn họ, không để
bọn họ vào mắt, càng xem thường thực lực của bọn họ.
Hai vạn người này giận quá rồi!
Được rồi! Dạ Nhiễm nàng muốn đúng là hiệu quả này!
Dạ Nhiễm khinh thường cười cười, xoay người, trừng mắt nhìn Dạ Huyền Tự
và Dạ Nhung ẩn núp trong bóng tối, đầu ngón tay vung lên, hai vạn tướng
sĩ lập tức biến mất trước mắt.
Bóng người Dạ Nhiễm cũng theo sát lấy biến mất không thấy gì nữa.
Một chỗ kết giới lực lượng màu tím vẫn còn ở lại bên trong Thương Khung bảo tháp trước khi Tiểu Khung đi, cho nên Dạ Nhiễm không muốn đánh rắn động cỏ, liền mang những tướng sĩ này vào đây.
Chỉ là lúc những tướng sĩ tới đây, liền trực tiếp lâm vào trạng thái hôn mê, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ ràng.
Đối với điểm này, ngược lại Dạ Nhiễm có chút bất đắc dĩ, Thương Khung bảo
tháp có thể là một Bảo Khí không gian tốt, nhưng không phải bất kỳ kẻ
nào đều có thể dùng, Dạ Nhiễm lại càng không thể tùy tâm sở dục sử dụng.
Ít nhất, Dạ Nhiễm cũng không thể trực tiếp bắt địch nhân làm nô lệ mang vào trong này sau đó trực tiếp chém giết.
Nêus nói như vậy Dạ Nhiễm đều không cần làm gì, trực tiếp mang tất cả tù
binh bán thú nhân tiến Thương Khung bảo tháp rồi chém giết là được,
nhưng lại không thể.
Dạ Nhiễm có thể tạm giam bọn họ ở bên trong Thương Khung bảo tháp, nhưng lại có một cổ lực lượng hạn chế nàng giết chóc.
Đối với cỗ lực lượng này, Tiểu Khung giải thích rằng Dạ Nhiễm gặp chuyện dựa vào mình, mà không phải dựa vào nhân tố bên ngoài.
Được rồi, Tiểu Khung nói một câu, lại để cho Dạ Nhiễm hậm hực đi ra.
Sau một lát, bóng người Dạ Nhiễm đi ra khỏi Thương Khung bảo tháp, đi tới rừng nhiệt đới dưới núi.
Đậu Mao cảm giác được Dạ Nhiễm đến, lập tức phi thân đến bên người Dạ
Nhiễm, thân thể nhỏvtrắng muốt cọ cọ trong ngực Dạ Nhiễm, “Nhiễm Mao.”
Dạ Nhiễm mỉm cười ôm lấy Đậu Mao, hôn lên mặt Đậu Mao một cái, “Đậu Đậu,
bố trí kết giới lớn hơn một chút.” Đậu Mao nghe vậy, lập tức trong cái
miệng nhỏ nhắn phát ra một ít thanh âm kỳ lạ quý hiếm cổ quái, không lâu sau, Dạ Nhiễm nhìn thấy một hào quang màu xanh da trời phát ra từ trong miệng Đậu Mao, sau đó dùng tốc độ gió bình thường nhanh chóng rào một
miếng đất lớn lại.
“Có đủ hay không?” Đậu Mao mở mắt hỏi Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm nhìn kết giới để cho người ta không nhìn thấy biên giới, khóe miệng nhẹ nhàng co rút, “Đã đủ rồi.”
Sau đó, Dạ Nhiễm phóng hai vạn tướng sĩ ra.
Chân hai vạn tướng sĩ vừa chạm đất, đã thanh tỉnh lại, nhìn đến vị trí đứng
của mình đã thay đổi, tất cả mọi người đánh giá bốn phía, sau khi xác
định tạm thời không gặp nguy hiểm, mới ngẩng đầu nhìn đến người đứng
trên tàng cây, nhìn hồng y thiếu nữ của bọn họ.
Thoáng một cái hỏa khí của hai vạn tướng sĩ lại bốc lên!
“Ôi!!!, các ngươi còn dám cứng đầu với Bổn thiểu chủ?” Giọng nói Dạ
Nhiễm tà mị vô lại thốt ra từ đôi môi đỏ mọng của nàng, tại sao lúc này
gương mặt tuyệt mỹ kia lại thấy vô sỉ vô cùng.
Nguyên một đám không nói lời nào, chỉ lấy mắt trừng mắt Dạ Nhiễm.
“Trong lòng các ngươi lại không phục, bổn cô nương cũng là Thiếu chủ
của các ngươi, trong khoảng thời gian này là chủ tử của các ngươi!” Dạ
Nhiễm ha ha cười cười, yêu tà vô cùng.
“Bây giờ, tất cả mọi người nghe hiệu lệnh của ta!” thần sắc Dạ Nhiễm đột
nhiên biến đổi, lạnh như băng khắc nghiệt, đảo mắt nhìn quanh, không cho các tướng sĩ nói g lại khiến cho bọn họ càng tức giận hơn!
“Vâng!” Phẫn nộ, nhưng lại trả lời đội trời đạp đất!
Khóe mắt Dạ Nhiễm nhảy dựng, nàng sớm đã kêu Đậu Mao bố trí kết giới,
nếu không giọng nói của lũ ngu ngốc này cũng không biết đủ cho bọn họ
chết bao nhiêu lần rồi!
“Phân thành bốn tiểu đội! trong vòng một phút!” Dạ Nhiễm lạnh lùng cười cười, quát mọi người .
Các tướng sĩ giận thì giận, tức thì tức, mệnh lệnh thượng cấp phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, một phút qua đi bốn đội ngũ chỉnh tề xuất
hiện ở trước mặt Dạ Nhiễm.
Trong lòng Dạ Nhiễm gật đầu, các tướng sĩ của gia tộc thế lực lớn chưa bao giờ khiến cho người ta thất vọng.
“Đại đội trưởng ra khỏi hàng!” Dạ Nhiễm khẽ quát một tiếng, nhìn lướt qua bốn đội ngũ hình vuông.
Trong bốn đội ngũ, bốn đại hán nhanh chóng đi ra, nguyên một đám trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm lạnh nhạt quét qua, bốn người vẫn như cũ thẳng tắp trừng mắt Dạ Nhiễm.
Trong lòng Dạ Nhiễm cười thầm, mặt ngoài vẫn bộ dáng khinh thường đến
cực điểm như cũ, “Nếu đã là đại đội trưởng hãy bảo vệ tốt lính của mình, chết một người thì xéo ngay cho ta!”
Các tướng sĩ thấy đội trưởng bị chửi, khó chịu đến cực điểm muốn phản bác với Dạ Nhiễm .
Dạ Nhiễm lạnh nhạt quét qua tất cả mọi người, khinh thường nói, “Còn
các ngươi nữa, chết một người thì đợi đến lúc quay về toàn bộ các
ngươi quỳ ngoài cửa Dạ thị gia tộc một ngày! Chết hai người quỳ bốn
ngày! Quỳ xong, toàn bộ cuốn gói xéo đi!”
Tức giận! Vô cùng tức giận, nguyên một đám trước mắt hận ý cắn răng, chờ xem, bọn họ sẽ không chết, bọn họ muốn cho thiếu nữ trước mắt biết rõ,
bọn họ đều là võ giả xương cốt cứng rắn!
Bàn tay trắng nõn của Dạ Nhiễm vung lên, bốn phần địa đồ đã rơi vào tay
bốn vị đại đội trưởng, thanh âm Dạ Nhiễm và thần sắc muốn bao nhiêu vô
sỉ có bấy nhiêu vô sỉ, “Nhìn thật kỹ lấy địa đồ trên tay các ngươi, bốn
đội ngũ hình vuông phân bốn phương tám hội tụ về phía điểm tụ tập, sau
khi tới nghe hiệu lệnh của ta, đã rõ chưa? !”
“Vâng!” Bốn vị đại đội trưởng trả lời không một chút hàm hồ, đáy mắt lại hiện ra một tia sáng màu đỏ và hung ác!
Dạ Nhiễm nheo hai mắt, liếc xéo bốn vị đại đội trưởng và hai vạn các
tướng sĩ một phen, lạnh giọng cười cười, “Đều cút đi! Có thể còn sống
trở về, Bổn thiểu chủ sẽ đứng ở Dạ gia, tùy thời hoan nghênh khiêu chiến của các ngươi! Nhớ kỹ lời Bổn thiểu chủ đã nói, chết một người, toàn bộ xéo đi!”
Ngay sau đó, bóng người Dạ Nhiễm liền biến mất không thấy.
Kết giới Đậu Mao bố trí xong cũng biến mất không thấy gì nữa.
Bốn vị đại đội trưởng liếc nhau, nắm thật chặc nắm đấm, ánh mắt ngưu
nhãn đỏ lên, mang theo 5000 thủ hạ phẫn nộ hận ý sát khí đầy người che giấu khí tức đi theo lộ tuyến trên bản đồ
Thẳng đến chân núi nhìn tất cả mọi người biến mất không thấy gì nữa, Dạ
Nhiễm cười tủm tỉm, liền xuất bây giờ chỗ nhìn các tướng sĩ rời đi, có
chút thoả mãn nhẹ gật đầu, “Đây mới là binh đi giết người.”
Mà không phải binh muốn đi dốc sức liều mạng, lại càng không phải là muốn đồng quy vu tận cùng đối phương.
“Nhiễm Mao, lúc nãy ngươi xấu.” Đậu Mao phồng cái miệng nhỏ nhắn, dương cặp mắt to tròn nhìn Dạ Nhiễm, nhu nhu nói.
Dạ Nhiễm nghiêng người, tà mị cười cười, thò tay chộp Đậu Mai tới,
“Có́ thể gần đây bổn cô nương đều hư hỏng như vậy.”
“Ha ha ha, có thể thú vị̉ như thế nàỵ đấy Nhiễm Mao, so trước kia
người ta, người ta càng thích…” Đậu Mao trong tay Dạ Nhiễm khanh khách
cười, thoáng một phát thoát ra khỏi tay Dạ Nhiễm, để lại một chút ẩm ướt trên gương mặt Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm bật
cười, có chút cau mi tâm, giãn ra, ôm Đậu Mao phi thân bay đến điểm tụ
họp bán thú nhân thực lực bình thường .
Dạ Nhiễm bất động thanh sắc giết một ít tuần tra bán thú nhân, lẻn vào điểm tụ tập bán thú nhân.
Lúc nửa đêm, mặc dù bán thú nhân có tuần tra gác nhưng đại đa số bán
thú nhân cũng không cảm thấy sợ hãi vì đại lão bọn họ ở phụ cận hay như hế nào, tóm lại, Dạ Nhiễm dò xét bên trong được ra kết luận, bọn họ ngủ rất say.
“Hắc hắc, buổi tối người ta không cẩn thận cho bên trong đồ ăn bọn họ ăn chút ít …., A…, đúng lúc này,
dược hiệu tác dụng không đến 20 phút.” Đậu Mao hôn lên mặt Dạ Nhiễm một
cái, hấp tấp giống như muốn nịnh nọt.
Dạ
Nhiễm cười, Tiểu gia hỏa này, không biết bên trong Thương Khung bảo tháp nó đã đút bao nhiêu đồ vật mà nó cảm thấy hứng thú rồi.
“Làm tốt lắm.” Dạ Nhiễm sờ sờ đầu Đậu Mao, thấp giọng cười nói.
Dạ Nhiễm nheo mắt lại, ôm Đậu Mao ngồi trên một cây đại thụ, ngáp một
cái cười không có ý tốt, các tướng sĩ Dạ gia còn 20 phút, nếu bọn họ có
thể chạy tới trong 10′, sau đó bắt đầu đánh bán thú nhân trở tay không
kịp, có lẽ hôm nay thương vong còn có thể giảm thiếu một ít.
Nhưng mà ——
10 phút trôi qua, bọn họ có thể tới sao?
Đáp án dĩ nhiên là không.
17 phút năm mươi chín giây.
Dạ Nhiễm ngồi trên tàng cây, tinh tế thấy được nhân mã tứ phương tiến
lên, có chút thở dài, aiz, có đôi khi cơ hội luôn không bắt được.
Mười chín phút năm mươi chín giây, Tứ đại đội ngũ, toàn bộ quy tụ, đứng trên địa đồ quy định vị trí bọn họ.
Nín hơi, không có người nói chuyện, thậm chí là tiếng hít thở, đều thấp đến giống như không nghe được.
Nhưng trong lòng nghẹn lấy một cỗ hỏa khí, hận ý vac sát ý, đều chưa từng tiêu tán một phân một hào nào
“Bắt đầu hành động, toàn bộ chém giết̉ bán thú nhân !”Thanh âm Dạ
Nhiễm, rõ ràng rơi vào trong tai mỗi người, “muốn chết hay không” bốn
chữ cuối cùng của Dạ Nhiễm giống như là nói thầm cũng rõ ràng rơi vào
tai của bọn họ.
Dạ Nhiễm nói, một đám hèn nhát.
Phẫn nộ rồi! Vốn hỏa khí được áp chế, lúc này càng lớn!
Xông lên !
Giết !
Các bán thú nhân này, chính là Thiếu chủ vô sỉ, giết, cho ngươi nói! Cho ngươi nói!
Cho ngươi chửi chúng ta là bọn hèn nhát! Cho ngươi nói chúng ta không phải đàn ông! Cho ngươi nói!
Phẫn nộ rất lớn đủ để hủy thiên diệt địa, mà đàn sói cuồng nộ đủ để đàn sói nuốt được cả rồng đấy!
Căn bản bọn họ không thể tưởng được điểm tụ tập bán thú nhân tầng tầng
nghiêm mật, vậy mà có người lại tra ra điểm dừng chân của bọn họ, càng không thể tưởng tượng được sẽ có một đại quân như thế đi lên như vậy,
gần như cho bọn họ một kích trí mạng!
Điểm
tụ họp bán thú nhân, mạnh mẽ tuôn ra một đạo hỏa quang, ngay sau đó một
thanh âm cổ quái truyền ra, toàn bộ điểm tụ tập bán thú nhân bắt đầu nổi hẳn lên.
“Ah, nhân loại đáng giận, ta muốn giết chết ngươi!”
“Chết, toàn bộ đều chết!”
“Giết , giết cho ta, giết tất cả loài người!”
…
Chiến tranh tàn khốc, Dạ Nhiễm một bộ áo đỏ, hóa thân thành Huyết Tu
La, thẳng tắp tiến vào chỗ xa hoa nhất trong doanh trướng.
“Chết đi!” Bóng người Dạ Nhiễm như một đạo hỏa quang, nháy mắt năm ngón tay liền đặt lên cổ một bán thú nhân, giết chóc, ngay trước mắt.
“Không được giết ta! Không được giết ta à! Ta là bán thú nhân vương tử, ta là Vương…” Bán thú nhân kia đột nhiên bắt đầu kêu lớn, trong cặp mắt tràn đầy sợ hãi, chỉ nói đến một nửa trong nháy mắt im bặt.
Dạ Nhiễm cười lạnh một tiếng, nhìn thi thể trên tay, vương tử thì như thế nào!
Ngay sau đó, ở trong đó Dạ Nhiễm bắt đầu tìm kiếm nơi ẩn núp của cao
thủ khắp nơi, giống như Tu La, khát máu thu gặt lấy một đầu một đầu tánh mạng tươi sống.
Đậu Mao và Dạ Nhiễm hợp tác, ở trước mặt bọn họ những vị cao thủ kia chỉ như con sâu cái kiến, đơn giản nghiền nát.
Mà lúc này, ở một chỗ trên chiến trường tàn khốc, dường như thực lực của hai bên ngang nhau.
Nhưng không đến nửa giờ trên chiến trường đã tử thương vô số.
Chỉ là cái chết trước mắt lại gần kề nhằm vào bán thú nhân.
Mà các tướng sĩ Dạ thị gia tộc, tổn thương nghiêm trọng, gãy đi cánh
tay, mắt bị mù, gãy đi chân, bọn họ lại đều chưa từng ngã xuống, tiếp
tục giết chóc như cũ.
Mỗi một lần bọn họ
ngã xuống, trong mắt của bọn họ hiển hiện chỉ có một người, thiếu nữ áo
đỏ kia, chỉ vào bọn họ mắng bọn hèn nhát, nói bọn họ là bọn hèn nhát Dạ gia, phế vật! Nói bọn họ là ăn không ngồi rồi ở Dạ gia!
Bọn họ không phải, bọn họ sẽ không chết, bọn họ cũng không thể chết
được, cho dù chết cũng phải giết chết toàn bộ những rác rưởi này, sau đó cao ngạo nói cho người thiếu nữ kia, bọn họ đều là tướng sĩ Dạ gia! Là
tướng sĩ thủ hộ Dạ gia!
Muốn để cho tất cả huynh đệ bọn họ quỳ xuống, không có khả năng!
Muốn để cho tất cả huynh đệ bọn họ thừa nhận mình là bọn hèn nhát, sau đó cuốn gói xéo đi, không có khả năng!
Bọn họ phải sống, lúc này đây bọn họ còn muốn sống sót trở về, hung
hăng đánh một chầu với Thiếu chủ tự cho là đúng! Đánh một trận!
Cho nên, bọn họ, không thể chết được! Tuyệt đối —— không thể chết được!