Tà Y Cuồng Thê

Chương 38: Hồng Anh Lục Huyền


Đọc truyện Tà Y Cuồng Thê FULL – Chương 38: Hồng Anh Lục Huyền


Phượng Vô Tà nghĩ thầm, bản thân lúc trước cư nhiên lại xem thường Phượng Vô Hà.

Nàng cho rằng, Phượng Vô Hà bất quá chính là một độc nữ giả trang bạch liên hoa nhưng lại không dự đoán được, nàng ta thế nhưng còn có thể lừa gạt Phượng Vô Tâm, hai người kết hợp lại nhằm vào nàng, ở lễ nghĩa đường diễn như vậy liền đạt được mong muốn.
Bất quá Phượng Vô Tà cũng không sợ.
Nàng đã luyện ra thiên hỏa, lại có kỹ năng dược sư trong người.

Căn bản không hề sợ hãi hoả hồn thuật của Phượng Vô Tâm, nói chi Phượng Vô Hà —— bình thường ít cùng người tranh phong, nên chắc chắn so với Phượng Vô Tâm còn kém không ít.
Nếu như thế, ta còn lo lắng cái gì?
Hiện tại mặc kệ các nàng đắc ý, về sau ta sẽ khiến cho các nàng phải khóc thét.
Lễ nghĩa đường nghị sự xong, ai cũng muốn trừng phạt Phượng Vô Tà, cuối cùng lại vì tin tức con cháu thứ tộc cũng có thể tham gia tranh cử người thừa kế gia tộc mà kết thúc trận tranh luận này.
Xong việc, Phượng Nguyên Cực gọi Phượng Vô Tà vào phòng, lại rất là từ ái mà hàn huyên một hồi lâu.
Từ khi nàng sinh ra cho tới chuyện nàng si ngốc mà đem trong phủ nháo đến gà chó không yên, chuyện nàng từ nhỏ tới lớn ăn không ít khổ … cuối cùng, vị lão nhân đầu bạc này khoé mắt đều đã ươn ướt mà lôi kéo tay nàng, liên tục nói: Cháu gái ngoan của ta, trước kia gia gia khiến ngươi chịu khổ rồi ….
Phượng Vô Tà trong lòng cũng không khỏi có chút cảm động.
Chỉ dựa vào việc lão nhân gia này chỉ có một người cháu gái ruột thịt duy nhất là nguyên chủ của thân thể này khiến Phượng Vô Tà đột nhiên lại có lòng tham.
Ở hiện đại, nàng cũng vô cùng kính yêu gia gia của chính mình …… Nhưng mà……
Nàng rốt cuộc vẫn nhớ tới cảm giác có gia gia bên cạnh …
Luôn luôn kiên cường như nàng nhưng khi đối mặt vị lão nhân hiền từ này, cũng không khỏi rung động.
“Gia gia, ngươi yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng!” Trước khi rời đi, Phượng Vô Tà cũng nắm chặt tay vị lão nhân gia này, nói ra lời thề son sắt.
Nàng nếu như đã mượn thân thể của nguyên chủ, như vậy thì trách nhiệm của nguyên chủ tự nhiên cũng đặt trên đầu nàng.


Gia chủ vì Phượng Vô Tà mà an bài cho nàng hai thị nữ ngoan ngoãn, lại phân cho nàng một tiểu viện mới.
Nghe nói, cái viện kia là nơi ở trước kia của mẫu thân nàng.
Nàng đi theo chỉ của thị nữ bước vào cửa viện.
Cửa viện treo một cái bảng hiệu tinh xảo, viết: Bạch Trúc viện
Bạch Trúc?
Hai chữ này nàng cảm thấy vô cùng quen thộc…..
Ở hiện đại, mẹ của nàng cũng tên là Bạch Trúc……
Đột nhiên ——
Nàng hồi tưởng từ trong trí nhớ, có một ý niệm giống như thoát khỏi sương mù rồi chui vào trong trí não nàng.
Nguyên chủ ngu dại, ký ức có thiếu hụt cho nên nàng vẫn luôn không nhớ được tên mẫu thân của nguyên chủ là gì.
Hay là —— mẫu thân của nguyên chủ, cũng tên Bạch Trúc?
Có loại trùng hợp này sao?
Nàng trọng sinh, đi vào cái dị thế đại lục này, cùng nguyên chủ đã chết trùng tên trùng họ.
Ngay cả mẫu thân của nguyên chủ, cũng trùng tên trùng họ vỡi mẫu thân đã qua đời ở hiện đại của nàng.
Như vậy……
Có thể hay không, mẹ của nàng ở hiện đại cũng đi tới nơi này……
Phượng Vô Tà trong lòng bỗng nhiên nổi lên tia kích động khó có thể ức chế.
Cha mẹ nàng rốt cuộc đã đi đâu vậy, vì sao lại mất tích?

Nàng phải làm gì mới có thể tìm được cha mẹ mất tích của mình? Kiểm chứng suy đoán của bản thân?
Bí ẩnnày chậm rãi mà lên men ở trong lòng nàng….
Phượng Vô Tà mang tâm tư như vậy, chậm rãi đi vào Bạch Trúc viện, vừanhìn liền biết cái viện này so với nơi ở trước kia của nàng thật sự lớn hơn rất nhiều.

Hoa lê đầy đất, đình các được điêu khắc tỉ mỉ, thậm chí còn có một ao nhỏ để cái nuôi cá, gạch xanh ngói đỏ, bố cục thập phần tinh xảo.

Thị nữ nhìn ra kinh ngạc trên mặt Phượng Vô Tà, vừa cười vừa giải thích: “Tiểu thư, ngài trước kia sinh bệnh, có thể không nhớ rõ.

Đây là ‘Bạch Trúc viện’, trừ bỏ viện của gia chủ thì đây chính là nơi tao nhã nhất.

Cây cỏ trong viện đều là do phu nhân năm đó tự tay trồng, phu nhân lại dùng hồn thuật khiến cho toàn bộ cây cỏ ở đây bốn mùa đều sinh trưởng phát triển vô cùng tốt.”
Phượng Vô Tà liền nhìn tới nha đầu đang giải thích ngọn nguồn cho nàng.Chỉ thấy nàng trước sau đều cách chính mình hai bước, mắt mang ý cười, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Diện mạo cũng vô cùng thanh tú.
Phượng Vô Tà lại quay đầu, nhìn về phía một thị nữ khác.
Thị nữ này, quần áo rất là thanh nhã, thần sắc đạm nhiên, trước sau không nói gì, thấy Phượng Vô Tà đánh giá nàng, liền hé mở đôi môi, nhẹ nhàng cười.
Hai thị nữ này ánh mắt đều vô cùng trầm ổn mà lại sạch sẽ, đối với một phế vật tiểu thư cũng không có tia trào chúng, chỉ có cung kính!
Phượng Vô Tà vừa thấy liền biết, đây là hai cô nương tính tình ổn trọng.
“Các ngươi tên gì?” Phượng Vô Tà hỏi.

“Tiểu thư, nô tỳ……”
“Nói ‘ta’ là được, không cần tự xưng nô tỳ.”
Lời nói của một trong hai cô nương còn chưa xong đã bị Phượng Vô Tà đánh gãy, sửa lai.

Nàng ta sửng sốt một chút, rồi sau đó liền gật đầu: “Đa tạ đại ân của tiểu thư, ta tên là Hồng Anh, nàng kêu Lục Huyền.

Chúng ta vốn là tỷ muội, do trong nhà xảy ra biến cố nà phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Sau lại được lão gia chủ cứu,lúc này mới đi tới Phượng gia.

Mấy năm trước, chúng ta vẫn n ở trong võ kỹ các làm việc, giám thị võ kỹ tàng thư Phượng gia.”
Phượng Vô Tà hứng thú: “Giám thị võ kỹ tàng thư? Các ngươi ở đó làm sai sự nhiều năm như vậy, chắc hẳn các ngươi đã xem qua toàn bộ võ kỹ cao thâm.”
Hồng Anh cùng Lục Huyền liếc mắt nhìn nhau một cái, gật gật đầu.
Phượng Vô Tà trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là gia gia tâm tư kín đáo, tuy rằng tin tưởng nàng có thể cạnh tranh vị trí thừa kế.

Nhưng hắn lại cố ý phái hai nha đầu lợi hại lại đáng tin cậy này tới đây.
Rõ ràng là muốn giúp nàng học tập võ kỹ.
Không nói hai lời, Phượng Vô Tà lập tức mang theo các nàng vào trong viện, rồi lệnh cho các nàng đóng cửa viện lại.
Nào biết mới vừa vào phòng ——
Đế Thiên Tà đã đang ngồi ở trong phòng nàng, trên tay hắn còn đang cầm một quyển sách cổ.

Vừa thấy nàng bước vào liền nhàn nhạt liếc nhìn một cái:

“Lão nhân kia thật đúng là lão ma đầu, nói lâu như vậy mới đem ngươi thả ra?”
Hồng Anh cùng Lục Huyền chưa từng gặp qua người nam nhân này, trong lúc nhất thời, hai cô nương này liền nhanh chóng tiến lên đem Phượng Vô Tà bảo hộ ở phía người.
“Ngươi là ai?!”
Bạch Trúc viện này, đừng nói là người ngoài mà ngay cả tiểu thư dòng thứ tộc của Phượng gia cũng chưa có tư cách bước vào.
Nơi này lúc trước bị Bạch Trúc phu nhân hạ kết giới, sau khi nàng mất tích thì kết giới vẫn luôn không giải trừ.
Cho tới khi nãy, gia chủ mới hoá giải kết giới của nơi này.Vì sao có người xông vào?
Hồng Anh lạnh lùng chất vấn Đế Thiên Tà, trong tay sớm đã tích tụ một đạo hồng lăng, hồng lăng bay đến nửa đường, thế nhưng lại biến thành một tử hồng xà khí thế hung mãnh, thẳng tắp nhằm về phía Đế Thiên Tà.
Mà Lục Huyền cũng không nhàn rỗi, nàng từ trong tay áo lấy ra một thanh tiểu mộc cầm —— ban đầu, tiểu mộc cầm này chỉ nhỏ bằng một bàn tay nhưng khi Lục Huyền đặt ở lòng bàn tay, mộc cầm liền biến lớn.
Lục Huyền ngón tay nhẹ đưa,âm thanh của huyền cầm dường như hoá thành lợi kiếm, khiến cho hồn lực xung quanh trở nên hỗn loạn.
Phượng Vô Tà trong lúc nhất thời cảm thất thấy hồn lực xuất ra từ huyền cầm phảng phất có thể đem gian nhà phá hỏng.
Không ngờ hồn lực của Hồng Anh cùng Lục Huyền lại lớn như vậy.
Trong lúc này, Phượng Vô Tà đối với hồn thuật của các nàng thập phần hứng thú.

Vì thế cũng không lên tiếng ngăn cản các nàng ra tay, dù sao nàng biết, hai cô nương này không thể khiến Đế Thiên Tà bị thương được.
Quả nhiên, hồn thuật của Hồng Anh biến ra hồng xà nhưng chỉ đi đến nửa đường liền phiêu tán ở trong không khí.
Do, xà kia không phải xà thật mà là dùng hồn lực bắt chước ra hình xà mà thôi, nên Đế Thiên Tà chỉ cần nâng tay là có thể đem nó đánh tan.
Mà mộc cầm của Lục Huyền cũng đã bị Đế Thiên Tà nhẹ nhàng hóa giải……
Đế Thiên Tà thậm chí còn một bên lật sách, một bên lại nhẹ nhàng liếc Lục Huyền một cái, chống cằm nói một câu: “Ừm, khúc đàn này là một khúc chắp vá.”
Lục Huyền nghe xong, mặt tái đi……
Người nam nhân này, coi bản thân thành nam chủ nhân của Bạch Trúc viện sao?
Tư thế này thế nhưng lại cao ngạo đến không kiềm chế được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.