Tà Y Độc Phi

Chương 151: Lại xảy ra sự cố, mao mao đáng yêu


Đọc truyện Tà Y Độc Phi – Chương 151: Lại xảy ra sự cố, mao mao đáng yêu

Lúc từng con Phi Thiên Bằng nhìn ánh mắt của những người kia,
trong mắt đều mang vui vẻ, chỉ có điều chúng sẽ không ngốc đến mức nói
cho những người này là Tạp Tạp và Tiểu Khung phân phó.

Tất cả các gia chủ đều lên đường.

Nhóm thiếu chủ: cả đám bọn họ đều không bình tĩnh nổi rồi.

Thực tế, mấy gia tộc Khúc thị gia tộc, Tập thị gia tộc này.

Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Liễu Phi Tiếu, La Lỵ bốn người gần như
trừng to mắt, thiệt là vì sao không cho bọn họ đi, thật đáng giận mà.

Minh Vực quốc, quanh thân Quân Mặc Hoàng hơi lạnh phóng ra mãnh liệt, đôi
mắt màu đen nhìn chằm chằm vào bóng lưng phụ hoàng và Phi Thiên Bằng đã
xuất phát đi xa, rõ ràng hắn muốn nhìn Nhiễm Nhi mà.

Phi Thiên Bằng và Hoàng đế Bệ hạ trên lưng nó ngay ngắn rùng mình một cái,
thật xa cũng có thể cảm giác được Quân Mặc Hoàng phóng ánh mắt tới.

Sương mù ẩn giấu bên người Hoàng đế Bệ hạ, nhún vai không nói được lời nào, hắn thật muốn tránh được thật xa.

Dạ thị gia tộc.

Dạ Nhiễm nhàn nhã tự tại ngồi trong sân trò chuyện với Dạ Huyền Tự cho dù
phần lớn thời gian Dạ Huyền Tự đều chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

“Ngươi tự tin như vậy?” Dạ Huyền Tự cầm lấy chén trà trong tay, nhìn Dạ hiễm
hỏi, tuy nhiên thần sắc vẫn nguội lạnh như trước, nhưng đáy mắt có lưu
chút ôn hòa lưu chuyển, sự ôn hòa này làm dung nhan Dạ Huyền Tự vốn là
tuấn tú càng thêm tuấn mỹ.

“Phải, Tạp Tạp và Tiểu
Khung ghi thiếp mời cũng không tệ lắm.” Dạ Nhiễm tươi cười vẻ như là bất đắc dĩ hoặc như là cười khổ, tóm lại nàng rất thỏa mãn với phong thiếp
mời kia .

“Chính xác là vâyh.” khóe môi Dạ Huyền Tự nhếch nhẹ đến không thể nhận ra được.

Dạ Nhiễm nhìn biểu lộ của tiểu thúc thúc, ha ha nở nụ cười,“Tiểu thúc thúc, có người nào nói người thật sự rất đẹp hay không?”

Dạ Huyền Tự nao nao, vành tai thoáng đỏ lên một chút, lập tức trừng Dạ Nhiễm“ Nào có nam nhân xinh đẹp chứ.”

Dạ Nhiễm nhún nhún vai, đáy mắt lưu chuyển lên một chút nét cười không có ý tốt “Không phải tiểu thúc thúc đang thẹn thùng đó chứ, ha ha ha…”

Một giây sau, bóng người Dạ Huyền Tự đã biến mất không thấy đâu.

Dạ Nhiễm kinh ngạc ngồi ở trên ghế, nhìn tiểu thúc thúc đã biến mất không
thấy gì nữa, thật lâu sau mới bật cười ra tiếng, trách không được mẫu
thân nhà mình cũng không có việc gì đều thích trêu chọc tiểu thúc thúc
chơi.

Trong phòng, một lão nhân ngồi trên xe lăn,
nhìn một màn này, vốn cao hứng nở nụ cười nhưng trong một cái chớp mắt
ngắn ngủi vẻ tươi cười biến thành đắng chát, khổ đến tất cả trước mắt
đều trở nên mơ hồ.

Dạ Nhiễm khẽ thở dài một hơi,
không phải là không nàng cảm giác được Dạ Nhung tồn tại cùng với ánh mắt Dạ Nhung, chỉ là, cho đến nay nàng đều không có chuẩn bị tốt để tiếp
nhận vị thân nhân này, ít nhất không phải bây giờ

Rời khỏi tiểu viện, Dạ Nhiễm tiến vào bên trong Thương Khung bảo tháp,
không có quấy rầy Tiểu Khung và Tạp Tạp tu luyện, vẫn khoanh chân ngồi
xuống, bắt đầu củng cố thực lực trong cơ thể.

Trở
thành tam giai mộng cấp võ giả mang đến cho thực lực Dạ Nhiễm tăng lên
cực lớn, ít nhất ở thời điểm này, Dạ Nhiễm gần như có thể xác định khi
đối đầu một mình nàng có thể toàn lực giết chết một vị thất giai mộng
cấp võ giả, ra tay với bát giai mộng cấp võ giả có thể chống đỡ hồi lâu, với cửu giai mộng cấp võ giả trước mặt –

Nàng còn kém xa lắm đây!

Nhưng có một điểm không thể nào quên, lúc này nàng mới tu luyện đến trung kỳ tầng thứ nhất của Cửu Thiên Diệt Thần Quyết mà thôi, tương lai có thể
tiến giai đến loại tình trạng nào, không có ai biết. Đường tương lai của Dạ Nhiễm có thể đi đến chỗ nào cũng không có ai biết.

Thương Khung bảo tháp năm ngày ngoại giới mới đi qua nửa ngày.

Nhưng mà vừa lúc đó Tạp Tạp lo lằng nói cho Dạ Nhiễm một tin tức khẩn cấp, trong nháy mắt làm tâm tình của Dạ Nhiễm bùng nổ!

Trên đường đi, toàn bộ thủ lĩnh của mười hai thế lực lớn bị cao thủ không rõ bắt đi!

Toàn bộ mười hai con Phi Thiên Bằng bị trọng thương!

Một tay Dạ Nhiễm ném vụn chén trà trên tay, trong lòng dâng lên lửa giận hừng hực, máy truyền tin cũng bắt đầu chấn động.

“Mặc Hoàng, chàng tin ta hay không tin?” Dạ Nhiễm nhận được máy truyền tin của Mặc Hoàng, đáy mắt lóe ra khổ ý.

“Nhiễm, nàng đang nói mê sảng cái gì đấy.” Quân Mặc Hoàng lo lắng Dạ Nhiễm nghe được tin tức này sẽ nghĩ lung tung, không có người ai hiểu rõ Nhiễm
hơn hắn.

“Mặc Hoàng ta sẽ cứu người ra.” Dạ Nhiễm nắm thật chặt nấm đấm, mỗi chữ mỗi câu nói với Quân Mặc Hoàng .

“Ở Dạ gia chờ ta!” vốn Quân Mặc Hoàng đang ngồi liền đứng lên một phát,
ngữ khí của Dạ Nhiễm đau thương cô độc, tất nhiên nàng muốn đến lãnh địa của bán thú nhân rồi!

“Mặc Hoàng tin tưởng ta, bây
giờ thế lực trên đại lục cần chàng ra mặt, ở phía sau xử lý giúp ta.” Dạ Nhiễm vừa cười vừa nói nhưng ở sâu trong ánh mắt là tàn nhẫn là băng
lãnh!

Quân Mặc Hoàng nghe được lời nói của Dạ Nhiễm,
thân thể cứng ngắc lại chớp mắt một cái mới chợt lộ ra một dáng vẻ tươi
cười, Nhiễm Nhi của hắn hoàn toàn không phải một nữ tử cần hắn bảo vệ
dưới cánh mình, “Nhiễm Nhi, cẩn thận.”

Dạ Nhiễm nặng
nề ừ một tiếng, hai người lại đều không nói gì, xuyên qua máy truyền tin nghe hô hấp lẫn nhau, trong lòng một mảnh yên lặng, là yên lặng trước
bão táp.

“Nhiễm.”

“Mặc Hoàng.”

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngừng lại.

Muốn nói điều gì, bọn họ đều biết rõ lẫn nhau.

“Mọi việc cẩn thận.”

“Mọi việc cẩn thận.”


Lại là trăm miệng một lời mà nói, sau khi nói xong, hai người đều nở nụ cười, phảng phất hòa tan mới ngưng đọng.

Đã đối thoại xong qua máy truyền tin.

Lúc này Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng nắm chặt máy truyền tin ở trong tay, đáy mắt đều là một mảnh ngưng trọng.

“Nhiễm Nhiễm…” Tạp Tạp cuộn tròn lấy thân thể nhỏ bé, không biết nên đi an ủi
Dạ Nhiễm như thế nào, chỉ có thể nhét thân thể nhỏ bé của mình vào
trong ngực Dạ Nhiễm, ý đồ mang đến ấm áp cho thân thể lạnh như băng của
nàng.

Tiểu Khung cũng đồng thời tiến đến vùi mình vào trong ngực Dạ Nhiễm, bàn tay nhỏ bé ôm eo Dạ Nhiễm, một đôi con mắt yêu dị lóe ra lo lắng.

Lần mời này, là do Dạ Nhiễm gửi đi.

Phi Thiên Bằng, là Dạ Nhiễm phái ra.

Thủ lĩnh mười hai thế lực lớn cùng một thời điểm bị bắt đi, để không có
người hoài nghi Dạ Nhiễm là không thể nào, hoặc là nói gần như đại đa số mọi người đều hoài nghi Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm ôm chặt
lấy Tạp Tạp và Tiểu Khung vào trong ngực, đầu tựa trên bờ vai Tiểu Khung hít sâu một hơi, ngẩng đầu mỉm cười với hai người hoặc cũng là mỉm cười với mình, mắt nhìn máy truyền tin trên tay không ngừng chấn động, đáy
mắt hiện lên một vòng kiên định, “Đi.”

Ra khỏi Thương Khung bảo tháp, Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung lo lắng nhìn Dạ Nhiễm lúc này tin tức đó đã truyền khắp đại lục.

Dạ Nhiễm cười cười với hai người mang theo một thói quen ngạo nghễ, sau
đó phi thân lên giữa không trung, bao quát lấy toàn bộ Thương Khung, áo
đỏ tuyệt diễm, thanh âm của nàng không lớn, lại rành mạch truyền vào
trong tai mọi người ở mười ba đại thế lực trên đại lục , “Bổn cô nương
sẽ không biện giải gì cho mình, người là ta để mất, ta liền đi tìm trở
về! Bốn ngày sau, tất nhiên bổn cô nương sẽ mang theo toàn bộ tất cả gia chủ xuất hiện!”

Lúc này, toàn bộ mười ba đại thế lực trên đại lục đều dừng lại.

Bên tai đã không còn giọng nói nhưng mỗi chữ mỗi câu kia vẫn lặp lại ở trong đầu bọn họ.

Quân Mặc Hoàng nghe lời nói bên tai, môi mỏng khẽ nhếch, thực lực của Nhiễm Nhi lại tăng lên.

Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu, Liễu Phi Tiếu và La Lỵ nghe
rõ ràng, cái này không phải Tiên Thiên tông sư thì không đủ sức mạnh để
truyền tin, đáy mắt năm người đồng loạt lóe ra thần sắc kiên định, bọn
họ nhất định không thể bị đội trưởng bỏ lại phía dưới được!

Dạ thị gia tộc.

“Tiểu thúc thúc, Dạ… Dạ gia chủ, Dạ gia nhất định phải giữ vững vị trí! Chờ
ta trở về!” Dạ Nhiễm liếc nhìn Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung thật sâu, ngồi
trên bờ vai Tạp Tạp trong tay nắm Tiểu Khung biến mất ở trên không Dạ
thị gia tộc.

Dạ Huyền Tự và Dạ Nhung nhanh chóng nhíu chặt mày, nhìn phương hướng Dạ Nhiễm rời đi, thật lâu không có thu hồi ánh mắt.

Dạ Nhiễm, coi chừng.

Trên đường.

Dạ Nhiễm ngồi ở trên lưng Tạp Tạp, mật thiết chú ý đến tin tức Phi Thiên Bằng truyền trở về từ bốn phía.

Gần như toàn bộ Phi Thiên Bằng và Tử Kim Điêu xuất động, trên bầu trời cả
phiến đại lục đều có thể chứng kiến thân hình chúng bay vội.

Một giờ sau.

Một đầu tin tức truyền trở về!

Bờ Nam Hải có khí tức mười hai thủ lĩnh đại lục!

“Tạp Tạp, đi bờ Nam Hải!” Dạ Nhiễm đứng trên lưng Tạp Tạp, ánh mắt nhìn hướng nam, đôi mắt màu đen tĩnh mịch băng lãnh.

“Được.” Tạp Tạp đáp ứng một tiếng, lại không có chút lãnh đạm nào, lập tức phi thân đi về phía bờ Nam Hải.

Trong lòng Dạ Nhiễm lo lắng như lửa đốt, nàng và bán thú nhân chưa từng quen
biết, bởi vì bán thú nhân và tam tộc gần như không thể hòa giải thù hận, căn bản Dạ Nhiễm không biết bọn họ có thể trực tiếp động thủ hay không.

Tiểu Khung đứng ở bên người Dạ Nhiễm, con mắt yêu dị lóe ra kiên định, nhìn về phía Dạ Nhiễm, lộ ra một dáng vẻ tươi cười lạnh lùng, “Nữ nhân,
ngươi ở cái dạng này thật xấu.”

Dạ Nhiễm vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn Tiểu Khung, lo lắng ở sâu trong lòng cũng
dần dần bình tĩnh lại, thủ lĩnh mười ba đại thế lực của đại lục cũng đều không phải nhân vật đơn giản.

“Nếu như bọn họ đã xảy ra chuyện, ta chính là tội nhân của đại lục này…” Dạ Nhiễm cười khổ một cái, những lời này nàng không thể cũng không có khả năng nói với người
khác, chỉ có thể tự nói với mình như vậy, nói với Tiểu Khung nói với Tạp Tạp.

“Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia mới không phải tội nhân.” Tạp Tạp phi hành bất mãn thì thầm một tiếng, nó muốn nhìn xem
toàn bộ đại lục ai dám nói với Nhiễm Nhiễm một chữ không!

Tiểu Khung thì cầm chặt tay phải Dạ Nhiễm, ngẩng đầu con mắt yêu dị nhìn Dạ
Nhiễm thật sâu “ Nếu bọn họ gặp chuyện không may như đơn giản như thế
này cũng chỉ có thể nói rõ thực lực của bọn họ quá yếu.”

Dạ Nhiễm cười khổ một cái, không có nói gì nữa, nhưng lúc này đây bán thú nhân đừng để cho Dạ Nhiễm nàng tìm được đại bản doanh của bọn họ nếu
không nàng nhất định phải bắt gọn bọn họ!

Giờ này khắc này, ở địa phương không biết tên nào đó.

Thủ lĩnh mười hai thế lực lớn, sắc mặt nghiêm chỉnh không đồng nhất ngồi ở
bên trong một gian phòng giống như phòng trống của nhà tù.

“Ai có thể xác định là ai làm hay không?” Bệ hạ Ám Thiên quốc lau mặt có
chút chật vật, ngồi dưới đất nhìn các vị chung quanh một vòng rồi hỏi,
chỉ là ánh mắt lại cố định ở trên người Minh Vực quốc bệ hạ

Minh Vực quốc bệ hạ vẫn như cũ là một bộ dáng dịu dàng cười tủm tỉm, ông
không có gì để nói chỉ khẽ lắc đầu, chỉ có điều trong lòng vị bệ hạ này
nhưng lại giống như đã sáng tỏ.

“Bán thú nhân.” Gia
chủ Khúc thị gia tộc thản nhiên nói, với tư cách là một thương nhân
thành công, cha Khúc Thừa Trạch, ông tin tưởng người thiếu nữ kia.

“Ta thấy chính là Dạ Nhiễm!” Trong mắt gia chủ Phượng gia đầy vẻ xúi quẩy,
nàng vốn cũng không muốn đến đây nhưng nghe nói toàn bộ mười hai thế lực lớn tham dự chính là gia tộc, bệ hạ, viện trưởng các loại, nàng không
có cách nào mới tự mình đến đây, ai biết vừa tới liền xui xẻo!

Quả nhiên, chỉ cần cùng Dạ Nhiễm người thiếu nữ kia dính dáng đến chuyện gì cũng đều không may!

“Cái rắm!” Một đạo thanh âm mang theo nộ khí miễn cưỡng vang lên, chỉ thấy

Tuyên Nhất Minh mặc một bộ trang phục rách rưới, trừng mắt thật to,
thiếu chút nữa cầm hồ lô rượu trong tay đánh lên đầu gia chủ Phượng gia
kia “Thiếu chủ của bổn thiếu gia há lại có thể để ngươi vu hãm hay sao?”

“Vu oan đệ tử của ta, lời này của Phượng gia chủ có thể tra rõ ràng rồi hãy lại nói ra.” Thiên Tứ bà bà híp mắt, vẻ tươi cười đọng ở khóe miệng
nhưng đáy mắt lại một mảnh băng lãnh.

“Ha ha, vu oan? Thiếp mời là nàng phát ra, Phi Thiên Bằng là của nàng, nửa đường chúng
ta lại bị bắt, nếu không phải nàng và bán thú nhân hợp tác, như thế nào
–.” Phượng gia chủ càng ngày càng không lựa lời mà nói, giống như muốn
mang toàn bộ hỏa khí đầy mình đi trách mắng.

“Phượng
gia chủ.” Giọng nói Minh Vực quốc hoàng đế bệ hạ dịu dàng đã cắt đứt lời Phượng gia chủ vẫn còn tiếp tục nói, đôi mắt màu đen thâm thúy nhìn
không ra bất luận cảm xúc gì “Phượng gia chủ, Dạ Nhiễm là con dâu trẫm.”

“Hay là Thiếu chủ của ta!” ngay sau đó giọng nói Tuyên Nhất Minh phát ra, vu oan Thiếu chủ của hắn quả thực không thể tha thứ! Tuy nhiên đại ca của
hắn và Thiếu chủ đều là chưỡng quỹ đáng giận đến mặc kệ.

Thiên Tứ bà bà cười tủm tỉm nhìn Phượng gia chủ

“Ta tin nàng.” Tộc trưởng La thị gia tộc, cha La Lỵ nhớ tới mình và Dạ
Nhiễm gặp mặt một lần duy nhất, liền khẳng định nói ra ba chữ kia, ông
tin tưởng ánh mắt con gái mình, tin tưởng thiếu nữ giống như lửa kia.

Ám Thiên quốc bệ hạ có chút kinh ngạc nhìn hảo huynh đệ của mình, vậy mà
người thiếu nữ kia có thể khiến cho La huynh để ở trong lòng như vậy?

“Cái nha đầu kia, ta cũng tin.” Gia chủ Liễu thị gia tộc mang theo vẻ cười
ôn hòa, cho dù có chút chật vật nhưng vẫn không che được khí tức của một thân trích tiên như cũ.

Gia chủ Khúc gia cũng tin
nhiệm Dạ Nhiễm giống vậy, từ khi bọn họ vừa mới bắt đầu đã chú ý Dạ
Nhiễm, cho tới hôm nay Dạ Nhiễm làm người bọn họ lại cực kỳ rõ ràng.

Lam Vân quốc bệ hạ cởi mở cười cười, “Ha ha, Tiểu Thất rất yêu thích đội trưởng của nó, trẫm cũng tin nàng một lần!”

Một câu nói kia của Lam Vân quốc bệ hạ, lại để cho hồ ly Minh Vực quốc bệ
hạ ý vị thâm trường nhìn thoáng qua ông, Dạ Nhiễm là con dâu của ông, ai cũng không được nghĩ đến đoạt đi.

Gia chủ Tập gia chỉ lạnh lung hừ một tiếng không nói được lời nào.

Viện trưởng Học viện Hoàng gia và viện trưởng Học viện Hắc Trạch đều không
nói một tiếng, tuy nhiên bọn họ cùng Dạ Nhiễm đều có chút ít thù nhưng
bọn họ lại biết người thiếu nữ kia không thể nào làm ra sự việc bội bạc
như này.

Ẩn Vụ trốn ở một nơi bí mật gần đó, vẫn chú ý đến hướng đi chung quanh, trực giác của hắn nói cho hắn biết chẳng bao
lâu nữa Dạ Nhiễm nhất định sẽ tìm tới nơi này.

Về phần tại sao khẳng định nàng nhất định sẽ tới, chính cô ta cũng không rõ ràng lắm.

Rầm rầm rầm!

Bỗng dưng từng đợt âm thanh nổ nát từ bên ngoài vang lên.

Trong phòng thủ lĩnh mười hai thế lực lớn đồng thời kinh ngạc nhìn về một phía, vậy mà đã đánh nhau bên ngoài?!

Minh Vực hoàng đế bệ hạ cười tủm tỉm nhéo nhéo mi tâm, càng ngày càng hài lòng với con dâu này

Trong chỗ tối ánh mắt Ẩn Vụ sáng ngời, tốc độ của nha đầu kia thật đúng là nhanh!

Bên ngoài.

Dạ Nhiễm vừa đến bờ Nam Hải, Thần Niệm mở rộng ra, sau tìm thấy rõ ràng
chuẩn xác được khí tức, có thể buông xuống tảng đá treo trong lòng Dạ
Nhiễm

Nhưng vừa đến chung quanh nơi này, Dạ Nhiễm
nhìn thấy bán tộc nhân chung quanh có xinh đẹp có xấu xí, không nói hai
lời trực tiếp động thủ!

Một chiêu tiếp nối một chiêu cường đại thẳng tắp oanh tạc về phía những bán tộc nhân kia.

Lúc này dường như một kích toàn lực của Dạ Nhiễm có thể một phát đập chết
luôn cao thủ dưới thất giai mộng cấp võ giả, có thể nói Dạ Nhiễm không
có chút nào thủ hạ lưu tình với mấy bán thú nhân này!

Dám nhổ chòm râu ở trên mặt Cự Long, chuẩn bị thật tốt bị Cự Long tỉnh dậy vào đi một ngụm nuốt!

“Đáng chết! Ngươi là kẻ nào!” sau khi một mộng cấp bán thú nhân tránh thoát công kích của Dạ Nhiễm, lớn tiếng quát!

“Giết người của các ngươi!” giọng nói băng lãnh của Dạ Nhiễm vừa dừng, hai
tay tụ lại một cái quả cầu nội lực cực lớn, phi thân lên, nâng lên quả
cầu nội lực mạnh mẽ ném đi về phía những bán thú nhân kia , hét lớn một
tiếng, “Phi bộc lưu tinh bá! Nổ hết cho ta!”

Oanh! Oanh! Oanh!

Âm thanh oanh tạc cực lớn giống như để cho cả thiên địa này đều rung động! Một ít nhóm bán thú nhân thực lực thấp trực tiếp nổ thành những mảnh
vụn! Thực lực cao một chút cũng trực tiếp trọng thương ngã xuống đất!

Ở trong phòng chỗ mười hai thế lực lớn cũng bị cái này oanh tạc khiến cho chật vật, mười hai vị thủ lĩnh vỗ bay những mảng tro bụi trên mặt kia
rơi xuống thành tường tro, đồng dạng đối mặt nhìn xem bộ dáng của nhau,
ngược lại đều nhẹ nhõm nở nụ cười.

Dúng lúc này yất
cả mọi người nghe rõ ràng bên ngoài một tiếng của Dạ Nhiễm “Giết người
của các ngươi”, dù là Phượng gia chủ cũng sẽ không thể hoài nghi Dạ
Nhiễm giở trò quỷ rồi.

“Các ngươi.” Bóng người Tiểu
Khung đột nhiên xuất hiện ở trước mặt những người này, thần sắc băng
lãnh, hai con mắt yêu dị nhìn không ra bất kỳ cái cảm xúc gì.

Mười hai vị thủ lĩnh nhìn bóng người nho nhỏ đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy
Tiểu Khung trần thế bất nhiễm lại nhìn bọn họ đầy bụi đất lập tức dâng
lên một tầng xấu hổ.

“Đi theo ta.” Tiểu Khung vung
tay lên xuất hiện một vòng sức mạnh màu tím, sau đó dẫn mười hai vị thủ
lĩnh vào trong Thương Khung bảo tháp, chẳng qua Tiểu Khung cố ý nhốt

vào một địa phương màu tím nhỏ bé.

“Nơi này là lãnh
địa của ta.” Tiểu Khung không giải thích nhiều với những người này, thế gian có thể vào được trong mắt Tiểu Khung không nhiều lắm, hai con mắt
yêu dị hơi khinh bỉ nhìn lướt qua mấy vị, “Các ngươi thật phế vật.”

Ách –

Mười hai người bị Tiểu Khung nói những lời này càng có chút mặt đỏ tới mang tai.

“Dùng thực lực của các ngươi cứ như vậy lại bị bán thú nhân bắt được, các
ngươi thật sự rất đáng bỏ đi. Ta đi giúp Nhiễm Nhiễm giải quyết những
rác rưởi kia, các ngươi tùy ý.” dường như Tiểu Khung cảm thấy hình như
nói một câu không đủ, nhìn mấy người họ lặp lại một lần, dù sao bây giờ
nó nhìn những người này đều không thoải mái.

Người – thủ lĩnh mười hai đại thế lực, thậm chí ngay cả thực lực tự bảo vệ mình đều không có.

Lưu lại những lời này và một ánh mắt khinh bỉ, Tiểu Khung liền quay người biến mất không thấy.

Thủ lĩnh mười hai đại thế lực ở nguyên chỗ bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, từ khi bắt đầu bọn họ đều là nhân vật cao cao tại thượng, thời điểm lúc
này lại bị một tiểu gia hỏa thoạt nhìn chỉ mới bảy tám tuổi giáo huấn và khinh bỉ, loại cảm giác này thực khó chịu

Bên ngoài

Dạ Nhiễm lưu lại một người sống, toàn bộ những kẻ bán thú nhân khác bị
nàng cùng Tạp Tạp chém giết hết, Dạ Nhiễm một tay nắm lấy cổ áo tên bán
thú nhân kia, thần sắc lãnh liệt “Nói, bán thú nhân khác ở nơi nào!”

Dĩ nhiên thần Niệm Dạ Nhiễm không tìm thấy gì ngoài cái phiến đảo nhỏ này, bên ngoài không có bất kỳ dấu vết tồn tại gì của bán thú nhân.

Dạ Nhiễm cảm thấy bản thân giống như đã rơi vào một cái bẫy cực lớn, chỉ
có điều Dạ Nhiễm vẫn cười cười lạnh buốt, bán thú nhân, nước trên phiến
đại lục này còn sâu lắm!

“Phi! Nhân loại đáng giận!”
Bán thú nhân cười lạnh một tiếng, không để ý chút nào lúc này tính mạng
của mình này đang nắm giữ ở trong tay Dạ Nhiễm, “Chờ xem, lập tức sắp
đến thời điểm chúng ta bán thú nhân xưng bá thiên hạ!”

Dạ Nhiễm tát một cái bên trên má của bán thú nhân kia “Không nói? Ta có một ngàn một vạn loại phương pháp bức ngươi mở miệng!”

Tạp Tạp lạnh lùng cười cười, lấy ra năm viên Tiếu Tiếu số 2, trực tiếp nhét vào trong miệng bán thú nhân, không đến một lá, vị bán thú nhân này đã
hoàn toàn thay đổi, cả người cười ha ha lại còn không ngừng dùng tay gãi thân thể của mình.

“Bán thú nhân khác ở nơi nào!”
trong giọng nói của Dạ Nhiễm mang theo vài phần cổ hoặc truyền vào trong tai tên bán thú nhân kia.

Dường như toàn bộ sức lực
bán thú nhân đều lấy ra chống cự cơn ngứa từ trên người truyền đến, dễ
dàng bị thanh âm Dạ Nhiễm đầu độc, gian nan và đau khổ trong tiếng cười
phát ra lời nói đứt quãng “Ha ha…đã rời khỏi, muốn chiếm lĩnh mười ba
đại thế lực, muốn xưng bá Nhân tộc, muốn xưng bá Ma tộc, muốn xưng bá
tam tộc! Ha ha…”

“Đại bản doanh ở nơi nào?” Dạ Nhiễm nửa nheo mắt lại, xem ra một phiến hải vực này thật sự không có bán thú nhân tồn tại.

“Biển…ha ha … dưới biển…” Thanh âm bán thú nhân run rẩy nói ra mấy chữ này, lại khiến cho thần sắc Dạ Nhiễm mạnh liệt rùng mình!

Dạ Nhiễm dùng một chưởng đánh chết bán thú nhân này, nhìn Nam Hải bao la
mờ mịt, chẳng trách, chẳng trách cả phiến đại lục này đều không tìm thấy quần thể bán thú nhân tồn tại.

Thì ra, thì ra thế lực của bọn chúng lại tập trung ở dưới đáy biển sao?

Ánh mắt Dạ Nhiễm lạnh lẽo, nhìn về phía Tạp Tạp và Tiểu Khung, “Hai người về Thương Khung bảo tháp trước đi.”

Tạp Tạp và Tiểu Khung hiểu rõ Dạ Nhiễm muốn xuống biển rồi, hai người bọn
nó đều là vịt cạn, cho nên cả hai đều không do dự, lập tức liền quay trở về Thương Khung bảo tháp.

Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, trực tiếp nhảy xuống biển cả bao la mờ mịt bát ngát.

Vânh nội lực lên, tốc độ Dạ Nhiễm nhanh chóng đi về phía đáy biển , ở đó nàng có cảm giác được một đạo khí tức cường đại.

Thế giới đáy biển thần kỳ, toàn bộ Thương Minh đại lục không có ai rõ ràng, giống như Hắc Tác Sơn Mạch thần bí không cho phép dò xét.

Bầy ca bơi qua, một ít con cá kỳ lạ quý hiếm cổ quái, cá mập, kình ngư,…
thời điểm nhìn thấy Dạ Nhiễm những sinh vật trong biển rộng này dường
như cảm thấy Dạ Nhiễm tồn tại không bình thường.

Ba
giờ đi qua, khó khăn lắm Dạ Nhiễm mới chạm tới đáy biển, đứng ở trên
mặt đất nhìn toàn cảnh là san hô và bầy cá, tâm tình không khỏi buông
lỏng xuống.

Lúc này, thân hình Dạ Nhiễm mãnh liệt co rụt lại, núp ở sau một khóm san hô cực lớn, cỗ cường đại khí tức kia, đến rồi.

Chỉ thấy một đạo bạch quang từ đằng xa bơi lại, tốc độ cực nhanh đến gần, như không cách nào thấy rõ ràng.

Ở thời điểm đạo bạch quang sắp bơi tới gần chỗ Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm mạnh mẽ vọt ra, hai tay dùng sức một cái, bắt được bạch quang kia!

Toàn thân trơn trượt thiếu chút nữa từ trong tay Dạ Nhiễm chạy đi, đáy mắt
Dạ Nhiễm lóe lên ánh sáng lạnh, nội lực cuồng bạo hiện lên ở trên bàn
tay, một tay chế trụ thân thể bạch quang!

Đạo bạch quang kia dường như lập tức cảm nhận được Dạ Nhiễm cường đại nên không dám làm bậy.

Cũng chính lúc này Dạ Nhiễm mới chính thức nhìn rõ ràng tiểu chút chit không lớn không nhỏ ở bên trong tay nàng

Một con heo sữa con, đại khái dài nửa thước, ước chừng nặng mười cân, toàn
thân óng ánh sáng long lanh một màu trắng muốt, nháy một đôi mắt to ướt
sũng, heo sữa con cực kỳ vô tội đáng yêu nhìn Dạ Nhiễm.

Con vật đáng yêu

Trong đầu Dạ Nhiễm soạt thoáng một phát liền bật ra những chữ này, thực sự là một tiểu chút chit khiến cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.

“Nhân loại, vì sao bắt ta.” Thanh âm mềm mại có chút giống nhau Tạp Tạp ,
nhất là lúc cặp mắt to ướt sũng vô tội đến cực điểm kia nhìn Dạ Nhiễm,
lại để cho Dạ Nhiễm có một loại cảm giác có lỗi.

“Tỷ
tỷ hỏi ngươi ít chuyện.” Dạ Nhiễm dùng dáng vẻ tươi cười và tiếng nói
giảm tới dịu dàng hết sức có thể, nhìn tiểu chút chít này liền muốn ôm
trở về dưỡng.

“Được được, thế nhưng mà –.” Heo sữa
con vô tội nháy mắt mấy cái, ánh mắt thoáng một phát nhăn nhó, mới thì
thào nói, “Người ta đã 300 tuổi rồi đó.”

Ba đường hắc tuyến !

Dạ Nhiễm nghĩ, nếu không tại đáy biển nàng căn bản không có đứng trên mặt đất nhất định chân nàng sẽ lảo đảo gục xuống.

Có lẽ Dạ Nhiễm đã xác định được, nếu bàn về thực lực nàng không phải đối thủ của heo sữa con tiểu tử này.

“Ta là Dạ Nhiễm.” Dạ Nhiễm cười tủm tỉm hôn một cái ở trên đầu heo sữa con, nghiêng đầu trở lại mà hỏi “Ta đây nên xưng hô với ngươi như thế nào?”

“Người ta gọi là Đậu mao mao. Nhiễm mao mao có thể gọi ta Đậu mao mao.” Heo
sữa con nháy mắt ướt sũng một cái, con mắt vô tội đáng yêu chân thành
nói ra tên của mình với Dạ Nhiễm.

Dường như Dạ Nhiễm cười ngất, Nhiễm mao mao, Nhiễm mao mao, Nhiễm mao mao…

“Đậu mao mao, ngươi có thể gọi ta Dạ Nhiễm, Đậu mao mao gọi mao mao, ta có
thể không gọi mao mao ôi!!!” Dạ Nhiễm vẻ tươi cười chân thành nhìn heo
sữa con cải chính, nhưng khéo mắt nàng nó vẫn thường nháy nháy.


Đậu mao mao khó hiểu nhìn Dạ Nhiễm, sau đó cúi đầu dường như suy tư thật
lâu, lúc này mới giương mắt nhìn Dạ Nhiễm, “Thế nhưng mà người ta quen
biết đều là mao mao nha, như Lý mao mao, Cá mao mao, Thỏ mao mao, Dạ
Nhiễm cũng là mao mao, nếu không người ta gọi ngươi Dạ Nhiễm mao mao
được không?”

Nói xong Đậu mao mao còn cực kỳ khẳng
định gật nhẹ đầu, một đôi mắt ướt sũng đầy đắc ý đối với lời nói của
mình, xem thần sắc muội muội xinh đẹp này, nhất định cũng ưa thích cái
tên Dạ Nhiễm mao mao này.

Dạ Nhiễm khóe miệng co giật run rẩy lại run rẩy, ở bên trong Thương Khung bảo tháp Tiểu Khung và
Tạp Tạp dường như lăn mình trên mặt đất cười vui sướng, Nhiễm mao mao,
Nhiễm mao mao, ha ha ha…

“A ha…” Dạ Nhiễm ha ha cười khổ, quyết định không tiếp tục cái chủ đề không dinh dưỡng này, Nhiễm
mao mao thì Nhiễm mao mao, một cái xưng hô thôi mà.

“Nhiễm mao mao ngăn đón người ta có chuyện sao?” Đậu mao mao trong mắt to lóe
ra kích động, ở chỗ này không có con cá nào dám chơi cùng nó, bây giờ đã có Nhiễm mao mao, nó thật là cao hứng nha.

Dạ Nhiễm
bị ánh mắt Đậu mao mao nhìn có chút không được tự nhiên, nghĩ đến nàng
là có mục đích, mặt cũng có chút hồng, “Đậu mao mao, ta muốn hỏi về bán
thú nhân.”

Đối với một con heo trắng thành tinh sống
300 năm, Dạ Nhiễm cũng không nhận ra mình đã từng gạt qua, hơn nữa đối
mặt một con vật nhỏ đáng yêu như vậy, làm sao Dạ Nhiễm có thể đi lừa
gạt?

Heo sữa con mở to mắt, từng chút từng chút xoay mặt về phía trên đại dương bao la, sau nửa ngày mới nỉ non lấy, “Người
ta có thể nói cho ngươi biết, thế nhưng Nhiễm mao mao phải đáp ứng người ta một cái…không đúng, là hai cái điều kiện được không?”

Dạ Nhiễm mỉm cười, gật nhẹ đầu, “Nói nói xem là điều kiện gì?”

Đậu mao mao thoáng oạch một phát ngay tại chỗ chạy đi, một giây sau, Dạ
Nhiễm chỉ cảm thấy trên mặt một hồi ướt át, phục hồi lại tinh thần, liền nhìn con vật đã trở lại đối diện nàng, dưới ánh mắt nhìn Đậu mao mao
trên da thịt trắng muốt lộ ra mấy vết đỏ ửng

Động tâm rồi, Dạ Nhiễm không có cách nào phủ nhận mình lại một lần lữa bị động tâm rồi

Heo sữa con xấu hổ.

“Đây là người ta điều kiện thứ nhất, điều kiên thứ hai…”

Đậu mao mao nâng đôi mắt to ướt sũng lên nhìn xem phía trên, đáy mắt mang
theo khát vọng, “Người ta muốn liếc mắt nhìn bầu trời là dạng gì.”

Nghe được lời nói của Đậu mao mao, không biết vì cái gì trong lòng Dạ Nhiễm
xông lên một hồi chua xót, sinh vật sinh hoạt ở đáy biển cũng chưa từng
nhìn bầu trời một chút hay sao?

“Được.” Gần như không có chút gì do dự, Dạ Nhiễm liền đã đáp ứng bé heo sữa con đáng yêu này.

“Nhiễm mao mao, ngươi thật sự là người tốt.” Đậu mao mao nghe được Dạ Nhiễm
đáp ứng, da thịt óng ánh như nước tản ra bạch quang kích động, một ngụm
hôn vào đôi má Dạ Nhiễm, ở bên người Dạ Nhiễm chớp cái quay trở ra.

Khóe mắt Dạ Nhiễm nhảy dựng, nàng có thể giả bộ như không nghe được một câu kia ‘Nhiễm mao mao’ hay không?

“Người ta mang ngươi đi nhìn bán thú nhân.” rõ ràng đáy mắt Đậu mao mao lưu
chuyển lên kích động hài lòng vui vẻ, tiểu thân thể bổ nhào về đằng
trước muốn dẫn đường cho Dạ Nhiễm, “ Thế nhưng tốc độ của người tarất
nhanh ôi!!!, Nhiễm mao mao phải cố gắng lên theo sát ôi!!!”

Dạ Nhiễm khiêu mi cười cười,mặc dù tốc độ của nàng không nhanh bằng Đậu mao mao nhưng theo sát nó cũng tuyệt đối không nói chơi.

Thế nhưng Đậu mao mao cực kỳ tự tin với tốc độ của mình thế đấy, phi tốc
tiến về phía một phương hướng , khiến nó không thể tưởng tượng được là
Dạ Nhiễm vậy mà vẫn bảo trì khoảng cách ba mét cùng nó.

Hứng thú của Đậu mao mao đến rồi, tốc độ lại nhanh hơn mà Dạ Nhiễm đều cùng
nó cách xa nhau khoảng chừng ba mét, thần sắc không chút hoang mang
giống như thành thạo.

Sau nhiều lần tăng tốc Đậu mao
mao liền không còn hào hứng, bảo trì tốc độ, nghiêng đầu ánh mắt ướt
sũng ngó ngó Dạ Nhiễm, “Cùng người ta cùng một chỗ á.”

Dạ Nhiễm mỉm cười, không nhanh không chậm sóng vai đi cùng heo sữa con, khóe môi vẫn mang vài phần vui vẻ.

“Nhiễm mao mao, vì sao ngươi tìm bán thú nhân?” Đậu mao mao nghiêng đầu nhìn Dạ Nhiễm, hiếu kỳ nháy mắt.

“Ta muốn phá hang ổ của bọn chúng ở chỗ này.” Đấy mắt Dạ Nhiễm hiện lên một vòng ánh sáng lạnh, cười tủm tỉm nói với heo sữa con.

Heo sữa con không nghi ngờ gì với lời nói của Dạ Nhiễm nhưng lúc này nhưng
lại có chút lo lắng nhìn Dạ Nhiễm, “ Thực lực Nhiễm mao mao rất kém, sẽ
chết đấy.”

Dạ Nhiễm cảm giác mình đau dạ dày, kỳ thật nàng rất muốn bắt heo sữa con này hỏi một chút, khi trước lúc nàng bắt
lấy nó vì sao nó không phản kháng? Hơn nữa, có thể kích người như vậy.

“Nhưng người ta không cho Nhiễm mao mao chết, khi trước Nhiễm mao mao nói sẽ
dẫn người ta nhìn bầu trời mà.” Đậu mao mao nhìn Dạ Nhiễm không nói gì,
lại tự quyết định gật đầu trịnh trọng nói.

“ Thực lực của bán thú nhân rất cường?” Ánh mắt Dạ Nhiễm mang theo chút ít ngưng trọng, nhìn về phía Đậu mao mao.

“Ba Nhiễm mao mao cũng không phải đối thủ một thủ hạ của bọn họ.” Đậu mao
mao không chút nào nể tình nói, thế nhưng từ trước đến nay Đậu mao mao
liên hệ với bán thú nhân đấy, dường như cách 3-5 ngày muốn đi chỗ đó của bọn họ ăn cướp một phen.

Dạ Nhiễm không nói gì thêm, nàng cũng biết chắc chắn Đậu mao mao sẽ không lừa nàng, nếu thật là như thế như vậy rốt cuộc thực lực bán thú nhân cường hãn đến mức nào rồi
hả?

“Không cần lo lắng á, bọn họ đều không phải đối
thủ của người ta.” Đậu mao mao thừa dịp lúc Dạ Nhiễm không chú ý, thoáng chụt một phát hôn lần nữa lên khuôn mặt trắng mịn của Dạ Nhiễm, đôi mắt ướt sũng lóe ra tin tức ‘Ta sẽ bảo vệ Nhiễm mao mao’.

Dạ Nhiễm vuốt chỗ mình bị hôn, có chút dở khóc dở cười.

Ở bên trong Thương Khung bảo tháp, Tiểu Khung và Tạp Tạp phẫn nộ trừng
mắt cái con heo sữa con kia, manh là manh, đáng yêu là đáng yêu, nhưng ỷ vào những điều kiện bề ngoài lặp đi lặp lại nhiều lần chiếm tiện nghi
Nhiễm Nhiễm, thật khiến cho người khác khó chịu!

Nếu
không phải hai người bọn họ vẫn không được tốt lắm, thật muốn trực tiếp
lao ra đánh một trận với tiểu chút chit kia tự xưng sống hơn ba trăm
năm!

Một đường cuối cùng đã tới một địa phương đề phòng sâm nghiêm.

Dạ Nhiễm và Đậu mao mao trốn ở một chỗ, nhìn một tòa thành cực lớn này
cùng loại với công trình kiến trúc của con người, đáy mắt Dạ Nhiễm ngưng trọng vẫn không cách nào tiêu tán.

Đề phòng thực tốt. Khí tức thật lớn. Lực lượng rất mạnh.

Chỉ đứng ở đàng xa, lại làm cho Dạ Nhiễm có một loại cảm giác hít thở không thông và áp bách.

Đậu mao mao không rõ nhìn một chút khí tức Dạ Nhiễm đột nhiên biến mất, lại hôn một chút lên đôi má Dạ Nhiễm, “Nhiễm mao mao, người ta đi gọi bọn
họ ra cho ngươi nha…”

Dạ Nhiễm còn chưa kịp bắt lấy
Đậu mao mao, liền chỉ nghe được bên tai một hồi thanh âm mềm mại ngọt
ngào lại rõ ràng khuếch tán trăm dặm xung quanh.

“Người ta đã đói bụng á, các ngươi mau ra đây dâng đồ ăn ngon lên cho người ta”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.