Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 9: Thanh Liên quyết bá đạo
Trăng treo cao trên bầu trời, trong đêm tối, mùi thơm của Linh quả đâu đó bay về. Không gian vắng lặng có vẻ khá yên bình. Còn ở động phủ của Lâm khinh, bên trong ánh lên màu xanh nhạt của dạ minh châu. Y đang bắt đầu xếp bằng trên bồ đoàn để tu luyện Thanh Liên quyết, lúc này y không biết công pháp trên tay mình là ngàn vàng khó cầu, biết bao tông môn và môn phái muốn mà không được…
Thả lỏng thân thể, tay cầm một khối linh thạch hạ phẩm. Y vận chuyển thức đầu tiên trong công pháp – Thanh Liên nghịch mạch.
Y nhắm mắt vào bắt đầu cảm nhận, một chu thiên thứ nhất qua đi, Lâm Khinh đã nhận ra linh lực quen thuộc thẩm thấu vào kinh mạch, chạy một vòng rồi tụ lại đan điền. Nhưng khác với mọi lần, giờ đây y nhìn rõ ràng những tia linh khí đủ màu sắc nhảy múa trong không khí.
Y quan sát một lúc rồi nhận thấy Mộc, Thuỷ linh khí rất thân thiết, bọn nó chủ động lao vào vòng xoáy linh khí rồi tràn vào thể nội của y, còn những linh khí khác chỉ hờ hững trôi qua mà không bị hấp thụ.
Một đêm qua đi mà Lâm Khinh mới tu luyện được hai chu thiên trong thức đầu Thanh Liên nghịch mạch.
Mở mắt ra, y lẩm bẩm: “Thanh Liên nghịch mạch, Nghịch chuyển kinh mạch, ta đã hiểu ra rồi!!!”
Công pháp này Lâm Khinh cực kỳ ưng ý, y cảm giác trong đan điền tồn tại một bông hoa sen nho nhỏ màu xanh. Còn trong cơ thể có một dòng linh khí dồi dào, nó luôn vận chuyển và nới lỏng kinh mạch rộng ra.
Lâm Khinh cảm thấy có thể vận dụng dòng linh khí này. Tay bất chợt vung ra một thuật pháp Canh kim quyết bình thường, y thiếu điều làm cho cái bàn đá nát một góc. Y giật mình, đây thật ra chỉ là thuật pháp để bắt sâu thôi mà. Có cần phải lợi hại vậy không?
Bình thường Lâm Khinh thi triển, tay y sẽ phát ra một tia kim khí để tiêu diệt sâu bệnh khá dễ dàng. Nhưng thuật pháp này lại không thể ảnh hưởng đến sự cường hãn của Linh cốc hay Linh dược.
Ai nói cho y biết thuật pháp sơ cấp Canh Kim quyết nào lại đánh nát được cái bàn đi?
Lâm khinh ra bên ngoài động phủ, bấm niệm thuật pháp Vân Vũ quyết để tưới nước cho Linh mễ. Bỗng trên bầu trời mây đen tụ về. Mưa rơi ào ào, lượng nước phải gấp hai lần mọi khi y thi triển, vội ngừng pháp quyết lại y triệt để mờ mịt.
Lâm Khinh trầm tư đứng đó một lúc, bỗng dưng nhớ đến cái gì. Tay bấm niệm pháp quyết liên tục, Linh lực từ ngón tay y bắn ra chạm vào tảng đá cao nửa mét, tảng đá vỡ ra tung toé.
Y vừa thử thi triển sơ cấp thuật pháp “Vô Ảnh nhất chỉ”. Thật ra y mới luyện được tầng một của thuật pháp này, là một trong mấy thuật pháp phòng thân mà cha mẹ y để lại. Giờ y mới thật sự công nhận công pháp Thanh Liên quyết này có thể tăng phúc bất kỳ thuật pháp nào.
“Nếu ta có tu vi đồng cấp, mà ta tu luyện “Thanh Liên quyết”, chẳng phải càng có cơ hội chiến thắng đối thủ hay sao!”
Lâm Khinh càng nghĩ càng hưng phấn, y thi triển liền mấy thuật pháp quen thuộc làm động phủ của y nhìn như một bãi chiến trường.
Suốt một buổi sáng, Lâm Khinh tập luyện khống chế đến nhuần nhuyễn những thuật pháp y đã học qua, ngoài ra còn tranh thủ tu luyện cả công pháp
Thiên la tiềm thuỷ quyết. Công pháp này khá đơn giản, vận dụng thuần thục linh lực quán chú vào đôi mắt rồi đọc pháp quyết là xong.
Lâm Khinh chỉ cần tập một lần là làm được, y cảm thấy từ sau khi tu luyện công pháp này mắt của y sáng rõ hơn, dù là nhìn trong bóng đêm cũng không có vấn đề gì cả. Chủ yếu là y bây giờ phải thử đi ra ngoài xem công pháp Thanh Liên quyết có được tăng phúc không?
Lâm Khinh sung sướng dọn dẹp động phủ, rồi đi đến đan phòng, ngay cả Phùng trưởng lão ngày thường không thèm để ý đến ai nay cũng nhận ra tâm trạng của y không kém. Lão phải kéo y lại hỏi:
“Ngươi hôm nay có việc gì vui à?”
“Dạ, Phùng trưởng lão, đệ tử cũng không có việc gì, chẳng qua là nhặt được một cái tiện nghi thôi!” Lâm Khinh cố nghiêm túc lại nhưng vẻ mặt vẫn ánh lên sự tự đắc.
“Cẩn thận đấy, ngươi cái tiểu tử này vui buồn đều viết trên mặt, có ngày chết lúc nào cũng không hay, thu liễm lại ngay!” Phùng trưởng lão ấn đầu Lâm Khinh xuống rồi nói với cái giọng chỉ sợ rèn sắt không thành thép.
“Vâng, vâng, vâng, đệ tử biết rồi!”
Lâm Khinh đối diện với trưởng lão hiền từ này vẫn rất chi là thả lỏng, quả thật, dù chưa nhận sư đồ nhưng y đã coi Phùng trưởng lão như người thân rồi. Tuy y đã đọc xong “Vạn niên bách mộc linh” mà y vẫn chần chờ chưa trả lời Phùng trưởng lão về vấn đề nhận đệ tử.
Y dự định chờ sau khi đi làm nhiệm vụ về rồi mới bắt đầu con đường luyện đan, bởi vì y biết chắc chắn rằng nếu muốn trở thành Luyện đan sư thì sẽ hết sức bận rộn.
Thật ra hôm nay Lâm Khinh có phần hơi hưng phấn là do Thiên la tiềm thuỷ quyết của y cũng được tăng phúc lên hai lần, hôm nay y có thể nhìn rõ ràng tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của Phùng trưởng lão. Phải biết là, y bây giờ mới có tu vi Luyện Khí kỳ, công pháp này cùng lắm chỉ cho phép y nhìn thấy tu vi của tu sĩ Kim Đan kỳ là cùng.
Các dược đồng toàn bộ đều có tu vi Ngưng Mạch, chỉ có Lưu sư huynh tu vi Trúc Cơ trung kỳ và Mạnh sư huynh là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Ở đây, tu vi Luyện Khí kỳ cũng chỉ có một mình Lâm Khinh. Thật là hổ thẹn, xem ra phải mau chóng ngưng mạch thôi.
***
Lâm Khinh đã hẹn Ngâm Thiên Dự cùng làm nhiệm vụ vào ba ngày sau, cũng chính là hôm nay.
Sau khi đi đến bên ngoài Phong Vụ cốc. Lâm Khinh đã thấy hai người chờ sẵn ở đó, Ngâm Thiên dự thì vẫn mặc bộ y phục màu xanh, còn bên cạnh nàng lại là một nam đệ tử khá anh tuấn y chưa gặp bao giờ.
Lâm Khinh dùng Tiềm Thuỷ quyết thấy tu vi của hắn là Ngưng Mạch trung kỳ. Còn Ngâm Thiên dự thì kém hơn cả y, mới Luyện Khí kỳ tầng bảy. Nàng ta cũng chẳng trông chờ vào y mà chủ động giới thiệu trước:
“Lâm Khinh, ngươi đến rồi, đây chính là Tần Ca sư huynh mà ta đã nhắc đến với ngươi, Tần sư huynh ngày hôm nay sẽ là đồng bạn của chúng ta.”
Tần sư huynh có vẻ khá nôn nóng nhưng vẫn quan sát Lâm Khinh một lượt rồi mới nói.
“Được rồi, chúng ta cũng phải đi thôi. Trước giờ tị chúng ta phải hái xong ba mươi nhánh Vụ Lan thảo. Nếu mặt trời lên cao sẽ đánh thức Đằng Tử Mộc, lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền phức.”
Lâm Khinh cũng đồng ý nên hai người tuỳ tiện hành lễ với nhau rồi cả ba cùng đi tới nơi Vụ Lan thảo sinh trưởng. Báo với quản sự Phong Vụ cốc một tiếng, Lâm Khinh mới dẫn người vào.
Trên đường đi y cũng nghĩ đến một việc. Thực ra Vụ Lan thảo là một loại Linh thảo chỉ sống ở nơi quanh năm có sương mù. Cứ một cụm Vụ Lan thảo khoảng tầm mười cây sẽ sống xung quanh một dây leo có độc tên gọi Đằng Tử mộc.
Những sợi dây chằng chịt sẽ phủ kín Linh thảo bên dưới, cũng bởi vì Vụ Lan thảo này khá đặc biệt, không thích ánh mặt trời và phải luôn ẩm ướt. Còn về tác dụng, Lâm Khinh cũng chỉ biết đây là Linh thảo có thể tăng cường thần thức, còn tăng bao nhiêu, tăng như thế nào y cũng không rõ.
Nhưng thần thức là một thứ rất quan trọng với tu sĩ, Lâm Khinh bây giờ tu vi chưa cao, còn chưa có sinh ra thần thức, nếu đến trúc cơ thì kiểu gì cũng phải cần vật có thể tăng trưởng và củng cố thần thức, nên y có ý định tranh thủ lấy thêm vài nhánh Vụ Lan thảo.
Lúc này, cũng không chỉ có mình y có ý định đó, khi Ngâm Thiên Dự đi đến chỗ Vụ Lan thảo sinh trưởng, khuôn mặt của nàng khó nén nổi sự hưng phấn, thiếu điều muốn mang hết tất cả Linh thảo ở đây về.
Lâm Khinh liếc mắt cái là đã thấy rõ. Thật ra, không chỉ riêng ai mà cả ba người đều ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mặt.
Trên mặt đất toàn là Linh thảo trải dài quanh đồi. Xung quanh phủ thêm một làn sương mờ ảo, những dây leo Tử Đằng mộc rủ xuống ở khắp nơi, màu tím sẫm xen với màu xanh của Vụ Lan thảo trông thật là đẹp mắt.
Nhìn cảnh vật nom rất vô hại trước mắt, đến Lâm Khinh còn không tin tưởng mấy vào những gì y đã đọc trong Vạn Niên Bách Mộc Linh nữa…
Có lẽ là do bàn bạc từ trước, lúc này Lâm Khinh đứng ở cách đó vài mét và quan sát chứ không có ý định tham gia. Giao ước đã nói rõ Lâm Khinh chỉ có nhiệm vụ dẫn người chứ không cần chiến đấu.
Hai người Ngâm, Tần vẻ mặt khá nghiêm túc. Lâm Khinh thấy Tần Ca vỗ vào túi trữ vật, trong không gian chợt hiện ra một thanh mộc kiếm. Tay hắn bấm niệm pháp quyết, linh lực quán chú làm thanh mộc kiếm này sáng bừng lên. Đầu mũi kiếm loé lên lục quang rồi bắn thẳng vào dây leo.
Lúc này, dây leo bằng mắt thường có thể thấy được đang héo rũ dần. Tần ca tiếp tục dùng mộc kiếm bắn ra lục quang vào các dây leo khác, cho đến khi trong chu vi năm mét không còn một sợi nào còn hoạt động.
Tất nhiên thuật pháp của hắn chỉ đủ cho dây leo tạm thời héo rũ thôi, chưa tiêu diệt được sạch sẽ. Nhưng như thế Lâm Khinh cũng thấy hắn thật sự rất lợi hại.
Cùng lúc này, Ngâm Thiên Dự cẩn thận đi đến, nàng niệm pháp quyết thu thập Thiên linh thủ quyết rồi cẩn thận đào từng gốc Linh thảo bỏ vào hộp đựng đã chuẩn bị sẵn.
Hình như nàng ta mới tập pháp quyết này hay sao mà khá lề mề, thu mãi mới được mấy gốc. Tần sư huynh vội nói:
“Sư muội nhanh lên, ta sắp không duy trì nổi.”
Lâm Khinh: “…”
Từ nãy đứng không làm gì, Lâm Khinh lúc này đành đi đến thuần thục phát ra thuật Thiên linh thủ để giúp đỡ họ Ngâm, hai người cắm cúi đào Linh thảo. Một nén hương sau, số lượng thu được đã vượt qua năm mươi gốc rồi nhưng cả hai đều không có ý dừng lại.
Thu thập hết Vụ Lan Thảo trong vòng năm mét. Lâm Khinh lại cẩn thận dùng Canh Kim khí cắt lấy dây leo Tử Đằng mộc. Ngâm Thiên Dự thấy y làm vậy cũng học theo.
“Dù sao thứ này cũng có chút tác dụng, có còn hơn không.” Lâm Khinh vừa thu dây leo vào túi trữ vật vừa nghĩ.
Lâm Khinh nhận thấy công pháp của y có thể tăng phúc thuật pháp nhưng linh lực tiêu tốn lại rất nhiều, có lẽ là hơn xa thuật pháp bình thường. Nhưng cũng may kinh mạch y sẽ dần được mở rộng, lúc đó thì không phải lo vấn đề thiếu hụt linh lực.
Còn bây giờ, nếu ít sử dụng còn đỡ chứ nếu gặp đối thủ mạnh, có khi còn chưa kịp chiến thắng đối thủ thì Lâm Khinh đã cạn kiệt linh lực rồi, lúc đó chỉ có nước nhận thua thôi.
Nhận thấy thu thập khá nhiều rồi, cả Lâm Khinh và Ngâm Thiên Dự đều dừng tay, hai người định lùi lại để chuẩn bị rút lui.
Đúng lúc này dị biến lại phát sinh.
“Lâm Khinh, cẩn thận!!!”