Đọc truyện Ta Xuyên Không Thành Tà Thần – Chương 49: Giết yêu thú – Gặp ma nữ
Quân Huyền nhìn yêu thú gầm gừ khó chịu thì liền sử dụng tới hồn kỹ mới luyện được chút da lông “ám tiên nhiên”. Từ đầu bàn tay Quân Huyền bắt đầu cô động tích tụ hồn lực lại, hồn lực sau vài lần được rèn luyện liền tụ tập trên bàn tay hắn, hồn lực tụ tập lần này biến thành một vật nhọt hoắt như đầu thương của binh khí.
Hồn lực của Quân Huyền tụ tập sắc bén đến mức ngọn gió lướt liền có thể chém thành đôi. Đây là ám tiên thiên theo kỹ năng Quân Huyền tự tạo thành, đúng là ám tiên thiên sẽ tạo ra hồn lực sắc bén, nhọn hoắt để giết đối thủ trong nháy mắt, nhưng ám tiễn ấy vừa tạo ra liền phóng thích tấn công, còn của Quân Huyền ngược lại. Hắn giữ ám tiến trên đầu bàn tay như thế sẽ giúp bàn tay mềm yếu tạo thành vũ khi chí mạng.
Đối diện phía báo yêu thấy một màn này cũng không khỏi kinh hãi. Hồn lực của tên này chỉ mới là nhân hồn sư nhưng sự thao túng rèn luyện lại rực kỳ nhuần nhuyễn.
– Dù vậy cũng chỉ là một tiểu hồn sư yếu đuối.
Với suy nghĩ như vậy, báo yêu lần nữa tạo thành “ám tử trảo”, kỹ năng bao bọc cả hai móng vuốt sắc nhọn nhanh chóng lao tới tấn công Quân Huyền. Quân Huyền cũng không chần chừ, thấy báo yêu lao tới tiến công liền tiếp đón.
Keng
Thanh âm vang lên khi báo yêu đánh tới, từ phía trên dáng xuống một ám tử trảo. Quân Huyền bên dưới cũng dùng ám tiên thiên chống trả. Hai vật sắc chén va chạm không phân thắng bại. Hồn lực và yêu lực từ tư thế đối đầu bắt đầu chèn ép lẫn nhau, dù yêu lực của yêu thú cấp hai nhưng lại không chiếm chút thượng phong nào của Quân Huyền.
Khi tiến đòn này của yêu thú, Quân Huyền hắn cười nhan hiểm. Tay còn lại bắt đầu thôi động huyền lực, sử dụng địa cấp huyền kỹ Long Đế Ấn.
Long đế ấn vừa được thôi động liền tạo một hư ảnh cự ấn có cửu long bao quanh, khí thế phát tán ra cũng cực kỳ cường bạo khiến cây cối xung quanh có chút nghiêng ngả.
– Lần trước, ta chưa bước vào nhân huyền cảnh không thể phát huy được nhiều huyền kỹ này. Lần này, ngươi sẽ là thứ đầu tiên được chứng kiến thực lực chân chính của ta.
Quân Huyền mặt đối mặt với báo yêu không có chút run sợ nào, ngược lại còn cười khuẩy. Sau vài hơi thở, Quân Huyền cấp tốc lùi lại. Hai tay bắt đầu kết ấn một cách nhanh chóng, huyền lực xung quanh cơ thể bắt đầu bánh chướng hiển lộ ra cảnh giới nhân huyền cảnh.
Huyền lực hùng hậu dần kết thành một ấn chưởng, ấn chưởng vừa khởi tạo ra Quân Huyền liền chỉ hướng đánh tới báo yêu, miệng hắn chỉ dứt đúng một từ: “trấn”.
Long ấn đánh tới kia, yêu thú không dám khinh dễ, miệng báo yêu mở ra, từ trong miệng báo yêu bắt đầu tạo thành một vòng xoáy tử sắc. Vòng xoáy tử sắc nhanh chóng tụ tập yêu lực trong cơ thể phun trào mạnh mẽ tiếp long ấn.
Quân Huyền cũng như chỉ chờ có vậy, hắn thôi động cả huyền lực lẫn hồn lực phụ thể. Chân đạp mạnh xuống đất phóng tới báo yêu với tốc độ nhanh như thiểm điện, thậm chí tốc độ báo yêu là nhanh nhất trong các loài ở huyền cảnh này nhưng so với tốc độ Quân Huyền lúc này vẫn dưới một bậc.
Đầu bàn tay có ám tiên thiên kia hướng tới đầu báo yêu, chỉ trong chớp mắt Quân Huyền lướt qua thân ảnh báo yêu với một câu nói lạnh lùng:
– Nhân lúc ngươi tụ yêu lực đối chọi với long ấn của ta, dùng ám tiên thiên nhất chiêu kích sát.
Thanh âm rơi xuống cũng là lúc đầu báo yêu lìa khỏi cổ, máu không ngừng tuôn ra. Yêu lực phút chốc tan biến, long đế ấn thắng thế cứ vậy đánh xuống thân thể báo yêu một cách mạnh mẽ. Thân thể báo yêu cũng không hề chịu nổi kích nhận lần này liền tan biến không mảnh xác. Chỉ là lúc báo yêu tan biến để lại một viên huyền tinh của nó.
– Hộc, hộc – Quân Huyền sau khi đánh thắng yêu thú liền ngồi xuống đất mà thở dốc, trận chiến này đúng là thắng nhưng có hơi thảm. Huyền lực và hồn lực như đã cạn kiệt, nếu không phải hắn vội uống vài viên đan dược thì đã ngất ra đây ngay lập tức rồi.
Qua một thời thần nghỉ ngơi, Quân Huyền liền tiến tới nơi báo yêu tan biến lấy thành quả của mình. Huyền tinh của nhị cấp yêu thú cư nhiên được cất gọn gẽ trong áo, hắn không dám để ngoài tay nải như linh thảo chỉ vì sợ bị trộm hoặc cướp.
Quân Huyền hắn phát hiện thời gian hắn chiến đấu với báo yêu khá lâu, đến mức chuyển từ trời tối sầm đến lúc mặt trăng đã lên cao. Nhìn mặt trăng, hắn không quên gọi Linh Nhi ra
– Linh Nhi ra ngoài hấp thụ tinh hoa từ mặt trăng này.
Thanh âm vừa dứt, trước mặt Quân Huyền liền xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, thân ảnh này đương nhiên là Linh Nhi. Nàng vừa xuất hiện liền thi lễ cảm ơn, xong bắt đầu ngồi tu luyện theo công pháp hắn đưa.
Quân Huyền nhìn quần áo tả tơi của mình rồi hướng tới Linh Nhi nói:
– Vậy cô ở đây tu luyện đi, ta phải đi tìm nơi rửa trần và thay y phục đã, đâu thể mặc đồ rách như này.
– Vâng, chủ nhân. – Linh Nhi vừa đáp vừa nhẹ gật đầu.
Nhìn Linh Nhi hấp thụ tinh hoa từ mặt trăng khiến tu vi có chút tịnh tiến Quân Huyền mới yên tâm đi tìm thử dòng suối. Vừa đi tìm dòng suối hắn cũng không quên thu thập thêm linh thảo. Khi đang rón rén thử thu nhập linh thảo nhị cấp rồi chạy thật nhanh để tránh yêu thú thì Quân Huyền liền nghe thấy tiếng nước chảy: “Róc…rách…”.
Thanh âm rơi vào tai Quân Huyền khiến hắn vui hẳn lên, bỏ qua cả linh thảo nhị cấp để đến gần với nơi phát ra âm thanh hơn. Nhưng khi càng đến gần nơi có tiếng nước chảy Quân Huyền còn nghe thêm được một âm thanh nữa, đó là tiếng ca hát của nữ tử.
– Là lá la la…..
Giọng ca ngọt ngào giữa đêm khuya khiến Quân Huyền có chút run run, không lẽ lại đối mặt với yêu thú cấp độ khủng bố đã có linh trí rồi?
Quân Huyền hắn thận trọng tiến lại nơi phát ra tiếng hát hơn, càng tiến lại gần thanh âm ngọt như mía vang vào tai hắn khiến hắn có chút mê hoặc. Thấy vậy, hắn cũng tầm tắc khen: “ Mị thuật thật khủng khiếp, qua cả âm thanh để mê hoặc. ”