Đọc truyện Tà Y Độc Phi – Chương 127: Chân tướng của lần diễn tập!
Chuyển ngữ ♥ Lặng Thầm
Beta ♥ Linh Tống
Mấy người Dạ Nhiễm lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã trên từ không trung xuống.
Cái quái vật này, có tật xấu đúng không?
“Khặc khặc…..Bị gia gia ta hù đúng không? Tranh thủ thời gian mà đưa tất cả
bảo bối cho gia gia, nếu không ____ hừ hừ!” Chủ nhân giọng nói càng ngày càng đắc chí, truyền đến đến từ hư không.
“Gia ngươi là tổ tông! Ta là gia gia của ngươi đây này!” Khuôn mặt núc ních
của Khúc Thừa Trạch tràn đầy phẫn nộ, đoạt bảo bối của hắn, còn muốn
đoạt bảo bối của tiểu đội hắn, Khúc Béo mất bình tĩnh rồi!
“Không biết sống chết!” Giọng nói kia hừ lạnh một tiếng, đột nhiên xuất hiện
một đám khói đen trên không trung vây quanh Khúc Thừa Trạch!
Một lăng sa màu vàng cuốn lấy eo Khúc Thừa Trạch, cứu Khúc Thừa Trạch thoát khỏi nguy hiểm.
“Xem bổn tiểu thư là người chết hay sao?” Tập Diệt Nguyệt cười lạnh đưa Khúc Thừa Trạch đến bên người, ngửa đầu nhìn vòng xoáy trên trời, lạnh lùng
nói.
“Khặc khặc…..khặc, sáu người, thật là đại bổ! Gia gia ta cũng không có hứng
thú buông tha các ngươi rồi, cắn nuốt các ngươi, các bảo bối kia đều
thuộc về gia gia đấy!” bên trong vòng xoáy, giọng nói tà ác lần nữa lại
vang lên.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đứng cùng một chỗ, khóe miệng là ý cười nhẹ, tay phải Dạ Nhiễm vuốt cằm, quái vật kia đã yêu thích thu thập bảo bối như
vậy, chắc hẳn trên người hắn bảo bối cũng không ít đúng không?
Kỳ thật, loại chuyện giết ma đoạt bảo này, Vô Địch thần đội bọn họ tương đối ưa thích.
Dạ Nhiễm lặng lẽ ra hiệu với các đội viên của mình, mấy người Tập Diệt
Nguyệt sau khi thấy, khóe miệng thoáng run rẩy, quay người lặng yên núp
sau lưng Dạ Nhiễm.
Sấm sét trên không trung ầm ầm vang lên, theo sát là giọng nói tà ác cùng
một cánh tay được khói đen che kín: “Khặc khặc….khặc, ăn một chưởng của
gia gia ta!”
“Ha ha ha, ngươi cũng ăn một quyền của tỷ tỷ ta!” Dạ Nhiễm cười to vài tiếng, đánh một quyền hướng về phía đám khói đen kia!
Nhưng mà_____
Đúng lúc này, lúc Dạ Nhiễm sắp tiếp cận đến gần bàn tay kia thì khóe miệng
lại nở một nụ cười lạnh, dừng hành động tung chưởng, trong lòng bàn tay
đột nhiên bắn ra một đạo ám khí bạch sắc, bắn thẳng đến lòng bàn tay
trên trời kia!
“Độc?” Trong hư không giọng nói đột nhiên bắt đầu trở nên hoảng sợ…! Bàn tay
của hắn nhanh chóng hư thối, độc tố dùng tốc độ như gió bắt đầu xâm nhập vào cơ thể hắn.
Chính là lúc này!
Mấy người Khúc Thừa Trạch vẫn đang đứng phía sau Dạ Nhiễm lập tức phi thân
đến, nội lực cường đại tuôn ra, sáu người, bắt lấy cánh tay bị trúng độc kia, đồng loạt dùng sức kéo xuống!
Ầm ầm!
Bên trong vòng xoáy sấm sét đột nhiên cuồng vũ vang dội, bầu trời cứ thế bị xé một khe hở, quái vật ẩn nấp bên trong vòng xoáy bị sáu người Dạ
Nhiễm kéo xuống từ không trung!
Sáu người Dạ Nhiễm nhìn con “quái vật” đang nằm trên đất kia, nhìn con
“quái vật” bị sáu người bọn họ dẫm nát kia, nhất thời ảm thấy như đang
nằm mơ…
Cái này_____
Bị bọn họ dẫm nát dưới chân, đâu phải quái vật gì, rõ ràng chính là một người mặc áo đen che mặt!
“Đáng chết, vậy là bị bị các người thấy rồi!” Chỉ nghe người áo đen nói một
tiếng trầm thấp, lập tức vận nội lực hùng hậu định rời đi!
“Cảnh cáo ngươi, vận nội lực, phải chết là không phải nghi ngờ!” Dạ Nhiễm một cước dẫm lên ngực người đó, cười lạnh nói.
Một câu nói ra, lập tức người áo đen giật mình ngay tại chỗ, khóc không ra nước mắt.
“Thừa Trạch, tìm xem trên người hắn có bảo bối không.” Dạ Nhiễm nhìn người
kia che mặt bằng mũ lụa đen, khóe miệng cười lạnh, đối với Khúc Thừa
Trạch bên cạnh nói.
Khúc Thừa Trạch hứng phấn phất phất móng tay, lập tức trên dưới đủ cả, tìm
tòi một phen, nhưng lại buồn bực khi không có kết quả.
“Đồ đần, không gian chỉ giới!” Tập Diệt Nguyệt ở một bên gõ đầu Khúc Thừa Trạch, gào thét.
Đôi mắt Khúc Thừa Trạch sáng ngời, đúng đúng đúng, không gian chỉ giới! Thế nhưng mà____
“Đội trưởng, nếu như gỡ không gian chỉ giới của hắn, nhất định phải giết hắn đi.” Khúc Thừa Trạch chỉ chỉ người áo đen trên mặt đất, nhướng mày đối
với Dạ Nhiễm nói ra.
Dạ Nhiễm nở nụ cười, cúi đầu nhìn người áo đen bị nàng dẫm dưới chân,
giọng nói lạnh lùng nói: “Giao bảo bối ra, tha ngươi một mạng!”
“Hai cái lão già chết tiệt!” Hắc y lão giả kia đột nhiên lại hét to lên về phía bầu trời.
Tròng mắt Dạ Nhiễm hơi híp, cười lạnh, trực tiếp gỡ không gian chỉ giới trên
ngón tay người áo đen, mũi kiếm chỉa trên cổ họng người áo đen, “Xóa lạc ấn của ngươi trong không gian giới, việc này thì bổn cô nương tự thấy
vẫn có thể tự mình làm được, bây giờ, như vậy, ngươi có thể đi chết
rồi.”
Dạ Nhiễm vừa dứt lời, trường kiếm lâp tức chém về hướng hắc y nhân.
Đột nhiên_____
Trên bầu trời xuất hiện một đại cao thủ, nắm lấy người áo đen, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu.
Đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, khóe miệng Dạ Nhiễm nở nụ cười nguy hiểm, vận nội lực, Dạ Nhiễm nói: “Độc này nếu không có
giải dược của bổn cô nương, ba ngày sau, hắn phải chết là không thể nghi ngờ!”
Trên bầu trời, mắt thường có thể thấy một tia vặn vẹo, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa.
“Đội trưởng, cái này____” Liễu Phi Tiếu dùng nội lực thấy rõ, Dạ Nhiễm cố ý
làm chậm lại động tác, cuối cùng để cho người kia xuất hiện cứu hắc y
nhân mang đi.
“Ngày mai, hết thảy đều sáng tỏ rồi.” Dạ Nhiễm thần bí cười, đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lùng.
Liễu Phi Tiếu đại khái đoán được điều gì, nhưng lắc đầu dùng sức đá bay ý nghĩ kia đi.
“Thừa Trạch, không gian giới này ngươi giữ lại, ngày mai trước tiên gặp chủ
nhân nó, sau đó tất cả thuộc về chúng ta.” Dạ Nhiễm đưa không gian giới
cho Khúc Thừa Trạch, thản nhiên nói.
Khúc Thừa Trạch tiếp nhận không gian giới, khuôn mặt kích động đỏ bừng, hắn
cũng không nóng nảy lấy lại dây thừng thiên tàm ti của mình, không gian
giới của Khúc Thừa Trạch hắn, ai cũng đừng muốn cướp đồ trên tay hắn!
“Phi Tiếu, Diệt Nguyệt, Mạc Tiêu, La Lỵ, tất cả mọi người trở về ngủ một
giấc thật ngon, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai tất cả nghi
hoặc sẽ được giải đáp, chúng ta có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này
rồi.” Dạ Nhiễm khoát tay áo, sau khi nói xong thu hồi kết giới ngoài
cửa, phi thân trở về phòng.
Những ngày này giày vò, nàng căn bản không thể có giấc ngủ ngon, buổi tối hôm nay, rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon rồi.
Mấy người Liễu Phi Tiếu trở lại phòng, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Ngủ, tuyệt đối không ngủ được.
Các học viên Học Viện Quân Sự sau khi xem xong trận chiến đấu khôi hài này, sau nửa ngày thở dài một tiếng, vẫn là đi ngủ đi.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Nhiễm dẫn đầu tất cả học viên, đi về phía chân núi.
Học Viện Quân Sự đợi không lâu, Học viện Hoàng Gia cùng Học Viện Hắc Trạch cũng lục tục đi xuống núi.
Tạp Tạp nằm trong ngực Dạ Nhiễm, nhìn xung quanh núi, ánh mắt có chút suy
nghĩ phức tạp, lúc trước vùng núi này đã cảnh cáo nó, quả thật quá mức
cường đại, dù nó và Tiểu Khung cùng nhau chống lại cũng không có quá
nhiều khả năng chiến thắng.
Học Viện Hoàng Gia cùng Học Viện Hắc Trạch trải qua sự việc hôm qua, sắc
mặt đều có chút tái nhợt, hai vị tuấn mỹ Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt
Nam, cũng vì đội viên nhà mình bị cắn nuốt nên vẫn âm thầm áy náy.
Trái lại Học Viện Quân Sự, mỗi người tinh thần hiên ngang còn chưa nói tới, cũng không có quá nhiều mệt mỏi cùng bất an.
Ít nhất, bọn họ không phải đồ đần, suy nghĩ của trung đoàn trưởng cho bọn
họ, chỉ đạo, dẫn đường bọn họ, đều không có chút sai lầm.
Thế nên có trung đoàn trưởng cùng Vô Địch thần đội, bọn họ, còn phải sợ cái gì nữa.
“Tối hôm qua các ngươi như thế nào?” Bắc Thần Linh nhìn Dạ Nhiễm, thấp giọng hỏi.
Thanh Việt Nam cũng đưa mắt nhìn Dạ Nhiễm. Hai người bọn họ tối hôm qua vừa
trở về, không khí trong đội ngũ mới an ổn lại, dù sao thân phận hai
người bọn họ cũng không thể bại lộ, bây giờ nhìn mấy người Dạ Nhiễm bình an vô sự, ngược lại thở dài một hơi.
“Cũng may, quái vật bị ta dùng độc đánh lui.” Nghĩ tới tối hôm qua hắc y nhân giả vờ giả vịt, Dạ Nhiễm cũng không tức giận chút nào.
“Độc?” Bắc Thần Linh khóe mắt nhảy dựng, như vậy căn bản không đúng chút nào,
quái vật nào có máu, mà nếu đã không có tuần hoàn huyết dịch (là tuần
hoàn máu đấy ạ!) thì làm sao có thể dùng độc? ,
“Cũng không giống những ……quái vật kia, độc tự nhiên có thể sử dụng.” Dạ
Nhiễm trầm giọng nói ra, chỉ là giọng nói nghe như thế nào cũng có một
chút nghiến răng nghiến lợi.
Lại nói, hắn và Bắc Thần Linh cũng hiểu Dạ Nhiễm không ít, nghe nàng nói như vậy, tự nhiên sẽ hiểu Dạ Nhiễm không muốn nói nữa.
“Bây giờ lên núi?” Thanh Việt Nam chớp chớp đôi mắt bảo lam thạch, nghiêng đầu hỏi.
“Ngọn núi này có quái vật tương đối có thực lực, vô cùng cường đại.” Tạp Tạp
ngồi trên lưng Dạ Nhiễm, nheo nheo đôi mắt nói với Thanh Việt Nam và Bắc Thần Linh.
“Ta thật đúng là muốn mở mang kiến thức, đến tột cùng là quái vật cường đại đến mức nào mà làm cho Manh Tạp Tạp đại gia quay đầu bỏ chạy.” Bắc Thần Linh khẽ nhếch mắt, ánh mắt có chút trêu tức Tạp Tạp.
Tạp Tạp đại gia bị đâm trúng chỗ đau, lập tức nghiêng đầu, chui vào trong
ngực Dạ Nhiễm, khiến cho Manh Tạp Tạp đại gia hắn lần đầu tiên nảy sinh ý muốn chạy trốn, nó cũng muốn biết cuối cùng là quái vật như thế nào!
Hừ!
Dạ Nhiễm cười nhẹ vuốt vuốt đầu Tạp Tạp, tiểu gia hỏa này.
“Lên đi” Dạ Nhiễm nói với Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam.
Hai thiếu niên cực kỳ đẹp mắt nhẹ gật đầu, nội bộ Tuyết Quốc đã giải quyết
xong, muốn rời khỏi Tuyết Quốc, muốn hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất, vùng
núi này họ phải đi qua là chuyện không thể tránh khỏi.
“Học Viện Quân Sự xếp thành hàng ngũ, theo ta lên núi.” Dạ Nhiễm quay đầu nhìn về phía 500 đệ tử, trầm giọng nói.
“Vâng!” câu trả lời vang dội.
Dạ Nhiễm nhìn Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam, ngoéo….khóe môi, nói: “Ta đi trước một bước rồi.”
Thanh Việt Nam cùng Bắc Thần Linh cũng theo sau đi lên núi.
Vùng núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn một đường nhanh chóng đi từ chân núi lên đỉnh núi, nói thật thì….cũng ít nhất một ngày
đi đường.
“Sư phụ, ta cảm thấy không có chỗ nào đó không đúng.” La Lỵ có chút nghi
hoặc chớp to mắt nói, vùng núi này ở bên trong tựa hồ là rừng núi bình
thường mà thôi, cây xanh, xanh xanh, xanh xanh, không thấy có chỗ nào
không đúng.
Dạ Nhiễm lắc đầu, cũng không nói nhiều, chuyển biến vùng núi này, sắp đến rồi.
Dạ Nhiễm dừng bước, đưa tay ra hiệu cho mọi người phía sau dừng lại, mọi
người dừng bước, nhìn xem bốn phía có gì khả nghi không.
“Đều chú ý một chút, không được phân tán.” Dạ Nhiễm lời chỉ vừa dứt xuống,
toàn bộ sơn mạch đột nhiên thay đổi, trong mắt mọi người bắt đầu thận
trọng.
Cành lá rậm rạp, lá xanh rụng đầy, cành cây khô héo, đất đai bạc phơ.
Thảm cỏ xanh trên núi đã không còn, chỉ còn lại hoa cỏ đã chết khô. Trên mặt đất chỉ còn lại sự khô héo. ,
“Trung đoàn trưởng____”
“Đội trưởng…”
…..
Mọi người không thể tưởng tượng nổi hô lên, mở to mắt nhìn bốn phía rừng
núi trong nháy mắt từ xum xuê biến thành tử địa, sắc mặt dần dần trắng
bệch.
“Cái này, có lẽ đây mới là diện mạo thật của nơi đây.” Dạ Nhiễm thở dài, cho dù đã nhìn thấy qua một lần, lúc này đây vẫn như cũ bị một cảnh như vậy làm cho chấn kinh.
“Đội trưởng, chúng ta …” Tư Mạc Tiêu chỉ tay liếc nhìn đỉnh núi, hỏi Dạ
Nhiễm, chỉ là chưa nói xong, toàn bộ sơn mạch bỗng nhiên bắt đầu chuyển
động!
“Đứng cho vững! Không được phân tán, tất cả các tiểu đội trưởng chú ý đội
viên.” Dạ Nhiễm vận động nội lực, phi thân trên không trung hô lên với
mọi người.
“Vâng!” Những tân sinh tuy mới đến Học Viện Quân Sự được nửa năm thôi nhưng đã
nhận những huấn luyện mà người thường không thể tưởng tượng được, với
loại tình huống này, bọn họ chỉ khiếp sợ trong nháy mắt, rồi lập tức bắt đầu cẩn thận.
Dạ Nhiễm nheo mắt, ánh mắt mang theo vài tia tàn nhẫn, tinh thần lực không ngừng càn quét cả vùng!
Bỗng dưng____
Ánh mắt Dạ Nhiễm và Tạp Tạp đồng thời lạnh lẽo, bóng người Dạ Nhiễm trên
không trung lập tức bay xuống, rơi xuống một nơi, quét mắt hét lên với
mọi người: “Tránh ra!”
Vừa dứt lời, lập tức xung quanh vài dặm chỗ Dạ Nhiễm đã trống không.
Dạ Nhiễm vận nội lực trên nắm tay, một quyền ập đến mặt đất, hét lớn một tiếng: “Bạo Liệt Quyền ngập trời! Đi ra cho ta!”
Ầm ầm!
Theo nắm đấm Dạ Nhiễm rơi xuống là một hồi nổ mạnh ầm ầm, chính giữa vùng đất Dạ Nhiễm đấm, đất bắt đầu kịch liệt rung lên.
Một cái đuôi cực lớn, đột nhiên xuất hiện trong khe hở!
Đáy mắt Dạ Nhiễm hiện lên một tia khiếp sợ, không chút do dự, lập tức phi
thân xuống, một phát bắt được cái đuôi cực lớn, nội lực hùng hậu tuôn
ra, nàng xuất toàn khí lực, muốn túm đuôi kéo con cự quái ra: “Lập lại
lần nữa, đi ra cho ta!”
Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, La Lỵ, Liễu Phi Tiếu cùng Mạc Tư Tiêu năm
người phía sau phi thân xuống, sáu Tiên Thiên tông sư cùng sức, tuôn ra
nội lực, toàn bộ sơn mạch rung động long trời lỡ đất bắt đầu chuyển
động!
Ầm ầm!
Một âm thanh nổ vang ngập trời truyền đến trên mặt đất, khe hở càng lúc
càng lớn, chấn động càng lúc càng lớn, Dạ Nhiễm và mấy người Liễu Phi
Tiếu, cùng lúc phát lực, kéo cự quái đuôi to từ lòng đất lên!
Rầm rầm rầm!
“Ngao….”
Theo chấn động long trời lỡ đất là một tiếng gào thét, một cự quái đuôi to cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người!
Rồng!
Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người khi nhìn đến thứ này!
Nhưng Dạ Nhiễm đã kịp phản ứng rất nhanh, đây không phải rồng hay nói cách khác nó đang tiến hóa thành Long Đại Chi Mãng.
Long Đại Chi Mãng nhanh chóng lắc mình, thân hình bỗng dưng nhỏ đi, lập tức
lắc lắc vẫy đuôi với mấy người Dạ Nhiễm, toàn bộ thần thái đều là nịnh
nọt.
Hắc tuyến.
Mọi người đầu đầy hắc tuyến.
Quái vật kia xuất hiện làm bọn họ khiếp sợ, sau đó xuất hiện làm cho bọn họ
kinh ngạc hoảng sợ, mà bây giờ, thân hình con rắn nho nhỏ trước mặt kia
trên không trung lắc lắc vẫy đuôi, chính là con quái vật lúc nãy khiến
họ suýt thì gặp tai họa ngập đầu – Long Cự Mãng đang tiến hóa thành Long Đại Chi Mãng?
“Dẫn đường, bổn đại gia muốn lên đỉnh núi.” Tạp Tạp ngồi trên vai Dạ Nhiễm,
liếc nhìn con rắn nhỏ trên không trung, phảng phất như đế vương.
Con rắn nhỏ vừa nghe đến đỉnh núi, cái đầu trên không trung lập tức lắc đầu lia lịa, đáy mắt chứa chút sợ hãi.
Tạp Tạp nhíu mắt, hàn ý xuất hiện trong mắt, một Đại Địa Chi Mãng dám bỏ qua hiệu lệnh của Manh Tạp Tạp đại gia hắn?
“Chít chít_____Hiz khà zzzz Hizzz____” con rắn nhỏ chứng kiến hàn quang nơi
đáy mắt Tạp Tạp, lập tức lo lắng Hiz khà zzzz Hizzz kêu lên, như đang
giải thích cái gì đấy.
“Hừ! Chính là mấy cửu giai mộng cấp cũng muốn cùng bổn đại gia đối nghịch?
Cút đi…”Tạp Tạp trên vai Dạ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, sau đó đối với con
rắn nhỏ quơ quơ móng vuốt.
Con rắn nhỏ như được đại xá, lập tức như khói không thấy bóng dáng.
Dạ Nhiễm đầu đầy hắc tuyến, buổi tối hôm qua là hắc y nhân, hôm nay là Đại Địa Chi Mãng, toàn bộ như thế nào còn chưa đánh thì có vẻ như đã xong.
“Đại Địa Chi Mãng nói như thế nào?” Dạ Nhiễm đem Tạp Tạp trên vai ôm vào ngực, cúi đầu hỏi.
Tạp Tạp cọ cọ trong ngực Dạ Nhiễm, giọng nói vài phần đắc ý cùng tức giận: “Nhiễm Nhiễm không phải cũng đã đoán được sao…”
Nhìn Tạp Tạp làm nũng trong ngực, Dạ Nhiễm nhẹ nhẹ cười cười, vuốt vuốt đầu
Tạp Tạp, đáy mắt Dạ Nhiễm lóe hàn quang: “Đúng vậy, đã đoán được tám
chín phần mười rồi…”
Mấy người Khúc Thừa Trạch đứng nguyên tại chỗ, có chút nghi hoặc, có chút khó hiểu, đội trưởng đoán được cái gì rồi hả?
“Theo ta lên núi, dùng tốc độ nhanh nhất!” Dạ Nhiễm phất ống tay áo, vận khinh công bay về phía đỉnh núi.
Các học viên Học Viện Quân Sự cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, lập tức vận khinh công đuổi theo Dạ Nhiễm.
Sáu người Vô Địch thần đội, tiền – trung – hậu có tất cả hai người đi theo
bên trong đại đội, để ngừa ngoài ý muốn, các học viện được sáu Tiên
Thiên tông sư thủ hộ, ngược lại cũng không lo lắng, dùng hết tốc độ tiến về phía trước.
Trên đường đi, Học Viện Quân Sự không gặp bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, một đường thẳng tới đỉnh núi.
Chỉ là trên đỉnh núi đều trống không, không có bất cứ thứ gì.
Tất cả mọi người Học Viện Quân Sự đồng loạt nhìn Dạ Nhiễm, tóm lại là đi theo trung đoàn trưởng là tốt rồi.
Dạ Nhiễm khoát tay áo một cái với mọi người rồi ngồi xuống, sau đó tất cả
đệ tử cũng chỉnh tề ngồi trên đỉnh núi, Dạ Nhiễm ở tại chỗ, một thân áo
đỏ nhẹ bay trong gió, nở nụ cười tuyệt mỹ nói: “Đợi Học Viện Hoàng Gia
cùng Học Viện Hắc Trạch đến rồi nói sau.”
Hai giờ sau, Học Viện Hoàng Gia có chút chật vật lên đỉnh núi, ngay sau đó Học Viện Hắc Trạch cũng có chút chật vật đi tới.
Mọi người Học Viện Hoàng Gia cùng Học Viện Hắc Trạch thấy quần áo Học Viện
Quân Sự đều sạch sẽ, nhìn lại mình, lập tức từng cơn oán niệm bay lên.
Vì sao? Vì sao bọn họ lên được đỉnh núi tựa hồ thập tử nhất sinh, Học Viện Quân Sự lại giống như không có bất cứ việc gì.
Manh Tạp Tạp đại gia lanh nhạt quét mặt qua hai học viện khác, lỗ mũi thở
một hơi, hừ! Manh Tạp Tạp đại gia hắn ở bên trong sơn mạch còn phải chịu thua lỗ sao?
Dạ Nhiễm kỳ thật có chút nghi hoặc, lúc trước khi nàng cùng Tạp Tạp tìm
kiếm trên vùng núi này, hoàn toàn không có phát hiện bất kỳ linh thú
cùng mãnh thú nào, nhưng hôm nay lại đụng phải Long Đại Địa Chi Mãng
tiến hóa.
Bất quá_____
Những thứ này…..hôm nay không còn quan trọng.
Học viên ba học viện ngồi trên đỉnh núi, Dạ Nhiễm, Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam đứng ở phía trước.
Hai tay Dạ Nhiễm đặt sau lưng, nhìn đỉnh núi trầm giọng nói: “Chúng ta đều
đến đông đủ rồi, các ngươi còn không hiện thân sao? Hoặc là_____ tối hôm qua, vị hắc y nhân tự xưng là gia gia kia, thật sự muốn đi Minh Giới
đưa tin sao?”
“Khục khục, khục khục…”
Liên tiếp vài tiếng ho khan từ một chỗ truyền đến, Dạ Nhiễm nheo mắt lại, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh băng.
Các học viên nghe tiếng ho khan, có thể nói là lập tức đứng lên!
Vì sao?
Bởi vì giọng nói này, bọn họ cực kỳ quen thuộc!
“Viện trưởng___”
Viện trưởng?
Trên hư không ba lão giả đi tới, không phải ba viện trưởng học viện bọn họ thì là ai?
Dạ Nhiễm cười lạnh một tiếng, nàng đoán quả nhiên không tệ, những chuyện
sau khi tới Tuyết Quốc này đều do ba lão đầu tử kia an bài.
Kể cả quái vật rời núi, cự quái tập kích, thậm chí là đệ tử hai học viện bị cắn nuốt.
“Khục, tiểu Dạ Nhiễm, ta cũng hiểu là không được thoải mái nhưng giải dược
kia, vẫn là cho ta đi?” Một trong ba lão đầu tử, mang theo chút ít chột
dạ, mang theo chút ít bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Dạ Nhiễm, vừa cười vừa
nói.
Hai tay Dạ Nhiễm hoàn toàn đặt trước ngực, đối với lời nói Lưu Dược Viện
trưởng nhà mình, chỉ là nhàn nhạt nhíu mày: “Bổn cô nương hạ độc Ma tộc
lão quái, dùng đạo lý gì ra tay giải độc?”
Lời Dạ Nhiễm vừa nói ra, ba lão giả mặt mày lặp tức囧 rồi.
Lưu Dược Viện trưởng cùng Viện trưởng Học Viện Hắc Trạch trừng hướng về
phía Viện trưởng Học Viện Hoàng Gia đang suy yếu, thật đáng đời lão già
họm hẹm.
Viện trưởng Học viện Hoàng Gia một thân áo đen trên người da cũng đã biến
thành màu đen, hắn bây giờ có thể nói là đã ném chết mặt mũi còn ném đi
một không gian giới bảo bối rồi.
Mọi người Bắc Thần Linh, Thanh Nam Việt khó hiểu nhìn về phía Dạ Nhiễm, đây ruốt cuộc là có chuyện gì?
Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, La Lỵ cùng Tư Mạc Tiêu mở to mắt nhìn một
cảnh này, người mở miệng một tiếng gia gia buổi tối hôm qua, một hắc y
nhân toàn hắc khí, lại là____
Viện trưởng Học Viện Hoàng Gia?
“Ngươi ngươi ngươi___ngươi đường đường là một viện trưởng, vậy mà lại đến đánh lén chúng ta, còn đoạt bảo bối của ta?” Khúc Thừa Trạch có thể nói
là….mất bình tĩnh nhất, chưa từng có người nào có thể đoạt bảo bối trên
tay Khúc Thừa Trạch hắn, cho dù là một không gian chỉ giới, nghe được
chân tướng như thế, Khúc Thừa TRạch thiệt tình không biết phải bình tĩnh như thế nào.
Lời Khúc Thừa Trạch vừa nói, càng làm cho học viên hai học viện mở to mắt,
bọn họ bây giờ chỉ cảm giác mình giống như sống bên ngoài không gian.
“Lão phu! Lão phu chẳng qua là đi trêu đùa các ngươi mà thôi! Chính là các
ngươi yếu sức___” Viện trưởng Học Viện Hoàng Gia muốn nói là mấy tiểu tử nhỏ yếu kia mới bị hắn chiếm bảo bối, huống chi cái kia vốn chính là
chi bảo trấn viện của Học Viện Hoàng Gia bọn họ!
Nhưng lão đầu tử lại tưởng tượng, có vẻ như hắn lại rơi xuống thế hạ phong,
còn trúng phải độc dược, vì vậy âm thanh Viện trưởng Học Viện Hoàng gia
thật tức giận.
“Có phải các ngươi nên giải thích một lời hay không!” Giọng nói trong trẻo
nhưng lạnh lùng mang theo chút ít lửa giận của Bắc Thần Linh vang lên.
Đôi mắt bảo thạch lam lạnh buốt của Thanh Việt Nam đang nhìn về phía ba
Viện trưởng, đây là rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Hắn chỉ muốn biết những
đội viên bị cắn nuốt của bọn họ!
“Nếu không có lời giải thích hợp lý, giải dược, sẽ không có.” Dạ Nhiễm lạnh
nhạt chắp hai tay sau lưng, áo đỏ tung bay, khóe miệng tà mị tươi cười,
chỉ là sâu trong đáy mắt là một mảnh hàn băng.
Lời Dạ Nhiễm nói….hiển nhiên là uy hiếp.
Lưu Dược Viện trưởng trừng mắt liếc nhìn Dạ Nhiễm, dường như muốn nói…, nha đầu kia tại sao lại nói chuyện cùng trưởng bối như vậy.
Chỉ là vừa giương giương mắt, lại nhận được cái nhìn hầm hầm của tân sinh
ba học viện, khóe miệng Lưu Dược Viện trưởng co lại, thu hồi ánh mắt.
“Đúng như các ngươi chứng kiến, những điều này đều là ba chúng ta an bài
đấy.” Viện trưởng Học Viện Hắc Trạch vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng
tươi cười, nói ra sự thật trước ánh mắt sáng quắc của các học viên.
Nghe được đáp án như dự liệu, trên bầu trời bỗng nhiên nổi từng cơn gió lạnh rét thấu xương, bọn họ đã nghĩ tới, chỉ là vẫn không thể tiếp nhận.
“Các đội viên bị cắn nuốt đâu?” Thanh Việt Nam chỉ muốn biết, các đội viên bị cắn nuốt đã đi đâu.
“Chết rồi.” Viện trưởng Học Viện Hắc Trạch không chút do dự nói ra hai chữ này.
Từng âm thanh hít sâu sửng sốt vang lên.
Chết rồi hả? Đây không phải là diễn tập sao? Không phải ba viện trưởng bố trí nơi diễn tập sao?
Lúc hi vọng bị đánh nát lại làm cho bọn họ hi vọng rồi lại cho bọn họ một kích chí mạng!
“Đã có thể chết ở chỗ này vậy rất có thể chết ở chiến trường Nhân Ma, chết ở đâu có khác gì chứ?” Viện trưởng Học Viện Hắc Trạch nhìn ánh mắt của
mọi người, chậm rãi nói, đáy mắt hiện lên tia lạnh nhạt, lạnh lùng.
Dạ Nhiễm nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, giương mắt, gằn từng chữ một:
“Bọn họ tình nguyện chết để thủ hộ gia viên trên chiến trường.”
“Thủ hộ?” Nháy mắt đôi mắt Viện trưởng Học Viện Hắc Trạch nghi vẫn một
thoáng, lại lạnh nhạt cười khẽ nói: “Dù sao đều phải chết, không phải
sao?”
Phanh!
Mọi người chỉ thấy một vòng hồng ảnh hiện lên, một giây sau đó lại nghe tiếng nổ!
Viện trưởng Học Viện Hắc Trạch bụm cằm của mình, dường như khồng thể tin
được, hắn…hắn đường đường là viện trưởng Học Viện Hắc Trạch, một cửu
giai mộng cấp võ giả, rõ ràng____
Vậy mà lại bị đánh?!
Bắc Thần Linh cùng Thanh Việt Nam đứng nguyên tại chỗ, có hồ có chút giật
mình sững sờ nhìn Dạ Nhiễm đột nhiên ra tay, chợt lại bình thường trở
lại, Dạ Nhiễm nàng từ trước cho tới bây giờ đều là người tự làm theo ý
mình.
Đánh rất tốt!
Ba chữ kia, ngay ngắn xuất hiện trong đầu mấy người Vô Địch thần đội cùng tất cả học viên.
Dạ Nhiễm nắm nắm đấm đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn Viện trưởng Học
Viện Hắc Trạch, “Ngươi cũng xứng là một viện trưởng sao?!”
Không xem tánh mạng học viên ra gì, còn xứng sao?!
Ánh mắt Dạ Nhiễm quá mức lạnh băng, quá mức khắt nghiệt. Bị ánh mắt như vậy nhìn đến, Viện trưởng Học Viện Hắc Trạch có lẽ đã quên phải đau đớn hay phẫn nộ.
“Khục khục, Nhiễm nha đầu…” Lưu Dược Viện trưởng nhìn hai lão bằng hữu, một
người bị Dạ Nhiễm tra tấn độc tố lời nói cũng không thể nói, người thì
hôm nay bị Dạ Nhiễm một quyền đánh, hắn như thế nào lại cảm thấy có chút hả hê, bất quá mấy lời muốn nói, chỉ là chưa kịp mở miệng, đã bị ánh
mắt lạnh băng của Dạ Nhiễm cắt đứt.
“Viện trưởng? Ngài cũng nghĩ sinh mệnh của chúng ta là cây cỏ sao?” Dạ Nhiễm
nhìn Lưu Dược Viện trưởng, âm thanh trì hoãn hỏi lên, Học Viện Quân Sự
không có học viên xảy ra chuyện không may, nhưng hôm nay nếu học viên
Học Viện Quân Sự cũng bị cắn nuốt như vậy! Lưu Dược có phải hay không sẽ nói như thế, bọn họ thực lực không đủ, chết cũng là có lẽ?
Các học viên Học Viện Quân Sự thoáng một phát đem mọi ánh mắt đổ dồn vào người Lưu Dược.
Học viên Học Viện Quân Sự, là một đại tập thể, trong nội bộ bọn họ có đấu
tranh, nhưng chỉ cần có sự việc xảy ra, toàn bộ điều nhất trí đối ngoại.
Đồng thời, Học Viện Quân Sự cũng bao che khuyết điểm của học viên, Lưu Dược
Viện trưởng càng nổi danh là bao che khuyết điểm, ông ấy____sẽ trả lời
thế nào?
“Mỗi người các ngươi đều được Học Viện Quân Sự chọn lựa kỹ càng, là tinh anh được tỉ mỉ tìm ra.” Lưu Dược Viện trưởng không trả lời, chỉ ngắn gọn
nói ra những chữ này.
Nhưng thực sự chính là ông sẽ không trơ mắt nhìn các học viên của mình chết trong chuyện này.
Tâm tình Dạ Nhiễm mới xem là tốt một chút, nhìn thoáng qua ba lão đầu,
không nói một lời xoay người, đi đến trước mặt Học Viện Quân Sự, khoanh
chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Nhìn động tác của Dạ Nhiễm, ba lão đầu tử đều 囧.
Thanh Việt Nam đè lửa giận xuống tận đáy lòng, lạnh như băng cùng thất vọng,
nhìn ba vị viện trưởng, hỏi: “Tất cả quái vật trong lúc này, đều là thật sao?”
“Là giả.” Lưu Dược viện trưởng giọng nói nhàn nhạt trả lời.
Một đáp án, dường như nội tâm mọi người dậy sóng to gió lớn.
Là giả, kinh nghiệm những ngày qua của bọn họ ở đây, toàn bộ đều là giả dối sao?
“Nếu là giả, như vậy các học viên bị cắn nuốt đâu?” Thanh Việt Nam đè nén xúc động muốn đánh người xuống, sâu kín nói.
“Đích thật là chết rồi.” Lưu Dược Viện trưởng mắt nhìn trời, không dám nhìn ánh mắt những học viên kia.
“Tốt, trên bầu trời xuất hiện huyết chưởng, cái gì Thất Giai quỷ quái Quỷ
Thiên Hải, là ai?” Thanh Việt Nam không có quên, chủ nhân huyết chưởng
trong hư không đã nói sẽ không bỏ qua cho Dạ Nhiễm.
“Đích thật là Ma tộc Quỷ Thiên Hải.” lúc Lưu Dược nhắc tới không khỏi nhìn về phía Dạ Nhiễm, đáy mắt hiện lên một vòng lo lắng, đứa bé này thật là
tốt, chính là có chút xúc động, liên tục chém Quỷ Thiên Hải hai lần
không nói, vừa rồi lại đối với hai vị lão hữu…
Ai, Lưu Dược nhẹ khẽ lắc đầu, cái nha đầu kia, nếu có thể mặc người ta ức hiếp, cũng là kỳ quái rồi.
Bắc Thần Linh hé mắt hỏi: “Thanh niên áo trắng lúc trước là ai?”
Câu hỏi của Bắc Thần Linh, có thể là nói tới tất cả tâm can của mọi người ở đây, tại đại lục nhiều năm như vậy,bọn họ chưa từng nghe nói qua một vị thanh niên cường giả như vậy.
Ba vị viện trưởng liếc nhau, đáy mắt hiện lên tia sợ hãi, Lưu Dược viện
trưởng chậm rãi lắc đầu nói ra, “Hắn chỉ vô tình tới đây, Lão phu khuyên các ngươi vẫn là không được đi điều tra, dùng thực lực của các ngươi
vẫn là tra không được gì.”
Dạ Nhiễm mở mắt, sự sợ hãi của ba vị viện trưởng nàng đều đã thấy, xem ra thanh niên áo trắng ấy, có lai lịch lớn đó.
Dạ Nhiễm có cảm giác, đích đến trong Thiên Địa đang bày ra trước mặt nàng rồi.
Phân chia thực lực của Thương Minh đại lục, hôm nay, tại đây nàng nhận thức
được hay sao? Thiên Tứ bà bà sẽ không lừa gạt nàng, như vậy trước khi hạ mệnh lệnh, sự phân chia ấy đã lộ ra rồi.
Thương Minh đại lục, coi như đơn giản, rồi lại khắp nơi lộ ra thần bí.
Hơn nữa Lưu Dược viện trưởng đã nói những quái vật trong Tuyết Quốc này đều là giả, như vậy____
Nghĩ nghĩ, Dạ Nhiễm vẫn đứng lên, đi đến trước mặt ba vị viện trưởng, trầm
giọng nói: “Bộ mặt thật sự của Tuyết Quốc, ba vị viện trưởng bây giờ có
thể nói ra rồi chứ?”