Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 134: Năm Người Đạt Được Thánh Huyết


Đọc truyện Ta Xuyên Không Thành Tà Thần – Chương 134: Năm Người Đạt Được Thánh Huyết


Quân Huyền hắn khôi phục trạng thái cũng tốt liền dừng lại.

Không phải hắn không muốn khôi phục hoàn toàn mà là ba người kia đã tới nơi.

Chạm đến đích đầu tiên là Lâm Hạo, hắn cũng chỉ liếc qua Quân Huyền hừ lạnh một tiếng rồi bước sang bậc bên trái.

Nếu theo ý nghĩ không sai của Quân Huyền tên này chắc chắn tín đồ của tay trái a.

Sau Lâm Hạo vừa bước lên bậc Tô Huyên Nhi liền tới, nàng cũng không đụng độ với Quân Huyền mà bước sang bậc bên tay trái.
Hai người vừa tiến lên cũng liền không có chào hỏi gì, ánh mắt nhìn nhau tóe lửa liền ra tay.

Không rõ vì sao nhưng Quân Huyền cảm giác Tô Huyên Nhi lại như vậy nóng tính.

Nàng một khi ra tay liền xuất thử gần như toàn lực.

Lâm Hạo cũng liền không vừa, hắn đáp lại nàng cũng không kém cạnh.
Đợi thêm một thời gian, thiếu nữ kia mới lên tới nơi.

Nàng nhìn sang bên trái thấy Lâm Hạo cũng liền bước tới bên phải.

Quân Huyền nhìn thấy nàng tới vẫn như vậy, không có biểu cảm gì.
Vốn là định chào hỏi một phen mới giao thủ, ai ngờ nàng chẳng nói gì liền ra tay.

Từ trong nhẫn trữ vật nàng rút ra một cây roi đánh tới.

Quân Huyền hắn cũng mau lập tức tránh né.

Nhìn nàng ra chiêu Quân Huyền hắn thấy được nàng đã suy yếu rất nhiều.

Dù sao đều là thiên huyền hậu kỳ cảm giác được như vậy cũng không có gì lạ.
Đương nhiên là phải cảm ơn dòng nước kia đổ xuống, không có dòng nước kia nàng đương nhiên sẽ không yếu ớt như vậy.

Không cho nàng thêm cơ hội nào, Quân Huyền hắn rút kiếm ra.
Đế Vương Bạt Kiếm Thuật được tích tụ, một kiếm kinh thiên chém ra.


Cây roi trên tay nàng hoàn toàn không thể phản kháng, áo giáp cũng nhanh chóng ảm đạm.

Một kiếm đánh ra cũng thu lại nhanh chóng nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng đã ngã xuống.
Quân Huyền hắn cũng không phải thương hoa tiếc ngọc đến mức nhường đối thủ của mình có cơ hội như vậy.

Đối diện hắn thiếu nữ ngã xuống liền nói nàng bại.

Trong khoảnh khắc kiếm kia đánh ra, cả Lâm Hạo và Tô Huyên Nhi đều ngừng chiến.

Cả hai cảm giác như nếu mình đứng vào mà đỡ kiếm đó liền không có khả năng chống được qua bao lâu.

Đương nhiên nếu là ở trạng thái đỉnh phong liền khác.

Nhưng dòng nước đã hao tổn rất nhiều huyền lực của hai người.
Đại chiến giữa hai người lại tiếp tục nổ ra.

Quân Huyền hắn cũng liền không quan tâm nữa bắt đầu trị thương.
Đại chiến cũng không kéo dài bao lâu, Tô Huyên Nhi nàng thắng nhưng là thắng thảm.

Vũ khí hay áo giáp nàng mang theo cũng là hư hỏng nặng nề.

Còn Lâm Hạo thật sự thảm, thiếu nữ bên này còn giữ được mạng nhưng hắn thì không.

Tô Huyên Nhi như căm hận rất nhiều liền dùng kiếm kết liễu.
Quân Huyền nhìn như vậy cũng không nói gì.

Dù sao đều là ân oán cá nhân người ta hắn quản làm gì.

Vốn tưởng có một trận chiến nữa nhưng mà lão nhân gia kia lại xuất hiện nói : “Hai ngươi đi theo ta.” Dứt lời, lão nhân gia liền đi lên trước.
Tô Huyên Nhi cũng bước lên nhưng bước chân của nàng có phần nặng nề.

Quần áo cũng không được chỉn chu cho lắm.


Quân Huyền hắn cũng liền không ngại từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái áo một bình đan dược.

Hắn thân là luyện đan sư còn được Linh Mộng lão sư cho nhiều đan dược nên hắn cũng liền không lo.

Với cả đan dược trị thương loại này hắn cũng liền không thiếu a.
Tô Huyền Nhi sắc mặt cũng không thay đổi nhưng vẫn nhẹ nhàng hai từ : “Cảm ơn.”
“Không có gì, nếu như cô phải đánh với ta một trận ta đương nhiên không cho đan dược đâu.” Quân Huyền hắn thản nhiên nói.

Dẫu sao lão nhân gia ông ta cũng liền đã xuất hiện như vậy sẽ không có một trận chiến nào nữa.

Còn nếu mà không xuất hiện hẳn là một chiến chọn ra người quyết định.
Tô Huyên Nhi ăn vào đan dược cũng liền khôi phục một chút bước đi ổn định cùng tiến lên.

Hai người đi không lâu liền tới một tiểu viện.

Mở cửa tiểu viện bước vào thì xung quanh đều là trồng linh dược hiếm có, cửa tiểu viện thẳng tới là một ngôi nhà đơn sơ dựng bằng trúc.

Trước cửa ngôi nhà là một bàn uống nước, lão nhân gia chính là đang ngồi đó uống trà.
Lão nhân gia thấy hai người tới liền vẫy tay gọi vào.

Hai người tiến vào đều theo lời lão nhân gia ngồi xuống.

“Tiểu tử thấy ta bảo nơi này ra sao.

Ngươi nếu là chịu ở lại linh dược đều thuộc về ngươi đây.”
Quân Huyền vẫn như cũ lắc đầu nói : “Tạ tiền bối coi trọng, vãn bối còn có việc phải làm không thể ở lại được.”
Lão nhân gia gật gù đôi chút liền nói : “Các ngươi như đã biết cả phiến thiên địa này gọi là gì a.”
“Ngọc Huyền Thiên.” Cả hai trả lời có chút trùng khớp nhau.
Lão nhân gia tiếp tục gật đầu nói : “Đúng vậy, ta từng là ngọc huyền thiên thiên chủ.

Thánh giả duy nhất và cũng là đầu tiên của ngọc huyền thiên cho tới bây giờ.


Tiếc là ta đã vẫn lạc.

Thánh giả chi địa cũng là nơi ta an nghỉ cuối cùng.

Cũng là nơi mở ra tạo hóa chi tranh truyền cho các thế hệ sau này tiếp tục thủ hộ ngọc huyền thiên.
Các ngươi nhưng có biết vì sao ta lại gọi hai người lên cùng lúc không ? ”
Hai người ngồi nghe hiểu ra rất nhiều nguyên lai người này là vị thánh giả kia nhưng nghe đến câu hỏi liền lắc đầu.

Lão nhân gia uống một chút trà liền nói : “Thánh huyết năm đó rơi xuống chỉ có năm bình.

Ba lần trước đã có ba người mang ba bình đi.

Lần này ta cũng liền không chờ đợi được bao lâu.

Mà ngọc huyền thiên cũng không chờ đợi được bao lâu.”
Hai người nghe vậy chỉ gật gù báo hiệu hiểu đôi chút.
Lão nhân gia vẫn tiếp tục chăm chú kể : “Ba lần trước các ngươi nhưng biết người đạt được nó là ai a ?”
Mặc dù mọi người đều lưu truyền có ba người đã đạt được tạo hóa nhưng lại không nói rõ tạo hóa đó là gì mà cũng không rõ ai đạt được.

Đến bây giờ, Quân Huyền hắn mới biết tạo hóa đó là thánh giả chi huyết.

Thánh giả chính là chí cao vô thượng, thánh giả chi huyết càng không phải nói.

Giá trị chính là liên thành mà công dụng càng là kinh người.
Lão nhân gia lại khua tay một cái ba khung hình ảnh xuất hiện.

Đầu tiên lão nhân gia chỉ vào người trẻ tuổi, ánh mắt sáng lên giọng nói có chút vui mừng : “Hắn là người đầu tiên đạt được thánh giả chi huyết cũng là đệ tử cuối cùng của ta.

Hắn bây giờ liền đang ở Vũ Thánh Tông là vị trưởng lão trẻ tuổi nhất đi.”
Nghe đến đây Quân Huyền liền tò mò hỏi : “Vũ Thánh Tông nhưng là tiền bối lập ra tông môn ?”
Lão nhân gia gật đầu rồi nói : “Đúng vậy, nếu được ta liền hi vọng ngươi có thể ra nhập nơi đó.

Dù sao Vũ Thánh Tông cùng bốn thánh tông cũng không yên ổn như vậy.

Còn về tiểu cô nương đây hẳn là Phiêu Miểu Cung thích hợp.

Lão thái bà khó tính đó nhưng lại chuộng thiên tài.

Tiểu cô nương như vào đó tương lai liền rực rỡ.”

Nghe lão nhân gia nói vậy hai người ngoan ngoãn gật đầu, Tô Huyên Nhi lúc này mới liên tiếng hỏi : “Còn hai người đoạt được thánh giả chi huyết kia là ai a lão tiền bối ?”
Nhìn sang khung ảnh thứ hai là một tiểu cô nương hoạt bát, lão nhân gia nói : “Nàng là người của phiêu miểu cung, dù tuổi tác còn trẻ nhưng thực lực không thể khinh thường.

Một trăm năm trước đã thấy thiên huyền cảnh sơ kỳ thực lực đánh bại toàn bộ người lấy được tạo hóa.

Chưa hết, nhưng nàng còn là hồn huyền song tu.

Cả hai đều tu được như nhau không cái nào thua kém.”
Hai người nghe xong hô hấp có chút trì trệ, một trăm năm trước người này đã có vô địch chi tư như vậy ? Một trăm năm sau càng kinh khủng như nào đây ? Chưa kể, Quân Huyền dù biết hắn không phải người duy nhất có thể song tu huyền hồn nhưng nghe thấy một người lấy caảnh giới thấp hơn hắn mà quét ngang hết thảy địch thủ vẫn như cũ có chút động rung.
Nhìn sang ảnh cuối cùng, lão nhân gia có chút chán ghét nói : “Hắn nhưng là người của ma môn.

Các ngươi cũng phải biết, ngọc huyền thiên không chỉ có năm đại tông chính phái mà còn có ma môn.

Bọn họ từ nhiều năm trước đã bị đánh ra khỏi ngọc huyền thiên nhưng vẫn như cũ chờ cơ hội trở lại.

Hắn liền là báo hiệu.

Hai trăm năm trước tham gia tạo hóa chi tranh liền đã đánh giết vô số người.

Hắn bước trên đường máu mà giành lấy tạo hóa.

Hai các ngươi nhưng nhớ lấy, nếu tránh được hắn liền tận lực tránh vì hắn có một môn tà công hút tinh huyết người khác.

Dù ngươi luyện hóa được thánh giả chi huyết nhưng hắn vẫn như cũ có thể hút lại.”
Nghe lão nhân gia giọng nói nghiêm trọng, Quân Huyền và Tô Huyên Nhi liền cẩn trọng gật đầu.

Quả thực thế giới rộng lớn, võ học bọn hắn không biết đến còn nhiều.

“Bây giờ, các ngươi liền hấp thu thánh huyết đi thôi, tận lực tăng lên cảnh giới của mình.”
Quân Huyền và Tô Huyên Nhi đều không chờ được nữa liền sử dụng thánh huyết.

Nắp bình vừa mở ra, cả không gian như muốn bị phá hủy bởi năng lực từ thánh huyết.

Thánh huyết chỉ mới xuất hiện mà đã kinh khủng như vậy.

Không dám chần chừ chút nào, cả hai người đều sử dụng cả một lúc.

Một cỗ năng lượng khổng lồ xuất hiện trong hai người, cả hai người đều cấp tốc luyện hóa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.