Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 180: Nhân quả - 1


Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 180: Nhân quả – 1

Nhưng rất nhanh Lâm Khinh không còn cười nổi nữa, vì y phát hiện linh lực trong cơ thể càng ngày càng tiêu hao, hơn nữa y dần dần không kiểm soát được con quỷ này nữa.

“Quỷ này là quỷ thật sự, được ngâm ở nơi âm khí mấy ngàn năm rồi, Quỷ thiên kính có thể triệu hồi chúng lên nhưng nếu tu vi không đủ thì không thể kiểm soát được. Cố chịu đi, khi nào âm khí trên người nó tan hết thì nó lại quay trở về lòng đất. Chắc chỉ độ nửa khắc nữa thôi.”

“Sao thúc không nói sớm. Vậy con quỷ này có tu vi gì?”

“Tương đương với Hợp thể kỳ.”

Lâm Khinh rên rỉ:

“Mẹ ơi.”

Nhưng mà Hợp thể kỳ thì cũng không có nhiều tác dụng. Vì Lâm Khinh không thể sai khiến được nó liên tục.

Lý Hạo Dương đang chủ trì cuộc hội họp ở đại điện, toàn bộ đường chủ đều tụ tập ở đây, mà nơi Lâm Khinh ở lại khá xa chỗ này nên không ai biết sự việc đang xảy ra ngoài kia.

Mãi một lúc sau mới có một tên thị vệ hớt hải chạy vào.

“Nguy rồi! Nguy rồi! Có quỷ, phía đông có quỷ!”

Dạ Huyền phản ứng đầu tiên, phía đông không phải là nơi Lâm Khinh ở sao. Hắn run lên vội vàng quay sang thưa với Lý Hạo Dương.

“Sư phụ, con đi xem sao!”

Hắn nói xong lập tức phóng đi, các vị đường chủ khác cùng Lý Hạo Dương cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Tại trong biệt phủ này cấm thả thần thức và cấm phi độn cho nên mọi người chỉ dám đi thật nhanh mà thôi.

Lúc Dạ Huyền tới nơi thì toàn bộ tiểu viện phía đông đã bị đánh sập, nô bộc cùng thị vệ cấp thấp chạy toán loạn, một đám thị vệ Ma anh kỳ thì đều đang hùng hổ phóng ma pháp quây con quỷ vào giữa, nhưng nhìn chung ai nấy đều rất chật vật.


“Tất cả lui lại.”

Dạ Huyền quát lên rồi xông vào, chiết phiến từ tay áo bay ra, hắn không mở quạt ra mà chĩa thẳng vào con quỷ, hàng loạt quang mang màu hồng từ đó phóng tới vây chặt lấy xung quanh nó.

Con quỷ lớn tiếng kêu gào. Từng tia âm phong trên người nó bắn tung toé, hàng loạt nhà cửa nhanh chóng đổ xiêu đổ vẹo. Nhưng mà quang mang từ cây quạt phát ra dường như không hề bị cản trở, xuyên thẳng qua âm phong mà bắn tới.

Thân thể con quỷ bén lửa, nó hét thêm vài tiếng rồi bị hồng mang đốt cháy, tiếng rít gào vang lên nghe rợn hết cả gai ốc.

Dù sao chênh lệch tu vi còn đó. Dạ Huyền giải quyết con quỷ này khá nhẹ nhàng.

Các thị vệ xung quanh lúc này mới hoàn hồn lại.

“Con vật gì mà khủng bố vậy?”

“Xấu hơn cả ma vật nữa.”

Lâm Khinh tranh thủ lúc hỗn loạn cất mặt kính vào trong nhẫn rồi dự định té, rất tiếc khi y mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ đằng sau.

“Đứng lại.”

Dạ Huyền lạnh mặt, ánh mắt ghim thẳng vào lưng Lâm Khinh.

Biết Dạ huyền phát hiện ra mình rồi nên Lâm Khinh cũng đường hoàng đứng lại, khoanh tay nhìn hắn chinh phục con quỷ, đầu thì truyền âm cho Phương lão.

“Con này chết đi thì kính có sử dụng được nữa không?”

“Có chứ, quỷ này là quỷ thật được chôn vùi dưới âm giới, mỗi lần kính sẽ triệu hồi con ở gần mình nhất. Nhưng sau khi sử dụng cần mười ngày để kính hồi lại như cũ.”


Lâm Khinh nghe vậy thì vui mừng.

“Được. Mười ngày cũng được. Vật này ta thích!”

Phương lão nhăn mặt. “Thích cái con khỉ, ngươi đi mà tìm cách đối phó với thằng nhãi con kia đi đã.”

Lâm Khinh nghe vậy không sợ tí nào còn nhếch miệng cười.

“Ta là con tin cơ mà. Đố chúng dám làm gì ta đó.”

Dạ Huyền chăm chú nhìn con quỷ bị thiêu sống cho đến khi chẳng còn lại gì mới quay lại nhìn Lâm Khinh, thấy y đang nhơn nhơn cười cợt mà đôi mắt phượng đẹp đẽ vẫn không có bất kỳ một cảm xúc gì, chỉ có khoé miệng là hơi nhếch lên.

“Giải thích.”

Lâm Khinh làm gì có gì để giải thích, y vẫn vênh mặt đứng đó khiêu khích nhìn Dạ Huyền.

Đương lúc căng thẳng thì một luồng uy áp cực lớn từ xa bắn lại, thì ra Lý Hạo Dương và các vị đường chủ khác đã tới nơi.

Vừa nhìn thấy quang cảnh bị tàn phá, Lý Hạo Dương đã cau mày hỏi:

“Đây là xảy ra việc gì???”

Lâm Khinh nhún vai, đổi trắng thay đen mà nói rất đương nhiên:

“Chịu thôi, ta đang ngủ thì con quỷ này xông tới phá tung phòng ta. Chậc. Biệt phủ của các ngươi chẳng có cấm chế gì cả. May là ta mạng lớn, nếu không ác quỷ xông tới lỡ may bị thương thì các ngươi có chịu trách nhiệm được không?”


Lý Hạo Dương nheo mắt. Nhìn gương mặt nghênh ngang tự đắc kia, không cần đoán là biết ngay y nói dối.

Thằng nhãi con lươn lẹo, vừa vài ngày đã gây chuyện, Lý Hạo Dương muốn nhốt y vào cho xong nợ.

Gã nghĩ vậy nhưng ngoài mặt thì vẫn cười rất thoải mái.

“Dạ Huyền. Ngươi nói xem?”

Dạ Huyền không để ý đến Lâm Khinh, lần lượt kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc, một vị đường chủ vừa nghe thấy vậy thì tái mét mặt, run rẩy đứng ra chỉ thẳng vào Lâm Khinh.

“Quỷ thiên kính, chắc chắn thứ này là do quỷ thiên kính triệu hồi. Nhưng mà tại sao y lại có thứ này? Hơn nữa câu niệm chú đi kèm kính không phải ai cũng biết, sao y lại biết?”

Lâm Khinh nhìn sang, người nói là một vị trung niên râu rậm cường tráng khoẻ mạnh, cổ họng lúc nói chuyện phát ra tiếng vang ồm ồm.

Người này chắc là có quan hệ với tên công tử cao to vạm vỡ kia, nhìn tướng tá đã thấy có liên quan rồi.

Lý Hạo Dương nhướng mày nhìn chằm chằm vào Lâm Khinh.

“Lục đường chủ. Quỷ thiên kính là sao?”

Lục đường chủ không dám chậm trễ, vội vàng cúi đầu xuống, tay chắp vào nhau.

“Thưa giáo chủ, là như vậy. Quỷ thiên kính này tổ tiên chúng ta từng đoạt được trong tay một tu sĩ chuyên tu luyện công pháp tà đạo. Nó có thể tuỳ thuộc vào tu vi mà triệu hồi lên được quỷ sai có tu vi ngang ngửa với mình, quỷ sai này có thể dùng để chiến đấu rất hữu ích. Quỷ thiên kính này dùng Sát linh để luyện chế, chỉ có một cái duy nhất trên đời thôi, vừa nãy ta ngửi thấy khí tức Sát linh đã nghi ngờ rồi, khi Dạ đường chủ nói thì càng chắc chắn.”

“Nhưng như thế có liên quan gì? Ngươi và vị công tử này quen nhau sao?”

Lục đường chủ vội vàng phủ định. “Không, không quen, nhưng mà ta đảm bảo thứ này do Quỷ thiên kính triệu hồi ra.”

Lâm Khinh nhếch môi, “Vậy thì chắc chắn là ngươi rồi. Ngươi thấy ta lớn lên đẹp lại được ở biệt viện riêng nên ghen tị sai Ác quỷ đến phá ta chứ gì?”

Lý Hạo Dương híp mắt lại, khoanh tay xem trò vui. Còn bản tính Lục đường chủ lại khá hung hăng, nghe vậy lập tức nổi khùng.

“Thằng nhãi con kia, ngươi nói gì đó?”


Quả nhiên là cha con, cách chửi cũng giống nhau. Lâm Khinh nhướng mày, tiếp tục khiêu khích.

“Nếu không phải thì ngươi nổi sung lên làm gì?”

Thấy Lục đường chủ tính xông lên, Lý Hạo Dương quát.

“Ngừng hết. Lục đường chủ ngươi ngậm miệng lại đi, nhức đầu quá. Dạ Huyền dẫn Lâm công tử sang biệt viện khác ở tạm một hôm.” Nói xong gã nhìn một vòng xung quanh, lắc đầu.

“Nhìn gì nữa. Dọn dẹp xong giải tán hết đi.”

Lâm Khinh sung sướng, đi theo Dạ Huyền đến một biệt viện khác. Vì vừa nãy Dạ Huyền không can dự vào chuyện này cho nên y nhìn bóng lưng hắn cũng đỡ đáng ghét hơn nhiều.

Ngày hôm sau yên ổn trôi qua, Lâm Khinh ở trong phòng một ngày vẽ được năm tấm hoả cầu phù cấp một, tinh thần thật phấn khởi.

Vẽ phù này nói dễ thì cũng chẳng dễ mà nói khó thì không hề, chủ yếu cần sự tỉ mỉ và linh hồn lực mạnh.

Không biết cơ duyên làm sao nhưng linh hồn lực của Lâm Khinh cực mạnh, thần thức cũng hơn xa tu sĩ khác. Đến Phương lão cũng phải ngạc nhiên vì việc này.

Lâm Khinh không để bụng chuyện đó lắm, bàn tay cong lên điểm một nét cuối cùng lên mặt giấy, toàn bộ tấm phù sáng lên, linh văn màu đỏ nổi bật trên giấy vàng.

“Được rồi. Hoả cầu phù đã được vẽ nhuần nhuyễn, giờ ta phải ra ngoài đã.”

Phương Chu vuốt cằm, cười đến mức mấy nếp nhăn đều rung lên.

“Ngươi cũng đào hoa gớm, hấp dẫn toàn ruồi bọ vo ve quanh người, Lam Túc mà biết thì…”

Lâm Khinh giật giật môi không phản bác. Thật ra y nghĩ Phương Chu hiểu lầm, Ti Lam chỉ coi y như bằng hữu thôi.

Nhưng mà hũ giấm kia luôn ghen không lý lẽ, hắn mà biết thì cái mông của y sẽ không yên lành, tốt nhất phải giấu cho kín.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.