Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 21: Gặp lại tên mặt trắng
Lâm Khinh xuất quan việc đầu tiên là đến Đan phòng trình diện, hôm nay nơi đây cực kỳ vắng vẻ, đến cả mấy dược đồng cũng chỉ thấy lác đác vài người. Lúc Phùng lão nhìn thấy Lâm Khinh đầu tiên là túm lấy y mắng mỏ một lúc lâu, đến lúc lão đã dừng lại rồi mà y vẫn thấy ma âm còn quanh quẩn bên tai.
Mấy ngày sau vì nịnh nọt lão nhân gia nên Lâm Khinh không dám rời đan phòng nửa bước, lúc thì đi xử lý đan dược, lúc thì đi bưng nước rót trà, thỉnh thoảng lại luyện vài lò đan, rốt cuộc nửa tháng sau Phùng lão mới hài lòng thả Lâm Khinh đi.
Lưu, Mạnh sư huynh đều không thấy ở đan phòng, Lâm Khinh đoán chắc là sắp đại bỉ tông môn nên mấy sư huynh cũng phải bế quan tập luyện.
Tất nhiên đại bỉ cho đệ tử nội môn rất quan trọng, chuẩn bị kỹ càng, tổ chức hoành tráng. Hình thức thi đấu cũng rất đa dạng. Thường thường bao gồm cả đấu pháp, luyện đan và luyện phù.
Phần thưởng bên đó cũng cực kỳ phong phú chứ không phải giống như bọn Lâm Khinh. Có vài viên Trúc Cơ đan cũng phải tranh nhau. Y nghe đồn là vài năm trước phần thưởng cao nhất cư nhiên là một Huyền giai sơ cấp pháp bảo.
Huyền giai pháp bảo, ngay cả hình dáng Lâm Khinh y còn chưa từng thấy đâu…
Lâm Khinh quyết định mấy ngày còn lại này phải đi tìm người để thử sức, dù sao từ khi đến thế giới này y còn chưa thực sự đấu pháp với ai cả, kinh nghiệm chiến đấu vẫn bằng không.
Tuy háo hức là thế nhưng khi Lâm khinh đi sang tìm Tiêu Nam thì khá là thất vọng, nom trông hắn to cao là thế mà tu vi vẫn còn chưa bằng Lâm Khinh.
Tiêu Nam đứng đợi ở ngay đại điện Cự Kiếm phong.
Khi đón được Lâm Khinh, Tiêu Nam thấy y nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ, nhưng hắn không hiểu gì nên bỏ qua luôn. Vì Lâm Khinh đã gửi phi hạc nói rõ lý do, nên Tiêu Nam cười tít mắt dẫn thẳng y đến quảng trường.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khinh sang Cự Kiếm phong, nơi đây khá rộng rãi chứ không nhiều lầu các như Hoả Đan phong, y ngước lên nhìn quảng trường trước mặt, thấy nơi nơi đều là kiếm trận.
Các đệ tử đang luyện kiếm đấu pháp và tranh luận ầm ĩ, trông rất nhộn nhịp. Không khí trước đại bỉ cũng khá là căng thẳng.
Chẳng bù cho Bên kia, Lâm Khinh ở đấy gần một năm rồi mà chẳng quen biết mấy ai, hầu hết các đệ tử đều ru rú trong động phủ, không luyện đan thì tu luyện.
Ngay cả Lâm Khinh khi không làm nhiệm vụ thì cũng chẳng mấy khi ra ngoài.
Đệ tử phong này chủ yếu là Kiếm tu, ngay cả Tiêu Nam cũng đã bắt đầu luyện kiếm, sau khi nghe Lâm Khinh nói muốn thử sức, hắn lấy ra một thanh Phi kiếm rồi tự đắc nói: “Được thôi, ta dùng pháp bảo ngươi dùng tay không, ai bảo tu vi ngươi cao hơn ta.”
Lâm Khinh thấy hắn ta nói thế thì đồng ý ngay.
Tiêu Nam nhìn người kia đã chuẩn bị xong xuôi rồi mới bắt đầu rót linh lực vào phi kiếm rồi bắn nó về phía Lâm Khinh, tốc độ của nó rất nhanh làm y vội vàng lùi lại đằng sau, nhưng phi kiếm như có mắt, vẫn đuổi theo Lâm Khinh không bỏ, y khá bình tĩnh mà né kiếm, không cho nó chạm vào người.
Đúng lúc này, từ tay Lâm Khinh bất chợt phun ra hai sợi dây leo, một sợi quấn chặt thanh phi kiếm còn một sợi phi thẳng đến Tiêu Nam.
Nhìn thấy phi kiếm bị khống chế, Tiêu Nam cũng khá là tỉnh táo, hắn vội vàng niệm pháp quyết tạo ra một quang tráo chắn trước mặt, dây leo của Lâm Khinh vừa lúc đâm tới, nhưng không thể vượt qua được quang tráo để đánh vào người Tiêu Nam.
Lâm khinh thấy vậy liền dùng ý niệm thu hồi dây leo lại, rồi bấm niệm thuật pháp Vô ảnh chỉ. Lúc này, từ tay Lâm Khinh bắn ra một tia hồng quang hướng đến Tiêu Nam đánh thẳng vào.
Vô ảnh chỉ khi Lâm Khinh thăng cấp đã mạnh hơn xưa khá nhiều. Một chỉ này vừa đụng tới, đã ép cho quang tráo vỡ tan, dư lực còn lại ập đến, Tiêu Nam không phòng bị liền ngã lăn ra đất.
Lâm Khinh nhân lúc Tiêu Nam còn chưa ngồi dậy liền phun ra một sợi dây leo trói hắn lại, Tiêu Nam giãy ra không được nên vội vàng xin thua. Nhưng Lâm Khinh vẫn mặc kệ, y dùng thuật pháp thuỷ hệ phát ra ba đạo thuỷ tiễn bắn về phía Tiêu Nam, khiến hắn liên tục kêu la oai oái.
Lúc thả ra quả nhiên Tiêu Nam đã mất hết sức lực, cả người ướt sũng. Nằm vật ra đất như chó chết, vậy mà hắn vẫn cố ngóc đầu lên chửi Lâm Khinh:
“Đồ khốn nạn, lão tử đen đủi mới dây vào tiểu ác ma như ngươi!”
Lâm Khinh nghe hắn chửi vẫn rất bình tĩnh, tay lơ đãng phun ra một sợi dây leo rồi cười cười nhìn Tiêu Nam.
“Thôi thôi, ta sợ ngươi rồi.” Hắn tái mặt lại, vội vàng giơ tay đình chiến, rồi lại ngóc đầu lên hỏi: “Dây leo của ngươi có tác dụng hao mòn linh lực đúng không?”
” n, làm sao?”
“Thảo nào mà ta cảm thấy cả người rã rời, thôi ngươi cút đi, có ngươi thì ta còn trông mong gì vào đại bỉ này cơ chứ.” Tiêu Nam lấy ra một viên hồi khí đan rồi nuốt xuống, đến lúc cảm nhận được linh lực trở lại hắn mới ngồi dậy vuốt vuốt mái tóc dài ướt sũng rồi bắt đầu đuổi người.
Lâm Khinh không vội mà thong thả nhặt lấy phi kiếm rồi đưa cho Tiêu Nam, thấy hắn ta chỉnh trang lại xong xuôi rồi, hai người mới về động phủ hàn huyên.
Giờ thì Lâm Khinh đã hiểu vì sao lần đầu Tiêu Nam đến động phủ của y lại ghen tị rồi, quả thực động phủ của hắn bé tí, cũng có hai gian phòng nhưng đều nhỏ, phòng ngủ khá sơ sài không có gì đáng nói, phòng còn lại chắc hẳn là dùng để bế quan tu kiếm, trên vách đá đã được gia cố bằng rất nhiều phù văn.
Ngoài ra cả động phủ chẳng còn gì cả, đâu có cả Linh điền với cả Linh tuyền như động phủ của Lâm Khinh.
Thật ra Lâm Khinh cũng cảm thấy khá lạ, bởi vì động phủ của Lưu, Mạnh sư huynh cũng khá là sơ sài, Dù phòng ốc khá rộng rãi chứ không chật hẹp như ở đây, nhưng tuyệt nhiên cũng không thấy có Linh điền kèm theo.
Lâm Khinh không biết rằng động phủ của y là động phủ phải trả thêm phí, mỗi năm cần trả là chín mươi linh thạch hạ phẩm, Lâm Khinh chỉ việc ở, về phần người trả tiền, haha còn ai vào đây nữa chứ.
Đây thật ra là thưởng thức mà nội môn đệ tử nào cũng biết, vậy nên mấy sư huynh của Lâm Khinh cũng không ngạc nhiên khi bước vào động phủ đẹp đẽ của y mà chỉ đơn thuần cảm thấy đứa nhỏ này thật lắm tiền.
Cho đến khi Lâm Khinh biết được sự thật thì cũng là chuyện rất lâu sau đó rồi.
Hàn huyên trao đổi thuật pháp cũng Tiêu Nam khá lâu, Lâm Khinh mới nhờ hắn dẫn tới kiếm trận xem thử, thật ra y khá tò mò muốn biết kiếm tu như thế nào.
Tiêu Nam tất nhiên là vui vẻ dẫn người đi, dường như hắn đã quên luôn chuyện buổi sáng bị Lâm Khinh hành hạ rồi. Vừa đi ra quảng trường. Hai người lập tức bị một đám đông thu hút sự chú ý, cả hai nhìn nhau rồi phi thẳng đến xem náo nhiệt.
Thì ra các đệ tử đang vây xem một người luyện kiếm. Lâm Khinh nhìn thấy một thanh niên điều khiển phi kiếm linh hoạt chiến đấu với kiếm trận, các thanh kiếm đồng loạt tấn công tới mà thanh niên vẫn không chút hoảng loạn.
“Ôi, Phương sư huynh thật là đẹp trai, nghe nói huynh ấy đã lĩnh hội được kiếm ý.”
“Ta còn biết Phương sư huynh vừa mới tấn cấp Trúc Cơ trung kỳ đấy.”
“Nghe đồn Phương sư huynh mới chỉ mười sáu tuổi thôi.”
” Ta mà được huynh ấy để mắt đến thì tốt biết bao!”
“Nghe nói kiếm trận này là kiếm trận cấp ba, có mười lăm thanh phi kiếm, hôm nọ Cao sư huynh mới trụ được có nửa canh giờ đã kiệt sức.”
“Sao cơ, ta nghe nói Cao sư huynh cũng tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà.”
Nghe các nữ đệ tử xung quanh bàn tán, Lâm Khinh quay sang định hỏi Tiêu Nam thì thấy hắn cũng đang nhìn người kia với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lâm Khinh:”…”
Một lúc sau Lâm Khinh mới lay lay hắn rồi nói nhỏ: “Người kia là ai mà nổi tiếng vậy?”
Tiêu Nam đáp nhanh: “Một vị sư huynh cực kỳ lợi hại của chúng ta, tên là Phương Nam. Hắn mới gia nhập tông môn hơn một năm thôi, nhưng đã thành đệ tử thân truyền của Trung trưởng lão rồi. Thật là ngưỡng mộ mà!”
“Hắn đúng thật lợi hại, nhưng trông cái mặt si ngốc của nhà ngươi kìa, thật mất mặt ta mà.” Lâm Khinh nghĩ bụng.
Nửa canh giờ sau, Lâm Khinh vẫn không nhận thấy một chút dấu vết của Thuật pháp nào, thanh niên tên Phương Nam kia chỉ thuần tuý dùng một thanh Phi kiếm mà có thể trụ được lâu vậy, hơn nữa nhìn hắn vẫn rất tiêu sái, chứng tỏ là chưa dùng hết sức lực.
Cuối cùng khi Phương Nam phi ra khỏi kiếm trận, trên người cũng chưa có một vết thương nào. Hắn đứng yên đó để ổn định linh lực, rồi mới ngẩng đầu lên, lúc này Lâm Khinh trợn mắt lên, kinh ngạc cực độ. “Má nó, đây không phải gã mặt trắng đã cướp đi công pháp hợp ý ta hay sao?”
Tất nhiên sau đó Lâm Khinh được Lam Túc bù lại Thanh Liên quyết bá đạo, nhưng y vẫn cay cú với tên kia lắm.
Nhưng mà nhìn thấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ và kiếm pháp lợi hại của tên kia, Lâm khinh đành ngậm ngùi nuốt mối thù nho nhỏ này vào, tự nhủ đợi sau này cường đại rồi hẵng trả lại vậy.
Nhìn tên mặt trắng luyện kiếm, Lâm Khinh cũng hăng hái lắm, y và Tiêu Nam cũng đi thuê mỗi người một kiếm trận cấp một để luyện tập.
Kiếm trận cấp một chỉ có năm thanh kiếm, tốc độ khá chậm, Lâm Khinh nhảy vào cũng rất bỡ ngỡ, đầu tiên chỉ biết né tránh, dần dần mới tìm được cảm giác.
Vì là kiếm trận nên Lâm Khinh cũng thúc giục Phi kiếm để chiến đấu, phi kiếm của Lâm Khinh tuy cấp cao nhưng chưa được sử dụng nhiều, Lâm Khinh phải mất thời gian một chén trà mới quen thuộc với nó.
Đấy là vì phi kiếm đã nhận chủ rồi, nếu không thì để khống chế tốt, thời gian một ngày sao đủ.