Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 197: Hải Sa môn – 2
Lam Túc thấy Lâm Khinh co giò chạy mất thì không vạch trần mà chỉ cúi đầu cười. Tiêu Nam đứng cạnh nhìn mà hâm mộ.
“Lam đại ca, huynh phải đối xử tốt với Lâm Khinh đó, ta tin tưởng huynh thật lòng với y, nhưng mà nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ luôn đứng về phía y.”
Lam Túc ngạc nhiên, nghiêm túc nói:
“Được. Ta sẽ đối xử tốt với đệ ấy.” Không hiểu sao Lam Túc nhìn Tiêu Nam lại thuận mắt hơn nhiều, y búng tay, một cái ngọc giản xuất hiện trước mặt Tiêu Nam.
“Quà tạm biệt. Công pháp này thích hợp hệ Phong. Ngươi có thể đưa cho người khác tu luyện cùng cũng được.” Nói xong hắn lại đưa thêm một thứ nữa. “Còn hộp này đưa cho cha ngươi.”
Tiêu Nam trợn mắt lên, vội vàng hứng lấy, miệng thì cảm ơn nhưng lòng thì thầm khinh bỉ hai phu phu nhà này hành động giống nhau, cứ thích là đưa đồ.
Tất nhiên về sau khi Tiêu Nam biết được đây là một công pháp địa cấp thì xúc động cực kỳ. Tiêu gia chủ yếu là Phong linh căn. Có công pháp này sức chiến đấu sẽ tăng một bậc.
Nhưng để hắn khâm phục Lam Túc thì phải là cái hộp đưa cho cha hắn, chính là một cây Bách linh sâm ngàn năm tuổi. Luyện hoá hết cây này, Tiêu Cảnh thừa sức thăng cấp.
Lam Túc vừa nói sơ qua cho Tiêu Cảnh về ý định của bọn họ. Trước tiên đến Hải Sa môn làm khách, thuận tiện giải quyết luôn chuyện của Tiêu gia. Rồi hẹn thời gian khác gặp mặt. Hắn nhẩm tính trong đầu. Đại hội các tông môn bây giờ chắc tiến hành được một nửa rồi.
Còn vì sao phải đến Hải Sa môn. Thực chất chuyện của Tiêu gia và Vân gia chỉ là phụ, quan trọng là nơi ấy có đặt truyền tống trận. Hắn muốn mượn truyền tống trận để quay về Thiên Huyền tông cho nhanh.
Vì để thoả lòng ngắm biển của Lâm Khinh, Lam Túc quyết định thuê một con tàu để di chuyển, hai người tạm biệt Tiêu gia và Vân gia rồi bắt đầu lênh đênh trên biển.
Biển ở đây không giống với nơi Lâm Khinh từng sống. Nước biển ở đây có màu xanh thăm thẳm, thỉnh thoảng có những con quái kình ngoi lên hờ hững nhìn chằm chằm vào chiếc tàu của hai người rồi lại bình tĩnh lặn xuống.
Mới đầu Lâm Khinh còn thấy hết hồn. Về sau mới biết hoá ra tàu này cũng là một kiện phi hành pháp bảo cấp trung. Hơn nữa còn có một tu sĩ đỉnh giai như Lam Túc toạ trấn nữa nên chẳng có con hải quái nào dám mò đến.
Mà đấy là do ở đây cũng khá gần bờ. Hải quái cấp bậc cao nhất cũng chỉ đến cấp sáu. Còn đi xa bờ hơn vào sâu trong đại dương, có những con hải quái mà con người cũng không thể thu phục.
“Bên kia đại dương là gì huynh biết không?”
Lam Túc hướng mắt về phía Lâm Khinh chỉ, thấy phía trước mặt là mặt nước xanh thẳm xa hút mắt, hắn nói với giọng đều đều.
“Truyền thuyết về nơi ấy vô cùng nhiều nhưng mà chưa một ai có thể thành công đi sâu vào đại dương để tìm hiểu. Hình như trong đó có một cấm trận rất mạnh, có thể nối liền một lục địa khác. Tất nhiên những điều này ta cũng chỉ nghe nói.” Nói xong quay sang kéo Lâm Khinh vào lòng. “Đệ tò mò sao?”
“Tò mò chứ, nhưng mà ngay cả huynh còn không thể làm gì thì ta làm sao dám có ý nghĩ vượt biển chứ.”
Mặt biển mang theo hơi muối làm cổ họng khô khốc, bỗng nhiên Lâm Khinh chú ý đến một chiếc tàu khác đang lao lại đây.
Người đứng trên sàn tàu vận dụng thuật khuếch âm, giọng nói vang vọng khắp không gian.
“Mấy vị đạo hữu mau ngừng lại, không được xâm phạm lãnh địa của Hải sa môn.”
Tu sĩ lái tàu trông khá khắc khổ vội vàng đến thông báo: “Thưa quan khách, phía trước là tàu tuần tra của Hải Sa môn. Sắp đến địa phận của họ rồi, chúng ta chỉ dám đưa các công tử đến đây thôi.”
“Địa phận. Lại còn có chuyện không được bước lên địa phận của Tông môn nữa cơ à?” Lâm Khinh thắc mắc.
Tu sĩ lái tàu chần chừ muốn nói lại thôi một lúc, cuối cùng cắn răng nói. “Trước đây không như vậy đâu, chỉ là dạo gần đây Hải Sa môn liên tục chèn ép tàu thuyền, nếu có linh thạch hay tài liệu nộp thì bọn chúng mới cho đi qua.”
“Lại còn có việc này nữa cơ à? Vậy mà không có người nào quản sao?”
Tu sĩ nọ toát mồ hôi: “Ai dám quản chứ. Đệ tử Hải sa môn tuỳ tiện một người cũng đủ diệt cả nhà chúng ta rồi.”
Lâm Khinh ngẫm nghĩ rồi nói:
“Lão cứ lui xuống trước đi. Yên tâm ta sẽ không để lão chịu thiệt.”
Sau khi lão tu sĩ đi vào trong buồng lái, Lam Túc mới vuốt cằm, bảo. “Việc này thì quá đáng thật. Từ đây đến Hải sa môn còn nửa ngày đường thuỷ nữa, địa bàn của bọn họ chẳng lẽ rộng đến vậy?”
Lâm Khinh khinh bỉ. “Trời cao hoàng đế xa, tu chân giới chủ yếu tập trung ở phía Nam và bắc, ở hải vực này chỉ có mình bọn họ, thích làm gì có ai quản. Ta nghe nói Vạn Khuê tông lánh đời nhiều năm rồi. Hơn nữa bọn họ ít khi đụng chạm với tông môn khác, thành ra Hải Sa môn mới được đà ngông cuồng.”
Lam Túc nhếch miệng cười, nói: “Đệ nói cũng đúng, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Còn làm gì nữa. Đánh chúng chứ sao? Huynh cứ để yên đệ tự xử lý.”
“Được được. Để đệ xử lý. Ta không can thiệp được chưa.”
Đám tu sĩ trên tàu không thấy bọn Lam Túc trả lời thì phi tàu lại gần, lại dùng thuật khuếch âm nói tiếp: “Dừng lại, các ngươi có dừng lại không? Đây là địa phận của Hải sa môn, không phận sự miễn vào.”
Lâm Khinh im lặng, lười biếng dựa vào thành tàu xem kịch vui, đám người bên kia thấy bên này im lặng hệt như con tàu ma thì nghi hoặc, lại nhìn thấy trên đó có hai thanh niên gương mặt đẹp đẽ, y phục sang quý mà tu vi không cao lắm thì mắt sáng lên, vội vàng đổi giọng: “Các đạo hữu. Muốn đến Hải sa môn thì phải nộp phí năm mươi hạ phẩm linh thạch mỗi người.”
Lâm Khinh toét miệng cười: “Ồ thế ta không nộp thì sao?”
Đám tu sĩ nghiêm túc nói: “Không nộp thì đừng hòng đi qua.”
“Chỉ bằng các ngươi?” Lâm Khinh khoanh tay đứng đó, gương mặt không dứt tươi cười, giọng nói kèm theo cợt nhả làm đám tu sĩ Hải sa môn tức chết, bọn họ thẹn quá hoá giận, hét lên.
“Tiểu tử kia. Không có tiền thì biến. Hải sa môn không chào đón các ngươi.”
“Ô, biển này rộng vậy ta thích đi đâu kệ chúng ta. Ngươi quản được à?” Lâm Khinh thấy chọc tức đủ rồi mới đứng thẳng lên, nói.
“Thôi không nói nhảm nữa. Dẫn đường đi, ta muốn gặp tông chủ của các ngươi.”
Vì Tu vi của Lâm Khinh chỉ là Kim đan kỳ, còn Lam Túc thì ẩn giấu tu vi, đám người này cũng chỉ coi hai người như công tử nhà giàu chưa trải sự đời, một tên cười khinh bỉ.
“Tông chủ của chúng ta á? Ngươi cứ qua được chúng ta đi đã.”
Lâm Khinh mỉm cười, ngay lập tức liền động thủ. Đám tu sĩ trên tàu không có một người nào có tu vi Nguyên Anh. Y vung tay lên, hàng loạt Hắc phi đằng vung ra. Hắc phi đằng sau một thời gian bám trên tay Lâm Khinh, bây giờ đã lan thành một hình xăm rễ cây khá quỷ dị.
Hắc phi đằng lăng không mà đến, nhanh nhẹn trói chặt đám tu sĩ trên tàu. Lâm Khinh đếm sơ qua cũng phải tầm chục người.
Bàn tay còn lại nâng lên, khoé miệng nở rộ một nụ cười quỷ dị, Lâm Khinh phóng tay ra, hàng loạt phong đao bắt đầu cắt vào da thịt đám tu sĩ Hải Sa môn. Lập tức tiếng kêu như heo bị giết thịt vang lên ầm ĩ, mùi huyết tinh bay trong không khí kéo đến hàng hoạt hải quái cấp từ thấp đến cao. Bọn chúng vây quanh thân tàu, chỉ chực lao vào cắn xé mấy kẻ xấu số.
Lâm Khinh không thu tay, thong thả hỏi:
“Sao nào, đã chịu dẫn chúng ta đi chưa?”
Có tên vẫn còn mạnh miệng. “Ngươi dám đụng đến người Hải sa môn. Chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ồ. Ta còn đang định đến tính sổ với Hải sa môn các ngươi đây. Nợ cũ nợ mới yên tâm ta đòi đủ thì thôi.”
Lâm Khinh lại tăng mức độ phong đao. Công pháp địa cấp quả thật thần sầu, có thể liên tục phát ra mà tốn rất ít linh lực.
Tiếng kêu gào thảm thiết yếu dần, cuối cùng chúng cũng chịu đầu hàng. “Dừng lại, dừng lại. Xin công tử hãy tha mạng cho chúng ta, chúng ta sẽ dẫn người đến tông môn ngay bây giờ.”
Lâm Khinh đắc ý nói.
“Vậy có phải ngoan không? Chịu xin tha từ nãy thì đã chẳng phải ăn đau.”
Lam Túc đừng bên cạnh cười ra tiếng. “Đệ quậy ít thôi. Dù sao ta cũng cần cho Phàn Lữ chút mặt mũi.”
Lâm Khinh le lưỡi. “Ta đâu có nặng tay, nhìn kìa, toàn vết thương ngoài da thịt.”
Lam Túc nhìn đám người Hải sa môn mà cạn lời. Toàn thân be bét máu, cả người bị trói gô lại như cái bánh tét, mỗi người chỉ còn giữ được một hơi thở, thế mà là không nặng tay.
“Mà Phàn lữ là ai? Sao huynh phải cho lão mặt mũi.”
Lam Túc véo mũi Lâm Khinh. Trong giọng nói tràn ngập cưng chiều.
“Đệ ấy. Không biết tên tông chủ mà đã dám đến nhà người ta quậy rồi.”
Lâm Khinh không cho là đúng. “Ta còn có tiểu Thất cơ mà. Đúng rồi để ta gọi nó ra trợ uy. Cả tiểu Bạch nữa, ăn không ngồi rồi lâu quá rồi, phải cho chúng vận động một chút cho khoẻ người.”
“Được, được, nghe đệ tất.”
Lâm Khinh với Lam Túc nói chuyện chẳng cần che giấu. Đám người kia nghe thấy tên chưởng môn được nhắc đến với giọng điệu cợt nhả thì lòng lạnh lẽo. Người có thể ngang nhiên nhắc đến tên của chưởng môn mà còn sống cũng không nhiều. Rốt cuộc hai người này là ai?