Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 186: Phía đông đại lục – 4
“Huynh nghĩ nhiều rồi, chúng ta đến đây để đòi công đạo.” Hoa Vô Tình lạnh nhạt nói, mắt nhìn về Lý Hạo Dương tràn đầy chán ghét.
Diệp Mạch từ đầu đến đuôi không nói một lời nào, hắn khoanh tay hờ hững nhìn Lý Hạo Dương và Hoa Vô Tình đối đáp, đến khi Lý Hạo Dương tiến lại gần thì nhanh nhẹn kéo Hoa Vô Tình ra sau.
“Lý Huynh. Tránh xa đạo lữ của ta ra.”
Đúng là tình địch gặp nhau thì đỏ mắt, mấy nam nhân ở đây sống hơn vạn năm rồi cũng chẳng khác gì. Lý Hạo Dương thay đổi thái độ, hất hàm nói.
“Đạo lữ cái gì? Các ngươi đã tổ chức đại điển song tu đâu?”
“Tên khốn này, ngươi nói lung tung cái gì vậy???”
Diệp Mạch nổi khùng, tay vung ra một chưởng ấn. Lý Hạo Dương cũng không kém, từ trên tay ma khí phóng ra ầm ầm, biệt phủ không chịu nổi tu vi của hai người mà rung lên dữ dội, đất đá văng khắp nơi.
Đám thị vệ và nô bộc chạy toán loạn còn Hoa Vô Tình bay lơ lửng trên không, mặc kệ hai nam nhân đánh nhau.
“Ài, thật hoài niệm những ngày tháng tiêu dao mà.”
Hai người lao vào nhau đấu trên trăm chiêu mà vẫn bất phân thắng bại, vừa đấu vừa chửi.
Diệp Mạch vung tay, quyền ấn mang theo lực đạo ngàn cân đập xuống, Lý Hạo Dương nhảy lên tránh thoát, nhất thời cả khu vực đó bị đập lõm, gã gào lên.
“Con mẹ ngươi vẫn hèn như xưa, chuyên đánh lén.”
Diệp Mạch lại tiếp tục vung quyền, chiêu nào phóng ra cũng mang theo cuồng phong, “Đánh lén còn hơn cái loại tiểu nhân. Một vạn năm rồi ngươi còn mơ tưởng hão huyền gì vậy? Ta nói rồi, không có cửa.”
“Ta giết ngươi, tên khốn.”
“Khốn bằng ngươi không, ngày xưa là ai đi trộm Linh thảo của Mặc đại nhân rồi đổ tội cho ta.”
“Còn ngươi thì lại kém, ai đã vì ngươi mà ăn một trận đòn no ở núi Phụng Thiên.”
Trận chiến ngày càng gay cấn. Để tránh trâu bò đánh rau ruồi muỗi chết, những người tu vi yếu kém đã chạy từ đời nào, họ chỉ dám đứng từ xa nhìn thấy đao quang kiếm ảnh bay loạn lên kèm theo tiếng hai người chí choé.
Dần dà cả Thiên thánh thành đều chạy tới, vây một vòng xung quanh biệt phủ xem cao thủ đối chiến, à không chửi nhau.
Diệp Mạch chửi chán rồi lại đe doạ:
“Ngươi khôn hồn thì tránh xa Hoa Vô Tình ra, thiên hạ đầy rẫy nam nhân, sao ngươi cứ phải mơ ước người của ta vậy?”
Lý Hạo Dương không kém, mỉa mai lại.
“Người của ngươi? Chứ không phải ngày đó ngươi nhân cơ hội Hoa đệ trúng Vạn tình cổ mà chiếm lấy người à? Nếu để cạnh tranh công bằng, Hoa đệ giờ là đạo lữ của ai còn chưa biết đâu.”
Hoa Vô Tình nhìn thấy đám đông đằng xa ồ lên, cảm thấy mặt mũi mất hết rồi, không thể nhịn nổi nữa. Y bay lên túm áo Diệp Mạch kéo mạnh lại. Động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Lý Hạo Dương còn muốn đánh tiếp, Hoa Vô Tình khẽ động, một quang tráo đã chắn giữa hai người. Gã làm thế nào cũng không xông qua được, kinh ngạc nhìn theo.
Từ khi nào mà Hoa Vô Tình đã lợi hại như vậy?
“Đệ bỏ ra, ta phải đánh chết tên khốn nạn kia.”
Sau khi túm Diệp Mạch về, dùng tay phủi hết bụi bặm trên người cho hắn, Hoa Vô Tình trừng mắt, Diệp Mạch lập tức đứng im ngậm miệng lại.
“Huynh đứng yên đây. Để ta đi nói rõ ràng với gã.”
Nơi đây bây giờ không còn phủ đệ nữa mà chỉ còn một đống hoang tàn đổ nát. Hoa Vô Tình thong thả dẫm lên đá vụn bước tới, thu lại vẻ ngả ngớn của mình, bộ dạng đứng đắn không ngờ lại có vài phần tiên phong đạo cốt, y nhìn chăm chú vào Lý Hạo Dương rồi nghiêm túc nói.
“Một lần cuối cùng, ta nói để cho ngươi khỏi hiểu lầm. Lần đầu tiên gặp Diệp Mạch thì tâm ta đã trao cho huynh ấy rồi. Ngươi nghĩ thử coi, đường đường là người đứng đầu vạn yêu, một Vạn Tình cổ có thể khống chế dễ như vậy sao? Ta chính là tình nguyện để huynh ấy tiến tới.”
Hoa Vô Tình nhớ lại chuyện cũ, mỉm cười dịu dàng, Diệp Mạch nghe vậy thì sướng rơn, lén lút chạy tới bắt lấy bàn tay xinh đẹp của y mà chơi đùa.
Hoa Vô Tình mặc hắn làm gì thì làm, quay sang bên này, y cười khẩy.
“Lý Hạo Dương ơi là Lý Hạo Dương. Ngày trước ta nể ngươi là bằng hữu mới nhắm một mắt mở một mắt để ngươi gây sự khắp nơi, nhưng từ khi ngươi sai ma thú bản mạng Song dực tích xà đánh lén Diệp Mạch, chúng ta từ đó đã một đao dứt khoát, không còn là bằng hữu nữa.”
Lý Hạo Dương không chấp nhận, ba người là bằng hữu thân thiết, giờ đây tại sao lại ra cớ sự này??? Gã căm hận nhìn về Diệp Mạch, vung tay lên, quang mang trên tay rực sáng, ai dè bị một chưởng của Hoa Vô Tình hoá giải.
“Một vạn năm bị nhốt trong Vấn Thiên tháp còn chưa đủ chán à? Ta đã nhốt ngươi được một lần, há chẳng thể nhốt lại lần hai. Nghe nói Song dực tích xà của ngươi bị ta phong ấn từ đó đến giờ còn chưa tỉnh đúng không?”
Lý Hạo Dương biết không chiếm lợi được trước mặt hai người này thì đổi giọng.
“Các ngươi khá lắm, nhưng mà nếu Ma linh giới chúng ta cá chết lưới rách thì Tu chân giới cũng chẳng được yên lành đâu.”
Hoa Vô Tình thản nhiên đáp lại.
“Không sai. Một vạn năm qua rồi, cũng đến lúc Huyễn phù thần trận phải mở ra. Dù sao ân oán riêng của chúng ta lại trút lên đầu hậu bối cũng không nên.” Ta đồng ý mở trận, nhưng mà trước đó ta muốn một người.”
Lý Hạo Dương không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến thế, lẽ nào bọn chúng đã thông suốt thật? Gã đề phòng hỏi lại.
“Người nào?”
Hoa Vô Tình nói thẳng. “Dạ Huyền.”
Lý Hạo Dương hơi sững sờ một chút, rất nhanh đã bình thường trở lại. Nhưng chỉ một chút dị dạng trong mắt đó đã bị Hoa Vô Tình bắt được.
Thật ra y chỉ đang thử xem liệu Lý Hạo Dương có liên quan đến chuyện một vạn năm trước không, xem ra là có thật.
“Tại sao ngươi lại muốn đệ tử này của ta? Muốn mạng hắn?”
Hoa Vô Tình khoanh tay lại, bộ dáng hời hợt.
“Để làm gì thì không liên quan đến ngươi. Ngươi chỉ cần trả lời có hoặc không?”
Lý Hạo Dương trầm ngâm, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, ý vị nhìn Hoa Vô Tình.
“Các ngươi còn chưa gặp nhau, cứ gặp nhau một lần trước đã rồi tính tiếp. Còn bây giờ, ngươi xem sư điệt của ngươi phá tan tành nhà ta rồi, bồi thường đi chứ.”
Hoa Vô Tình với Diệp Mạch giờ mới nhớ đến mình còn một vị sư điệt, Diệp Mạch vội vàng dùng nguyên thần tìm kiếm, ai dè tìm khắp Ma linh giới mà không thấy người đâu.
“Hắn đâu rồi?”
***
Đám người Dạ Huyền truy theo vết máu chảy dọc trên đường, nhìn thấy manh mối bị đứt đoạn trước căn nhà hoang.
Túc Phi giơ tay ra hiệu đám người đứng lại, nguyên thần xông tới nhưng không hề tìm kiếm thấy bất kỳ dấu vết nào của Lam Túc. Lão dò xét kỹ lưỡng rồi dẫn đầu đám người xông vào, chỉ thấy nơi sàn nhà là vệt máu vẫn còn chưa đông lại, còn người đã biến mất tự lúc nào.
“Hắn ta đi đâu rồi?”
“Lam Túc đã bị thương quá nặng, không thể vô duyên vô cớ biến mất khỏi Ma Linh giới được, lẽ nào hắn ta biết trận pháp ẩn nấp thượng cổ nào đó?”
Túc Phi trầm ngâm đáp. “Cũng có lý. Trừ trường hợp này ra ta cũng không nghĩ ra lý do nào khác, kể cả hắn có Động thiên phúc địa cũng không thể nào qua mắt được ta. Dấu vết ba động nhất định còn sót lại trong không khí.” Túc Phi suy đoán xong ra lệnh cho các đường chủ đi theo.
“Bây giờ lùng sục khắp nơi cho ta.”
“Vâng.”
Dạ Huyền đứng đằng sau im lặng chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt phượng khẽ suy tư, không hiểu sao linh tính mách bảo hắn rằng hai người kia chưa từng rời khỏi đây.
Cái gọi là linh tính này tuy bình thường không thể tin được nhưng nhiều lúc lại rất chuẩn. Lúc Lam Túc ngất đi, Lâm Khinh từ trên người hắn ngã theo, không ngờ đầu đập vào mặt đất đau điếng, trong mơ hồ tỉnh lại nhìn xung quanh tràn ngập máu tanh, y nghe thấy tiếng náo động bên ngoài bèn ôm lấy Lam Túc, cả hai người trốn vào không gian.
Không gian là một nơi rất kỳ diệu nhưng lại không thể mang đi theo được, lúc trước còn có cái vòng thì có thể, bây giờ chiếc vòng biến thành ấn ký trên tay Lâm Khinh rồi, y đi đâu là không gian theo đó.
Có thể nói nó đã biến thành một bộ phận cơ thể Lâm Khinh, rút tinh huyết của y để duy trì.
Lâm Khinh vừa vào tới nơi, nhìn thấy thảm trạng của nam nhân nhà mình, cả người hoảng hốt, vội vàng cầu cứu Phương lão.
Phương lão nhìn thấy vậy không nhiều lời, xuất ra một viên đan dược để Lâm Khinh đút cho Lam Túc.
Sau khi đan dược vào đến cơ thể, Lâm Khinh mới đi kiểm tra thân thể hắn, nhìn sau lưng là một mảng máu thịt mà lòng đau như hàng vạn mũi tên đâm vào.