Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 44: Vô đề


Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 44: Vô đề

Phương Nam đang cúi đầu thở dốc nghe thấy thế, hắn hơi cau mày hỏi lại: “Cái gì oan gia cơ?”

Lâm Khinh nhìn tên mặt trắng mà y ghét nhất ở trước mặt mà chẳng muốn nói nhiều với đối phương nửa lời, đang định đối phó qua loa thì chợt nhìn thấy bóng đen đằng sau lưng hắn, y vội quát: “Cẩn thận đằng sau!”

Phương Nam nghe vậy không kịp suy nghĩ, thân thể theo bản năng bay người lên tránh né. Khi rơi xuống còn thuận tay vứt ra một hoả cầu thuật, ngay lập tức có tiếng yêu thú rống lên thê thảm.

Thì ra con Song đầu ngưu đã đuổi theo đến tận đây, bị Phương Nam ném phù làm cháy mất một bên tai. Bị ăn đau nên nó đã triệt để tức giận, cả hai cái đầu của nó đều lắc mạnh, mắt long lên sòng sọc, miệng phun ra một dòng khí hôi thối. Phương Nam hét lên:

“Khí này có thể vô hiệu hoá linh lực, tránh đầu nó ra!!!” Vừa dứt lời hắn đã bật lên, tay liên tiếp phóng ra hoả cầu thuật. Lâm Khinh cũng thuận theo nhảy vào cuộc chiến.

Hai tu sĩ trúc cơ đối đầu với một con yêu thú cấp năm quá dư sức. Lâm Khinh không buồn lấy phi kiếm ra mà dùng linh lực điều khiển dây leo tập kích bốn phía, cuối cùng trói chặt bốn chân nó lại. Phương Nam nhân cơ hội này cầm kiếm chọc thẳng vào cổ họng con yêu thú.

Giải quyết xong. Phương Nam mới nhìn về phía Lâm Khinh rồi cười tươi: “Ta là Phương Nam đến từ Huyền Phong môn. Cảm ơn đạo hữu đã giúp đỡ.”

Lâm Khinh hơi cạn lời, người ta còn không biết y là đồng môn, vậy y còn để bụng chuyện trước đây thì nhỏ mọn quá rồi. Quyết định không chấp nhất với đối phương nữa, y cố gắng cười thân thiện rồi đáp lời: “Ta tên Lâm Khinh, cũng là đệ tử Huyền Phong môn. Huynh không cần câu nệ.”

Phương Nam khá bất ngờ khi gặp huynh đệ đồng môn. Hắn vui vẻ: “Thảo nào hôm trước ta thấy ngươi đi cùng người kia. Gặp nhau cũng là hữu duyên, chúng ta có thể đồng hành cùng nhau chứ?”

Lâm Khinh nghĩ ngợi một chút, cảm thấy đây là một đề nghị không tồi nên đồng ý luôn.


Hai người trong lúc chờ Linh thảo thành thục thì tranh thủ xử lý con Song đầu ngưu, Phương Nam dùng chuỷ thủ khía một đường từ đầu đến chân con yêu thú rồi dùng lực kéo mạnh, một tấm da nguyên lành cứ thế bị bóc ra, tiếp theo hắn dùng linh lực moi lấy yêu đan rồi ném cho Lâm Khinh. Thấy thiếu niên đang há hốc miệng nhìn, hắn cười cười trêu đùa: “Làm sao vậy? Thấy ca đẹp trai quá hả!”

Lâm Khinh lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể thuần thục phân chia rồi thu thập da lông yêu thú nhanh như vậy, y quyết định không giấu dốt mà hớn hở nịnh nọt: “Đúng là quá đẹp trai, huynh có thể dạy ta cách xử lý yêu thú chứ?”

Phương Nam vui vẻ đồng ý luôn, hắn hướng dẫn cho Lâm Khinh cực kỳ kỹ càng và tỉ mỉ. Tận cho đến khi Thiên huyễn ma thành thục thì cả hai mới thu thập rồi tiếp tục lên đường.

Lâm Khinh cực kỳ ngạc nhiên khi thấy thái độ thân thiện của người này, khác hẳn ấn tượng lần đầu tiên hắn mang đến cho mình. Hai người nhanh chóng bồi dưỡng được sự ăn ý với nhau từ việc tìm kiếm Linh thảo đến giết và xử lý yêu thú.

Trên một bãi cỏ có hai thiếu niên và một con yêu thú nho nhỏ vây quanh đống lửa.

“Thịt Hoàng lôi kê này ăn thật là ngon!”

“Là huynh nướng ngon nữa.”

“Chi chi.”

Lâm Khinh đang cầm một cái đùi gặm ngon lành, còn tiểu Bạch thì rúc đầu vào một tảng thịt lớn mà ăn. Trải qua mấy ngày đồng hành khiến y như được mở mang đầu óc. Phương Nam dù chỉ hơn y hai tuổi nhưng lại có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã. Từ nướng thịt, kiếm Linh thảo làm gia vị, lấy răng yêu thú làm vòng cổ, lấy xương yêu thú làm trận kỳ đều là những điều y chưa bao giờ nhìn thấy. Mới vài hôm thôi mà y đã học được khá nhiều điều bổ ích.


Càng tiếp xúc gần Lâm Khinh lại càng khâm phục Phương Nam, hắn là một người cực kỳ thẳng thắn và hào sảng. Trái ngược với Lam Túc luôn luôn coi y như bảo bối mà cưng chiều vô tội vạ thì vị bằng hữu mới này lại sẵn sàng chỉ dạy từ những điều nhỏ bé nhất.

Hôm nay Phương Nam hướng dẫn Lâm Khinh nướng thịt một loại yêu thú gọi là Hoàng lôi kê. Nhìn bề ngoài thì trông nó khá giống con gà ở hiện đại, mỗi tội hình thể và mức độ nguy hiểm thì không cùng đẳng cấp. Sau khi tốn một canh giờ mới giết được nó, hai người quyết định tiễn nó vào bụng.

Lâm Khinh cũng nhìn theo Phương nam để quét gia vị rồi đặt lên lửa nướng. Vậy mà đến lúc bỏ ra, miếng thịt của y nhìn trông thật ý ẹ, nham nhở chỗ đỏ chỗ đen. Y nhắm mắt cắn thử một miếng rồi vội vàng nhổ ra luôn, mùi vị thật khó tả, hoá ra bên ngoài đen thui nhưng bên trong thịt còn chưa chín.

Kế hoạch học nướng thịt để làm cho Lam Túc ăn cũng tan thành mây khói. Với tay nghề như thế này, thôi y cứ ăn tích cốc đan cho lành.

Cuối cùng vẫn là ăn thịt của Phương Nam làm. Ăn xong cả hai nằm dài trên bãi cỏ ngắm trời mây, nói chuyện vụn vặt. Tiểu Bạch vui vẻ chơi trò nhảy qua nhảy lại trên đầu hai người.

Trong bí cảnh không có ban đêm, cũng không có mặt trời, trên bầu trời chỉ có những áng mây trôi vô định. Nằm một lúc, Lâm Khinh tự dưng thấy nhớ nhớ Lam Túc, bị lạc nhau cũng gần một tuần rồi, không biết hắn đang ở đâu nữa.

Nghĩ đến những lời dặn dò của nam nhân đối với mình, Lâm Khinh lại thấy lòng ấm áp, y quay sang hỏi Phương Nam:

“Huynh có người thân không?”

Phương Nam nghe y hỏi xong cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn trả lời: “Có chứ. Nhà ta rất đông người, cha và các vị lão bá rất chiều chuộng ta.”


“Thích thật đó…” Lâm Khinh hâm mộ.

“Còn ngươi thì sao?” Phương nam hỏi vu vơ, xong không thấy thiếu niên trả lời nên tưởng y ngủ rồi, thiếu niên nhắc đến làm hắn cũng hơi nhớ đến lão cha ở nhà, đúng lúc này hắn tự dưng nghe thấy Lâm Khinh lầm bầm không biết là đang tự nói với mình, hay là nói cho hắn nghe nữa.

“Ngoài sư phụ ra ta chỉ có một người thân duy nhất thôi…”

Phương Nam thấy lạ quay sang chợt nhìn thấy cảnh thiếu niên nằm đó cười ngây ngô, ánh sáng trong mắt rực rỡ như những vì sao trên trời. Trái tim chợt nảy lên một cái, nhưng hắn vội vàng quay đi, lòng thầm nghĩ: “Cái quỷ gì vậy? Người ta chỉ đáng tuổi đệ đệ ngươi thôi, sao ngươi lại thấy y đẹp được cơ chứ?”

Hắn vội vàng đánh trống lảng: “Thôi chúng ta tiếp tục lên đường đi…”

Hai thiếu niên ở trong bí cảnh vui chơi quên đường về, trên đường đi còn gặp khá nhiều tu sĩ khác nhưng cả hai đều ăn ý tránh đi. Cứ như vậy, mãi đến khi đi gần đến trung tâm bí cảnh Lâm Khinh mới nhớ ra một việc, y quay sang hỏi: “Huynh có nghe nói đến Thập mi tam diệp chưa?”

“Nghe rồi, hình như trong vùng trung tâm có một nơi mọc khá nhiều loại Linh thảo này.”

Lâm Khinh hơi đắn đo một chút rồi nói: “Ta đang cần thu thập Thập mi tam diệp, huynh đi cùng ta không?”

Phương Nam không cần nghĩ ngợi mà đồng ý luôn.

***

Ở một nơi khác trong bí cảnh, trong một vùng đất mọc đầy một thứ nhìn khá giống bông hoa khổng lồ, Lam Túc đang di chuyển rất nhanh trong đó, hắn đang mất dần sự kiên nhẫn. Một phần vì những sợi tơ từ những thân cây cao vút này đang cố sức bám vào người hắn, phần còn lại đến từ việc bị lạc mất Lâm Khinh.


Lam Túc vào đây một lần vào bốn trăm năm trước, lúc đó hắn mới Trúc cơ thành công, thức hải mới hình thành, thần thức chỉ có thể phóng ra trong vòng  hai mươi trượng, nhưng khi đó hắn rất tự tin vào thực lực của mình. Còn bây giờ thần thức của hắn đã có thể trải rộng toàn bộ bí cảnh, nhưng dù cho lục tung cả nơi này lên hắn cũng không thể tìm được một chút tung tích nào của thiếu niên, kể cả một mảnh Phù sinh cấy vào cơ thể đối phương cũng mất hẳn liên hệ.

Đã hai ngày trôi qua, Lam Túc cũng đành phải thu thần thức lại. Bây giờ chỉ còn một cách là tìm đến cấm chế hôm trước thiếu niên cho hắn xem trên bản đồ, chắc chắn y sẽ đến đó.

“Bảo bối thích nhất là Thiên tài địa bảo. Ừm phải đi thu thập một chút vậy…” Nghĩ vậy tâm trạng của Lam Túc mới khá lên được một chút. Tâm trí quay trở lại rừng hoa, hắn gạt những thứ tơ màu lam kỳ dị này ra khỏi người. Vật này hơi khả nghi, khi nó vừa chạm vào người hắn đã cảm nhận được linh lực trôi đi nhanh chóng.

“Phải ra khỏi đây nhanh thôi.” Lam Túc đang định đi thì bỗng dưng mặt đất rung lên. Có vật gì đó cực kỳ khổng lồ đang di chuyển cực nhanh về hướng này tạo nên những tiếng “uỳnh uỳnh” vang vọng trong không gian, mấy cây hoa co rúm lại vì sợ hãi, nhưng cũng không tránh khỏi việc bị đạp nát.

Lam Túc lạnh lùng ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy một con Xích nhãn trư cao gần một trượng đã đạt đến cấp bảy lao về phía mình, hắn dùng thần thức kiểm tra thì hoá ra đằng sau hai mươi dặm có một con Thất dực lam điểu cấp tám đang giang cánh đuổi theo nó. Xích nhãn trư đã bị thương khá nặng, bốn cái chân khổng lồ của nó chạy qua làm cho rừng hoa bị gãy rụng hơn nửa.

Vừa đến gần nam nhân, con yêu thú này lập tức phanh lại, bốn chân còn theo phản xạ mà trượt thêm một đoạn khiến đất nơi đó bị cày tung lên. Nó không dám chạy tiếp nữa, bản năng của nó cho biết con người nhỏ bé ở trước mặt rất nguy hiểm.

Lam Túc thật ra đang khá ngạc nhiên. Tuy biết bí cảnh còn có khá nhiều tồn tại đến hắn cũng không thể động vào. Nhưng không ngờ mới ngày thứ hai đã gặp được những hai con, tỉ lệ này cũng quá cao rồi đi.

Thật ra đối mặt với Thất dực lam điểu cấp tám hắn cũng không tự tin lắm, đây là yêu thú có cấp độ tương đương với tu sĩ hợp thể kỳ, mà Lam Túc bây giờ cũng chỉ có thể phát ra thần thức tương đương. Nhưng hắn đang buồn bực sẵn vì không tìm thấy thiếu niên, thôi thì cứ chơi đùa một lúc vậy.

Nhìn con Xích nhãn trư đang run rẩy ở trước mặt, Lam Túc cười lạnh nói: “Vừa hay, ta cũng đang thèm ăn thịt!” Vừa dứt lời hắn liền bật lên, lao thẳng tới chỗ con yêu thú.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.