Đọc truyện Tà Y Độc Phi – Chương 140: Nhiệm vụ hoàn thành, Huỷ rời đi
Dạ Nhiễm lạnh lùng nhíu mắt lại, rồi trực tiếp đi lên vỗ lên đầu quỷ quái
cấp tám ấy một cái, âm thanh quái dị lại hung ác, “Tử lạp! Cổn lạp!”
Quỷ quái cấp tám kia bị Dạ nhiễm đánh một cái, lập tức vùng lên muốn đối đầu với Dạ Nhiễm!
Mấy người Liễu Phi Tiếu thấy bất thường, lập tức làm bộ mặt hung ác đứng
sau lưng Dạ Nhiễm, không cần nói gì, chỉ nhìn vẻ mặt hung ác kia không
cần nói cũng biết.
Quỷ quái cấp tám kia thấy vậy, tức giận bỏ đi.
Liễu Phi Tiếu thấy Dạ Nhiễm tức giận không giống ngày thường, có chút nghi
ngờ thông qua máy truyền tin hỏi Dạ Nhiễm, “Đội trưởng, quỷ quái vừa rồi mới nói gì?”
Trong lòng mấy người Khúc Thừa Trạch ở đây cũng đang chờ câu trả lời của Dạ
Nhiễm, vừa rồi dường như quỷ quái không có sát ý và địch ý với bọn họ.
Dạ Nhiễm nghe được nghi vấn của bọn họ, lập tức cắn răng một cái, âm thanh giận dữ thông qua máy truyền âm truyền vào trong đầu mấy người “Bên
trong Ma Tộc cấp thấp có rất nhiều đồng tính luyến ái, tên vừa rồi là
đang cầu ‘yêu’.”
Phốc ——
Dưới chân mấy người Liễu Phi Tiếu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì té trên đất, cầu … cầu yêu? Đồng tính?
“Quỷ quái vừa rồi là giống đực hay giống cái?” Khúc Thừa Trạch chớp chớp
mắt, hắn đúng thật là nhìn không ra việc phân loại nam nữ của Ma Tộc.
“Cái!” Dạ Nhiễm khẽ cắn răng, thật sự nàng không cách nào tiếp nhận nổi cuộc sống của Ma Tộc cấp thấp.
“Phốc ha ha, sư phụ lại bị một con quỷ cái tỏ tình, ta trở về nhất định phải
nói cho sư phụ của người, ha ha ha…” Trong lòng La Lỵ đã sớm cười đến
nghiêng ngả, ngoài mặt lại không dám động chút nào, nha đầu này kìm nén
đến mức những nốt mụn trên mặt cũng đỏ bừng lên.
Trong lòng mấy người Khúc Thừa Trạch cũng cười phá lên, đây là lần đầu tiên của đội trưởng nha, ha ha.
Dạ Nhiễm quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn mấy người sau lưng, sáu
người tiếp tục đi tới, thần niệm bao phủ bọn họ hướng đến từng nơi một
“Tìm được cái thánh đường kia thì thật tốt!” Dạ Nhiễm ở trong lòng than nhẹ, trước kia thông qua Quỷ Thiên Hải đã biết tướng quân kia bị giam ở
thánh đường của bộ lạc Du Tử.
Trên đường, Dạ Nhiễm thấy một quỷ quái cấp sáu, ánh mắt chợt loé, đi tới,
giơ tay lên nắm lấy cổ áo yêu ma kia, vẻ mặt vô cùng hung ác “Ti lạp,
mộc lạp, ni muội na!”
Chân Quỷ quái cấp sáu mềm nhũn trực té xuống đất, quanh thân là sự sợ hãi,
lập tức run rẩy chỉ tay về một hướng vừa lo lắng la to với Dạ Nhiễm “An
na, an na…”
Dạ Nhiễm một cước đá bay quỷ quái cấp sáu, nghênh ngang mang theo mấy
người Liễu Phi Tiếu đi ngược lại hướng mà quỷ quái cấp sáu kia vừa chỉ.
Tư Mạt Tiêu thông qua máy truyền tin nghi ngờ hỏi “Đội trưởng vừa hỏi nó cái gì vậy?”
“Ta hỏi nó vị trí của tộc trưởng ở đâu?” Dạ Nhiễm ở trong lòng cười trừ, Ma tộc này thật đáng chết, đã một lần như thế không nghĩ còn có lần thứ
hai.
“Tại sao đội trưởng lại đi ngược lại?” Khúc Thừa Trạch càng thêm nghi ngờ,
hắn phát hiện khi mình tới Ma tộc thật giống như một kẻ ngu, nghe cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết.
“Nếu ngươi tin lời chỉ đường của người Ma tộc, đó mới là ngu.” Trong lòng Dạ Nhiễm sáng tỏ, mặc dù tên Bắc Thần Linh kia không biết nhiều chuyện của Ma tộc, nhưng nói đúng ra thì những thứ cơ bản, những chuyện thông
thường này đã bị Dạ Nhiễm đào cạn từ tên Bắc Thần Linh nào đó.
Người Ma tộc có một đặc điềm, đó chính là cứ hễ chỉ đường, tuyệt đối chỉ hướng ngược lại.
Đi không bao lâu, đột nhiên Dạ Nhiễm dừng bước, thần sắc vừa động, nàng đã cảm nhận được hơi thở của loài người.
Hơi thở của quỷ quái lạnh như băng, trái lại hơi thở của loài người thì sức sống tràn trề, cho nên dù cách mấy dặm thần niệm của Dạ Nhiễm vẫn cảm
nhận được xung quanh. Thời điểm trước khi sáu người Dạ Nhiễm tiến vào bộ lạc Du Tử, đã ăn vào một viên đan dược để che giấu hơi thở.
Sau khi Dạ Nhiễm phát hiện, không lâu sau cũng bị mấy người Liễu Phi Tiếu phát hiện ra hơi thở của loài người.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Tập Diệt Nguyệt khẽ cau mày, hơi thở kia của
loài người rất yếu, hơn nữa bên cạnh hắn còn có ít nhất không dưới mười
đạo hơi thở ngoan lệ, lạnh như băng.
Đó là mười cao thủ Ma tộc, ít nhất cũng là quỷ quái cao thủ cấp Tiên Thiên.
Dạ Nhiễm nheo mắt lại, hiện tại lúc này chỉ có thề lén vào quan sát trước một phen.
“Đi!” Lưu lại một chữ, Dạ Nhiễm và năm người Liễu Phi Tiếu cùng tiến về nơi cảm giác được hơi thở kia.
Mười cao thủ Tiên Thiên tông sư, chỉ cần Dạ Nhiễm và La Lỵ xuất chiêu thì đã có thể giải quyết xong, chẳng qua nhỡ xuất hiện tiếng động lớn mà kinh
động đến cả bộ lạc Ma tộc.
“Đội trưởng, bọn ta ở bên ngoài canh chừng, muội và La Lỵ cần bao lâu để
giải quyết mười Tiên Thiên tông sư?” Liễu Phi Tiếu âm thầm đánh giá thực lực của mình và đối phương, hiển nhiên liều mạng là không thể được.
“Mười phút” Dạ Nhiễm và La Lỵ đưa mắt nhìn nhau khẽ cười, trong máy truyền tin nói ra ba chữ.
Nếu một mình Dạ Nhiễm ra tay sợ chưa tới ba phút đồng hồ đã giải quyết xong, chẳng qua đây là thời cơ tốt cho La Lỵ luyện tập.
Theo hơi thở, sáu người Dạ Nhiễm đi tới một nơi thoạt nhìn tốt hơn một chút. Dạ Nhiễm nhìn những văn tự giáp cốt phía trên*, khoé miệng vừa nhếch
lên, xác định đây chính là thánh đường trong lời nói của Quỷ Thiên Hải
“Đạt lạp!” Một quỷ quái uy mãnh trực tiếp đưa tay ngăn cản sáu người Dạ
Nhiễm, ý bảo bọn họ lập tức dừng bước lại, thánh đường là nơi trọng yếu
không thể đi vào
“An lạp, an lạp” Nói xong bốn chữ này, Dạ Nhiễm mang theo mấy người Liễu Phi Tiếu đi tới bên cạnh thánh đường.
Đứng ở một góc, Dạ Nhiễm nhìn mấy người Liễu Phi Tiếu, đanh giọng nói “Bên
trong có tổng cộng mười một tên Tiên Thiên quỷ quái, sau khi đi vào,
trong vòng mười phút La Lỵ lập tức đánh gục toàn bộ quỷ quái, không được giết chết!”
La Lỵ nghi hoặc nhìn Dạ Nhiễm, không được giết chết? Tại sao?
“Trên chiến trường có thể chém giết lẫn nhau, đến bộ lạc Du Tử tàn sát những
cao thủ của họ, kết quả tạo thành là bộ lạc Du Tử càng điên cuồng trả
thù, khi đó gặp hoạ lại là những người bình thường” Liễu Phi Tiếu biết
rõ đạo lý trong đó, lập tức nhíu mày thông qua máy truyền tin nói.
Bộ lạc Du Tử là một bộ lạc nhỏ của Ma tộc, mười một quỷ quái Tiên Thiên
này là những tên mạnh nhất bộ lạc, nếu giết chết toàn bộ những quỷ quái
này, khi đó bộ lạc Du Tử nhất định sẽ sụp đổ, bọn họ nhất định sẽ rất
điên cuồng.
Mà một khi tất cả đều điên cuồng sẽ tạo thành cảnh tượng mà mấy người Dạ Nhiễm không hề muốn thấy.
“Nhiệm vụ lần này của chúng ta là cứu người, chỉ cần thấy tên tướng quân kia,
ta có thể đưa hắn vào trong Thương Khung bảo tháp. La Lỵ, năm tên quỷ
quái Tiên Thiên này là để cho muội luyện tay một chút.” Hiện tại Dạ
Nhiễm cảm thấy nhiệm vụ lần này đã không còn khó khăn, thực lực của Quỷ
Thiên Hải ở trong Ma tộc mặc dù không quá cao, nhưng cũng không thể coi
thường, hôm nay thực lực của Dạ Nhiễm có thể dễ dàng giết chết Quỷ Thiên Hải, tất nhiên cũng có thể đảm bảo sáu người bọn họ và vị tướng quân
kia rời đi có Thương Khung bảo tháp trong người tuyệt đối không có sai
sót.
“Vâng!” La Lỵ kiên định gật đầu nàng muốn cho sự phụ thấy thành quả của mình
sau những tháng ngày khổ luyện, năm Tiên Thiên tông sư, chờ xem!
Dạ Nhiễm gật đầu, sau đó nhìn về phía bốn người Liễu Phi Tiếu “Còn dư lại
sáu Tiên Thiên tông sư liền giao cho mọi người, ta không biết mọi người
dùng phương pháp gì để hạ gục chúng, tóm lại không được để kinh động đến bên ngoài”
Mặc dù thực lực bốn người Liễu Phi Tiếu mạnh, nhưng nếu so ám sát và ẩn nấp đều thua xa La Lỵ, bốn người đều nhẹ nhàng nhíu mày nhưng cũng không
nói gì, kiên định gật đầu.
“Ta sẽ giúp mọi người tranh thủ ba mươi giây để tiến vào, nhớ nắm chặt thời gian mà hành động” Dạ Nhiễm khẽ cau mày, nói với mấy người.
Năm người Liễu Phi Tiếu gật đầu
Dạ Nhiễm nắm trong tay một viên đan dược, chậm rãi đi đến cửa thánh đường, thời điểm có thị vệ muốn xông lên, lập tức bóp chặt lấy đan dược,nháy
mắt một đám khói mù tràn ngập thánh đường.
“Đi vào!” Dạ Nhiễm thông qua máy truyền tin quát to một tiếng, năm người
Liễu Phi Tiếu lập tức lặng lẽ nối nhau mở cửa chính của thánh đường
nhanh chóng tiến vào.
Mặc dù trừ La Lỵ ra, công phu ẩn nấp của bốn người Liễu Phi Tiếu tuy không
nắm chặt thời gian nhưng mỗi ngày đi theo Dạ Nhiễm, bọn họ cũng mạnh hơn người thường rất nhiều.
Sau khi mấy người La Lỵ tiến vào, đồng thời thân hình Dạ Nhiễm biến mất tại chỗ, ẩn nấp tiến vào thánh đường bộ lạc Du Tử.
Đáy mắt Dạ Nhiễm một mảnh lạnh băng, ẩn nấp ở mỗi góc của thánh đường, vì
có không khí ngăn trở nên một chút cũng không lộ ra hơi thở lạnh như
băng của Dạ Nhiễm.
Lúc này, cho dù có người đứng trước mặt cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Dạ Nhiễm.
Sau khi năm người Liễu Phi Tiếu đi vào, không có một chút chần chừ, lập tức núp vào vào chỗ tối bắt đầu động thủ với đám quỷ quái.
Liễu Phi Tiếu nắm sáo ngọc trong tay, lặng lẽ ẩn thân, đợi đến khi quỷ quái
đến gần, ánh huỳnh quang màu xanh biếc chợt loé, đến chính Dạ Nhiễm cũng không thấy rõ quỷ quái ấy bị hạ gục như thế nào.
Khoé miệng Liễu Phi Tiếu mang theo nụ cười, thực lực quả nhiên tăng lên rất
nhiều, nhưng so với đội trưởng thì hắn còn kém rất xa!
Khoé miệng Dạ Nhiễm khẽ nở nụ cười, nàng rất tin tưởng với thực lực của Liễu Phi Tiếu, dù không thua kém bất cứ ai nhưng cũng không muốn đứng sau
nàng.
Ngay sau đó, thân hình mập mạp của tiểu tử Khúc Thừa Trạch giống như một con cá trạch, sử dụng khinh công, bước chân chuyển động trong không khí
nhanh đến mức không có chút động tĩnh, sau đó nhanh chóng ẩn nấp. Chỉ
thấy Thiên Tàm Ti trong tay Khúc Thừa Trạch chợt loé trong bóng tối, một quỷ quái theo đó ngã xuống.
Quanh thân Tư Mạt Tiêu bao phủ sự yên lặng, chẳng qua lúc này trong đôi mắt
hắn như ánh mắt chim ưng đang nhìn con mồi, vô cùng ngoan lệ, thanh loan nguyệt trên tay trong nháy mắt xuất thủ, một chiêu tung ra, trực tiếp
giết chết!
Tập Diệt Nguyệt càng thêm không cam lòng yếu thế, không sử dụng Lăng Sa vô
cùng phức tạp, mà trực tiếp đi vòng ra sau lưng quỷ quái kia, trong nháy mắt xuất thủ, một ngón tay ấn mạnh lên tử huyệt sau tai quỷ quái kia!
Thân thể Ma tộc cấp thấp và loài người không giống nhau, đương nhiên huyệt
đạo cũng không cùng một dạng, trên thân thể loài người có không ít tử
huyệt, nhưng trên thân thể Ma tộc cấp thấp chỉ có một tử huyệt, đó là ở
sau tai.
Dĩ nhiên, Tập Diệt Nguyệt đã khống chế lực đạo, một kích xuất ra, con quỷ
quái kia ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp trực tiếp ngất đi.
Lại nhìn La Lỵ một lần nữa, kể từ khi La Lỵ tiến vào thánh đường đến nay,
hẳn là bốn người Liễu Phi Tiếu không cảm nhận được sự tồn tại của nàng,
chỉ có Dạ Nhiễm mới có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của nàng trên
không trung.
Thiếu nữ La Lỵ ẩn mình trong bóng đêm, toàn thân cao thấp không lộ ra một hơi thở nào, chỉ có đôi mắt đặc biệt sáng ngời, so với đôi mắt ưng của Tư
Mạt Tiêu còn bén hơn mấy phần, một chiêu trí mạng, chỉ cần thiếu nữ La
Lỵ nhúc nhích một chút liền có một Ma tộc ngã xuống.
Đã từng là võ gải cấp năm dám trực tiếp khiêu chiến võ giả cấp bảy, hôm
nay bọn họ đã trở thành Tiên Thiên tông sư, càng không thể nào sợ hãi
một quỷ quái ngang hàng, hoàn toàn giết chết trong nháy mắt!
Dạ Nhiễm thấy một màn như vậy, không khỏi chậc chậc lắc đầu một cái, xem
ra nàng đã đánh giá thấp các đồng đội của mình, thực lực của bọn họ hiện tại ít nhất đã có thể chống lại võ giả mộng cấp cấp hai!
Chỉ có mười một Tiên Thiên tông sư, tự nhiên không phải là đối thủ của bọn họ.
Dạ Nhiễm yên tâm gật đầu một cái, khoé miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, lặng lẽ rời đi, bóng người xuất hiện ở lầu hai.
Bên trong lầu hai, một quỷ quái mộng cấp cấp hai đang nhìn chằm chằm vào
bên trong gian phòng canh chừng một nam tử có chút tán loạn, hẳn là
không biết chút nào với chuyện xảy ra ở lầu một.
Bóng người Dạ Nhiễm xuất hiện ở trước mặt quỷ quái, nó hẳn cũng không chú ý
tới, chỉ thấy Dạ Nhiễm khẽ nở một nụ cười lạnh, tay phải trực tiếp đánh
xuống một quyền trên mặt quỷ quái đó!
Một quyền hạ xuống, quỷ quái mộng cấp trực tiếp té xuống.
Dạ Nhiễm khẽ hí mắt, mở cửa đi vào gian phòng kia.
Bên trong gian phòng, nam tử cảm giác được có tiếng bước chân, ngẩng đầu
nhìn lên, đáy mắt phiếm những tia lạnh “Hoặc là cút ngay! Hoặc là trực
tiếp giết lão tử!”
“Tân tân khổ khổ tới cứu ngươi, lại kêu chúng ta cút, ai ai….” Dạ Nhiễm tỏ
vẻ bất đắc dĩ nhìn vị tướng quân này gật gù nói, chẳng qua nàng hoàn
toàn không phát hiện tâm trạng này xuất hiện trên dung nhan của một quỷ
quái, tạo nên sự khiếp đám vô cùng.
“Cái gì?!” Tên tướng quân kia trong nháy mắt ngẩng đầu lên, một đôi mắt hổ lộ vẻ vui mừng “Các ngươi là ai?”
Sao hắn có thể nghe không hiều thanh âm của loài người, lúc này hắn đã xác
định, quỷ quái trước mắt này nhất định là một loài người dịch dung mà
thành!
“Vô Địch thần đội của Học Viện Quân Sự. Chuyện kế tiếp liên quan đến cơ
mật, xin lỗi.” Dạ Nhiễm nở một nụ cười quỷ dị với vị tướng quân kia,
khoé miệng mang theo nụ cười, lập tức vị tướng quân trợn to mắt, cứ thế
bị Dạ Nhiễm đánh hôn mê.
Dạ Nhiễm thổi thổi bàn tay hơi đau, đánh một quyền xuống vị tướng quân này thật không tốt, Dạ Nhiễm trực tiếp ném vị tướng quân kia vào Thương
Khung bảo tháp sau đó lắc mình đi xuống lầu một.
Lúc này, mấy người La Lỵ, Diệt Nguyệt cũng đã giải quyết xong đối thủ của
mình, mười một Tiên Thiên quỷ quái, toàn bộ đều ngã lăn trên mặt đất.
Dạ Nhiễm nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn trực tiếp đưa
năm người Liễu Phi Tiếu vào trong Thương Khung bảo tháp.
Tiểu Khung đang cố gắng giúp Huỷ, Dạ Nhiễm cũng không có kêu Tiểu Khung,
trực tiếp khống chế thương Khung bảo tháp bay ra bên ngoài.
Tầng một Thương Khung bảo tháp.
Dạ Nhiễm nhìn vị tướng quân té xỉu trên mặt đất, nhìn lại thần sắc mê mang của mấy người Liễu Phi Tiếu, Dạ nhiễm nhẹ nhàng cười, vuốt vuốt tay,
bất đắc dĩ nói “Nhiệm vụ hoàn thành liền đi nhanh lên đi, trên đường đi
ta lại không muốn gặp bất cứ chuyện gì.”
Mấy người Liễu Phi Tiếu hiểu liền gật đầu, nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm,
bọn họ cũng không muốn cứ như vậy trực tiếp trở về từ bộ lạc Du Tử.
Bọn họ dám thề, chỉ cần không quá ba mươi giây, bộ lạc Du Tử sẽ phát hiện
bên trong thánh đường bị đánh úp, đến lúc đó chỉ sợ bọn họ muốn đi cũng
không được.
“Đây là tướng quân đó?” Khúc Thừa Trạch nhìn vị tướng quân té xỉu trên mặt
đất, đi quanh hai vòng, chậc chậc nói “Vị tướng quân này nhất định là
người không sợ chết.”
Không nên hỏi thiếu niên Khúc Thừa Trạch làm thế nào mà nhìn ra được, tóm lại lúc nhìn đến mặt tướng quân này Khúc Thừa Trạch thấy một vết sẹo, liền
kết luận. Lại nói tiếp, ở trên chiến trường chém giết, có mấy ai là kẻ
sợ chết?
“Đội trưởng, có thể nhanh một chút ném những thứ trên người xuống hay
không?” Hôm nay đã vào Thương Khung bảo tháp, cho dù đánh chết Tập Diệt
Nguyệt cũng không muốn mình khoác lên hình tượng đáng nôn mửa như vậy!
“A! Nhiễm Nhiễm, mọi người đang làm cái gì?” Tiểu Khung vừa mới xuất hiện,
liền thấy sáu quỷ quái vô cùng xấu xí đứng trong Thương Khung bảo tháp,
trên đất còn có người đang nằm nửa sống nửa chết, đợi sau khi nhận rõ đó là hơi thở của Dạ Nhiễm, khoé miệng liền co rút không ngừng, nói.
“Ôi chao! Nhiễm Nhiễm. mọi người trở lại? Quả nhiên là mọi người đang khiêu chiến ranh giới thị giác cuối cùng của bổn đại gia!” Thanh âm ghét bỏ
của Manh Tạp Tạp theo sát vang lên.
“Ha ha, Ma tộc cấp thấp, tiểu Dạ Nhiễm, mọi người cũng thật đáng yêu” Một
đạo âm thanh có chút tà tứ quen thuộc vang lên bên tai mọi người.
Dạ Nhiễm quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng hai tiểu tử tinh xảo, một vị nam
tử tuyệt diễm mang theo vài phần ngả ngớn đứng tại chỗ, hai tay khoanh
trước ngực, một đôi mắt màu xám bạc yêu dị loè loè sáng, khoé môi mang
theo nụ cười hài hước, nhìn mấy người Dạ Nhiễm.
Ánh mắt Dạ Nhiễm sáng lên, thậm chí còn quên mất mình đang ở trong bộ dạng
xấu xí, âm thanh mang theo chút kích động “Huỷ, ngươi đã hoàn toàn bình
phục rồi sao?”
Trong con mắt xám bạc của Huỷ loé ra vài tia ấm áp, chẳng qua trong nháy mắt
lại hoá thành hài hước “Tiểu Dạ Nhiễm, bộ dạng này của ngươi thật khiến
bổn tôn mở rộng tầm mắt…”
Khoé mắt Dạ Nhiễm giật giật, lập tức vẫy tay với mấy người Liễu Phi Tiếu ở
sau lưng, sáu người phi sáu hướng tẩy đi dịch dung, thay lại y phục của
mình, một lần nữa thần thanh khí sảng xuất hiện trước mặt Huỷ.
Thời điểm Liễu Phi Tiếu thay y phục, đã đè nén lại khiếp sợ vừa rồi khi thấy Huỷ
Thì ra đây chính là người Huỷ vô cùng cường đại đó.
Chỉ bằng một thân khí thế cũng có thể làm rung chuyển cả đại lục.
Dạ Nhiễm nghiêng đầu thưởng thức trên dưới của Huỷ, còn gật đầu một cái,
trong mắt nàng ấn tượng của Huỷ phải là một bộ dạng tà ác, bây giờ nhìn
đến bộ dạng chân thật, quả nhiên như vậy.
Chẳng qua đáy mắt xám tro của Huỷ là một mảnh lạnh băng, như một loại hàn băng huỷ diệt tất cả.
Huỷ, huỷ diệt, huỷ thiên diệt địa.
Đây là lí do từ đâu mà có tên Huỷ.
“Tiểu Dạ Nhiễm, ngươi có hài lòng không?” Huỷ vung sợi tóc, khoé môi cong lên một độ cong hoàn mỹ, nhìn hai mắt Dạ Nhiễm đang trừng lớn.
Tiểu Khung ở một bên liếc Huỷ một cái “Cẩn thận Mặc Hoàng đánh ngươi!”
Dám thừa dịp Mặc Hoàng không có ở đây mà câu dẫn nữ nhân kia, Tiểu Khung
không thể không thừa nhận, lá gan người này thật sự rất lớn.
Quả nhiên, sau khi Tiểu Khung nói xong, Huỷ liền đàng hoàng lại, thu hồi một thân tràn đầy hormone phái nam không muốn sống
Ánh mắt Huỷ nhìn về phía năm người Liễu Phi Tiếu, nhẹ nhàng câu môi cười một tiếng “Đều là mấy tiểu tử rất tốt!”
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ gật đầu một cái, vừa định nói phải, lại bị Huỷ ngăn
cản, Huỷ nhìn Dạ Nhiễm nói “Ta biết ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi bổn tôn, ví như Long thần? Hay như bí mật của Dạ gia? Hoặc là chuyện phong
ấn đại lục?”
Trong nháy mắt ánh mắt mấy người Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu liền trở nên nghiêm
túc, không sai, đây đều là những chuyện mà bọn họ vô cùng muốn biết.
Vậy mà ——
Huỷ chỉ lắc đầu cười một cái “Những chuyện này bổn tôn sẽ không nói cho mọi người biết, lúc này biết chuyện phong ấn đại lục đối với mọi người vẫn
còn quá sớm, biết nhiều hơn sẽ không tốt cho chuyện tu luyện của mọi
người”
Thần sắc mấy người Dạ Nhiễm tối sầm, nhưng cũng chỉ là một thoáng, chuyện Huỷ không nói cho bọn họ cũng đã nằm trong dự liệu.
“Chỉ có điều tiểu Dạ Nhiễm, nếu ngươi muốn biết chuyện gia tộc Dạ thị, có
thể đi hỏi bạch y trưởng lão che mặt.” Huỷ cười thần bí, cho Dạ Nhiễm
một chút tin tức.
Bạch y trưởng lão che mặt!
Nghe thấy mấy từ này, trong đầu Dạ Nhiễm nổi lên một đôi mắt lam xinh đẹp
lạnh nhạt, nhưng khi nhìn nàng lại dịu dàng vô cùng, ánh mắt mang theo
một chút đau thương.
Vũ thánh trưởng lão. Mặc dù chỉ thấy mặt, nhưng không nói Dạ Nhiễm hoàn toàn không nhớ đến một đôi mắt lam kia.
Không phải là tình yêu, không phải là hữu tình (tình bằng hữu), ngược lại có chút giống tình thân rồi lại có chút không giống.
“Vị bạch y trưởng lão đó không đơn giản một chút nào” Những lời này là Huỷ
tự lẩm bẩm, đối với Vũ thánh trưởng lão dù là Ngân Vũ hay Tử Liên bọn họ cũng không dám khinh thường khi người đó xuất hiện.
Vũ thánh, che mặt, che đi dung nhan, cũng che đi thực lực, thần bí mà lạnh nhạt, dịu dàng mà đau thương.
“Vũ thánh trưởng lão thật giống như gió, aii” Dạ Nhiễm khe khẽ thở dài, kể
từ sau khi Vũ thánh trưởng lão rời đi, nàng cũng không còn nhìn thấy
hắn, một thân thực lực sâu không lường được, trừ phi hắn nguyện ý gặp
mặt, nếu không Dạ Nhiễm cũng không biết nên đi đâu để tìm hắn.
“Tiểu Dạ Nhiễm, ngươi tới.” Huỷ cười, đối với hành tung của Vũ thánh trưởng
lão không nói một từ, chẳng qua chỉ giơ tay xuất ra một cỗ lực lượng,
bóng người của Dạ Nhiễm và Huỷ lập tức biến mất trước mặt đám nười Liễu
Phi Tiếu.
“Thật là mạnh.” Tư Mạt Tiêu khiếp sợ than lên, ở trước mặt Huỷ, mặc dù hắn
không để lộ khí thế hay bất cứ áp lực gì, nhưng Tư Mạt Tiêu cũng không
dám ngẩng đầu lên.
Đó là áp lực vô hình mà chỉ có cường giả mới có.
Không để lộ ra nhưng cũng ép bọn họ không thở nổi.
Đáy mắt mấy người Liễu Phi Tiếu cũng loé ra chút khiếp sợ, đã từng biết đến thực lực của Huỷ, nhưng lúc chân chính thấy Huỷ mới có thể cảm giác
được đáy mắt xám bạc mang ý cười kia cất giấu một lực lượng khổng lồ thế nào.
“Huỷ là lão già ngàn năm, chẳng lẽ ngàn năm sau mọi người còn yếu hơn hắn
sao?” Tiểu Khung nhìn mấy người Liễu Phi Tiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh
xảo có chút lạnh, mãnh mẽ quát.
Tạp tạp đứng một bên nhìn vẻ mặt mấy người cũng cười hắc hắc nói “Chẳng lẽ mọi người thấy sợ?”
Sợ?
Khúc Thừa Trạch lập tức ưỡn ngực, tay phải vỗ mạnh một cái trước ngực “Bổn thiếu gia mà biết sợ sao? Hừ, quá buồn cười!”
Một ngàn năm? Hôm nay bọn họ cùng lắm mới mười lăm, mười sáu tuổi, một ngàn năm sau, bọn họ nhất định sẽ mạnh hơn.
Tạp Tạp và Tiểu Khung cười không ra tiếng, bọn họ là đồng đội của Dạ Nhiễm sao có thể là kẻ hèn nhát.
Lúc này, Dạ Nhiễm và Huỷ ở trong kết giới ngồi đối diện nhau giống như hai lão bằng hữu lâu năm.
“Tiểu Dạ Nhiễm, ta muốn đi” giọng nói của Huỷ có chút buồn buồn, lần này là
đi thật, kẻ thù của hắn vẫn ở ngoài nhởn nhơ làm sao hắn có thể cam tâm!
“Ta biết!” Dạ Nhiễm khẽ thở dài nhìn Huỷ, thấy đáy mắt Huỷ thỉnh thoảng loé lên sự thù hận điên cuồng, nàng tự nhiên mở miệng “Huỷ, cần thêm đan
dược sao?”
Thực lực Huỷ quá mạnh mẽ, hắn ở nơi đó cũng không phải là nơi Dạ nhiễm có
thể tiếp xúc, đến cuối cùng nàng cũng không biết nên giúp hắn bằng cách
nào.
Huỷ lắc đầu một cái, mang theo vài tia hài hước “Những đan dược ngươi luyện chế kia, đối với những người như ta mà nói chỉ giống như kẹo”
Mặc dù biết như vậy, nhưng khi nghe Huỷ nói, Dạ Nhiễm cũng không nhịn được
mà lo lắng, suy nghĩ một chút, thực lực bọn họ như vậy, đan dược Dạ
Nhiễm luyện chế quả thật không đáng nhìn.
“Tiểu Dạ Nhiễm, mang ngươi vào trong kết giới này là ta muốn nói với ngươi
một chuyện, phong ấn mảnh đại lục này có một bí mật rất lớn mà cái bí
mật này, chính ta cũng không dám đi điều tra không dám chống lại” Đáy
mắt màu xám bạc của Huỷ loé ra vài tia mê mang và sợ hãi, như thể đang
nghĩ về chuyện gì, thần sắc ngưng trọng vô cùng, sau đó nói với Dạ Nhiễm “Nhớ, nếu như không đủ thực lực, ngàn vạn lần không nên phá vỡ kết giới này!”
Dạ Nhiễm thấy thần sắc Huỷ như vậy, nét mặt cũng ngưng trọng, lâu sau mới yếu ớt hỏi “Như thế nào mới được xem là đủ thực lực?”
“Ít nhất phải mạnh hơn bổn tôn bây giờ” Huỷ nghiêm túc nhìn Dạ Nhiễm, nói
cho nàng một câu này tất nhiên không hề đùa giỡn, mà là sự thật!
Thực lực của Huỷ hôm nay, nếu cô tình muốn phá bỏ kết giới, hậu quả chính là chết!
Vẻ mặt Dạ Nhiễm lạnh lẽo, cau chặt chân màynhìn Huỷ “Thực lực ngươi đã là cấp bậc gì?”
Huỷ nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay lên chỉ chỉ phía trên rồi không nói gì nữa.
Dạ Nhiễm thấy Huỷ như thế, cũng không hỏi thăm nữa, nàng biết cho dù có
hỏi, kết quả cũng chỉ có một câu, bây giờ nàng còn chưa thích hợp để
biết những điều này.
Trái tim Dạ Nhiễm lạnh đi mấy phần, thực lực phải mạnh hơn Huỷ mới có thể
phá bỏ phong ấn, mảnh đại lục này rốt cuộc có bí mật gì? Xem ra tin tức
mà bọn họ biết từ Lưu Dược viện trưởng chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Dạ Nhiễm quyết định nhất định phải đi hỏi thăm mấy lão gia hoả ở Bá Quyền kia một phen.
“Huỷ, bảo trọng!” Dạ Nhiễm nhìn Huỷ đứng lên, biết hắn sẽ phải rời đi, lập tức đứng lên nhìn bóng lưng của Huỷ, nói bảo trọng.
Huỷ quay đầu, ngóc miệng cười một tiếng “Ha ha, tiểu Dạ Nhiễm, chẳng lẽ
ngươi không muốn hỏi một chút về thân phận của nam nhân nhà ngươi?”
Dạ Nhiễm ngẩn ra, thực lực của Huỷ mạnh như vậy lại dễ dàng bị Mặc Hoàng
áp chế, có thể nghĩ thực lực đích thực của Mặc Hoàng mạnh đến trình độ
nào.
Nhưng mà ——
Dạ Nhiễm chỉ khẽ cười, lắc đầu một cái “Hắn sẽ nói cho ta biết!”
Loại chuyện như vậy, Dạ Nhiễm muốn chính tai nghe Mặc Hoàng nói, hơn nữa thân phận Mặc Hoàng rốt cuộc là như thế nào?
Chẳng qua Dạ Nhiễm thích Mặc Hoàng, cho dù hắn có thân phận gì, cũng không
thể chạy thoát một thân phận đó là —— nam nhân của Dạ Nhiễm nàng!
“Ha ha ha ha, thật hâm mộ hắn!” nhất thời đáy mắt Huỷ xuất hiện chút cảm
xúc không biết tên, cuối cùng liếc nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, nói “Nếu
không phải ngươi đã có người yêu, mà người ngươi yêu lại là kẻ bổn tôn
không thể chọc, bổn tôn nhất định sẽ quyết liệt theo đuổi ngươi.”
Trong con mắt màu xám bạc của Huỷ loé ra mấy phần nghiêm túc, mấy phần cười giỡn, chẳng biết đâu là thật đâu là giả?
Nhưng Dạ Nhiễm cũng chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, chỉ khi nhìn thấy ánh mắt
đùa giỡn của Huỷ, cũng cười híp mắt nói “Tâm bổn cô nương nhìn vậy nhưng rất cứng rắn!”
“Ha ha, bổn tôn nhìn còn thấy ngươi thật giống người đàn bà đanh đá đấy, ba nghìn hậu cung còn ở bên ngoài chờ bổn tôn!” Huỷ nhìn Dạ nhiễm cười ha
ha, dưới chân vừa động, thân hình lập tức biến mất tại chỗ, chỉ còn lại
lời nói vang vọng “Tiểu Dạ Nhiễm, Manh Tạp Tạp, Dạ Thương Khung, bổn tôn sẽ không cảm ơn mọi người. Hi vọng lần sau gặp lại mọi người sẽ không ở nơi này, cũng không yếu như thế”
Đại ân này không lời cảm ơn nào có thể tả hết được.
Mấy người Dạ Nhiễm trợ giúp Huỷ, há chỉ có một chữ tạ ơn.
Dạ Nhiễm nhìn Huỷ rời đi, khoé môi khẽ nâng lên, mặc dù câu nói cuối cùng của người này thật đáng ghét, nhưng mà ——
Huỷ, bảo trọng!
Tất nhiên Tiểu Khung và Tạp Tạp cũng nghe được lời nói của Huỷ, đồng thời cũng hiểu lần này Huỷ thật sự rời đi.
Tạp Tạp và Tiểu Khung rất có hảo cảm với nam nhân sống chung lâu ngày trong Thương Khung bảo tháp, nếu không phải có Mặc hoàng tồn tại, nói không
chừng hai người bọn họ đã làm mai cho Huỷ và Dạ Nhiễm.
Sau khi Huỷ rời đi, kết giới của hắn cũng theo đó mà biến mất.
Mấy người Liễu Phi Tiếu nhìn thấy đội trưởng xuất hiện trước mặt, cũng không nói gì.
“Huỷ đã rời đi rồi, rời khỏi đại lục này!” Dạ nhiễm khẽ mỉm cười, nói với
mấy người Liễu Phi Tiếu, đối với bọn họ, nàng không cần giấu diếm bất kì điều gì.
Mấy người Liễu Phi Tiếu trợn to mắt, rời đi mảnh đại lục này? Nhưng mà chợt nghĩ đến thực lực của Huỷ, mấy người họ cũng biết không cần suy nghĩ
nhiều, thực lực a thực lực, hiện tại điều duy nhất họ có thể làm chính
là tăng thực lực của mình đồng thời đưa gia tộc từng bước đi lên.
Thực lực và thế lực, Vô Địch thần đội bọn họ nhất định sẽ đạt được.
“Diệt Nguyệt” Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi dưới đất, Tiểu Khung ngồi bên trái,
ôm Tạp Tạp trong ngực, Dạ Nhiễm kêu Diệt Nguyệt một tiếng.
Tập Diệt Nguyệt vừa quay đầu lại, liền thấy ba ánh mắt sáng rực trong suốt “Đội trưởng, làm sao thế?”
Manh Tạp Tạp giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đáng thương nhìn Tập Diệt
Nguyệt, nháy nháy đôi mắt to ngập nước “Bổn đại gia đói bụng …”
Tiểu Khung khinh bỉ liếc mắt nhìn Manh Tạp Tạp, ở bất kì chỗ nào người này cũng đều không quên lộ vẻ đáng thương.
Manh Tạp Tạp nhìn Tiểu Khung, hất hàm lên hừ một tiếng, như nó gọi là đại trượng phu co được dãn được.
Tiểu Khung càng thêm khinh bỉ nhìn lướt qua Tạp Tạp, cái này gọi là tiểu bảo bảo vô sỉ co được dãn được mới đúng.
Dạ Nhiễm nhìn hai ánh mắt nhỏ tranh đấu, trong bụng ấm áp, trong đầu đột
nhiên xuất hiện vấn đề mà Tạp Tạp hỏi từ khi trở về từ Minh Vực quốc.
Dạ Nhiễm không phủ nhận mình thích trẻ con, Tạp Tạp, Tiểu Khung, Viên Viên, hay tiểu Trần đều thích.
Suy nghĩ một chút, Dạ Nhiễm cũng bắt đầu nổi lên suy nghĩ chờ mong không
biết đứa con của nàng và Mặc Hoàng, không biết sẽ như thế nào?
Thiếu nữ Tập Diệt Nguyệt hoàn toàn không biết đội trưởng của mình đã sớm đi
dạo vào cõi thần tiên, lúc thấy ánh mắt mấy người Liễu Phi Tiếu cũng
sáng rực lên, hơi hơi ngẩng mặt, thần sắc mang theo chút kiêu ngạo “Đành để bổn tiểu thư đút cho mọi người ăn no vậy!”
Liễu Phi Tiếu thấy vậy nhẹ nhàng cười, mặc dù có chút bất mãn bị Tập Diệt
Nguyệt bắt nạt, nhưng hắn cũng không dám mở miệng nói không cho Diệt
Nguyệt của mình nấu cơm, nếu Diệt Nguyệt bãi công, đoán chừng sáu người
Vô Địch thần đội sẽ làm quỷ chết đói.
Từ khi nào thiếu niên Phi Tiếu đã đem Diệt Nguyệt trở thành của mình đây?
Nhìn Diệt Nguyệt thiếu nữ đi làm cơm, Tạp Tạp mới hài lòng nở nụ cười hắc
hắc, sau đó giống như đột nhiên nhớ ra cái gì vỗ ót mình một cái lôi kéo Dạ Nhiễm nói “A, đúng rồi Nhiễm Nhiễm, Huỷ để lại cho tỷ một món đồ!”
* Chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên